Lộc Nghiên lên xe, nhất thời không rõ tình hình, cô đẩy Lục Yến vẫn đang háo hức nhìn ra ngoài, “Cậu quen?”
“Đừng nghĩ linh tinh.” Lục Yến tuy chỉ cắt mí, nhưng biểu cảm lại cứng đờ như nhiễm trùng cả mặt, “Anh ta là đối tượng của chị họ tớ.”
Lộc Nghiên trừng mắt, “Đối tượng?” Trong hoảng hốt còn có hai giọt nước bọt bay ra.
Lục Nghiên gật đầu, “Ừ.”
“Khi nào?”
“Ba tháng trước.”
** mẹ!
*
Khi Hùng Húc lên xe, Chu Mẫn nhìn ngó xung quanh, tò mò ơi tò mò, nhưng chỉ có thể hỏi, “Người nào!”
“Không.” Hùng Húc vô cảm, hoàn toàn thờ ơ trước sự tò mò của bà, cũng không có ham muốn thỏa mãn nó.
“Mẹ đoán là cô xinh đẹp kia.”
“Lại phân biệt đối xử rồi.”
“Mẹ chỉ nghĩ con sẽ không thích mắt một mí thôi.”
Hùng Húc cười nhạt, thẩm mỹ của anh thô tục thế ư?
“Có dự định gì không?”
“Con vừa hứa với mẹ xong, tuyệt đối không để mẹ ngột ngạt.”
“Cô nàng dữ lắm hả?”
Hùng Húc cau mày suy nghĩ một giây.
Đồng ý.
Tối đó cô muốn đi, dù bị anh ôm chặt trong lòng, cô vẫn không dừng lại, tay đấm chân đá, bỏ ngoài tai mọi lời dỗ dành.
Đúng là dữ, nóng lên thì mềm cứng đều không ăn.
Ôi.
*
Khi Lộc Nghiên lái xe đến nhà Lục Yến, cả người cô tăng thông khí, suýt thì tắc thở.
Cô run tay không mở nổi cửa, Lục Yến không hề nhận ra mình vừa từ cõi chết trở về, phấn khích cần điện thoại nhắn tin cho chị họ, khoe mình vừa vô tình gặp được anh rể tương lai.
Lộc Nghiên từng gặp Tần Nhược. Đậu xanh! Phản ứng đầu tiên của cô là, cặp vú của Tần Nhược chơi thì sướng phải biết, đâu như cô chỉ vừa che được bảo bối của anh.
Ngày xuân đẹp đẽ, cô lại tức đến xì khói. Không ngờ vừa nghĩ đến Hùng Húc, đầu cô lại nảy số đến chuyện giường chiếu trước tiên. Thứ súc sinh này!
*
Lục Yến sống một mình, nhà nhỏ, còn nuôi một con chó to, Lộc Nghiên dọn dẹp một lúc vẫn thấy Lục Yến ôm điện thoại nhắn tin, cô bực mình cởi dép, ném vào bắp chân Lục Yến, “Chị cậu…” Cô nhắm nhắm, hít sâu một hơi, thuyết phục bản thân đừng so đo, rồi đổi cách nói, “Cậu đang nhắn tin với chị cậu à?”
“Ừ.” Cô ấy gật đầu, đút móng tay vào miệng cắn, “Chị tớ có vẻ không vui, nói ‘Đừng nhắc đến anh ta’, hai người đó cãi nhau chăng?” Cô ấy lẩm bẩm một mình.
Lộc Nghiên nghiến răng nghiến lợi, thật sự chưa từng thấy thằng đàn ông nào khốn nạn như này. Ba tháng! Cô rõ ràng đã nói mình không muốn biết, tại sao ông trời vẫn không buông tha cô, lại dùng miệng người khác nói cho cô biết, thật đáng giận.
Lục Yến nói chuyện với cô suốt đêm, nhưng cô chẳng vào tai được mấy. Sáng sớm đã phi về nhà, hét lên: “Mẹ, dạo này có buổi xem mắt nào không?”
Dấn thân vào thị trường xem mắt là cách Lộc Nghiên làm tê liệt chính mình, nhưng thị trường hiện đang khan hiếm hàng hóa, cô chỉ đành gặm lại đồ cũ, nhớ đến đối tượng xem mắt mình tạm ưng. Anh ta chào buổi sáng, chúc ngủ ngon được hai ba hôm không thấy hồi âm, thỉnh thoảng gửi một meme buồn cười qua thăm dò thái độ, cô vẫn không phản ứng, nên hoàn toàn tắt lửa nhiệt tình.
Lộc Nghiên đang chán muốn chết thì trùng hợp thấy gã này đăng ảnh bò bít tết, trong lòng cười nhạo, đi ăn còn phải chụp ảnh, nhưng đầu ngón tay vẫn nhấn thích, còn để lại bình luận: “Quán nào thế? Trông rất ngon.”
Giữa đàn ông và phụ nữ có một cái ‘timing’.
Nếu đối phương không ngu thì đều nhận ra cái “timing’ đó, đặc quyền sẽ đến sớm thôi.
Nữ thần hạ phàm khi nào? ——Khi cô đơn.
Lộc Nghiên rất cẩn trọng đối với người không quan tâm 100% đến cô.
Cô sẽ làm bộ làm tịch từ chối lời hẹn đầu tiên, đến lần thứ hai mới ra vẻ nể tình, check schedule, trang điểm tỉ mỉ xong mới nhắn tin đồng ý.
Cô và Trương Ý Thâm ăn bò bít tết ở quán anh ta đăng vòng bạn bè, rồi đi xem phim, tiến vào vòng tròn mập mờ của nam nữ thành thị, cô đang định giả gái ngoan ngồi lên xe anh ta hồi phủ, liền thấy anh ta nhận điện thoại, ngắc ngứ mấy câu rồi quay đầu cười hỏi, “Em muốn uống rượu không?”
“Hả?”
*
Ban đêm cần chút mê muội.
Và rượu là trợ lực tốt nhất cho mối quan hệ.
Không phải Trương Ý Trí không nhìn ra Lộc Nghiên đang giữ nhịp điệu của mối quan hệ này, nhưng anh ta thấy màn trình diễn của cô hôm nay cũng hay.
Trong vô số đối tượng xem mắt, cô thực sự là cực phẩm, nên người vốn không thích chủ động như anh lại chai mặt mấy lần, cứ tưởng cô không muốn quen, ai ngờ lại có cơ hội.
Phụ nữ đúng là khó hiểu.
Lộc Nghiên ngồi trong xe, nghĩ xem lát nữa nên biểu diễn kiểu gì, nên uống bình thường hay vờ nai tơ đây nhỉ?
Anh ta không phải bạn, mà là đối tượng xem mắt, cách một tầng quan hệ bố mẹ, cô không dám xằng bậy.
Khi xuống xe, anh ta dang tay đỡ eo cô, sau đó không chịu bỏ xuống.
Cô buồn cười nhưng không thấy sảng khoái lắm, còn chưa uống say cơ mà, cô lặng lẽ vặn eo tránh đi.
Ánh đèn laser mê hoặc mắt người, ở đây 3 điểm cũng thành 7 điểm, huống chi là Lộc Nghiên 9 điểm dáng người, 10 điểm khí chất.
Đầu Trương Ý Thâm lệch sang một bên, thấy ngón tay búp măng vén mái tóc xoăn ra sau tai, ánh đèn màu hôn lên đường nét khuôn mặt, khiến yết hầu người xem chạy loạn.
Trương Ý Trí nhìn thấy Lộc Nghiên đi cùng một người đàn ông về phía bàn trong góc, hai người cách nhau nửa mét an toàn, anh đoán là quan hệ chưa thân, hoặc thậm chí là xa lạ.
Anh đứng trong góc tối, giơ cốc rượu lên âm thầm quan sát.
Quầy bar rất chật, Lộc Nghiên lại mặc chiếc áo len bó sát người, nên càng thấy nóng hơn. Cô ghé vào tai Trương Ý Thâm, hét lớn, “Tôi đi toilet.”
Anh ta nhân cơ hội, vội vã nghiêng đầu, đôi môi lướt qua má cô, “Em biết đường không?”
Tưởng cô 18 à?
Cô nhảy xuống ghế dài, quay đầu lau bên má nhúng chàm, trong lòng khẽ thở dài, có lẽ cô không còn ăn được cái dáng vẻ quá chủ động quá sexy này nữa rồi.
Vì sao vậy?
Đại khái là vì cô đã được chiêm ngưỡng dáng vẻ chủ động sexy đỉnh nhất rồi.
Lộc Nghiên tô lại son rồi trở ra, kết quả là lạc đường thật.
Cái chỗ quái quỷ này đúng như lời Trương Ý Thâm nói, rất khó định hình, cô đành bật mode 18 tuổi, lôi điện thoại ra: “Tôi không tìm được đường ra + Bất lực yếu đuối.jpg”
“Đứng yên đấy, tôi sẽ đến bên em.”
“Tối như này anh đến được ư?”
“Tối mới phải đến.” 30 giây sau, anh ta thu hồi tin nhắn, đàng hoàng trả lời, “Yên tâm.”
Ha ha.
Lộc Nghiên nhìn điện thoại, nhếch mép cười. Cô hít một hơi thật sâu, trở lại thân phận một người phụ nữ đang rất cần một người đàn ông chở che, người đàn ông này khá thú vị.
Tâm trạng cô tốt lên, vén tóc ra sau đầu, cơ thể nhẹ nhàng lắc lư theo điệu nhạc.
Tối lửa tắt đèn, cô trốn trong góc tự phiêu, lúc cơ thể nam giới bám vào sau lưng, cô còn nghĩ, nếu anh đã chủ động như vậy, tôi đây cũng phối hợp thôi.
Cô xoay người, ôm cổ người nọ, “Trương Ý…” Áng đèn vàng lóe lên, khi thấy rõ người trước mặt, nụ cười ngọt ngào của cô đông thành sáp, môi anh đào mấp máy, chữ cuối cùng kẹt trên đầu lưỡi, không thể phát ra nữa.
Sao lại không thể phát ra?
Bởi vì giây tiếp theo, cô đã bị hôn! Mẹ nó!
*
Trương Ý Trí đi ra từ toilet, bỗng chốc không phân nổi phương hướng, lảo đảo đi theo dãy cây tài lộc, lại vô tình gặp được bóng dáng mà mình từng đắm say.
Cô là kiểu con gái đặc biệt tỏa sáng trong bóng tối, sự quyến rũ được che đậy lúc ban ngày, giờ nở bung ra, tỏa hương ngào ngạt.
Anh như thỏi nam châm, bị hút vào một cách vô thức.
Cô quay lại, ôm cô anh, gọi tên anh.
Ai có thể chịu đựng được?
Chỉ số IQ của anh chạy về 0, chủ động hôn lên.
*
Hùng Húc uống rất ít, anh sợ Trương Ý Trí buồn ngu người nên dẫn anh ta ra ngoài hít thở. Đã uống rượu thì phải xả nước, đàn ông không có thói quen rủ nhau đi xả nước, nhưng cùng lúc có nhu cầu thì lại là chuyện khác.
Anh ra được một lúc cũng không thấy bóng Trương Ý Trí đâu, nên tưởng anh ta về trước, anh đi theo dãy cây tài lộc, mắt thấy một đôi nam nữ si mê quấn quýt nhau, anh cúi đầu cười khẽ, giả vờ không thấy, không làm phiền người ta.
Tuy nhiên, khi cúi đầu, anh vẫn ngó qua cổ chân, như một thú vui.
Thật ra mắt cá chân của nhiều người khá giống nhau, nhưng của Lộc Nghiên thì hơi khác, vậy khác ở đâu? Có lẽ là ở khúc chuyển với cẳng chân quá mượt mà, đường cong tuyệt đẹp.
*
Khi Trương Ý Trí bị đấm gục xuống đất, anh ta vẫn không cảm thấy mình bị tấn công.
Chắc trong tiềm thức, anh ta biết mình đã sai, nên không có ngạc nhiên, ăn một đấm cũng không giãy giụa, chỉ cười ngô nghê lau miệng, mắt lờ đờ men rượu nhìn về phía Lộc Nghiêng đang khiếp sợ che miệng.
Hùng Húc tức run cả người, đúng là thằng lăng nhăng chung tình, loại mâu thuẫn tuyệt chủng.
Anh quét mắt nhìn Lộc Nghiên một cái, ánh mắt lạnh toát, hàm cũng bạnh ra, rồi quay đầu chỉ vào Trương Ý Trí chửi to: “Tao chưa thấy đứa nào mặt dày như mày đâu.”
Ánh đèn vàng lại quét qua.
Một đôi nam nữ say rượu lướt qua bọn họ, tò mò nhìn chiến trường.
Lộc Nghiên chỉnh áo trên, muốn bỏ đi, lại bị Hùng Húc giữ chặt.