Thang Mật dựa vào thành ghế, tay đưa chụp ảnh xong trong điện thoại di động cho chồng nhìn: "Nếu không cho hai người bọn họ tự xem, đây là có bao nhiêu ngọt ngào?"
"Thôi đi." Hứa Gia Trạch nghiêm túc nhìn một hồi: "Mặc Nguyên vốn có tính toán của chính mình. Chúng ta vẫn là chờ đợi thôi."
Thang Mật vừa nghe cảm thấy chồng mình nói có đạo lý cực kỳ: "Hình em giữ, đến khi hai người bọn họ xác định với nhau thì sẽ đưa ra, anh cảm thấy thế nào, đặc biệt là kỷ niệm có giá trị chứ?" Cô chợt từ trên ghế đứng lên, kéo Hứa Gia Trạch: "Đi, chạy hai vòng nữa." Hứa Gia Trạch nắm vài quả anh đào trong tay, vội vàng ném toàn bộ vào trong miệng, sau đó rời đi theo vợ của mình.
Lương Mặc Nguyên bắt đầu mang theo Đông Á chạy vòng vòng sau khi anh nói xong những điều cần thiết, không giống với đi thong thả, lúc này ngựa chạy hết sức lợi hại, cần liên tiếp ngồi thẳng trên lưng ngựa, sức lực của chân và eo hết sức quan trọng, luyện tập khoảng hai mươi phút, trong thời gian nghỉ ngơi mấy phút, hai người đều chảy mồ hôi đầm đìa.
Lương Mặc Nguyên kêu dừng ngựa, nhìn thấy Hứa Gia Trạch xa xa cưỡi ngựa mà đến, dừng lại trước mặt bọn họ, vung cương ngựa nhảy xuống, "Không còn sớm để đi nướng đồ ăn, bụng của tôi đói thảm, hai người không đói hay sao? "
Lương Mặc Nguyên cũng không đáp lời, nheo lại mắt ngửa đầu nhìn Đông Á trên lưng ngựa, mồ hôi theo gương mặt của cô trợt xuống, có một loại gợi cảm rất khác biệt, khiến cho anh bị hấp dẫn.
"Hôm nay đến nơi này trước, tôi sẽ đưa cô đến đó, bên kia là lối đi ra ngoài."
Đông Á liếc nhìn theo tay anh chỉ, gật đầu.
Hứa Gia Trạch dắt ngựa đi theo Lương Mặc Nguyên, Thang Mật đi ra ngoài từ một cánh cửa ra khác, dắt ngựa đứng ở bên dưới bóng cây chờ bọn họ.
Từ trường đua ngựa ra ngoài, Lương Mặc Nguyên cũng không gọi Đông Á xuống, đi bằng ngựa vẫn là tiết kiệm sức lực hơn là đi bằng chân. Hứa Gia Trạch đi mệt, nhảy lên ngựa: "Tôi đi trước, hai người cứ từ từ đi." Một tiếng thét, đuổi theo đến trước mặt Thang Mật, quyết định để hai người này ở lại phía sau.
Từ trường đua ngựa đến chuồng ngựa dài cả một đoạn đường, Đông Á băn khoăn.
"Lương Tiên Sinh." Cô gọi anh: "Tôi xuống đi chung với anh."
Anh dừng ngựa, nhìn cô: "Ngồi mệt sao?"
Đông Á muốn nói không phải, nhưng chính cô cũng không biết đây rốt cuộc là nguyên nhân gì, có chút phức tạp, mờ mờ ảo ảo mà cảm thấy khó có thể mở miệng, không thể làm gì khác hơn là mơ hồ "Ừ" một tiếng.
Lương Mặc Nguyên liếc nhìn cô: “Được. Vậy bây giờ xuống. Giống như khi lên ngựa, kéo nơi này, sợ cô quên, anh tóm lấy tay vịn trên yên ngựa: “Chân phải từ trên lưng ngựa để tới đây, cẩn thận không cần đá phải nó."
Đông Á làm theo, động tác này đối với cô mà nói không phải quá khó khăn, so với khi lên ngựa mà nói thì đơn giản quá nhiều. Lúc xuống, chân phải chỉa xuống đất giẫm hụt một cái, Lương Mặc Nguyên giương tay dìu cô, hai người cũng có chút hồi hộp, không có khống chế được sức lực, hoàn toàn ngã vào trong lòng anh, là một cái ôm vào ngực cứng rắn nhưng không mất đi ấm áp, kích thích nam tính mãnh liệt, giống như an toàn dịu dàng, vững vàng nhốt chặt cô.
Thời gian một hai giây như vậy, hai người cũng không có nhúc nhích, cũng không có nói, thời gian dường như dừng lại vào giờ khắc này, kể cả sự vật chung quanh cũng giống như bị bốc hơi.
Rất nhanh Lương Mặc Nguyên buông cô ra, Đông Á đỏ mặt cúi đầu, nhẹ giọng nói ra một câu "Cám ơn".
Lương Mặc Nguyên đại khái cũng có chút khẩn trương, trong khoảng thời gian ngắn quên nói tiếp.
Bốn bề vắng lặng, lại chỉ nghe thấy âm thanh của tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua và ánh nắng mặt trời.
Một đoạn đường đi yên lặng không nói đi, Đông Á luôn muốn nói gì đó để đánh vỡ phần này an tĩnh quỷ dị, trong lòng vẫn còn nhớ về cái ôm kia, nghĩ đến không lâu nữa mình sẽ xuống vùng nông thôn dạy, lập tức lại có chút mất mác. Cô phát hiện, mỗi lần nhìn thấy Lương Mặc Nguyên, ở chung với anh trong mỗi giây mỗi phút, trong lòng đều rất phấn khởi, loại phấn khởi và vui vẻ này đã lâu, không lừa được người. Cô nhớ trước kia mỗi lần nói chuyện với Đường Tuấn, trong lòng cũng có cảm giác này.
Là đã rất lâu.
Cô cho là lòng của cô cũng sẽ không vì bất cứ chuyện gì, bất luận kẻ nào mà nổi sóng.
Lương Mặc Nguyên nói không sai, sau khi cưỡi ngựa xong thật sẽ không đi đường được. Chỗ nướng thức ăn nằm trong cái ô che ánh mặt trời chói chang, hai cái ghế nằm, phía trước là nước trong veo chảy và bóng cây. Đông Á thật sự mệt đến không nhúc nhích được, cô và Thang Mật hai người nằm ở trên ghế dựa nói chuyện phiếm, nhìn hai người đàn ông bên kia xử lí nguyên liệu đồ ăn đâu vào đấy này, giống như các cô, bọn họ cũng là nói nói cười đùa bàn chuyện kinh doanh, đã thấy rõ được tình cảm với sự ăn ý.
Ánh mắt của hai người phụ nữ dừng ở trên hai người đàn ông một lát, Thang Mật mở miệng: "Thân ái, tớ giống như không có nói với cậu là tớ và lão Hứa làm sao quyến rũ ở chung một chỗ với nhau."
Quyến rũ? Đông Á liếc nhìn Thang Mật, từ ngữ này dùng ở trong đây thật sự rất tốt sao? Chỉ là so với chuyện này, cô còn có hứng thú nghe chuyện xưa của Thang Mật, từ trước đến nay không có nghe Thang Mật nói qua chuyện cô ấy và Hứa Gia Trạch, chỉ biết là bọn họ là bạn thời trung học với nhau, gia đình của Thang Mật giống như Hứa Gia Trạch, cha mẹ hai bên đều là thương nhân giàu có, hai bên có nghiệp vụ lui tới, ngay từ lúc tiểu học hai người cũng đã biết, gọi là chân chính thanh mai trúc mã, nhưng chân chính nói yêu thương xác định quan hệ cũng là lúc nghỉ hè năm lớp 10, cụ thể chuyện gì xảy ra đưa đến hai người từ bạn bè chuyển thành tình nhân, đây lần đầu tiên Thang Mật chủ động nhắc tới.
"Cậu biết ba mẹ tớ và ba mẹ anh ấy có quan hệ rất tốt, chúng ta từ nhỏ đã quen biết, khi còn bé cho đến sơ trung tớ không cảm thấy anh ấy đặc biệt tốt, trong ấn tượng chính là một đứa bé, rất ngây thơ, cha mẹ hai nhà có lúc cũng nói chuyện cười nói muốn hai chúng tớ có thể yêu thích lẫn nhau, tớ chỉ nghĩ người ngây thơ như vậy, làm sao xứng với tớ. Sau đó mãi cho đến trung học, ta nhớ được là sắp lên lớp 11, mùa hè năm lớp 10 kia, lúc tớ ở cửa tiệm chờ anh ấy ra ngoài mua đồ, ví tiền liền đặt ở trong tay tớ, lại không có để ý bị người ta đoạt, nghe được tớ kêu anh ấy ném đồ xuống thì giúp tớ đuổi theo tên trộm kia. Không nói gạt cậu, chính là trong nháy mắt đó tớ yêu anh ấy. Cậu không biết lúc đó anh ấy có bao nhiêu đẹp trai đâu, lúc đó trong lòng tớ liền nghĩ, mẹ nó, không nhìn ra cái nguời ngây thơ này lại có vẻ mặt đẹp trai như vậy, phịch một tiếng, tớ liền rơi vào bể tình."
Vẻ mặt Thang Mật ngọt ngào, đắm chìm trong trí nhớ tốt đẹp."Nói thật, tớ còn cảm ơn tên trộm kia đấy." Cô cười nói.
Đông Á vẫn rất hâm mộ tình cảm của Thang Mật và Hứa Gia Trạch, cũng không phải hết sức trôi chảy, nhất là tốt nghiệp trung học sau tách ra hai trường đại học, dài từ 4 đến 5 năm, đi qua nhiều khó khăn khổ cực chỉ có chính bọn họ biết, mặc dù Đông Á đứng xem, nhưng dù sao vẫn là người ngoài cuộc, không thể cảm động lây, một lần ấn tượng sâu nhất là năm ấy tốt nghiệp đại học, có một đêm, cô nhận được điện thoại của Thang Mật, khóc nói với cô, cô ấy mệt mỏi, không tiếp tục kiên trì được rồi, muốn chia tay. Đông Á còn nhớ ở trong điện thoại mình khuyên giải an ủ Thang Mật, cô so bất kỳ người nào cũng hi vọng nhìn thấy Thang Mật hạnh phúc, hạnh phúc của cô ấy chỉ có Hứa Gia Trạch cho, Đông Á tin tưởng vững chắc không nghi ngờ.
Cũng chỉ có một lần kia, Đông Á thiết thực cảm nhận được Thang Mật lao lực tâm tư quá độ.
Cũng may, rốt cuộc đã qua, khổ cực mệt mỏi nữa cũng không còn. Đã từng đau đớn khó chịu, đến ngày nay, đều là nhớ lại những việc tốt đẹp nhất.
Nghĩ nghĩ tới như vậy, lòng của Đông Á từ từ từ từ trở nên mềm mại.
"Á Á" Thang Mật nhìn Đông Á, ánh mắt nghiêm túc thẳng tắp: "Biết tớ làm sao nói những chuyện này cho cậu nghe không? Tớ chính là muốn nói cho cậu biết, có lúc chính là như vậy, anh ta mang lại ấm áp cho cậu, cậu cuối cùng cũng hiểu rõ được, cậu khổ cực tìm kiếm có lẽ chính là giờ phút này, người trước mắt này, tựa như tớ đối với lão Hứa vậy, một chuyện trong nháy mắt để cho tớ thay đổi cái nhìn về anh ấy, nhận định anh ấy, muốn dắt tay anh ấy đi đến đoạn đường lâu dài. Chuyện tình cảm sợ nhất là kéo dái, kéo một cái kéo hai cái, có thể làm cho nhiều việc thay đổi, mâu thuẫn cũng trở nên nhiều hơn, thời điềm cậu có cảm giác muốn kết hôn nhất, quyết định thật nhanh, không được do dự."
Nói xong, Thang Mật ám chỉ dời tầm mắt về phía bóng lưng Lương Mặc Nguyên, chép miệng.
Đông Á xem hiểu ám chỉ của cô ấy, nhưng giờ phút này cô không nói nên lời, lời gì cũng nói không ra, tâm tình rất phức tạp.
Thang Mật nói tiếp: "Chuyện của cậu với Mặc Nguyên mà chỉ có tớ gấp gáp, mà anh ấy không phản ứng chút nào, sau lần đầu tiên hai ngươi gặp mặt trong hôn lễ của chúng tớ, tớ đã dám đánh cuộc, anh ta tuyệt đối sẽ không vô cảm với cậu."
Một lần nữa Thang Mật thâm sâu nhìn về phía bạn gái mình: "Cậu cứ nói đi, Á Á, trong lòng của cậu có phải hoàn toàn vô cảm với anh ta hay không, vẫn bị tớ đoán trúng rồi hả?"
Từ đầu đến cuối Đông Á cũng không lên tiếng, trong lòng lại rất phức tạp, tựa như có người đột nhiên ném vài viên đá vào mặt nước yên tĩnh.
Ăn xong đồ nướng, bốn người chơi một chút, thương lượng nơi ăn cơm tối. Lái xe trở về thì mặt trời đã lặn phía tây. Gió thật to, cửa sổ xe mở phân nửa, một tay của Lương Mặc Nguyên đặt trên cửa, một tay kia đỡ tay lái, trong xe đang để《 Làm lại từ đầu》của Lưu Hoan , tiếp theo là nhẹ nhàng ngâm nga.
Dáng vẻ thích ý của người đàn ông này, rất mê người, cuốn hút Đông Á.
Lấy điện thoại di động đã một ngày không có nhìn ra, tin tức rất nhiều, đại đa số đều là loạt tin tức, tùy ý trượt nhìn. Tiết Đoan Ngọ, cô cho các bạn học sinh bài tập, trở về đi theo những trưởng bối học gói bánh chưng hoặc là làm túi thơm, những hoạt động dân gian của tết Đoan Ngọ này rất tốt cho việc học tập và hiểu biết về văn hóa truyền thống của trẻ em. Một số cha mẹ phụ huynh đã gửi tin nhắn riêng cho cô, đứa bé gói bánh chưng, làm rất khéo léo, những tấm hình đặc biệt đáng yêu, cũng có học sinh gửi video mình ôm túi bánh chưng lớn cong mắt lên cười ngọt ngào với cô: "Cô Đông, chúc cô Đoan Ngọ an khang!" Đứa trẻ bình thường nghịch ngợm vào giờ khắc này đều là dễ thương, giống như kẹo bơ cứng màu trắng ngậm trong miệng vừa ngọt vừa mềm.
Đông Á mở một video ra nhìn, nhìn rất nghiêm túc, khóe môi nhếch lên cười.
Lương Mặc Nguyên nghe được, nghiêng đầu liếc nhìn cô: "Đang nhìn cái gì?"
Tâm trạng Đông Á không tệ, cho anh nhìn video: "Là video học sinh gói bánh chưng, đặc biệt đáng yêu."
Trước mặt vừa đúng kẹt xe, anh lấy qua di động qua xem, video lập lại âm thanh có hai lần, nhìn xong trả lại cho cô, cười: "Đúng thật."
"Làm sao lại muốn đi làm giáo viên?" Phía trước đổ kín, anh nhìn cô, ánh mắt có chút nghiêm túc, rồi lại kiểu ôn hòa khác, Đông Á ý thức được mình lần nữa rơi vào trong "Cạm bẫy dịu dàng" của anh, lập tức dời ánh mắt đi.
Nhưng vẫn là suy nghĩ tỉ mỉ một chút, nhưng cũng không có suy nghĩ ra đáp án vĩ đại lại giàu có triết lý, định nói lời thật: "Kiếm miếng cơm ăn thôi."
Trả lời cực kì tự nhiên, nói rõ một chút, không có dáng vẻ kệch cỡm. Lương Mặc Nguyên cười, dáng vẻ có chút hứng thú: "Tôi cho là cô ít nhất sẽ nói là bởi vì thích đứa bé."
Khóe miệng Đông Á nhếch lên, hơi tươi cười: "Mới không có vĩ đại như vậy đấy. Con người của tôi có chút bị động lại không có nhiệt tình, thường thường là tiếp xúc mới có thể thích, tựa như thích đứa bé, cũng là trải qua hơn một năm về sau tiếp xúc lâu với bọn họ mới từ từ thích."
Lần này Lương Mặc Nguyên không nói gì, mà là như có điều suy nghĩ liếc nhìn cô.
Không biết vì sao, lời của Thang Mật mới vừa hiện lên đầu, kết hôn vào thời điểm tốt nhất, làm cho hôn nhân ở một khoảng khắc tốt đẹp nhất.
"Lương Tiên Sinh." Hàng xe dài trước mặt dãn ra một chút, Lương Mặc Nguyên từ từ đạp chân ga, nghe nói nghiêng đầu nhìn về phía cô: "Hả?"
"Bắt đầu tháng sau tôi đi tới một vùng nông thôn xa dạy học." Đông Á nói. Mắt cũng không có nhìn anh mà nhìn thẳng kính thủy tinh phía trước.
Tác giả có lời muốn nói:
Chờ lâu!!