• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Lily_Carlos

Khi Lương Điền Điền bảy tháng tuổi, lúc đó mọi người đến nhà bác cả của Lương Mặc Nguyên cùng nhau ăn cơm, khi đó khuôn mặt của Lương Điền Điền đã nẩy nở rất nhiều phấn nộn, trong ánh sáng giống còn ánh lên một màu trắng trong suốt. Cái mũi của bé rất cao, lông mi vừa dày vừa cong rất nhiều điểm đều giống ba ba, chỉ khi bé cười rộ lên hai lúm đồng tền thoắt ẩn thoắt hiện kia mới giống mẹ. Bàn tay nhỉ cũng rất linh hoạt, bé ngồi lắc lư trên ghế rất ngoan ngoan không khóc không náo một chút nào, có người bế bé lên thì bé dựa vào vai của người đó cười khì khì.

Người lớn đặc biệt thích những đứa bé như vậy, một đám người tranh cướp nhau để được ôm bé.

Tới giờ ăn cơm cả gia đình ngồi xung quanh bàn ăn, Lương Điền Điền ngồi một mình trên ghế trẻ con của bé đôi mắt đen lúng lúng đảo qua đảo lại tìm cha mẹ của bé, Đồng Á quay đầu lại đùa bé là tiểu tử này vui đến mức khoa chân múa tay cười không ngừng.

Tiếng cười của bé làm các vị trưởng bối cũng vui vẻ cười theo, mọi người đều nói đứa trẻ này rất dễ nuôi, không tạo phiền toái cho ba ba và mẹ của bé, lại còn không khóc đêm. Đồng Á nói bé rất ngoan không khóc không quấy, bé ngủ rất nhiều ăn xong rồi lại ngủ, gaand như không phải lo lắng gì nhiều.

Đồng Á nhìn đôi mắt đen láy của Lương Điền Điền cười nói: “Sau này bé lớn thì không nên khen bé như vậy nữa.”

Trương Lệnh Nghi đồng ý gật đầu: “Người trẻ tuổi bọn chúng có cách dạy dỗ con trẻ, chúng ta cũng không nên xen vào thêm phiền phức cho chúng.”

Thân thích Lương gia đều nói: “Mặc nguyên thật có phúc khí.”

Lương Mặc Nguyên mỉm cười nhìn đôi mắt Đồng Á: “Không phải vì tôi có một người vợ tốt à.” (Lily_Carlos.ddlqd)

“Đúng đúng đúng,” mọi người đều nói: “Tính cách của Điền Điền giống như Á Á vậy, rất hiền lành.”

Lương Mặc Nguyên cúi đầu bóc vỏ tôm sau đó đưa con tôm đã bóc vỏ xong cho Đồng Á, anh nghe xong lời này thì nhếch miệng cười vui vẻ, mọi người khen như vậy chứng tỏ vỡ của anh rất tốt cho nên mắt chọn người của anh rất tốt, khen vợ anh giống như khen anh vậy.

Đồng Á ăn con tôm Lương Mặc Nguyên bóc vỏ cho nói: “Mặc nguyên cũng rất hiền hoà.”

Bác cả của Lương Mặc Nguyên lật lại chuyện cux của anh nói: “Nó chỉ đối xử dịu dàng với cháu thôi, còn với người khác thì không có chuyện đó đâu.”

Đồng Á chớp mắt nhìn Lương Mặc Nguyên một cái: “Thật vậy hả?”

“Không sai, nhưng mà đó đã là chuyện quá khứ rồi, từ khi cưới vợ sinh con người này cũng thay đổi không ít rồi.” Đại cô của Lương Mặc Nguyên nói đùa: “Sau này nếu nó còn giở tình tình ra thì Á Á cứ đến tìm chúng ta, chúng ta làm chủ cho cháu.”

Mọi người nhanh chóng gật đầu, ngày đó trong hôn lễ của hai người bọn họ cũng có ý như vậy, tính cách của Á Á tốt như vậy nếu như hai người giận nhau thì nhất định không phải lỗi của Á Á.

Đồng Á mỉm cười nhìn Lương Mặc Nguyên.

Lúc này cô lại được nhìn thấy một mặt khác của Lương Mặc Nguyên, trong mắt các vị trưởng bối Lương Mặc Nguyên giống như một đứa trẻ to xác vậy.

Nhưng mà lúc người này lên cơn ấu trĩ thì cũng không có giới hạn.

Trên đường trở về, Đồng Á ngồi ở ghế sau nhìn con trai Điền Điền gặm nắm tay, Đồng Á lấy khăn giấy lau nước miếng cho bé lại nghĩ đến lời các vị trưởng bối nói trên bàn ăn thì quay lại hỏi tài xế: “Mọi người đều nói tính cách anh rất không tốt?”

“Em nghe ai nói?” Quả nhiên là anh ấy không muốn nói sự thật, anh quay qua nhìn cô qua kính chiếu hậu.

Đồng Á bị anh nhìn thế thì ngẩn ra, cô vội vàng giải thích: “Em không nghe ai nói hết, là em tự biết thôi.”

“Hửm?” Anh hừ nhẹ một tiếng.

Đồng Á muốn cắn đầu lưỡi.

“Em cảm thấy tính tình của anh không tốt hả?” Giọng nói của anh có vẻ nguy hiểm.

Đồng Á nhanh chóng ngậm miệng.

Một tay Lương Mặc Nguyên lái xe một tay gác lên cửa kính, anh nhìn cô qua kính chiếu hậu cười khẽ.

“Gần đây anh có chút cáu kỉnh.” (Lily_Carlos.ddlqd)

Đồng Á sờ đầu con trai: “Điền Điền, cha của con nói gì vậy mẹ nghe không hiểu gì hết nha. Chúng ta chơi với nhau không để ý đến cha con nữa được không?”

Lương Mặc Nguyên: “...”

...

Từ khi Điền Điền chỉ là một đứa bé sơ sinh A Bố đã rất thích đức trẻ này có thể là do bản năng của động vật đi. Lúc ấy Điền Điền còn chưa có bạn chơi cùng, đôi khi cha mẹ còn bận công việc khác, người làm bạn chơi với bé cũng chỉ có A Bố.

Em bé Điền Điền ngủ trưa trong nôi nhỏ, A Bố đứng thẳng hai chân sau bám vào mép nôi thỉnh thoảng lại đẩy nhẹ một cái, lại đặt cả bốn chân xống đất, quay một vòng đợi nôi về vị trí cũ lại đẩy nhẹ một cái, không biết mệt mà lặp đi lặp lại động tác đó.

Điền Điền hơi lớn một chút có thể bò trên mặt đất thì bé sẽ bò đi khắp nơi, A Bố luôn chạy bên cạnh bé bảo đảm sự an toàn của bé. Có lúc bò mệt rồi tiểu Điền Điền sẽ dựa vào người A Bố ngủ một giấc, A Bố nằm sấp xuống đất hai chân trước vắt chéo vào nhau vô cùng tao nhã làm gối dựa của tiểu Điền Điền. Em bé đáng yêu ở cùng với thú cưng, một lớn một nhỏ, ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ sát đất dừng lại trên người chúng, Đồng Á đi từ phòng bếp ra thì thấy một mành này thì động tâm cầm di động chụp lại một màn tốt đẹp động lòng người kia.

Sau này khi Điền Điền lớn lên nhìn lại tấm hình này sẽ có cảm giác gì, nghĩ đến đó thôi cũng thấy thú vị.

Sau đó khi Điền Điền học được cách đi thì phạm vi di chuyển của bé càng lớn hơn nữa. Sau nhà có một bãi cỏ rất lớn, cho nên mỗi khi đến chiều tối thì bé, cha, mẹ và A Bố lại chạy ra bãi cỏ này chơi.

Cha ném cái đĩa ra phía xa, còn bé và A Bố thi chạy xem ai có thể bắt được cái đĩa trước, A Bố nhanh chóng chạy đến trước cướp được cái đĩa làm bé vội muốn khóc, nhưng mà mỗi khi A Bố bắt được cái đĩa đều chạy đến trước mặt bé đưa đĩa cho bé để bé cầm về. (Lily_Carlos.ddlqd)

Điền Điền chạy không nhanh, cứ chạy vài bước lại đi vài bước, bé tập tễnh bước trên mặt cỏ rồi lại ngã xuống gặm bùn. Nhìn thấy như vậy thì Lương Mặc Nguyên và đông Á cũng không sốt ruột, một người cổ vũ con trai đứng dậy đi tiếp một người đứng bên cạnh mỉm cười đứng bên cạnh chụp ảnh lưu lại cái khảnh khắc ấm áp này.

Sau đó khi tiểu Điền Điền biết cha mẹ đặt thức ăn của A Bố ở đâu thì bé rất hứng thú chạy đến chỗ đó, mỗi ngày phải lấy một năm cho A Bố ăn mới chịu.

Bé rất thích quá trình cho A Bố ăn, bàn tay của bé không lớn cho nên mỗi lần bé chỉ lấy một hai viên trong đó đút cho A Bố ăn. “A... A... Bố... Bố...” mỗi lần nghe thấy tiếng gọi này của tiểu Điền Điền  thì A Bố sẽ vui vẻ chạy lại bên cạnh tiểu Điền Điền.

Đầu lưỡi của A Bố thật mềm và cũng thật ướt át, mỗi lần nó đều cẩn thận dùng đầu lưỡi cuốn thức ăn đi, cố gắng tránh đụng hàm răng sắc nhọn của mình vào tay mềm mại của tiểu chủ nhân. Khi A Bố liếm tay tiểu Điền Điền bé đều cười rất to, bé con cũng không biết cảm giác đó là cái gì chỉ cảm thấy như thế rất vui, đôi lúc A Bố không có thời gian để dùng lưỡi cuốn đồ ăn thì nó trực tiếp ngậm đồ ăn vào miệng rồi chạy ra một góc ăn, A Bố cũng thích chơi trò này với tiểu Điền Điền, bé đút một viên A Bố ăn một viên.

Đối với việc A Bố chăm sóc Điền Điền thì hai vợ chồng Lương Mặc Nguyên rất yên tâm. Nhưng khi có người lớn đến đây nhìn thấy cảnh đó lại rất lo lắng.

Có hôm Triệu Mai đến nhà nhìn thấy A Bố và Điền Điền điên cuông chơi đùa thì sợ chết khiếp, bà mắng con gái một trận nói chó có thể lây bệnh truyền nhiễm cho đứa trẻ, hơn nữa nhỡ nó không biết nặng nhẹ làm đứa trẻ bị thương thì làm sao, hai đứa cũng quá tùy ý rồi! Khi Đồng Á mang thai bà là người đầu tiên phản đối chúng nuôi chó, nếu không phải bà cố kỵ vì đó là chó của Lương Mặc Nguyên thì bà cũng không đưa ra quyết định tạm thời đưa nó đi chỗ khác nuôi đâu.

Đoạn thời gian đó Đồng Á cảm thấy vô cùng nhàm chán, A Bố không ở bên cạnh thì càng nhàm chán hơn, hai vợ chồng cô cũng tìm bác sĩ tư vấn và đọc rất nhiều tư liệu, chỉ cần kiểm tra sức khỏe định kỳ và chú ý vệ sinh thì sẽ không ảnh hưởng quá lớn. Vì thế Lương Mặc Nguyên đến thương lượng với mẹ vợ để đón A Bố về.

Thấy Triệu Mai tức giận như vậy Đông Á vẫn rất bình tĩnh, cô kiên nhẫn giải thích với mẹ: “Mẹ, A Bố rất khỏe mạnh, mỗi tuần con và Mặc Nguyên đều dẫn nó đi kiểm tra. Hơn nữa nó còn được trải qua một lần huấn luyện đặc thù nên rất thông minh và có nhân tính, cho nên sẽ không có chuyện gì đâu. Hơn nữa thằng bé lớn lên cùng với A Bố sẽ có trợ giúp nhất định đối với đứa nhỏ.”

“Được được,” Triệu Mai không kiên nhẫn bĩu môi nói: “Các con đều có cuộc sống của riêng mình. Mẹ cũng không muốn nói nữa, các con muốn làm gì thì làm.”

Đồng Á mỉm cười vẫy tay goi Điền Điền lại bế bé lên đưa cho Triêu Mai ôm.

Lương Mặc Nguyên và Đồng Á có nhiều suy nghĩ rất giống nhau, mặc dù có chỗ không giống nhau nhưng hai người sẽ cùng nhau thảo luận, tham khảo ý kiến của nhau, Đồng Á rất thích quá trình thảo luận này, mỗi lần nói chuyện với Lương Mặc Nguyên cô có thể học tập rất nhiều thứ, còn có thể giao lưu tình cảm nữa chứ. Nhưng đôi khi hai người thảo luận không ra kết quả, Lương tiên sinh sẽ không thảo luận nữa mà nhìn cô: “Vợ à, chuyện cảm tình không thể câu thông được thì chúng ta có thể dùng thân thể đền bù một chút.”

Đồng Á còn chưa kịp đồng ý thì người đàn ông đó đã đi tới, đôi môi của anh cũng dán lên môi cô, không biết như thế nào lại trở thành lăn giường.

Bạn hỏi Điền Điền ở đâu à? Điền Điền còn có A Bố chơi cùng mà.

Cho nên từ nhỏ Điền Điền dã phải ngủ khác phòng với bố mẹ cũng vì lý do này.

Có thể là vì ngủ riêng sớm, cho nên Điền Điền không hề có thời kỳ khóc nháo vì chuyện này, hơn nữa tính tình của bé giống mẹ hơn cho nên rất hiền lành, nửa đêm cũng không khóc không nháo.

Tuổi thơ của Điền Điền có thể nói rất hạnh phúc, tới tuổi đi học cũng không phải đi học các lớp học thêm giống như bạn bè cùng lứa hoặc là phải đi nhà trẻ sớm, cô và Lương Mặc Nguyên dậy bé học ở nhà, cho bé hưởn thụ niềm vui của việc học, hai vợ chồng cũng đã học tập gần hai mươi năm rồi, hai người không muốn con trai của mình sinh ra sớm sinh ra tâm lý ghét học.

So với việc học văn hóa thì Đồng Á chú trọng dạy con về thói quen sinh hoạt, thái độ và các loại lễ nghi.

Khi Điền Điền còn nhỏ hai vợ chồng cô chưa bao giờ tước đoạt niềm vui chơi của bé, nhưng cũng không nuông chiều bé, nếu bé phạm sai lầm cũng sẽ bị trừng phạt, chưa bảo giờ vì hoàn cảnh gia đình mà để bé tùy ý chứ đừng nói đến việc lãng phí. (Lily_Carlos.ddlqd)

Sự phân chia công việc giữa cha và mẹ, còn có một tiểu đồng bọn như A Bố đóng vai trò rất quan trọng trong sự phát triển của Điền Điền sau này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK