Đêm đó Đông Á về nhà rất trễ, suốt đoạn đường từ Đinh Thành trở về, sợ bị Triệu Mai gọi điện thoại kiểm tra liên tục. Triệu Mai là một người có tật xấu là truy hỏi sự việc kỹ càng cho đến cùng, Đông Á sợ sẽ phát sinh những phiền toái không cần thiết nên không nói thật với bà, lấy lí do ở cùng Đông Khương nên quên cả thời gian. Từ trước đến nay, Triệu Mai rất yên tâm đứa con gái lớn của mình, chỉ gọi điện dặn dò mấy câu lái xe an toàn rồi thôi.
Sáng ngày hôm sau, Đông Á có được một giấc ngủ nướng nho nhỏ, lúc thức dậy thì cha mẹ đều đã ra ngoài hết rồi, cô thu dọn phòng ốc một chút rồi lấy tất cả quần áo mặc một ngày trước của cả nhà đi giặt. Buổi sáng cứ như vậy trôi qua, hai người Đông Tổ Vân và Triệu Mai bình thường đi xã giao rất nhiều, Đông Á đã sớm quen với cuộc sống mà ngày nghỉ đều ở nhà một mình rồi, chỉ cần xào hai món ăn đơn giản là đã giải quyết xong một bữa.
Ngày nghỉ, đám thầy cô giáo ở trường học không có chuyện gì làm đều thích lên nhóm tập thể của trường nói chuyện phiếm và tán dóc, thầy cô trong trường thì nhiều, mỗi người một câu, tích tích tích tích vang lên không ngừng, thoáng một cái đã mấy trăm mẫu chuyện, cho nên đến thứ bảy chủ nhật Đông Á sẽ tự động chặn nó lại, nếu thật sự có chuyện gì thì cấp bậc tổ trưởng như cô giáo Viên sẽ giao nhiệm vụ mà nhà trường phân công bằng cách gửi qua nhóm "Bao Tô Bà" của năm người trong phòng làm việc, nhóm "Bao Tô Bà" này Đông Á sẽ không chặn.
Hoạt động quan hệ hữu nghị buổi tối mà Đông Á đã ghi danh tham gia, nhóm tin tức của nhà trường cũng quan tâm không ít, quả nhiên không ngoài dự tính, mọi người đều đang thảo luận chuyện này, thậm chí còn có mấy lãnh đạo hư hỏng chuyên gây sự tập họp một nhóm thanh niên độc thân ít ỏi thành một nhóm, chịu sự trêu chọc và đùa giỡn của đám người có gia đình.
Đông Á rà tới rà lui hai lần, thấy được tin tức liên quan đến thời gian và địa điểm của hội nghị, cô yên lặng ghi nhớ rồi đi ra ngoài. Cô chuẩn bị ngủ trưa, sau khi thức dậy sẽ viết mấy trang giáo án là có thể lên đường. Thức dậy thì thấy Dư Côn nhắn tin đến, anh vẫn kiên trì tới đón cô, Đông Á không thể lay chuyển được nên đành phải chấp nhận.
Đinh Thành là một địa phương nhỏ nhưng kinh tế cũng không lạc hậu, mặc dù hiện tại có rất nhiều người kết hôn sinh con muộn, ít nhiều bị ảnh hưởng bởi tư tưởng bảo thủ của đời trước, thậm chí là cả văn hóa thành phố, kết hôn muộn có con trễ cũng chỉ giới hạn ở lớp thanh niên ra khỏi nhà làm việc, Đông Á cũng giống như vậy, sau khi tốt nghiệp đại học ở bên ngoài trở về, đâu đâu cũng có người 25 26 tuổi kết hôn, bởi vì đa số là bọn họ dựa vào kinh tế của bố mẹ, cũng giống như bố mẹ của Đông Á, năng lực kinh tế không tệ, không cần con cái vất vả, bọn họ chỉ muốn nuôi dưỡng con cái ở bên cạnh, làm như vậy để sau này có nhiều thời gian ở cùng với mình hơn, cho nên, trong trường học có hơn 100 giáo viên, thanh niên độc thân cũng chỉ có thể đếm trên mười đầu ngón tay.
Quan hệ hữu nghị lần này là cùng với trung học cơ sở Đinh Thành, giáo viên độc thân của hai trường cộng lại cũng hơn 10 mấy người, địa điểm tổ chức là ở trường trung học cơ sở Đinh Thành, hình thức tổ chức rất đơn giản, chơi trò chơi để hiểu biết lẫn nhau, nhìn vừa mắt thì trao đổi số điện thoại, trực tiếp rõ ràng không chút thô bạo. Bình thường đi làm áp lực rất lớn, khó có được một trường hợp nâng cao kiến thức với người có hiểu biết khác nhau, trước khi tham gia, Đông Á đã suy tính cân nhắc hơn nữa ngày, nhưng đã đến đây thì cô cũng có quyền hưởng thụ, tuyệt đối không được có vẻ gượng ép, nên vui đùa một chút nên cười một chút, cũng phải dốc lòng làm động tác chọc cười, chơi mấy trò chơi, bắt chuyện lưu số điện thoại bày tỏ hảo cảm với không ít thầy giáo, lúc này thì Dư Côn đã ngồi không yên, tiếp theo chơi trò vòng tròn, anh liền chủ động yêu cầu cùng một tổ với Đông Á.
Đối mặt với lời mời chủ động của Dư Côn, Đông Á cũng không cự tuyệt.
Trò chơi vòng tròn này gọi là "chuyền bao lì xì", chỉ là không được dùng tay, mà phải miệng đối miệng chuyền, chỉ cách một tờ giấy mỏng manh, có chút giống như hôn môi. Đừng nhìn các thầy cô giáo bình thường đều tỏ ra nghiêm chỉnh, nhưng lúc chơi đùa thì điên cuồng cực kì, lúc Dư Côn chu môi truyền bao lì xì cho Đông Á thì tờ giấy mỏng vừa chạm vào trên miệng cô, cách tờ giấy mà khó khăn lắm đôi môi Dư Côn mới dính sát được, trong nháy mắt máu trên người Đông Á toàn bộ đều dâng lên trên đầu, nhưng mà anh ta lại hoàn toàn không có ý muốn buông ra, độ ấm và áp lực khiến Đông Á cảm thấy không thoải mái, ngược lại còn có chút chán ghét, cô không thích cảm giác chiếm giữ mạnh mẽ như vậy, cái này giống như bị người khác xâm phạm lãnh thổ của mình vậy, theo bản năng cô làm ra hành động tự bảo vệ mình, chếch đầu nghiêng sang một bên, tránh để đôi môi của mình và anh ta chạm vào nhau, cô nghiêng đầu sang chỗ khác, dùng sức hút lấy phong bao lì xì rồi truyền cho nữ đồng nghiệp ở phía sau.
Trải qua trò chơi này, Dư Côn chú ý tới cần cổ trắng nõn của Đông Á đỏ ửng, thỉnh thoảng anh dùng ánh mắt đánh giá cô thì phát hiện cô không dám nhìn anh, có lẽ là do cô thẹn thùng nên vậy, trong lòng Dư Côn cũng tự khích lệ bản thân, chỉ cần cố gắng thêm chút nữa, có lẽ quan hệ của bọn họ có thế sẽ phát sinh biến hóa long trời lỡ đất chăng?
Nếu Dư Côn giải thích như thế thì anh ta không hề hiểu chút nào về Đông Á.
Trong một thời gian rất dài sau đó, Đông Á nằm mơ gặp ác mộng liên tiếp, trong mộng Dư Côn biến thành một con sư tử, mồm há to như chậu máu bổ nhào về phía cô, theo bản năng cô tránh đi còn hơn là phải ở chung với anh ta, cô có chút sợ hãi sự chủ động và nhiệt tình của anh ta, nhưng Dư Côn lại không hề nhận ra, đúng lúc Đông Á đang vì vậy mà cảm thấy hết sức chán ghét ảo nảo thì nhận được điện thoại của cô bạn thân thời đại học Thang Mật, cô ấy sắp kết hôn và muốn cô làm phù dâu.
Từ lúc lên đại học đến giờ, Thang Mật đã chỉ định cô sẽ làm phù dâu cho cô ấy, có thể nói cô ấy và chú rể Hứa Gia Trạch có một sự ràng buộc trớ trêu, đã trải qua 10 năm chạy maraton cự li dài mới đi tới ngày hôm nay, sáu năm cuối cùng trong mười năm đó, cũng là 6 năm cực khổ nhất, kết thúc dưới sự chứng kiến của Đông Á. Thang Mật là một người cực kì đơn giản, "tam quan" rất hợp với Đông Á, đây là lí do mà hai người với tính tình và sở thích hoàn toàn khác nhau lại có thể trở hành bạn tốt với nhau, vừa vặn Hứa Gia Trạch cũng thuộc dạng như vậy.
Hôn lễ sẽ được tổ chức vào ngày thứ bảy mùng một tháng năm. Đông Á xin nghỉ ngày thứ sáu để chạy tới Hạng Thành giúp Thang Mật một tay. Ngoại trừ Đông Á còn có ba phù dâu khác, bởi vì Thang Mật nên Đông Á và ba phù dâu kia cũng có quen biết. Buổi tối năm người tụ tập tại nhà Thang Mật làm một bữa tiệc chia tay độc thân, vừa hát vừa uống... chơi đến 12 giờ không còn cách nào đành ngã ra giường lớn ngủ. Đông Á làm việc và nghỉ ngơi kiên trì đúng lúc, buổi tối chưa từng thức quá 10h30, mọi việc đều có ngoại lệ, tối hôm nay thật là vui, cô thật lòng chúc phúc cho Thang Mật, hi vọng cô ấy và Hứa Gia Trạch có thể trăm năm hạnh phúc, cuộc sống sẽ dễ dàng cho đôi trẻ.
Tiệc cưới được tổ chức tại khách sạn lớn nhất Hạng Thành, khách sạn Quận Duyệt, đây cũng là nơi tổ chức hôn lễ của Đường Tuấn lúc trước. Nhà Hứa Gia Trạch thật là hào phóng, trong đám bạn bè đều biết, nhưng hào phóng như vậy cũng có lúc keo kiệt, Thang Mật nâng ly rượu cười nói với mấy chị em: "Tớ cho các cậu biết, lão tổng Quận Duyệt và Hứa tiên sinh là bạn nối khố, nếu như không giảm giá, Hứa tiên sinh sẽ không chịu làm ở đây đâu."
"Hứa Gia Trạch cũng quá keo kiệt rồi, Mật Nhi, mau lấy di động của mình ra, tớ muốn nói chuyện với anh ta một chút." "Hoa tỷ" trong miệng Thang Mật là một người ăn to nói lớn, có chút giống chị đại.
Một người khác tên là Ngải Tiểu Nhu cười nói: "Cậu không biết rồi, kẻ có tiền mà keo kiệt không gọi là keo kiệt, mà gọi là sống qua ngày, Hứa Gia Trạch ở nhà là một người đàn ông tốt nha, Mật Nhi của chúng ta được lợi rồi."
Năm người cùng cười nghiêng ngã.
Không biết người nào đột nhiên nói một câu: "Lão đại của Quận Duyệt có phải là Lương Mặc Nguyên không, mới về nước không lâu?"
Đông Á cảm thấy cái tên này nghe rất quen, chợt nhớ tới chiếc khăn tay đang nằm trong túi, với một chữ thư pháp bằng chỉ vàng: Lương, liền nghĩ đến người đàn ông đã đưa cho cô chiếc khăn tay này trong toilet.
Không biết suy nghĩ như thế nào, trong chớp mắt liền xuất hiện.
Thang Mật miễn cưỡng dựa vào trên đùi Đông Á nói: "Chính là anh ấy, Hứa tiên sinh tìm anh ấy làm phù rể."
"Hoa tỷ" híp mắt, cảm thấy vô cùng hứng thú, ở dưới đèn giống như một con hồ ly quỷ kế đa đoan: "Ngày mai khiến bọn họ thê thảm."
"Hoa tỷ là người có kinh nghiệm nhất, mau suy nghĩ xem ngày mai phải làm như thế nào."
Thang Mật nói với Đông Á đang suy nghĩ viễn vông: "Chúng ta phân công một chút..." Thang Mật dò xét bốn dâu phụ nói, "Ngày mai Hoa tỷ và Tiểu Nhu tấn công, Á Á cậu giúp tớ thu bao lì xì, túi xách của tớ sẽ giao cho cậu, A Tựu...." Sau khi phân công xong thì mấy người nói lại kế hoạch qua một lần, càng nói càng hưng phấn, mãi cho đến rạng sáng mới ngủ.
Đây cũng không phải là lần đầu Đông Á làm phù dâu, cho nên có thể nói là rất có kinh nghiệm, vội vàng nhưng không rối loạn, đâu vào đấy. Cô dâu và phù dâu đều đã trang điểm xong, cũng đã chuẩn bị xong đạo cụ, còn dư khá nhiều thời gian. Hôm nay Thang Mật rất rất xinh đẹp động lòng người, tổng cộng cô có hai bộ trang phục, áo đỏ truyền thống ở nhà mẹ đẻ, sau khi nhà trai làm lễ xong sẽ di chuyển đến khách sạn, khi đó mới đổi thành áo cưới.
Thang Mật cố ý kéo toàn bộ cô dâu chú rể phù rể dâu phụ vào trong một nhóm, mấy dâu phụ đã sớm ở trong nhóm đòi bao lì xì, Hứa Gia trạch thuyết phục không được, muốn ôm được người đẹp về thì phải đưa bao lì xì, nhóm dâu phụ nhất định không thuận theo, bây giờ không đưa thì lát nữa không mở cửa.
Chú rể vào cửa, lầu dưới đã đốt pháo, vào ngày này không moi tiền nhất định là kẻ ngu, tâm tình Hứa Gia Trạch rất tốt, cả đoạn đường vừa xua khói vừa đưa bao tiền lì xì mới được hộ tống đi lên, muốn vào cửa của cô dâu thì phải bước qua hai cửa, cửa thứ nhất Hứa Gia trạch và đoàn phù rể bị một nhóm cô dì chú bác bắt chẹt hai mươi bao lì xì mới cho đi, trong đó còn phải hối lộ cho Dì cả của Thang Mật, đám người gấp rút xông về phía cửa phòng cô dâu, camera đại ca được cho vào trước, Dì cả nói liên tục là người của mình mới được cho vào, chú rể và đám phù rể đều bị chặn ngoài cửa.
Lúc Dì cả đi vào có nháy nháy mắt với Hứa Gia Trạch, ý là "Dì sẽ giúp cho con". Sự thật chứng mình là Hứa Gia Trạch đã tìm được người nằm vùng rất tốt, khi nhóm dâu phụ nhét xấp giấy có in hình dấu son môi qua khe cửa bảo Hứa Gia Trạch đoán, Dì cả nói "không có không có" thì bên ngoài cũng lập tức nói "không có không có".
Trong ngoài phối hợp kiên trì không ngừng cuối cùng chú rể và nhóm phù rể cũng xông vào cửa chính, nhóm phù rể của Hứa Gia Trạch đương nhiên cũng bao gồm cả chủ rể, nhan sắc của người sau càng hơn người trước. Lúc bọn tiến vào, cô dâu xinh đẹp đã ngồi ngay ngắn trên giường lớn phủ đầy cánh hoa hồng, Đông Á ngồi bên cạnh thong thả đếm bao lì xì, vừa ngẩng đầu lên thoáng nhìn một cái, cũng giống như lần đầu tiên, chỉ thoáng nhìn một cái đã nhìn thấy người nổi bật nhất.
Cô xác định người đó chính là "Lương Mặc Nguyên" trong miệng các cô gái.
Bởi vì anh và người cô gặp ngày hôm đó giống nhau như đúc.
Thật kì lạ, đã lâu như vậy mà cô vẫn còn khắc sâu ấn tượng. Người từng mang đến cho cô ấm áp và hi vọng, tạo cho người ta cảm giác rất khác biệt.
Trò đùa và làm khó vẫn đang tiếp tục, Hoa tỷ đã nghĩ ra một kế rất tuyệt diệu, dùng tới thảm đinh: hít đất trên thảm đinh 20 cái, Hứa Gia Trạch bị ép không còn cách nào khác, bởi vì ngay cả Thang Mật cũng lực bất tòng tâm nhìn anh: "Thật xin lỗi anh yêu, kiểm tra xem anh có yêu em đủ hay không thôi!"
Chú rể Hứa Gia Trạch cởi giày rồi đạp lên thảm đinh đã được chuẩn bị sẵn, lập tức nhăn mặt. Anh nhịn đau hít được 11 cái, sau đó giơ hai tay đầu hàng: "Tôi thua, tôi có thể nhờ phù rể giúp hay không?"
"Có thể chứ!" Hoa tỷ thờ ơ nhún nhún vai nói.
Hứa Gia Trạch nhìn quanh một vòng, ánh mắt rơi vào người Lương Mặc Nguyên từ đầu đến giờ vẫn không hề mở miệng, khóe miệng anh hơi nhếch lên nói: "Mặc Nguyên, mình mệt đừ, hay là cậu tới thử một chút đi?"