Mặc dù được nghỉ phép nhưng Đông Á vẫn rời giường rất sớm, loại đồng hồ sinh học này đều đúng giờ như vậy ngay cả trong ngày nghỉ. Làm vệ sinh cá nhân, chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà xong, Đông Tổ Vân cũng đã dậy, đứng cạo râu trước gương trong nhà vệ sinh, Đông Á bưng mâm từ nhà bếp đi ra, đi ngang qua toilet, giơ ngón cái về phía lão cha: "Ba, quần áo hôm nay siêu đẹp trai!"
Hôm nay Đông Tổ Vân mặc quần áo mới, cạo râu, ngâm nga một khúc nhạc, xem ra tâm trạng đặc biệt tốt, được con gái khen ngợi quả thực rất vui vẻ. Ông nhìn bữa sáng trong khay thức ăn: "Hôm nay ăn gì?"
"Sủi cảo, vằn thắn và cháo ạ, ba chọn cái nào?"
"Lấy một ít tiêu cay bà ngoại con cho lần trước ra."
"Dạ." Giọng nói của Đông Á truyền đến từ phòng khách.
Đông Tổ Cân cạo râu xong, vào phòng lấy mấy cái cà vạt ra hỏi Đông Á: "Á Á, con thấy cái nào hợp với ba hơn?"
Đông Á cầm cái này lên xem, rồi lại đổi cái khác so sánh, sau một hồi cẩn thận xem xét, cô chọn một cái cà vạt sọc: "Kiểu này hợp với ba hơn, thành thục." Ánh mắt của Đông Á vẫn luôn rất tốt, Đông Tổ Vân không nói hai lời liền hớn hở trở về phòng thay đồ.
Ăn cơm xong, Đông Á đưa ba đi Hạng Thành.
Hạng Thành là tỉnh thành, lái xe hơn một giờ, em gái Đông Khương cũng học đại học ở đó, mới vừa nhập học mùa hè năm ngoái.
Buổi sáng, Đông Á đưa ba đi kiểm tra sức khỏe xong, cầm đến bảng báo cáo kiểm tra sức khoẻ thì đã đến giữa trưa, thuận tiện ghé trường thăm Đông Khương.
Đứng đợi vài phút bên ngoài cổng ký túc xá sinh viên, thì nhìn thấy Đông Khương tay xách lỉnh khỉnh bao lớn bao nhỏ đi đến, ném mấy bao đồ vào ghế sau xe, Đông Á nhìn nhìn, rồi hỏi: "Sao nhiều đồ vậy?"
"Máy giặt trong phòng giặt của trường bị hư rồi." Đông Khương thân thiết kéo cánh tay Đông Tổ Vân. "Ba, chiều nay không có lớp, con dẫn ba và chị đi dạo, sau đó..." Cười như trộm nói. "Tình hình kinh tế gần đây có chút eo hẹp, ba biết rồi đấy."
Đối với đứa con gái nhỏ này, từ trước tới nay Đông Tổ Vân đều không có biện pháp, ông vui vẻ nói: "Được được, con muốn mua gì cứ nói với ba, hôm nay có ba ở đây, ba chính là cái máy rút tiền của con."
Đông Khương "a" một tiếng, mạnh mẽ ôm lấy Đông Tổ Vân. Cô xoa xoa gương mặt già nua của ba, rồi làm như vừa phát hiện ra một châu lục mới, ngạc nhiên vui vẻ nói: "Ba, da mặt của ba hôm nay siêu bóng loáng nha, tiểu thịt tươi trên TV còn kém xa độ anh tuấn của ba!" Cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào quả thực không cần thêm đường, tâm trạng của Đông Tổ Vân vui sướng, khoác tay ôm vai con gái: "Cà vạt này thế nào, chị con chọn đấy."
Đông Khương không ngừng gật đầu tán thưởng: "Chị của em quả là tinh mắt!" Lại khen ngợi thêm mấy câu.
"Chị." Sau khi khen Đông Tổ Vân xong, Đông Khương bắt đầu trêu chọc chị mình, cô dựa sát vào ghế lái, cả người nhoài về phía trước, dán sát vào mặt chị mình, cười tủm tỉm nói: "Chị à, chị ơi, nghỉ hè năm nay chúng ta đi đâu đó chơi nha."
Đông Á nhìn gương mặt xinh đẹp của Đông Khương qua kính chiếu hậu, trải qua quãng thời gian hơn một năm, có lẽ Đông Khương cũng đã thoát khỏi sự mập mờ với thằng nhóc theo đuổi từ học kỳ cuối của cấp ba, nghĩ đến đây, giống như sinh ra động lực, tâm trạng vốn bình thường bỗng như ánh mặt trời ló ra khỏi mây đen sau cơn mưa.
"Được thôi." Cô nhìn em gái, nhẹ nhàng hỏi. "Em muốn đi chơi ở đâu thì chúng ta liền đi nơi đó."
Khóe miệng Đông Khương giật giật, muốn nói gì đó nhưng lại nuốt xuống, Đông Á thừa dịp quẹo trái nhìn cô em gái bằng cái nhìn kỳ quái. "Sao hả"
Đông Khương ngã ra ghế ngồi, mệt mỏi lắc đầu: "Em suy nghĩ xong sẽ báo với chị."
Đông Á không nói gì, chỉ trả lời một chữ "được".
Bản thân Đông Á cũng rất mâu thuẫn không biết có đến dự đám cưới Đường Tuấn hay không, thiệp mời vẫn ở trong túi xách, dạo phố nhưng cứ nghĩ về chuyện này, nên không được tập trung.
Đông Tổ Vân chỉ đi dạo được một lúc, nửa đường bị một cuộc điện thoại gọi đi, chỉ còn lại hai chị em. Đông Khương la hét than đói bụng, kéo chị gái lên phố Lạp Ngập ngồi xuống, chạy tới chạy lui với đống đồ, trái ngược với sự hăng hái của Đông Khương, Đông Á yên tĩnh hơn, gương mặt của người con gái tháng tư, hôm qua còn lạnh lùng đến chết người, hôm nay lại như mặt trời ấm áp, Đông Á nhàm chán ngồi bên dưới bóng râm, đối với đồ ăn ngon chất đống lại không chút thèm ăn, nhìn người qua lại đến ngẩn người.
"Chị ơi! Nhanh lên!" Đông Khương thở hổn hển chạy tới, chỉ vào bảng hiệu đối diện. "Em muốn mua cây xiên nướng đó nhưng em không có tiền." Nhanh chóng trưng ra một gương mặt khổ sở, hai tay xòe ra làm bộ đáng thương, Đông Á ném cả túi xách cho em gái. Đông Khương lập tức vui vẻ, bổ nhào qua ôm lấy cổ Đông Á hôn một cái: "Chị, em yêu chị nhất!" Ôm một cái rồi chạy vù đi.
Lúc trở lại, sắc mặt Đông Khương đã thay đổi, có chút rầu rĩ, giận dỗi gặm xiêng nướng.
"Sao vậy?" Đông Á hỏi.
Đông Khương rút thiệp mời từ trong túi xách ra, có cảm giác nói không nên lời: "Anh Đường Tuấn sắp kết hôn rồi hả? Chị, chị không thấy khó chịu chút nào sao?"
Đông Khương là người duy nhất biết rõ tâm sự của chị mình, cô rất hi vọng Đường Tuấn có thể trở thành anh rể mình, nhưng mà hiện thực rất tàn khốc, tỷ suất không như mong muốn lại vượt quá mong đợi.
Đường Tuấn là bạn học thời trung học của Đông Á, tuy không học cùng trường đại học, nhưng không hề ảnh hưởng đến suy nghĩ của Đông Á đối với anh, Đường Tuấn là bạn tâm giao của Đông Á nên cũng vô cùng thân thiết với Đông Khương. Đường Tuấn rất ưu tú, thuộc loại người đặc biệt chói mắt, trước một người ưu tú như Đường Tuấn, Đông Á trông có vẻ bé nhỏ không đáng kể. Điều này không khỏi khiến Đông Khương liên tưởng đến bản thân, cô và người nào đó cũng trong tình huống không khác gì mấy, nhưng không biết Đông Khương quá tự tin hay quá tin người kia, cô cảm thấy tình cảm của cô và người kia sâu nặng hơn so với chị gái và Đường Tuấn.
"Chị tốt như vậy, dịu dàng như vậy, Đường Tuấn không chọn chị là tổn thất của anh ấy." Đông Khương cắn ống hút, bình tĩnh phán đoán hành vi không sáng suốt của Đường Tuấn.
Không biết Đông Á đã thông suốt hay đã sớm trở nên tê liệt, không hề có chút ý kiến đối với nhận xét của em gái, cô cắm một miếng dưa hấu bỏ vào miệng, chất lỏng lạnh lẽo thấm vào khoang miệng, tràn qua yết hầu. Cô cúi đầu bỏ thiệp mời vào trong túi xách. "Anh ấy không tổn thất gì, chị cũng không."
Giọng nói của Đông Á điềm đạm, nhưng Đông Khương lại hiểu theo một nghĩa khác.
"Chị sẽ không đến hôn lễ của anh Đường Tuấn?" Đông Khương hỏi.
"Sao lại không đi? Dù sao cũng là người đàn ông chị đã yêu cả tuổi thanh xuân, bạn bè cũng nên đến chúc phúc mới phải." Đông Á thản nhiên, Đông Khương vẫn nhìn thấy sự mất mác trong đôi mắt rũ xuống của chị mình. Nhất thời không biết đau lòng cho chị gái hay đau lòng cho bản thân, xiêng nướng thích ăn nhất ở trong miệng giống như nhai sáp.
Đông Khương nhìn chị mình, vẫn dáng vẻ thản nhiên như cũ, vẫn treo một nụ cười, khóe miệng có hai lúm đồng tiền giống như cô. Đông Khương có cảm giác không biết diễn tả như thế nào, có đôi khi cô sinh ra một loại ảo giác, chị của cô nhất định không phải người thường, chị ấy nhất định là Thánh Nhân. Nếu đổi lại là cô, có một ngày Tống Chiêu Nam kết hôn, mời cô đến tham dự hôn lễ của anh, cô nhất định quả quyết từ chối, cô không giống chị mình, tạm nhân nhượng vì lợi ích chung, cuối cùng người chịu thiệt thòi còn không phải là mình sao.
Luôn suy nghĩ cho người khác, xem nhẹ cảm nhận của bản thân.
Đây có lẽ chính là khác biệt lớn nhất giữa hai chị em.
Đông Tổ Vân nửa đường gọi điện tới báo đã ngồi xe của một người bạn già trở về Đinh Thành, có nghĩa là một mình Đông Á đi dự tiệc, Đông Khương đề xuất muốn đi cùng chị, tránh để một mình Đông Á đơn độc đau lòng, cuối cùng vẫn bị Đông Á khéo léo từ chối.
Khách sạn Quận Duyệt là khách sạn đẳng cấp quốc tế, cũng là khách sạn lớn nhất Hạng Thành, có thể đãi tiệc ở trong này, không phải giàu có bình thường
Đậu xe xong, đón bạn tốt thời trung học Ngô Nguyệt đã hẹn từ trước ở cửa khách sạn. Trên tấm Welcome-board trước sảnh khách sạn là dòng chữ "Chào mừng đến hôn lễ của tiên sinh Đường Tuấn và tiểu thư Lê Hàm Hàm", trên nữa là hình cưới của cô dâu và chú rể, Đông Á nghỉ chân vài giây, rồi nhấc chân đi về phía thang máy.
"Wow, hôm nay thật náo nhiệt nha." Ngô Nguyệt nhẹ nhàng cảm thán một câu.
Đông Á cũng chú ý tới, đường dành cho khách quý ở phía đông được trải thảm đỏ, hai bên đứng đầy người mặc tây trang đeo cà vạt, tư thế giống như đang đợi nhân vật cao cấp quan trọng, hình thức vô cùng long trọng, ánh mắt của tân khách tới tham dự tiệc cưới đều bị hấp dẫn, dĩ nhiên Đông Á và Ngô Nguyệt cũng không ngoại lệ.
Chỉ nhìn thoáng qua, một bóng lưng cao ngất nổi bật trong đám người vây quanh đi vào thang máy, cửa thang máy từ từ khép lại, người nọ cũng xoay mặt lại, chậm rãi ngẩng đầu, một đôi mắt đen như mực nhưng sáng ngời đụng phải tầm mắt cô.
Có lẽ anh ta cũng không nhìn cô, cũng không chú ý đến cô, nhưng, ánh mắt đó giống như sức mạnh của đạn pháo tích tụ, lại sáng như sao, bừng sáng.
Đông Á sửng sốt.
Có một số người, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy là kinh diễm.
Có lẽ chính là người như thế.
Ngô Nguyệt chậc chậc hai tiếng. Kinh diễm ngắn ngủi qua đi, hai người xoay người rẽ vào lối đi dành cho tân khách.
Thang máy đến, một đám người đi vào, đều là lễ phục tây trang, Đông Á nhìn lại bản thân, hình như ăn mặc có hơi đơn giản. Có mấy người đàn ông và phụ nữ đang nói chuyện.
"Nhìn thấy sự phô trương ngoài cửa không? Nghe nói Lương Mặc Nguyên đã trở lại."
"Không phải tin tức trước đó nói ít nhất ba năm mới về, sao chưa đến hai năm đã về, không cảm thấy kỳ quái sao?"
"Nghe nói Hội Đồng Quản Trị tự mình đi Mỹ mời về, về phần nguyên nhân gì thì không có người nào biết, tóm lại lần này Lương Mặc Nguyên trở về, khí thế ào ạt, e rằng cục diện một tay che trời của Dương Ký Diệu sắp thay đổi."
"Tôi thấy chưa hẳn, năng lực của Lương Mặc Nguyên tuy mạnh, nhưng căn cơ còn yếu, nếu đúng như lời đồn đãi bên ngoài, ông cụ Lương ngã xuống, đối với Quận Duyệt mà nói không thể nghi ngờ là hoạ vô đơn chí, Lương Mặc Nguyên trở về chưa chắc có thể thay đổi vấn đề gì."
Mỗi người phát biểu ý kiến của mình, tranh luận chưa xong, thang máy đã đến, một nửa đi ra.
Thế giới trong miệng bọn họ thật sự quá xa cuộc sống của Đông Á, giống như khoảng cách giữa mặt trời và mặt trăng, nghe qua rồi quên, thang máy vừa vang lên, cô cũng theo đám đông ra ngoài.
Đi qua một hành lang thật dài, cách bố trí ấm áp, cánh hoa rải đầy thảm lót sàn, bối cảnh âm nhạc thư thái, trên tường dán đầy ảnh chụp của cô dâu và chú rể, chú rể đứng cuối thảm đỏ, bên cạnh là cô dâu xinh đẹp, khoác tay nhau, tư thế thân mật, dĩ nhiên là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Đông Á cố gắng mỉm cười, lúm đồng tiền trên khóe miệng như ẩn như hiện, vô cùng xinh đẹp động lòng người, hướng về phía Đường Tuấn.
Đường Tuấn đã sớm nhìn thấy bên này, vẫy tay về phía cô: "Đông Á, Ngô Nguyệt, sao hai cậu lại đến trễ như vậy!"
Đông Á cười cười, dù trong lòng có muôn vàn khổ sở và không nỡ, đây là thời điểm hạnh phúc nhất trong cuộc đời Đường Tuấn, cô không thể phá hủy hưng phấn của anh, cô chỉ có thể cười, cười thật vui vẻ thật vui vẻ, dùng giọng nói chân thành nhất nói với anh: "Đường Tuấn, chúc mừng cậu!"
Dưới ánh sáng, cô dâu dị thường cảm động, kéo tay Đường Tuấn cười ngọt ngào: "Cô là Đông Á sao, tôi thường nghe Đường Tuấn nhắc đến cô, xin chào, tôi là Lê Hàm Hàm."
Đông Á vẫn duy trì nụ cười như trước, trên mặt không có thêm cảm xúc nào: "Xin chào." Cô nhìn thoáng qua Đường Tuấn, cố gắng để cho ánh mắt thoạt nhìn thật bình tĩnh. "Hai người đang bận, mình và Ngô Nguyệt đi vào trước."
Cùng Ngô Nguyệt ngồi vào bàn đám bạn, phần lớn bạn của Đường Tuấn Đông Á đều biết, ngày thường làm việc không rảnh tụ tập, lần này là một cơ hội để bạn bè hội họp, hôn lễ còn chưa bắt đầu, cả bàn đã trò chuyện khí thế ngất trời.
Trò chuyện về công tác, trò chuyện về tình cảm, phần lớn những người ngồi ở đây đều đã thành gia lập nghiệp, cũng có người đã có con được một tuổi, ngay cả Ngô Nguyệt cũng có đối tượng ổn định, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì sang năm sẽ kết hôn, trong hoàn cảnh như vậy, vấn đề độc thân của Đông Á giống như lửa sém lông mày, ngay cả bạn học nam bên cạnh cũng bắt đầu nói đùa: "Đông Á, kiểu con gái độc thân như bạn, không khoa học nha!"
"Đúng vậy, Đường Tuấn đã kết hôn, lớp chúng ta chỉ còn một mình bạn, bạn phải nắm chặt Đông Á nha!"
Đông Á không nói chuyện, chỉ cảm thấy khát nước muốn mở nắp chai nước suối, đèn sảnh tiệc đột nhiên vụt tắt, đồng thời, một luồng sáng chiếu thẳng vào cửa, chiếu vào người cô dâu, xinh đẹp sáng ngời, sự chú ý của toàn đại sảnh đều tập trung vào đó, MC bắt đầu lên tiếng: "Hôn lễ bắt đầu, xin mời cô dâu xinh đẹp nhất của chúng ta tiến vào đại sảnh."
Toàn sảnh tiệc vỗ tay như sấm.
Cô dâu bước từng bước về phía trước, gương mặt tươi rói, áo cưới trắng tinh, trang điểm tinh xảo, đây là giấc mơ cả đời của một cô gái, Đông Á cảm thấy hốc mắt nóng lên, cô không quay đầu đi, không nhìn Đường Tuấn, không muốn nhìn anh nắm tay người phụ nữ khác, cô muốn khóc, nước mắt tích tụ nơi đáy mắt, lại không rơi xuống được, cũng không thể khóc.
Màn hình lớn đang chiếu hình ảnh cô dâu và chú rể, nhưng trong đầu cô bắt đầu nhớ lại, nhớ lại từng cảnh tượng trong quá khứ. Người đàn ông mà cô dành cả thanh xuân để yêu đang ở ngay trước mắt, nắm tay một người phụ nữ khác đi vào thánh đường của hôn nhân, còn cô vĩnh viễn chỉ có thể là khán giả.
Cả sảnh đường thật yên tĩnh, chỉ có âm nhạc và giọng nói thật nhỏ của MC, trao nhẫn, hôn môi, cô đều không ngẩng đầu lên nhìn, không có dũng khí nhìn.
Thừa dịp đèn phòng còn chưa sáng, cô vội vã rời khỏi sảnh tiệc, cô không muốn bất cứ ai nhìn thấy sự chật vật của mình. Trong phút chốc đã đi tới cửa, bất ngờ bị ánh đèn làm chói mắt, cô khẽ nhắm mắt lại, giọng nói của Đường Tuấn vang lên ở sau lưng, hôn lễ đã tiến vào giai đoạn thổ lộ của chú rể.
Cô chậm rãi bước đi trên tấm thảm êm ái, đèn trên đỉnh đầu biến đổi hoa mắt, như một người say rượu, đầu nặng bước nhẹ, như đang đi trên lớp vải bông, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Đi rất xa, tiếng nhạc đinh tai nhức óc gần như chỉ còn văng vẳng, gương mặt Đường Tuấn, Lê Hàm Hàm thoáng hiện chồng lên nhau ngay trước mắt, Đông Á nhắm mắt lại, lắc lắc đầu, giống như chỉ có làm như vậy mới có thể loại bỏ những cảm xúc tiêu cực, những tình cảm dồn nén. Nơi này thật yên tĩnh, sẽ không quấy rầy đến bất cứ ai, Đông Á để tay dưới vòi nước cảm ứng, hứng một nắm nước mát lạnh hất lên mặt, nức nở trong tiếng nước chảy.
Tích tụ cả đêm, không, nói đúng hơn là tình cảm kéo dài hơn mười năm vào giờ phút này như thủy triều dâng vỡ đê, cô chưa bao giờ là một người thích bộc lộ cảm xúc ra ngoài, cho đến bây giờ, những bi thương những khổ sở cô chỉ yên lặng nuốt vào, không cho phép bản thân khóc, cho dù là ban đêm chỉ có một mình, cô chưa từng khóc, những khi đau lòng hay khổ sở chỉ ngủ một giấc rồi thôi, sau khi tỉnh dậy sẽ quên hết tất cả. Rõ ràng đó chỉ là suy nghĩ lừa mình dối người của cô, cô không quên được Đường Tuấn, không phút giây nào quên được, trước kia cô cho rằng có thể dễ dàng quên đi, cho đến khi nhìn thấy Đường Tuấn nắm tay Lê Hàm Hàm ở trước mặt cô, Đông Á mới phát hiện cô cũng chỉ tự lừa gạt chính mình.
Đúng lúc này, Lương Mặc Nguyên đi ra từ vách bên cạnh, sau khi rửa tay liền nhìn thấy một mình cô đứng nức nở trước bồn rửa tay, tiếng khóc của cô kềm nén ẩn nhẫn, biến mất trong tiếng nước chảy ào ào. Cô gái cúi thấp đầu, lấy tay che mặt, bả vai run rẩy.
Vốn định đi thẳng, nhưng có thể do dáng vẻ nức nở của người con gái này làm cho người ta xúc động, hay có lẽ do khí chất toàn thân của cô hấp dẫn anh, Lương Mặc Nguyên đứng lại vài giây, ánh mắt dừng lại trên chiếc cổ thiên nga thon thả nõn nà dưới ánh đèn, đi về phía trước hai bước, cầm khăn tay chạm vào lưng bàn tay cô.
Có lẽ do bộ dạng thất lễ không thể gặp người, cô gái không lập tức ngẩng mặt lên, nhưng tiếng khóc nức nở cũng dừng lại đúng lúc, vội vã lau mặt, rồi mới chậm rãi ngẩng đầu.
Hai mắt đẫm lệ như chìm trong sương mù, cô nhìn thấy một đôi mắt dịu dàng trên đỉnh đầu, một người đàn ông mặc tây trang, cao lớn vững chãi dưới ánh đèn, những ngón tay thon dài quá mức sạch sẽ đang cầm một cái khăn tay, khẽ mỉm cười với cô: "Cho cô."
Ánh mắt của anh sạch sẽ ấm áp, trong con ngươi đen như mực lóe lên nhiều điểm sáng, giống như ngôi sao dưới bầu trời đêm, Đông Á cúi đầu nhìn nhìn cái khăn tay và bàn tay với những khớp xương rõ ràng gần như trong suốt dưới ánh đèn, cô đưa tay ra tiếp nhận, khẽ nói "Cảm ơn".