Đồng Á và em gái Đồng Khương đi du lịch.
Chính giờ rưỡi sáng ngày hôm đó, cô và Đồng Khương rửa mặt xong, hai người đang định ra ngoài thì chuông cửa vang lên, sau khi mở cửa hai cô ngây người đứng im một chỗ.
Lương Mặc Nguyên đứng ở cửa, cười khanh khách nhìn Đồng Á.
“Anh tới đón các em về nhà.”
Không hiểu sao mấy ngày nay tinh thần của cô không quá tốt, vừa buồn ngủ cả người lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi, lúc đầu cô cũng không nghĩ đến trường hợp kia nhưng mà bà dì của cô đến muộn hai tuần rồi nên cô có chút sợ, hôm sau cô đến hiệu thuốc mua que thử thai kết quả thử ra là cô đã mang thai rồi.
Đồng Á ngây ngốc. Đồng Khương thì vô cùng vui vẻ liên tục chúc mừng chị gái, cô sắp có cháu trai rồi! Phải nhanh chóng gọi điện cho anh rể báo cho anh ấy biết mới được.
Sáng sớm hôm sau, cũng chính là buổi sáng hôm nay, Lương Mặc Nguyên đẩy toàn bộ lịch trình đích thân đón cô về nhà.
Sau khi về nhà hai người nhanh chóng đến bệnh viện làm kiểm tra, kết quả kiểm tra vẫn xác nhận là cô đã mang thai. Bác sĩ còn nói mấy tháng đầu thai vị không ổn định không được vận động mạnh. Lúc đầu có vẻ rất khó chịu nhưng chịu khó nhẫn nại thì cũng qua thôi, vừa đúng đến mùa hè cái thời gian mà Thang Mật và Đồng Á có thời gian đi với nhau hơi, hai người bạn thân các cô lại có thêm một cái đề tài để nói.
Quá trình mang thai tuy gian khổ nhưng cũng rất thích thú. Cô đăng kí một chương trình học giáo dục thai nhi mỗi tuần ba tiết cũng có thu hoạch rất lớn, thỉnh thoảng Lương Mặc Nguyên có thời gian rảnh cũng đi cùng với cô.
Lúc cô mang thai được bốn năm tháng, cô đang học đổi tã, bú sữa,... hai vợ chồng cũng chuẩn bị mọi thứ như cặp cha mẹ khác, tỉ mỉ chuẩn bị để nghênh đón đứa bé của họ trào đời. Bọn họ muốn đem lại những thứ tốt nhất cho con của họ, chuẩn bị thật tốt cho quá trình trưởng thành của nó.
...
Học kỳ mới đã tới, vì Đồng Á đang mang thai cho nên thời gian lên lớp của cô cũng giảm đi rất nhiều. Năng lực thích ứng của Đồng Á rất tốt vào trường không lâu đã làm quen với ba bốn đồng nghiệp trong khoa rồi. Học kỳ này cô như người qua đường vậy, trước đó Lương Mặc Nguyên đã đến chao hỏi qua lãnh đạo trong trường cho nên những thứ có thể miễn thì miễn. Mỗi ngày cô có nhiều nhất hai tiết học đúng giờ tan tầm, đến chiều tối nếu Lương Mặc Nguyên có thời gian sẽ đến đón cô, nếu anh không có thời gian thì anh sẽ bảo người đến đón cô.
Trong mắt những thầy cô ở trường học, Đồng Á giống như một thiếu phu nhân nhà giàu vậy, đối với cô làm việc giống như đi chơi vậy công việc này có hay không không quan trọng. Có người hâm mộ cô, có nhừng lại nói ra nói vào sau lưng cô. Đồng Á biết tất cả những chuyện này cũng làm như là không biết vậy, cô vẫn khách khí như cũ, dù bọn họ có hâm mộ hay nói ra nói vào thì cuộc sống của cô cũng không thể trở thành cuộc sống của bọn họ được.
Trong cuộc hôn nhân này, cô và Lương Mặc Nguyên đối xử với nhau rất công bằng. Đối với cô, công việc này để đảm bảo cuộc sống của cô, có lẽ để có được công việc này cô được Lương Mặc Nguyên hỗ trợ rất nhiều nhưng chẳng lẽ đó không phải là sự hy sinh sao?
Cô không thích người khác nói cô chỉ dựa vào chồng nhưng nếu người ta cứ cho rằng như vậy thì cô cũng không còn cách nào. Ai có thể ngăn được miệng lưỡi thiên hạn chứ, người nói ra nói vào ở khắp mọi nơi, mà bản thân cô chỉ cần sống tốt hơn bọn họ là được rồi.
Tới lúc có thể xem được giới tính của bảo bảo các đồng nghiệp đều giục cô đi kiểm tra xem, Đồng Á không vội đi vì dù là con trai hay con gái thì cô đều yêu thương như nhau. Khi bảo bảo còn ở trong bụng cô dù có là trai hay gái thì đối với cô cũng như nhau cả thôi, có lẽ lúc mới biết bản thân có bảo bảo cô còn có chút tò mò về giới tính của bảo bảo, nhưng bây giờ cô chỉ cần bảo bảo của cô khỏe mạnh bình an đến với thế giới này, chỉ cần như vậy là trời cao đã ban ân cho người làm mẹ như cô rồi.
Nhưng mấy cô giáo có kinh nghiệm lại khẳng định thai này của cô là con trai.
“Nhìn xem này, bụng em nhọn như vậy, sau lưng cũng không hề mập ra giống như chưa mang thai vậy.”
Đồng Á có hơi gầy, nếu mùa đông cô mặc dày một chút thì đảm bảo không ai nhận ra cô đang mang thai cả. Đây là ví dụ điển hình cho câu nói “trừ bụng ra thì không có chỗ nào giống một người mang thai cả”. Rất nhiều người hâm mộ cô, gầy thật tốt, tuổi trẻ có thể tùy hứng chút.
...
Lúc cô mang thai sáu, bảy tháng cô xin nghỉ ở nhà dưỡng thai.
Đoạn thời gian đó nếu bữa tiệc nào có thể đẩy Lương Mặc Nguyên đều đẩy hết, cố gằng dành thật nhiều thời gian để ở bên cô. Anh bắt đầu có hứng thú với chuyện lên thực đơn và vào bếp nấu nướng. Đồng Á thấy khí thế ngút trờ đó của anh thì vội chạy qua giúp đỡ, Lương tổng lại giở chủ nghĩa đàn ông ra lần nào cũng đẩy cô ra ngoài, mỗi lần cô đều phải ngoan ngoãn ngồi yên theo lệnh của anh.
Đồng Á nói đùa: “Anh không sợ nuôi em thành heo mẹ hả?”
Anh vừa vội vàng cho đồ ăn vào trong chảo vừa cười nói với cô: “Vậy thì càng tốt, sau này chỉ có anh cần em mà thôi.”
Đồng Á chớp mắt nói: “Hoa ngôn xảo ngữ, nếu em thật sự biếnt hành heo mẹt hì anh là người ghét bỏ đầu tiên ấy chứ.”
Lương Mặc Nguyên buông con dao đang cầm trong tay xuống rồi lau hai tai vào tạp dề, anh đến trước mặt cô ngồi xổm xuống âu yếm bụng nhỏ của cô, mặt anh dán lên bụng cô nói chuyện với con của bọn họ: “Bảo bối, sau này con phải yêu mẹ con thật nhiều, dù sau mà mẹ con có biến thành heo mẹ đi chăng nữa thì con cũng phải yêu mẹ như cha có được không.”
Lúc đầu Đồng Á còn có chút cảm động nhưng sau khi nghe xong câu này cô đánh nhẹ vào đầu anh một cái: “Anh có thể đứng đắn một chút được không, em...”
Cô còn chưa nói dứt lời thân hình cao lớn đang ngồi bỗng đứng lên, anh cúi đầu xuống nhìn thẳng vào đôi mắt cô, mỉm cười đỡ gáy cô lên hôn một ngụm rồi nói: “Nếu em là heo mẹ thì anh là heo đực, còn có một chú heo con nữa.”
Phụt.
Đồng Á bị anh chọc cười.
“Không giận nữa được không?” Trong mắt anh như có ánh sáng còn mang theo một chút sủng nịnh.
“Nói vậy còn nghe được, tạm tha cho anh đó.”
...
Sự thật chứng minh, tay nghề của đàn ông phải khen mới có thể tiến bộ.
Đồng Á nói theo kiểu “Ăn ngon thì khen tiến bộ, không thể ăn thì mỉm cười gật đầu: Lần sau tiếp tục nỗ lực”, chưa đến một tháng tài nấu nướng của Lương Mặc Nguyên tiến bộ rất lớn. Hơn nữa trang trí món ăn còn rất đẹp để dành một câu khen ngợi của cô.
“Thế nào?” Anh mang đồ ăn tới đặt đũa vào trong tay cô, bản thân anh cũng chưa ăn một miếng mà khẩn trương nhìn cô ăn.
Đồng Á gắp một miếng lên cho vào miệng, Lương Mặc Nguyên hơi căng thẳng nhìn cô.
Đồng Á cắn đầu đũa nheo mắt nhìn anh, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: “Ăn ngon nha, anh tiến bộ rất nhiều đó! Mặc Nguyên, em cảm thấy anh có thể đi con đường này đấy, rất có tiền đồ.”
Lương Mặc Nguyên cười cười.
...
Đồng Á ngốc ở nhà có hơi nhàm chán cho nên cô bắt đầu đan áo len. Tiếng nhạc dịu nhẹ vang lên trong phòng khách, Lương Mặc Nguyên ngồi ở trên ghế sopha trong phòng khách cách chỗ ngồi của Đông Á không xa, anh đặt laptop trên đùi ngồi xem số liệu.
Hai cánh tay áo nho nhỏ đã được đan xong, cô muốn cho anh nhìn thử một chút. Cô ngẩng đầu lên thì thấy anh đang chăm chú làm việc thì quyết định sẽ không làm phiền anh nữa, cô vừa định thu hồi ánh mắt thì anh quay đầu lại.
Khoảnh khắc đôi mắt hai người chạm vào nhau cô nhìn thấy trong mắt Lương Mặc Nguyên có ý cười.
Cô giơ hai cái tay áo nho nhỏ lên cho anh xem: “Anh thấy thế nào?”
Lương Mặc Nguyên lấy laptop ra, ngồi dậy, đến ngồi cạnh cô nhìn thật kỹ cánh tay áo kia rồi nói bằng giọng hơi tủi thân: “Con gái của anh còn hạnh phúc hơn anh nhiều.”
“Hả?” Đồng Á khó hiểu: “Anh không hạnh phúc chỗ nào?”
“Anh cũng muốn mặc áo len em đan.”
Đồng Á cảm thấy rất buồn cười.
Quỷ ấu trĩ, làm cho anh là được chứ gì.
Anh muốn mặc bao nhiêu thì có bấy nhiêu, anh không ghét bỏ nó là tốt rồi.
...
Chiều tối nào đó gần đến ngày dự sinh, Lương Mặc Nguyên đi tản bộ với Đồng Á. Người lớn trong nhà nói rằng trước khi sinh đi bộ nhiều một chút thì lúc sinh sẽ không quá vất vả. Hơn nữa sinh tự nhiên tốt cho cả mình và bảo bảo, nên cô vẫn muốn sinh tự nhiên hơn.
Dương liễu lả lướt, hai người họ nắm tay đi ven bờ hồ bỏ lại ánh mặt trời đỏ rực của buổi chiều tà về phía sau lưng.
Đồng Á dựa đầu vào vai anh nhìn khung cảnh hợp lòng người như vậy, cô rất chờ mong tương lai của bọn họ.
Lương Mặc Nguyên cầm đôi tay mềm mại không xương của cô nói: “Anh nghĩ kỹ nhũ danh cho con của chúng ta rồi.”
Đồng Á rất tò mò: “Gọi là gì?”
“Nếu là con gái thì gọi là Điềm Điềm, điềm nhiên tự đắc* điềm. Nếu là con trai thì gọi là Điền Điền, lam điền chủng ngọc** điền.”
*: điềm nhiên tự đắc: không mong cầu mà tự đắc(Việc có thể biết đủ tâm thường tốt đẹp, người mà vô cầu thì phẩm hạnh tự cao)
**:lam điền chủng ngọc: Lam điền là tên núi thuộc tỉnh Tiểm Tây, tương truyền nơi đây có nhiều ngọc. Đoạn trường tân thanh có câu: " Trong sao châu rỏ duềnh quyên. Ấm sao hạt ngọc Lam điền mới đông ".
Đồng Á cười: “Lam điền chủng ngọc ngụ ý này khồng tồi.” Nhưng mà ——
“Vì sao lại phải gọi là tian tian, không thể là cái tên khác?”
Lương Mặc Nguyên mỉm cười nói: “Anh không nói cho em biết đâu, em đoán thử xem.”
Đồng Á không đoán được tâm tư của Lương Mặc Nguyên, cô nghĩ vài ngày cũng không thể nào hiểu được.
Cho đến khi cô được đẩy vào phòng sinh “Oa ——” một tiếng, trong lúc hỗn loạn cô nghe thấy bác sĩ nói là một đứa bé trai.
Lương Mặc Nguyên hôn lên trán cô: “Vợ vất vả rồi.”
Cô mệt đến mức không muốn nghĩ cái gì nữa, hóa ra ngụ ý của Lam điền chủng ngọc chính là cái này.
Điền Điền.
Nhưng mà giấc mộng có con gái của Lương tổng bị phá nát rồi.
...
Đồng Khương được nghỉ học, nghe nói chị gái đã sinh một đứa cháu trai cho cô, mắt to, mũi cao, trán đầy đặn, khi uống sữa bàn tay nhỏ của bảo bảo nắm chặt, trắng trắng mềm mềm đáng yêu muốn chết. Đồng Khương yêu thích không muốn buông tay, cô không quá thích trẻ con nhưng cô lại phá lệ yêu thích đứa bé nào.
“Chị anh rể, hai người lấy tên cho cháu trai chưa?”
Đồng Á nhìn qua Lương Mặc Nguyên cười nói: “Gọi là Điền Điền.”
Đồng Khương hơi sửng sốt: “Cái gì Điền?”
“Điền viên phong cảnh Điền.”
“À,” Đồng Khương nhìn cục bột nhỏ trong ngực thầm nghĩ có phải hơi quê mùa không: “Có ngụ ý gì sao?”
Đồng Á nhìn Lương Mặc Nguyên một cái: “Hỏi anh rể em ấy, tên là anh ấy đặt.”
Đồng Khương dùng ánh mắt hỏi Lương Mặc Nguyên.
Lương Mặc Nguyên lần này cũng không đánh đố nữa nói.
“Vần thứ nhất trong họ của chị gái em ghép với vần phía sau trong họ của anh.”
tian. Điền.
Thật sự chính là.
Lương Điền Điền.
(梁=>liang; 佟=>Tong => Tian)
Đồng Khương thầm đọc lại một lần.
Ngọa tào!
Có cần phải buồn nôn như vậy không, lãng mạng chết mất!
—————— toàn văn xong ——— ————