• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mười lăm cân hơn một chút, coi như là hai lượng. Cháu muốn đổi lấy bột bao mễ, khoai lang hay là thứ gì khác?”

Bột bao mễ…

Đàm Ngọc Dao mất một lúc sau mới phản ứng lại được, là bột bắp.

“Lấy khoai lang ạ.”

Khoai lang vừa có thể bổ sung chất đường, lại vừa có thể chống đói. Đổi lấy nó còn tốt hơn so với bột bắp nhiều, đương nhiên là chọn khoai lang rồi.

Tần Minh Anh gật đầu, quay người đi vào trong nhà. Thoáng chốc liền nhấc theo một cái bao lớn đi ra. Cân lên thì thấy thiếu một ít, lại không muốn cõng theo đứa bé đi xuống hầm đất một lần nữa, liều quay người lại đi vào trong bếp, đổ ra nửa bát đậu xanh lớn để vào trong cái mũ cói của Đàm Ngọc Dao.

“Khoai lang có chút thiếu cân, đây là để bù vào cho cháu. Chắc chắn là đã đủ rồi đấy, không tin lát nữa về cháu tìm người cân lại mà xem.”

Đàm Ngọc Dao vội vàng cười nói rằng tin chứ. Cõng theo cái sọt so với lúc đến còn nặng hơn gấp một lần đi ra khỏi nhà của trưởng thôn. Tần Minh Anh nhìn bóng lưng béo mập kia, đáy lòng thay đổi không ít cách nhìn về cô.

Lúc Đàm Ngọc Dao đến trên đường không gặp ai cả, lúc trở về thì lại gặp được một người.

Đàm Ngọc Linh nhà chú hai.

Giữa hai người không biết có phải là có từ trường không, gặp mặt lúc nào cũng phải đâm chọt nhau mấy câu mới chịu được. Đàm Ngọc Dao không muốn chạm mặt cô ấy, vừa muốn xoay người lại đổi đường khác.

“Này! Đàm Ngọc Dao cô làm ra chuyện gì có thẹn với lương tâm rồi à? Sao mà vừa nhìn thấy tôi thì liền muốn chạy đi thế?”

Đàm Ngọc Linh hai ba bước chân đuổi lên theo Đàm Ngọc Dao, vừa kéo cái sọt trên lưng cô liền nhìn thấy cái bao căng phình ở bên trong. Hình dáng lồi ra kia nhìn cái là biết chính là khoai lang. Trong lòng nhất thời cảm thấy khó chịu.

Đàm Ngọc Dao rõ ràng chỗ nào cũng không bằng bản thân, thế nhưng lại sống sung sướng hơn mình gấp mười lần. Lúc còn nhỏ bà nội chiều chuộng cô, lớn lên thì được bác cả yêu thương. Bản thân cô ấy cùng với hai đứa em gái mệt chết đi sống lại cũng chỉ có thể ăn lửng dạ, Đàm Ngọc Dao thế nhưng lại có lương thực tinh để ăn. Sao số mệnh của cô lại tốt như thế chứ!

“Khoai lang này của cô lấy ở đâu ra vậy hả?”

Đàm Ngọc Linh vừa hỏi vừa lẳng lặng nuốt nước miếng.

Đàm Ngọc Dao không nhịn được đảo mắt một cái.

“Đương nhiên là bằng con đường hợp pháp rồi.”

“Cô cho tôi vay mấy củ có được không hả?”

Đàm Ngọc Dao vừa nghe thấy vậy, vốn dĩ muốn đi thẳng không thèm quay đầu lại, thế nhưng lại cảm thấy có gì không đúng lắm. Đàm Ngọc Linh với nguyên thân lúc bình thường không hợp nhau, thế nhưng nhiều lắm cũng chỉ đối phó mồm mà thôi, từ trước tới giờ sẽ không tìm tới cô ấy đòi hỏi cái gì cả.

“Nhà của chị không phải là ngay đến mấy củ khoai lang cũng không có đấy chứ?”

Trong ký ức điều kiện ăn uống của chú hai còn tốt hơn nhà mình nhiều.

Đàm Ngọc Linh trầm lặng, có chút không tiện nói ra tới cầu xin một lần nữa. Đàm Ngọc Dao làm động tác giả muốn rời đi. Mới quay người lại liền bị kéo trở về.

“Mẹ của tôi lại có thai rồi.”

Nhà chú hai sinh được ba đứa con gái, mặc dù hai đứa lớn đều rất chăm chỉ, thế nhưng ông ấy vẫn muốn nhất là có được một đứa con trai. Lần này thím hai lại mang thai, có lẽ đồ ăn trong nhà toàn bộ đều cho bà ấy cả rồi. Ba đứa con gái ở trong mắt hai vợ chồng kia chỉ như cổ, vừa muốn bọn họ làm việc lại muốn bọn họ ăn ít.

“Tôi chỉ vay mấy củ thôi, Ngọc Đình còn nhỏ quá không thể đi làm việc được, mỗi ngày chỉ đành cho hai người bọn họ uống chút cháo lỏng. Tôi không phải lấy cho bản thân ăn đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK