“Cái này, vốn dĩ là định mang đi cho em.”
Không hề do dự, Đàm Ngọc Linh liền đưa cho hai đứa em. Ngọc Châu ngửi được mùi đang bắt đầu nuốt nước miếng rồi, cô ấy bẻ làm hai phần không đều nhau, phần lớn đưa cho chị của mình, còn phần nhỏ để lại cho bản thân mình.
Tiểu Ngọc Đình chỉ nói một chữ, ăn.
Đàm Ngọc Linh cười cười sờ đầu cô bé, vừa ăn vừa đeo gùi đi ra ngoài. Đàm Ngọc Dao lại căn dặn một rồi rồi mới khóa cửa rời đi.
Một cô bé 18 tuổi, cái độ tuổi đẹp nhất.
Đàm Ngọc Dao chạy lên vài bước, đưa mũ cỏ trong tay mình đội lên đầu cô ấy. Cúi đầu như vậy, người khác cũng không thấy được mặt cô ấy.
“Cảm ơn…”
Đàm Ngọc Linh cũng biết rằng hôm nay nếu không được em họ cứu ra ngoài. Chắc chắn sẽ bị đánh đến mức không thể xuống giường.
“Ngoài việc bị đau trên mặt, chị có bị ù tai hay gì đó không?”
Nghe được câu này, Đàm Ngọc Linh có chút kinh ngạc nhìn qua. Em họ lúc trước nếu có thấy mình bị đánh, sẽ luôn chế nhạo bản thân vài câu. Chưa bao giờ quan tâm xem cô ấy có bị đau chỗ nào hay không.
Ánh mắt của cô ấy rất trực tiếp, khiến cho Đàm Ngọc Dao có chút gượng gập gãi gãi đầu.
“Con người mà, sẽ có lúc thay đổi. Lúc trước do em không đúng, em hiện tại nghĩ thông suốt rồi.”
Đàm Ngọc Linh nghĩ tới việc ngày hôm qua cô đưa cho mình một ít khoai lang, ánh mắt đồng thời cũng ôn hòa hơn. Đàm Ngọc Dao nhân cơ hội hỏi cô ấy.
“Em vừa nãy có nghe chú hai nói chị ăn trộm lương thực trong nhà...”
“Chị không có...”
Đàm Ngọc Linh nhớ tới trong nhà có hai người lớn, ánh mắt chợt nổi lên một tia ghét bỏ.
“Lúc sáng chị có cho Ngọc Đình ăn lén nửa củ khoai, kết quả bị mẹ chị phát hiện rồi.”
Những chuyện còn lại cô ấy không nói, còn Đàm Ngọc Dao cũng hiểu cả rồi.
Thật ra, chỉ cần cô ấy nói là bản thân mình đưa, có lẽ sẽ không bị đánh. Nhưng mà nói ra thì những việc còn lại cũng không giữ được. Hơn nữa với tính cách của chú hai, chú ấy nhất định sẽ bắt Ngọc Linh đi tìm nhà mình “ mượn” lương thực.
Vì vậy Ngọc Linh tự nhận luôn.
Đàm Ngọc Linh có chút bất lực, có một cha mẹ như vậy cũng xem như xui xẻo. Xem ra thím hai sang năm cũng chuẩn bị sinh đứa thứ tư rồi, là còn gái còn đỡ, nếu mà là con trai thì ba chị em nhà họ không chừng sẽ trở thành người hầu.
Nói thật ra cô cũng rất thích ba chị em nhà họ. Nhưng bản thân vừa mới tới thế giới này, cần tiền không có tiền, cần lương thực cũng không có lương thực, chỉ có thể giúp đỡ trong khả năng của bản thân mình.
Haiz, nhà mình cũng chỉ là vừa đủ để ăn no mà thôi.
Phải nghĩ một cách để kiếm tiền thôi.
Trong ký ức của nguyên thân, làm công nhân là cách kiếm tiền tốt nhất, vì vậy cô ấy mới có ý định muốn gả vào trong thị trấn.
Đàm Ngọc Dao không xem trọng cái cách nghĩ này của cô ấy. Muốn có một tương lại tốt, dựa vào việc gả cho người khác chính là không có tác dụng gì. Con gái trong tay phải có tiền thì mới kiên cường được.
Ba tệ lần trước cô tiêu một cách sảng khoái khác thường, nhưng có thể vì tiền đó không phải do cô gom được......
Suy nghĩ mông lung cả chẳng đường, cô cũng không nghĩ được cách nào. Không để ý đến thì hai người cũng đã đi đến chân núi.