• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi nhìn thấy số năm đỏ tươi, cô ấy gần như nhảy cẫng lên vì sung sướng. Rốt cuộc không chịu được mà muốn trên giường này lăn qua lăn lại mới hậm hực mà đóng lại.

Lúc này cuối cùng cũng cảm thấy đói bụng, đi ra bên ngoài vừa nhìn anh của cô ấy vẫn chưa rời đi.

"Anh? Hôm nay anh không đi làm sao?"

Đàm Thanh Sơn trừng mắt nhìn cô

"Ba đã xin cho anh nghỉ nửa ngày, bảo anh ở nhà trông chừng em, để tránh em ở nhà bị mệt chết."

Đàm Ngọc Dao: "..."

Được rồi, hôm qua có chút hơi điên cuồng, có vẻ làm cho hai người đàn ông trong gia đình hoảng sợ.

"Em gái, tuy rằng điều kiện ở nhà chúng ta không tốt, nhưng cũng không có thiếu cái ăn, em ở nhà giặt quần áo nấu cơm gì gì đó là được rồi. Mấy cái khác không cần làm nữa, em không biết hôm qua ba và anh thấy em mệt thành như vậy, trong lòng rất là khó chịu."

Đàm Thanh Sơn nói một cách chua xót

Anh ấy dường như hiểu được cảm giác của ba vào ngày hôm đó khi nhìn thấy em gái lấy thóc đổi là tâm trạng như thế nào. Anh ấy tự trách mình bất tài, đứa em gái từ nhỏ đã được cưng chiều, bây giờ công việc gì cũng đều phải làm, chỉ có thể cùng bọn họ ăn uống khắc khổ.

Nhìn dáng vẻ chật vật anh trai, Đàm Ngọc Dao chợt lóe lên nghĩ ra lý do thoái thác.

"Anh à, anh không phải không biết danh tiếng của em ở trong thôn. Em đã mười lăm tuổi rồi, vẫn cứ tiếp tục lười, sau này làm gì có nhà nào tốt mà nhìn đến em. Hơn nữa, có một em gái lười biếng, con gái tốt nhà người ta cũng không nguyện ý gả cho anh đâu. Anh à, anh yên tâm đi, mấy việc em làm đều trong sức lực của em, mệt thì có mệt một chút, thân thể thì không có việc gì đâu."

Đàm Thanh Sơn nghe xong nhìn cô dường như có điều gì đó.

Đàm Ngọc Dao lại thêm một câu

"Anh, em nghe nói mập quá không tốt, rất dễ bị bệnh. Anh xem em làm nhiều việc hơn, còn có thể rèn luyện thân thể phải không?"

Những lời này khiến lông mày Đàm Thanh Sơn giãn ra.

Quả thật là, mập quá không những bị người khác chê cười, còn rất dễ bị bệnh. Trước đây thầy giáo dạy toán của anh bởi vì mập quá mà mắc bệnh đái tháo đường, nghe nói đó là một bệnh nhà giàu.

Đàm Ngọc Dao rất biết xem sắc mặt, thấy sắc mặt anh trai tốt lên nhiều, lập tức chuồn đi. Đợi khi cô ấy no bụng bước ra, vừa chuẩn bị quét dọn, thì thấy anh trai cô đã quét dọn xong rồi.

aiz....

Cũng may động tác của cô nhanh, nếu không đến quần áo cũng không giặt được rồi.

Giặt xong quần áo đã chín giờ rồi, Đàm Ngọc Dao biết dưới sự giám sát của anh trai cô có lẽ không thể làm được nhiều việc, liền dứt khoát kéo anh ấy lên núi.

Hôm qua cùng Ngọc Linh đi, chủ yếu là tìm nấm. Hôm nay đi cùng anh trai, có thể đi xa một chút, tìm thứ gì đó mới. Cho dù đào một ít rau rừng cải thiện bữa ăn cũng là rất tuyệt.

Đàm Thanh Sơn tất nhiên không có ý kiến gì, chỉ cần đứa em gái không làm loạn, cô ấy muốn làm gì thì làm đây.

Hai anh em hổn hển lên núi. Trên đường phát hiện không ít nấm bỏ xót, tất cả đều được bỏ vào sọt của Đàm Thanh Sơn. Mục tiêu của Đàm Ngọc Dao không rõ ràng như hôm qua, phát hiện không ít thứ tốt.

Ví như bồ công anh.

Tác dụng của nó rất nhiều, nhưng Đàm Ngọc Dao chỉ nhớ được một hai loại, thanh nhiệt, thải độc tố, tiêu viêm. Dùng nó để khảm nước, thích hợp để ba của cô uống lúc làm việc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK