Bởi vì trên người tiết ra mồ hôi, những cơn gió đem theo hơi nóng kia cũng biến thành những cơn gió mát mẻ. Đàm Ngọc Dao thoải mái híp mắt lại. Mệt mỏi lúc nãy đã giảm xuống một nửa.
“Ba, con ở trong nhà không có gì làm chán lắm. Lúc trước không phải ba vẫn luôn bảo con nên ra ngoài đi lại nhiều một chút sao. Con đây là đang nghe theo lời của ba đó.”
Đàm Dục Dân bị sự cố chấp này của con gái chọc cho bật cười.
“Vậy được rồi, con nghe lời, đưa nước xong thì nhanh chóng trở về đi.”
“Ba, trở về trong nhà chỉ có mỗi mình con, buồn chán lắm. Ba cứ để con ở đây chơi một lát đi mà. Con đảm bảo sẽ không quấy rối đâu.”
Đàm Ngọc Dao nỗ lực mở to mắt, bày ra bộ dạng đáng thương hề hề. Mặc dù nói rất không đẹp mắt, thế nhưng Đàm Ngọc Dao lại dính chiêu này. Cũng thông không giục cô đi về nữa.
Hai ngày trước có một trận mưa, bãi đất cát ở trên sười núi này cũng đều trở nên mềm bở hết cả ra rồi. Nhặt đậu phộng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn không ít. Chỉ cần hơi dùng lực một chút đã có thể nhổ được đậu phộng từ trong lòng đất lên. Trông thì có vẻ đơn giản, thế nhưng cũng rất mệt.
Luôn phải cúi người trong một thời gian dài, không ngừng nhổ. Nhổ xong còn phải dùng cái cuốc nhỏ xới đất lại, xới cả những hạt đậu phộng còn sót lại ở dưới đất lên.
Đàm Ngọc Dao nghỉ ngơi một lúc, không nhìn thấy anh trai đâu. Có lẽ hôm nay đã đi làm công việc khác rồi. Ngồi tầm khoảng gần mười phút, chân không còn mềm nhũn nữa. Cô liền lấy cái giỏ đặt ở bên cạnh bắt đầu đi nhặt đậu phộng.
Đậu phộng ở mảnh đất này đều chưa được nhặt qua, Đàm Ngọc Dao bắt đầu nhặt từ đầu. Lúc mới đầu thì vẫn ổn, chỉ là cúi người nhặt mấy hạt đậu phộng không hề có chút sức lực nào cả, cô vẫn còn hăng hái hừng hực.
Hai mươi phút sau…
Đàm Ngọc nhìn một tầng ít ỏi bên trong cái sọt, tay chống nạnh cười khổ.
“Thất Vĩ, không thể sắp xếp cho tao mấy cái nhiệm vụ nhẹ nhàng một chút hay sao?”
“Đây đã được coi là nhẹ nhàng lắm rồi, hay là cô muốn đi gánh phân? Cuốc đất? Sửa đập chứa nước?”
Đàm Ngọc Dao: “...”
Thôn bỏ đi, vẫn là nhặt đậu phộng vậy.
Lần này cô chả còn chút hưng phấn nào nữa rồi, hoàn toàn giống như một bộ máy ngồi xổm nhặt đậu phộng, vừa nhặt vừa di chuyển lên phía trước.
Đàm Dục Dân nhặt đậu phộng được một lúc, ngước mắt lên nhìn dưới gốc cây, không có bóng người nào cả. Còn tưởng rằng con gái đã trở về rồi. Liền cúi đầu xuống tiếp tục nhặt đậu phộng. Đợi đến khi ông nhặt xong hết một luống quay đầu lại mới phát hiện đứa con gái mập mạp nhà mình đang ngồi xổm ở phía không xa đằng sau lưng mình nhặt đậu phộng.
Trông bộ dạng có vẻ đã nhặt được một lúc rồi, trong cái sọt cũng đã sắp đầy được một nửa. Nhất thời thấy cảm động không thôi. Con gái thế này quả thực là trở nên hiểu chuyện rồi.
“Dao Dao, đừng nhặt nữa. Đợi lát nữa ba sẽ tự mình nhặt, con trở về sớm một chút đi.”
Đàm Ngọc Dao đương nhiên không đồng ý. Cũng đã nhặt được một phần ba rồi, bỏ cuộc thì chẳng phải là tốn hết công sức rồi sao. Mặc dù cô hiện tại đúng là sắp mệt tới tê liệt rồi.
Nếu như đứng nhặt, cô phải cúi lưng liên tục, eo đau. Nếu như ngồi nhặt, cô béo quá. ngồi được một hai phút thôi chân đã tê rần cả rồi.
Đàm Ngọc Dao tìm niềm vui trong đau khổ nghĩ rằng, cho dù không kiếm được điểm công, bản thân làm việc như thế này cả một ngày trời chắc cũng sẽ giảm được một chút thịt.
Đợi đến khi cái sọt kia được nhặt đầy, nghe thấy âm thanh nhiệm vụ hoàn thành. Đôi chân của cô đều đang khẽ run lên, Đàm Dục Dân buồn bực cô quá chấp thế nhưng lại cũng đau lòng. Chạy lên sườn núi nói với những người làm việc cùng một tiếng, sau đó liền cõng con gái trở về nhà.