Thế nhưng trong nhà hoàn toàn không có phiếu vải nào cả, cho dù bản thân có lấy ra tiền tiết kiệm riêng cũng không thể mua được.
Phó Phương nhận lấy tiền của khách hàng. Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy bé gái mập mạp kia vẻ mặt ủ rũ đứng ở trong góc. Thời điểm này ở công tiêu xã cũng chẳng có bao nhiêu khách, một mình Đường Mỹ Phương cũng có thể tiếp đón được. Phó Phương bởi vì lúc nãy nhìn thấy một màn ở trước cổng lớn nên cũng rất có hảo cảm với bé gái này.
Lại nghĩ tới đứa con gái tròn xoe nhà mình, trái tim Phó Phương mềm ra, vẫy tay với cô.
“Nha đầu, em lại đây.”
Nhìn thấy nhân viên bán hàng có gương mặt tròn kia vẫy tay với mình. Đàm Ngọc Dao nhìn sang trái rồi nhìn sang bên phải đều không thấy có ai, lúc này mới kinh ngạc chỉ vào chính mình hỏi: “Chị gọi em ạ?”
Phó Phương gật đầu.
Đàm Ngọc Dao có chút ngập ngừng đi lại phía đó.
“Có chuyện gì không ạ?”
“Lời này chị phải hỏi em mới đúng chứ, em muốn mua đồ gì sao?”
Đàm Ngọc Dao sửng sốt, nhân viên bán hàng ở công tiêu xã này nhiệt tình đến vậy sao…
“Em, em, em không có phiếu…”
Mấy từ phía sau gần như không thể nghe thấy được. Cô có chút ngại ngùng.
Phó Phương vừa định nói không sao cả, ở quầy hàng bên cạnh liền truyền tới tiếng cười nhạo của Đường Mỹ Phương.
“Công tiêu xã này không phải loại người nào cũng có thể vào được đâu. Rõ ràng là ở trong túi còn sạch sẽ hơn so với cái mông, còn dám vênh mặt lên mà đi vào. Cũng không tự nhìn xem bộ dạng của mình trông như thế nào.”
Đàm Ngọc Dao vừa nghe vậy trong lòng liền bốc hỏa. Chỉ là một nhân viên bán hàng ở công tiêu xã thôi, khẩu khí lại lớn như vậy. Cô ta cho rằng bản thân trông rất xinh đẹp sao! Gương mặt vuông vức đầy sự cay nghiệt, làm cho người ta nhìn thôi đã thấy ghét. Đang muốn đối đáp lại cô ta mấy câu, người ở trước mặt đã mở miệng trước rồi.
“Đường Mỹ Phương, cô có bệnh đúng không hả. Cô bé chọc vào cô gây sự gì với cô rồi à? Mở mồm ra nói toàn những lời khó nghe như thế, trước khi ra khỏi cửa uống phải phân đúng không!”
Phó Phương biết, Đường Mỹ Phương chắc chắn là bởi vì bản thân cô ấy tiếp đón cô bé này nên mới cười nhạo cô bé. Ngay lập tức liền phản bác lại, cô ấy không phải là trái hồng mềm gì đâu.
Đường Mỹ Phương đương nhiên không cam lòng tỏ ra yếu thế, hai người liền tôi một câu cô một câu cứ như vậy mà náo loạn cả lên.
Đàm Ngọc Dao có chút lúng túng, chuyện này hình như là bởi vì bản thân mình gây nên. Thế nhưng bọn họ cãi nhau ngay đến cả việc đồ ăn của ai bị gà nhà ai mổ cũng lôi ra để nói được. Nghĩ thôi cũng biết oán hận chất chứa đã lâu rồi. Cũng không có tâm tư xem đồ đạc gì nữa cả, quay người tính rời khỏi đây.
“Đứng lại! Công tiêu xã này là nơi mà mày muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao?”
Đường Mỹ Phương bị Phó Phương oán hận trong lòng liền tức giận, không chửi lại được cô ta thì chỉ đành có thể tìm người khác để phát hỏa thôi. Đương nhiên, kẻ xúi quẩy đó chính là Đàm Ngọc Dao.
Đàm Ngọc Dao nghe thấy vậy liền tức đến bật cười.
“Nói như vậy, tôi không được phép đi sao?”
“Không có gì đâu, nha đầu em cứ trở về đi. Lần sau có phiếu rồi muốn mua gì thì đến tìm chị nhé.”
Phó Phương không phải cái loại người hồ đồ kia, cô ấy biết hôm nay cô bé này đã phải chịu tai bay vạ gió. Nhanh chóng tiễn người đi là quan trọng nhất, nếu như để cái cô họ Đường kia nói thêm gì khó nghe nữa đắc tội với người ta rồi, đi lên đại đội khiếu nại một câu. Chính bản thân cô ấy cũng khó tránh khỏi bị phê bình.
Đường Mỹ Phương rõ ràng không có hiểu chuyện được bằng Phó Phương. Cô ta chỉ biết lúc này ở trong công tiêu xã còn có hai ba người phụ nữ nữa đang xem náo nhiệt. Bản thân vừa nãy bị mất mặt, liền muốn phải lấy lại được mặt mũi. Nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có con nhóc béo kia là dễ bắt nạt mà thôi. Nhất định phải mắng chửi con nhóc đó để xả giận mới được.