Editor: Nổ
Thẩm Khiết tuy rằng chưa từng tận mắt nhìn thấy, nhưng cũng biết đến sự tồn tại của Hạ gia.
Thẩm Lương Bình từng đưa cô và Thẩm Hoa Hạo đi dự tiệc, gặp gỡ không ít nhân vật lớn trong giới thượng lưu, nhưng đều là người trong thành phố S, không thể so sánh với người ngoài.
Sau khi Hạ Tây Châu được Hạ gia nhận về, bởi vì quanh năm sống ở nước ngoài, nên những mối quan hệ cũng đều là ở nước ngoài.
Thấy Thẩm Khiết ngẩn người, quản lý phía sau tiến lên thúc giục: "Cô ở bộ phận nào? Đứng ở đây làm gì?"
Thẩm Khiết ôm chặt đồ trong ngực, vội vàng xin lỗi: "Thật xin lỗi, tôi là thực tập sinh, tôi đu đóng dấu tài liệu."
Quản lý cau mày nói: "Đóng dấu tài liệu còn không mau đi, chậm chạp, thực tập sinh cái quái gì, làm chút việc đã muốn lười biếng."
Thẩm Khiết bị mắng một trận, cắn răng nhịn xuống, cúi chào, quay đầu chạy đi.
Thẩm Khiết không giống Thẩm Tư Phi tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, khả năng cạnh tranh trong công việc cũng không mạnh, từ nhỏ đã được Thẩm gia hậu thuẫn mà lớn lên, an nhàn thoải mái, cho nên không muốn nỗ lực làm việc.
Hội chị em chơi với cô, cũng chỉ vì bối cảnh gia đình mình.
Nhưng Thẩm Khiết vẫn luôn coi đó chuyện đương nhiên.
Cô là con gái độc nhất của Thẩm gia, không cần nỗ lực học tập để thừa kế gia sản, chỉ cần lớn lên trong sự nuông chiều, sau đó tìm một gia đình khá giả để kết hôn.
Hạ Tây Châu thỏa mãn tất cả ảo tưởng của Thẩm Khiết về đàn ông.
Đẹp trai nhiều tiền, quan trọng hơn là gia thế tốt.
Nghĩ tới đây, Thẩm Khiết cảm thấy có thể tha thứ cho những người khinh thường mình trong thời gian thực tập ở đây.
Bởi vì cô có thể tìm cách qua lại với Hạ Tây Châu.
...!
Năm đó Hạ lão gia vì muốn chữa bệnh ở nơi tốt hơn mà rời khỏi Trung Quốc, công việc kinh doanh của gia tộc ở trong nước bị bỏ bê một thời gian dài, dựa vào danh tiếng ở nước ngoài, Hạ Tây Châu tạo dựng được một nền tảng vững chắc ở nước ngoài sau đó trở về xử lý cục diện rối rắm trong nước.
Hạ gia muốn thu hồi toàn bộ quyền quyết sách, bơm máu mới vào cho công ty, Hạ Tây Châu liên tục bận rộn mấy ngày, không được nghỉ ngơi.
Trợ lý Beta bưng cho hắn cốc cà phê, Hạ Tây Châu thả hợp đồng xuống, mặt lộ vẻ mệt mỏi: "Hôm nay tan làm sớm một chút."
Trợ lý Tôn Vi Giai mặt lộ vẻ kinh ngạc, cô luôn cảm thấy đối phương là một người cuồng công việc không cần nghỉ ngơi, trên mặt vẫn mỉm cười: "Vâng, tôi đi sắp xếp tài xế cho anh."
"Không cần, tôi tự về."
Chờ Tôn Giai Vi lại một lần nữa trở lại văn phòng tổng tài, Hạ Tây Châu đang đứng trước cửa sổ thủy tinh sát đất, hai chân thon dài bày ra rõ ràng, âu phục giày da, ngay cả tóc cũng gọn gàng, chỉnh chu, cả người giống như một cỗ máy hoàn mỹ.
Tôn Vi Giai đã ở cạnh Hạ Tây Châu được một thời gian cũng khá dài, thoáng nghe qua một số chuyện xấu xa bên trong nhà giàu có, Hạ Tây Châu có thể thoát khỏi đống bùn bẩn và khói thuốc súng đó, có thể thấy được thủ đoạn và bản lĩnh đã tu luyện đến trình độ cao thâm.
Điều khiến cho Tôn Vi Giai không thể không tin chính là, đối phương ở lĩnh vực kinh doanh thật sự là thiên tài.
Chính xác mà nói, đối phương có thiên phú cực cao về tài chính, được đào tạo bài bản.
Khi Hạ Tây Châu ở nước ngoài, hắn từng được đồn đại là thiên tài của Wall Street, là con cưng của Thượng Đế.
Nhưng đối với sắc đẹp hắn lại không cảm thấy hứng thú, vô số mỹ nhân muốn tiếp cận hắn, nhưng hắn chưa từng đáp lại bất kì ai.
Có tin đồn rằng, ở trong nước Hạ tổng đã nuôi cô dâu nhỏ, chờ trở về sẽ kết hôn lập gia đình, cho nên luôn giữ mình trong sạch.
Hạ Tây Châu nhìn đồng hồ, cầm lấy âu phục ở lưng tựa, bàn giao công việc, "Tôi tan làm trước, đúng rồi, cô chuyển lời lại cho Dư tổng, miếng bánh ngọt giới giải trí kia, tôi sẽ tự mình chia đôi."
Dã tâm của hắn rất lớn, dù hắn có đứng trên một tòa đô thị đèn đuốc huy hoàng, cô độc trơ trọi, nhưng lọt vào mắt hắn vẫn là đế quốc thương nghiệp của mình.
Hạ Tây Châu thu lại dã tâm bừng bừng, đi về phía tầng hầm đỗ xe, khiêm tốn lái xe về tiểu khu.
Vừa về nhà liền khó chịu nằm xuống ghế sô pha, một tay ôm bụng, sắc mặt tái nhợt, trên trán túa ra mồ hôi, vẻ kiêu ngạo lúc nãy đều biến mất.
Hắn luôn ẩn nhẫn khắc chế, ở bên ngoài thể hiện phong độ, chưa bao giờ thất thố.
Bệnh đau dạ dày của hắn, là do ăn uống thất thường trong thời gian dài, cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng.
Nhưng mà, có đôi khi làm việc vất vả, ba bữa ăn loạn, dạ dày đình công còn nhanh hơn hắn.
Hạ Tây Châu ngồi trên sô pha khó chịu hoài nghi nhân sinh, mặc dù đã cố gắng sống sót qua những ngày đau khổ, tuyệt vọng khi bị bắt cóc, vẫn bị cơn đau dạ dày đánh bại triệt để.
Có lẽ là do tuổi tác càng lớn, cơ thể quả thực không còn cường tráng như khi còn trẻ, hoặc có lẽ hắn cảm nhận được một loại trống vắng cực đại nào đó.
Ở bên ngoài đồn đại hắn lạnh lùng, kiêu căng, ngông cuồng tự đại, đời này sẽ không yêu người nào, cho dù kết hôn, cũng nhất định là vì lợi ích của gia tộc.
Hạ lão gia một tay nâng đỡ hắn, nghĩ muốn bồi dưỡng hắn trở thành người thừa kế.
Dường như không có tia sáng nào trong đôi mắt lạnh lùng của Hạ Tây Châu.
Nhưng điều này không có nghĩa là thỏa hiệp.
Cuối cùng, lúc hắn không thể chịu đựng được nữa, một mùi sữa cực kì nhạt làm dịu đi cái bụng đang co thắt của hắn.
Hạ Tây Châu mới nhớ tới, ký hiệu tạm thời mà Alpha để lại ở tuyến thể Omega, đó là ký hiệu hai chiều, đối phương cũng lưu lại mùi tin tức tố nhẹ nhàng trên người hắn.
Khắp cơ thể hắn từ trên xuống dưới, chỉ duy nhất mùi vị ngọt ngào.
...!
Thẩm Tư Phi mỏi mệt trở về căn hộ.
Trên cổ tay trắng gầy có một vết đỏ thẫm, sau đó anh xắn tay áo sơ mi dài lên trên, lộ ra vết đỏ đậm hơn trên cánh tay.
Những lời phản nghịch của anh, làm cho Thẩm Lương Bình tức điên, không biết từ đâu lấy ra thắt lưng da quất anh, hai mắt đỏ lên, mọi người ở Thẩm gia không ai dám ra cản.
Thẩm Tư Phi bị trúng hai cái, liền đoạt lấy dây dây thắt lưng ném qua một bên, sau đó rời đi.
Thẩm Lương Bình nói anh là nghịch tử, bất hiếu, muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với anh, những câu nói này, từ lúc lên đại học đã nghe qua vô số lần.
Lúc đầu, Thẩm Lương Bình còn kiêng kỵ anh còn nhỏ, không dám nói nhiều, lớn rồi không còn kiêng kỵ gì nữa, cũng không để ý đứa con trai này ở trước mặt người ngoài có cần thể diện hay không.
Nuôi một đứa con trai, đương nhiên phải tìm kiếm lợi ích lớn nhất từ trên người anh.
Thẩm Tư Phi tự nhiên cũng là sẵn lòng báo đáp công ơn nuôi dưỡng, nhưng anh sẽ không vì chuyện này mà chạm đến điểm mấu chốt của mình, phá hủy cả cuộc đời.
Anh là một người ích kỷ, cho dù gia đình sắp phá sản, Thẩm gia lưu lạc đầu đường, thì anh cũng không muốn cả đời mình phải chịu oan ức.
Vị đại thiếu gia Dư gia kia, vừa nhìn là biết không phải người đứng đắn gì.
Thẩm Tư Phi đứng dậy, lấy hộp sơ cứu trong nhà ra, đã mua về nhiều năm, nhưng anh rất ít khi dùng đến.
Anh lấy thuốc mỡ bôi lên chỗ da bị trầy.
Áo sơ mi treo một nửa trên vai, tuyến thể của Omega phía sau còn có dấu răng, trên lưng phủ một lớp cơ mỏng, thon gầy mà trắng nõn, chỉ có một vết đỏ cực kỳ chói mắt.
Anh cau mày tự bôi thuốc cho mình, cảm xúc mát lạnh của thuốc xua tan đi cái đau rát, anh cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng tinh thần lại mệt mỏi càng rõ ràng.
Trần Kim sau khi đính hôn ngày càng bận rộn hơn, Thẩm Tư Phi không có lý do gì cũng không có thời gian tìm y, rất nhiều tâm tư lúc trước anh không nói ra được, hiện tại càng khó nói, anh em ngày xưa đã lập gia đình, không thể vì một người ngoài mà bận tâm nữa.
Mà ấm ức bên trong của bản thân, cũng không có người nào có thể nói.
Anh và Hạ Tây Châu nhiều năm như vậy, dĩ nhiên cũng không có phương thức liên lạc nghiêm túc nào, không có số điện thoại, không có Wechat.
Điều thú vị là, một cuộc gặp gỡ lại như không hẹn mà gặp.
...!
"Các thầy cô giáo, các bạn học, chào buổi sáng, trước khi bắt đầu bài diễn văn dưới quốc kỳ, trước tiên cho tôi bày tỏ lòng thành kính và biết ơn vô hạn đối với các thầy cô giáo đạt giải Giáo viên dạy giỏi cấp tỉnh của Sở giáo dục năm nay.
Danh sách các giáo viên đạt giải như sau, mời 5 giáo viên lên sân khấu nhận giải thưởng..."
"Thầy Thẩm, sao cậu vẫn còn ở đây, mau lên sân khấu!"
Thẩm Tư Phi sau khi nghe thấy tên mình, lập tức quay đầu cười với giáo viên chủ nhiệm lớp, bước nhanh lên sân khấu nhận giải.
Có thể nhận được giải thưởng giáo viên dạy giỏi cấp tỉnh, đúng là một sự tình cờ, huống hồ có rất nhiều giáo viên cấp ba của tỉnh, có hàng trăm người đăng ký thi, hơn nữa anh là giáo viên trẻ, ít kinh nghiệm.
Có một cái giấy chứng nhận, Thẩm Tư Phi đặt nó ở trước ngực, như là nâng một vật quan trọng.
Hiệu trưởng phát biểu trao giải có chút dài dòng, hiện tại đã gần mười giờ, mặt trời đã lên cao, ánh nắng chói mắt, cũng thật ấm áp.
Một người đàn ông lạ mặt đột nhiên đi giữa đám học sinh, khí chất của hắn xuất chúng, nghiêm túc thận trọng, rất khôi ngô tuấn tú, không phải là nhân vật lớn, thì là người không thể trêu chọc nổi.
Hắn đứng lại, môi mỏng mím chặt, trông lạnh lùng vô cùng.
Các học sinh bên dưới túm tụm lại với nhau, líu ríu tán gẫu như chim sẻ, bọn họ người của khoa Ngữ văn, lớp trưởng của họ là một cô bé buộc tóc đuôi ngựa, bỗng nhiên nói: "Những người trên khán đài, mẹ ơi, thầy Thẩm lớp chúng ta sao lại đẹp trai như vậy."
Các giáo viên nhận giải đều đã có tuổi, cái nghề giáo viên này, người hói đầu bụng bia cũng không ít, cũng có thầy giáo đẹp trai, nhưng hiếm thấy, Thẩm Tư Phi trẻ tuổi lại đẹp trai.
Thẩm Tư Phi là loại người mặc áo sơ mi trắng có thể nhìn xuyên nó qua thấy được thân hình anh hơi gầy, nhưng không thấp, trong nhóm Omega xem như tương đối cao hơn, đẹp trai, hiền lành, khi không cười thì lạnh lùng, lúc cười lên phảng phất như gió xuân hiu hiu.
"Bằng không, làm sao Thầy Thẩm lại có cái danh hiệu này?"
"Sắc đẹp của thầy Thẩm có thể nghiền ép một đống tiểu thịt tươi."
"Danh hiệu này của thầy Tư Phi không phải do các cậu truyền ra sao?"
Giáo viên chủ nhiệm nghe giọng của bọn họ lớn hơn, hơi giận nói: "Được rồi, đừng nói nữa, chú ý kỷ luật."
"Mời các giáo viên đạt giải phát biểu cảm nghĩ của mình."
Hiệu trưởng đưa micro qua, Thẩm Tư Phi đứng ở cuối cùng, hơi nghiêng đầu suy nghĩ nên nói như thế nào, ánh mặt trời xuyên qua tóc, anh vốn đã trắng lúc này gần như trong suốt.
Phát sáng.
Đến lượt Thẩm Tư Phi, anh ho nhẹ một tiếng, mới bắt đầu phát biểu, tốc độ nói chậm rãi, rõ ràng, giọng nói như suối chảy, trầm lắng nhưng có lực.
Thẩm Tư Phi ban đầu lựa chọn giáo viên chỉ vì muốn trốn tránh, lại không nghĩ rằng có thể được công nhận và vinh danh như thế này, làm cho anh cảm thấy tự hào và tin tưởng.
Nói không kích động là giả, kể từ khi mẹ ruột qua đời, trong lòng anh luôn ấm ức, nhưng lúc này có cái gì đó ấm áp chảy vào tim.
Chờ kết thúc, mọi người rời sân, người đàn ông lạ mặt vẫn im lặng đột nhiên hỏi nhóm học sinh: "Mọi người vừa mới nói nhớ cái gì?"
Nữ sinh trả lời: "Biệt danh của thầy Thẩm, tư chính là tưởng nhớ, phi là một phi tử hồng trần, a a a a ta không nên nói."
Hạ Tây Châu trong lòng cảm thấy buồn cười, biệt danh này khá giống với tính cách của Thẩm Tư Phi.
Toàn thân đều là gai nhọn, vừa khác người vừa xấu tính.
____________________.
Danh Sách Chương: