• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Tây Châu rửa sạch tay ngồi bên bàn.

Ánh nắng ngoài cửa sổ đã sáng ngời.

Mặt mày hắn hơi rũ xuống, tựa như cười mà không phải cười, nhàn nhạt nói: "Thầy Thẩm cùng tôi ăn sáng, chắc là tôi đã làm sai chuyện gì rồi. Hạ mỗ không phải chính nhân quân tử."

Thẩm Tư Phi nói: "Nên làm cũng làm rồi, khắp toàn thân chủ tịch Hạ từ trên xuống dưới tôi cũng nhìn rồi, biết rất rõ. Rốt cuộc là có phải chính nhân quân tử hay không, khẳng định không ai rõ hơn tôi."

Hạ Tây Châu ngưng mắt nhìn cậu, ánh mắt không hề che giấu chút nào.

Thẩm Tư Phi lần này càng khẳng định, tâm tình của cậu lại phức tạp. Nhiều năm nước ấm nấu ếch với Trần Kim không thành, lại lăn giường với tình địch trong vòng chưa tới nửa năm.

Mấy năm thanh tâm quả dục, kiên quyết không cúi mình với thiên tính Omega, một chốc động lòng, toàn bộ đút hết cho chó.

Thẩm Tư Phi nói: "Xin lỗi."

"Em chưa thích anh đến vậy. Tích cách em cũng không tốt lắm, cũng không tin tưởng người khác, không giống Omega khác, đặc biệt còn có mâu thuẫn hào môn. Cho nên, Hạ tiên sinh còn nguyện ý làm bạn trai em không?"

...

Chủ tịch Hạ cả ngày hôm nay vô cùng ôn hòa.

Mặc dù lúc họp, một cổ đông nói một chuyện đến ba, bốn lần, hắn cũng không cáu bẳn cắt lời như dĩ vãng, thoạt nhìn rất dễ nói chuyện.

Cuộc họp kết thúc, Hạ Tây Châu gọi Tôn Vi Giai đến, nghiêm túc đưa di động cho cô, hỏi: "Cô cảm thấy thỏ và chuột đồng, con nào đáng yêu hơn?"

Tôn Vi Giai: ? ? ?

Buổi chiều Thẩm Tư Phi về nhà, nhận được hai hộp giấy lớn, đọc tin nhắn của Hạ Tây Châu: Mua ít đồ về, em nhận rồi thì mở ra xem đi.

Tại sao muốn mình mở ra?

Thẩm Tư Phi thả đồ ăn trong tay xuống, lau tay, mở ra xem, phát hiện là hai con gấu bông lớn, một con thỏ hồng lông xù và một con chuột đồng xám. Hai con gấu bông cao đến ngực cậu, sờ rất mềm mại.

Cậu không nhịn cười được, chủ tịch Hạ tặng quà cũng mới mẻ khác biệt như thế.

Thẩm Tư Phi nhắn tin cho hắn: Cơm tối em nấu, anh nhớ về ăn.

Sắc trời vẫn chưa tối, Hạ đại tổng tài cuồng công tác hôm nào cũng tăng ca đến đêm khuya, hôm nay cầm chìa khóa xe nghỉ làm sớm.

Thẩm Tư Phi đã lâu không nấu cơm xào rau, cảm giác tay của mình có chút là lạ, nếm mùi, xác nhận trình độ của mình không lui bước quá nhiều mới đặt lên bàn.

Bên ngoài vang lên tiếng mở cửa.

Thẩm Tư Phi thò đầu ra khỏi phòng bếp: "Sao hôm nay tan tầm sớm vậy?"

Hạ Tây Châu kinh ngạc: "Sao hôm nay em muốn xuống bếp?"

Thẩm Tư Phi nói: "Đại khái bởi vì như vậy mới tỏ vẻ em giống một người bạn trai."

Trong phòng dường như lần đầu tiên có mùi khói lửa.

Thẩm Tư Phi căng thẳng hỏi có hợp miệng không, Hạ Tây Châu lần lượt nếm thử toàn bộ, cảm thấy ngó sen chua ngọt chua quá, Thẩm Tư Phi cười cứng ngắc, "Chắc là run tay, thả hơn nhiều dấm." (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Gần đây khẩu vị cậu không tệ, ăn ngon miệng, chỉ là khẩu vị không giống trước kia lắm.

Thẩm Tư Phi dời lực chú ý của hắn đi: "Đồ hôm nay anh đưa tới em đã cất vào phòng rồi, thỏ và chuột đồng, thật sự rất đáng yêu. Chủ tịch Hạ anh cũng thích hả?"

Hạ Tây Châu lắc đầu, "Sao em lại thích cái này?"

Thẩm Tư Phi: "Khi còn bé mẹ bị bệnh, không có ai ngủ với em, em ôm gấu bông mẹ cho để ngủ, trên đó có tin tức tố mà bà lưu lại, em cảm thấy giống như bà còn ở bên em. Có phải là rất ngây thơ không?"

Hạ Tây Châu nói: "Không."

Không cần an ủi, hai người họ vào tuổi ấu thơ vốn thiếu tình thương yêu của ba mẹ. Thẩm Tư Phi xem như là may mắn hơn hắn nhiều, tuy rằng bị Thẩm gia bạo lực lạnh, nhưng ít ra không cần sầu về mặt kinh tế.

Hạ Tây Châu năm đó hoàn toàn dựa vào tiếp tế và tự mình làm thêm miễn cưỡng sống, cô độc như sói hoang, còn tự mình cố gắng đến độ đáng sợ.

Thẩm Tư Phi thừa nhận nếu như mình rơi vào tình cảnh như Hạ Tây Châu, hoàn toàn không thể giữ tỉnh táo và kiên trì ý chí, cậu đã sớm khuất phục sinh hoạt cực khổ rồi. Không nói đến nổi bật hơn mọi người, chỉ sống sót có tôn nghiêm thôi đã rất khó. Trong lòng cậu nhất thời kính nể lại đau lòng cho hắn.

Thức ăn trên bàn bị tiêu diệt hơn nửa.

Thẩm Tư Phi nói: "Đột nhiên em nhớ ra, đã qua mấy ngày, Dư Minh Viễn cũng đã tuyệt vọng rồi, ngày kia em rảnh rỗi, về được rồi."

Tay Hạ Tây Châu khựng lại, "Vậy nếu Dư Minh Viễn chưa hết hi vọng thì sao? Còn chặn ở cửa nhà em thì sao?"

"Vậy mấy ngày nay em nghĩ thử xem nên xử lý thế nào." Thẩm Tư Phi nói, "Nếu đối phó với anh ta, chắc chỉ có lừa thân lừa tâm, khốn nạn hơn anh ta mới được nhỉ?"

Sắc mặt Hạ Tây Châu hơi trầm xuống, ngữ khí nghiêm túc: "Không cho phép em đặt mình vào nguy hiểm."

Thẩm Tư Phi cười lắc đầu, "Em chỉ nói thế thôi. Em trực tiếp báo lên Hiệp hội bảo vệ quyền lợi Omega. Giờ em có bạn trai, hành vi của Dư Minh Viễn đã cấu thành tội quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ."

Hạ Tây Châu thẳng thắn nói: "Anh đã sắp xếp cho cậu ta vào một chỗ, tự lo còn không xong. Anh chỉ lo cậu ta có bạn bè giúp đỡ trong bóng tối, trước đó đánh nhau ở cửa trường học em, cậu ta đã bị ba nhốt lại."

Thẩm Tư Phi ngẩn ra, "Sau đó cậu ta trốn ra được, lại bị anh bắt lại?"

Hạ Tây Châu rũ mắt: "Cậu ta luôn xoay quanh em ở trường học, sớm muộn gì cũng sẽ tìm được bên này." Hắn kiêng kỵ nhất là có người khác thòm thèm đồ ăn trong mâm mình.

Thẩm Tư Phi thông minh: "Vào ngày anh ra mặt thay em, hay là sau khi em tới đây?"

Hạ Tây Châu không lên tiếng, đôi mắt thâm thúy.

Thẩm Tư Phi bật cười, xem ra mình trúng kế thật, người này từ lúc bắt đầu đã sắp xếp cả rồi, nhưng tựa hồ mình cũng không giận. Trầm mặc chốc lát, cậu nói: "Vậy anh dẫn em đi xem anh ta, sao lại tự lo không xong."

Hạ Tây Châu ngẩng đầu: "Khá xa, chắc phải đi một tiếng."

Thẩm Tư Phi nói: "Vậy ngày kia đi, ngày kia em muốn chuyển ít đồ ở nhà cũ tới. Chủ tịch Hạ, không ngại em chuyển đến đây ở chứ?"

Mắt Hạ Tây Châu sáng lên: "Đương nhiên không ngại."

Ăn cơm tối xong, Thẩm Tư Phi đứng dậy, nói: "Người nấu cơm không rửa bát, đây là quy củ."

Hạ Tây Châu lúc học lên đại học từng làm thêm, từng rửa chén, mà không nghĩ tới giờ đây lại còn làm việc này.

Lúc hắn rửa xong, xoay người thấy Thẩm Tư Phi đang tựa vào quầy bar nghịch điện thoại, "Lấy thưởng."

Hắn cúi đầu, chỉ hôn trán.

Hai người đứng gần, Thẩm Tư Phi cảm thấy trán như được lông chim phất qua. Mười ngón tay đan xen, Hạ Tây Châu nửa ôm cậu ngồi lên ghế chân cao, than thở: "Sao em lại gầy như vậy."

Vóc người Thẩm Tư Phi vốn gầy gò, một tháng này dường như thịt rơi mất chút.

Thẩm Tư Phi than thở: "Nghỉ hè mà béo thì rèn luyện thể dục cũng không cứu lại được."

Hạ Tây Châu xoay người mở ngăn kéo tìm thẻ kín đáo đưa cho cậu, "Phòng tập thể hình ở gần đây, có bể bơi trong nhà, tấm thẻ này có thể vào bất cứ lúc nào. Hoặc là sáng sớm chạy bộ, đi cùng anh. Chăm chỉ rèn luyện, thân thể cường tráng."

Chủ tịch Hạ nghiêm túc nói, ánh mắt chân thành.

Thẩm Tư Phi: "..."

Bây giờ cậu có thể xác nhận, Hạ Tây Châu thật sự chẳng biết gì.

Thẩm Tư Phi nhét thẻ tập thể hình vào trong ngăn kéo.

Tuy rằng ở chung, cũng đã xác nhận quan hệ yêu đương, mà hai người vẫn ngủ riêng.

Thẩm Tư Phi tắm xong lại sờ sờ bụng, vẫn bằng phẳng, như là không có thứ gì. Hơn nữa cũng chưa có phản ứng gì, Hạ Tây Châu rất khó phát hiện.

...

Sau khi kết thúc một môn thi cuối cùng, Trương Ấu Văn cố ý chờ người ít đi mới từ phòng thi trở về phòng học, nửa đường bỗng nhiên bị một cô gái cản lại. (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Trên người cô gái không có mùi tin tức tố, chắc là một Beta, mặt đỏ hồng, biểu tình ngượng ngùng, âm sắc nghe mềm nhũn, "Xin chào, xin, xin hỏi cậu là bạn học Trương Ấu Văn đúng không?"

Trương Ấu Văn hiểu ý của cô, sau một khắc quả nhiên bị nhét một lá thư tình, "Tớ... tớ thích cậu!"

Từ nhỏ đến lớn, tựa hồ mỗi năm tốt nghiệp đều được tỏ tình.

Trương Ấu Văn từ nhỏ đã đẹp trai, thành tích cũng không kém, bởi vì người cao to, lưng rộng eo thon chân lại dài, mặt cũng đoan chính anh tuấn, khiến cho không thiếu con gái theo đuổi cậu ta, Omega nam cũng có. Nhưng cậu ta không thích ai, ai tỏ tình là từ chối người đó.

Trương Ấu Văn cúi đầu nhìn cô gái này, đối phương tướng mạo đoan chính thanh tú, học lớp bên cạnh, thành tích cũng không tồi, cười rộ lên rất rực rỡ. Lúc hoạt động Đoàn cậu ta từng tiếp xúc mấy lần, nhân phẩm cũng không tồi, lễ phép thân thiện lại thiện lương.

Nhưng cậu ta không có cảm giác.

Vẻ mặt của cô gái lập tức trở nên lúng túng mà đau lòng.

"Xin lỗi." Trương Ấu Văn quay người rời đi, trong phòng học đã có không ít bạn học, cách thật xa cũng nghe thấy được tiếng ồn ào.

Lúc Trương Ấu Văn đến, Thẩm Tư Phi vừa vặn đi ra, cậu vẫy vẫy tay, "Sao em về muộn thế? Thi xong rồi, hôm nay được về nhà, nhưng không cần phải gấp gáp chuyển ký túc xá khuân đồ. Sau ngày 20 có thành tích, ngày 28 nhớ về trường đăng ký nguyện vọng, đừng quên."

Vừa nãy giáo viên chủ nhiệm thông báo một lần, Trương Ấu Văn vừa vặn không ở lớp.

Trương Ấu Văn bởi vì cao hơn cậu, cho nên cúi thấp đầu nhìn cậu, nhìn thấy sợi tóc đen mềm mại của thầy Thẩm, mặt mày và sống mũi cậu, nghĩ đến cảnh tượng lên lớp, hai người nói chuyện riêng, cậu ta bỗng nhiên nói: "Thầy Thẩm, em có thể ôm thầy một cái không?"

Thẩm Tư Phi sững sờ chưa lấy lại tinh thần, đã bị cậu ta ôm lấy.

Trên thân người này có tin tức tố Alpha xa lạ mà có chứa địch ý, Trương Ấu Văn nhíu mày.

Thẩm Tư Phi lo lắng: "Thi không được tốt? Buồn à?"

Bên kia cán sự Ngữ văn đi ra, vô cùng đáng thương: "Thầy Thẩm, em cũng phải ôm một cái. Em tạch Toán rồi."

Thẩm Tư Phi: "..."

Từng người từng người thay phiên ôm là không thể. Giáo viên chủ nhiệm hết việc vừa vặn đến đây: "Thầy Thẩm, hiệu trưởng Lưu tìm cậu, cậu đến văn phòng đi."

Thẩm Tư Phi vội chuồn.

Tuổi tác hiệu trưởng Lưu không lớn, nghe thấy tiếng gõ cửa, "Mời vào."

Ông thấy người đến, rút một phong thư ở trong ngăn kéo ra, "Thầy Thẩm, mở ra đọc đi."

Thẩm Tư Phi nghi ngờ mở ra, là thư mời ra nước ngoài giao lưu, còn có thư giới thiệu. Cậu sững sờ, nhìn hiệu trưởng Lưu, "Đây là gì ạ?"

Hiệu trưởng Lưu đứng lên nói: "Một chương trình ra nước ngoài giao lưu hiếm thấy, chú xem rồi, cháu thỏa mãn điều kiện, thời gian ba tháng, sau khi hoàn thành thì quay về, tương lai có thể được đãi ngộ tốt hơn."

Đơn thuần dạy tốt cũng không thể khiến nghề dạy học này có trình độ cao hơn.

Hiệu trưởng Lưu cũng muốn bồi dưỡng người trẻ tuổi. Ông nói: "Một tháng chuẩn bị, tháng sau xuất phát, học kỳ tiếp không lên lớp được, nhưng lương vẫn phát như cũ. Nếu như có thể, chú hi vọng cháu biết nắm lấy cơ hội." (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Thẩm Tư Phi trầm mặc, kỳ thực cậu cũng không hứng thú với nghề giáo viên lắm, thích trẻ con phấn chấn nhiệt huyết, lại cảm thấy nhỏ tuổi thì cậu không có kiên trì dạy dỗ, cho nên học sinh cấp ba tương đối thích hợp, nên cậu mới làm giáo viên cấp ba.

Kỳ thực cậu không ôm chí lớn, lại cảm thấy trực tiếp từ chối lại phụ lòng hiệu trưởng.

Hiệu trưởng nhìn ra sự do dự của cậu: "Thế này vậy, cũng không gấp, cháu cầm về suy nghĩ đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK