• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỳ thực cũng không tính là dỗ, dù sao Thẩm Tư Phi hiện tại rất cần dinh dưỡng, Hạ Tây Châu hận không thể đút hết cho cậu, muốn người ta ăn thêm mấy miếng, ăn thêm mấy miếng nữa.

Thẩm Tư Phi tuy rằng khó chịu, nhưng không yếu ớt đến vậy, hiểu ý hắn.

Thầy Thẩm không "yếu ớt" đến vậy nháy mắt mấy cái, hỏi: "Có thể tự tay bón cho em không?"

"... Được voi đòi tiên."

Lời tuy nói như vậy, Hạ Tây Châu vẫn ngồi cạnh cậu, kiên nhẫn bón cho cậu ăn.

Tự tay hắn bón, tuy rằng sắc mặt của Thẩm Tư Phi vẫn tái nhợt như cũ, cau mày, nhưng vẫn ăn được không ít.

Hạ Tây Châu yên tâm: "Nếu buổi trưa khó chịu thì ăn chút củ cải muối chua hoặc ngậm lát gừng, nhớ mở video, anh phải đốc xúc em ăn cơm."

Thẩm Tư Phi mặc quần áo ở nhà tiễn hắn tới cửa, nhạt giọng nói: "Cũng là em đốc xúc anh ăn cơm đúng giờ."

Chờ người đi rồi, Thẩm Tư Phi cũng không nhịn được nữa, vào phòng vệ sinh ói hết đồ ăn ra. Cậu nặng đầu tựa vào vách tường sờ bụng, tự nhủ: "Trước đó còn ngoan mà, làm sao gần đây ầm ĩ thế?"

Bệnh đến trưa và tối đã giảm bớt hơn nhiều, không nôn nhiều nữa.

Thẩm Tư Phi cũng không phải cố ý nhịn, tuy rằng cậu quen nhịn, chủ yếu là vì để cho Hạ Tây Châu yên tâm.

Buổi tối, trên bàn ăn.

Thẩm Tư Phi: "Ngày kia lớp em dạy họp lớp, em đồng ý rồi."

Hạ Tây Châu giương mắt nhìn cậu.

Thẩm Tư Phi gật đầu: "Cách đây cũng không xa, vào buổi tối, cũng chỉ ăn bữa cơm chụp ảnh."

Hạ Tây Châu không lên tiếng.

Phàm là đoán chuẩn tính tình của Thẩm Tư Phi thì sẽ biết đối phương đã quyết định là sẽ không dễ dàng thay đổi, giống như tự do là ranh giới cuối cùng. Đối phương cần được tôn trọng và thấu hiểu mà không phải bị nhốt lại cần người thay cậu quyết định.

Thẩm Tư Phi nhìn sắc mặt hắn, tuy rằng lạnh như băng như trước, mà hiển nhiên không có bất mãn, biết đối phương đồng ý. Cậu cong mặt mày cười: "Buổi tối đó em không ở nhà, anh cũng phải nhớ ăn cơm đấy."

"Bệnh dạ dày của anh đã đỡ rồi." Hạ Tây Châu nói, "Nếu em muốn đi thì phải cam đoan vài chuyện."

"Không được uống rượu hút thuốc, không được ăn đồ lạnh, chỉ được ăn cơm nước nhân viên phục vụ để lên bàn, cái khác ai cho em ăn gì, em cũng không được ăn."

Thẩm Tư Phi nói: "Anh nghĩ cái gì thế, chỉ là một đám trẻ con, bối cảnh gia đình bình thường, không có âm mưu gì."

Hạ Tây Châu nói tiếp: "Không được đùa giỡn, không cho đi KTV không được đi rạp chiếu phim, làm việc không cậy mạnh không vênh váo."

Thẩm Tư Phi: "..." Bỗng nhiên cảm giác mình như búp bê sứ, đụng vào là nát tan.

Hạ Tây Châu thở dài, xoa xoa huyệt thái dương, cũng cảm thấy mình bận tâm nhiều quá. Học sinh tốt nghiệp cấp ba vẫn là một đám trẻ con mà thôi, còn chưa lăn lộn vào xã hội, thiếu niên thuần khiết. (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Thẩm Tư Phi đành đến gần hôn môi hắn. Cảm giác như đổi vai, cậu hoàn toàn không giống như là Omega trong kỳ mẫn cảm được an ủi, mà là Alpha của mình nhất định phải được cậu hôn một cái mới có thể an tâm.

Hạ Tây Châu đè người hôn đến mặt đỏ bừng thở không ra hơi mới buông tha.

Hôn xong còn không quên sờ sờ, Hạ Tây Châu than thở: "Sao mà vẫn gầy như vậy?"

Tạng người Thẩm Tư Phi là kiểu hơi gầy, tuy rằng không nhẹ, mà cao nên nhìn gầy gò.

Thẩm Tư Phi chui ra khỏi ngực hắn đứng thẳng: "Đây là thể hình người mẫu tiêu chuẩn quốc tế, em còn không đi vận động, cảm thấy người đầy mỡ. Đúng rồi... Em nhớ ra rồi, chủ tịch Hạ còn đưa cho em tấm thẻ tập thể hình, chậc chậc."

Hạ Tây Châu trầm mặt nói: "... Trả lại thẻ cho anh đi, em không dùng được."

Thẩm Tư Phi cười: "Sau này cần dùng đến, sếp đừng hẹp hòi như vậy mà." Tấm thẻ tập thể hình kia cậu còn nhớ, có giá trị cả đời, bản limited, có giá trị không nhỏ.

Thẩm Tư Phi thấy đỡ thì thôi, trêu chọc một chút là thôi, lừa người cuống lên cũng không tiện kết thúc, chủ động thu dọn bàn, "Em đi gọi dì Chúc, anh làm công vụ đi, Hạ đại tổng tài."

...

Tiệc liên hoan được tổ chức ở một nhà hàng cổ điển rất đặc biệt, cảnh vật tĩnh mịch.

Ở ngay một cái đèn xanh đèn đỏ, xuống xe là có thể nhìn rõ tên. Lúc Thẩm Tư Phi đến, tất cả mọi người đã đến gần hết, vài giáo viên cũng đã đến.

"Thầy Thẩm tới rồi! Hoan nghênh hoan nghênh!"

Bọn họ đến đông đủ, Thẩm Tư Phi chào hỏi mấy đồng nghiệp, Hướng Hưng Mẫn nói: "Thầy Thẩm, tới bên này ngồi đi ạ! Thầy dạy tiếng Anh và giáo viên chủ nhiệm cũng ở đây."

Lớp trưởng nói: "Không chen vào bên kia được, thầy Thẩm tới đây đi ạ, nam nữ hỗn loạn, cũng không có giáo viên."

Bình thường một bàn có một hai giáo viên, Thẩm Tư Phi thấy bàn lớp trưởng chỉ có ba người, tìm chỗ trống ngồi xuống. Hướng Hưng Mẫn vội cầm túi ngồi bên cạnh cậu.

"Thầy Thẩm không qua, em qua." Hướng Hưng Mẫn nói, "Giáo viên đã tới đông đủ, lớp trưởng, chúng ta ăn trước đi? Còn có Vương Toa Toa và Trương Ấu Văn, không đợi nữa."

Lớp trưởng: "Cậu nhắn tin đi, tớ đi gọi nhân viên phục vụ mang món lên."

Thẩm Tư Phi quay đầu lại, nhìn thấy Hướng Hưng Mẫn cười sâu xa với cậu.

"..."

Cậu cúi đầu xem điện thoại, Hạ Tây Châu: Liên hoan vui vẻ. [ ảnh ]

Ảnh là cơm tối của hắn.

Thẩm Tư Phi hạ thấp giọng: "Anh họ em bảo em tới?"

Hướng Hưng Mẫn nói: "Thầy đừng để ý, em hết cách rồi mà, tư bản quá đáng ghét, lấy kỳ nghỉ để uy hiếp em. Thầy Thẩm thông cảm cho em đi, em cam đoan sẽ không nói linh tinh."

Thẩm Tư Phi cầm ly nước trái cây trên bàn cơm, đứng dậy đi rót chén nước ấm.

Vương Toa Toa và Trương Ấu Văn cuối cùng cũng tới, bọn họ tới muộn, cũng chỉ có bàn của Thẩm Tư Phi và Hướng Hưng Mẫn còn chỗ.

Trương Ấu Văn kéo ghế ra, nói: "Thầy Thẩm."

Chỉ có một tháng không gặp, khí chất cậu ta như là lắng đọng không ít, hơn nữa mặc áo sơ mi cộc tay, quần dài màu đen, cổ tay đeo đồng hồ, mày kiếm mắt sao, thoạt nhìn đẹp trai cực kì.

Vương Toa Toa nói: "Trên đường gặp được Trương Ấu Văn làm tớ giật cả mình, làm sao trở nên đẹp trai ngầu lòi vậy chứ, tớ còn không nhận ra được." (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Lớp trưởng nói: "Tất nhiên rồi, vốn là phú hào, mặt mũi cũng không kém, không hổ là trai lớp chúng ta. Ấu Văn, cậu uống gì?"

Tất cả mọi người uống rượu, Trương Ấu Văn cũng chỉ đành cầm chén rượu. Tuy rằng có thầy cô, mà đã tốt nghiệp cũng không quá gò bó, mọi người trò chuyện rất hào hứng.

Ăn lửng bụng, các nam sinh bắt đầu náo loạn, thú vị nhất là thay phiên chúc rượu thầy cô. Thầy Vật lý lúc thường cho bài tập nhiều nhất, cũng khó nhất, dằn vặt mọi người đến độ không muốn sống, mà tính tình lại hiền lành, thành người đầu tiên uống gục.

Náo loạn một lát, một nam sinh đi tới, "Thầy Thẩm, em muốn mời thầy một chén rượu, cảm ơn thầy dạy Toán cho chúng em."

Thẩm Tư Phi chỉ uống non nửa ngụm nước trái cây: "Chúc em tiền đồ xán lạn."

Ngay sau đó nam sinh thứ hai đến, cười nói: "Thầy Thẩm, em cũng tới mời thầy. Nhưng em muốn hỏi tại sao thầy uống nước trái cây mà không uống rượu thế ạ?"

Thẩm Tư Phi ho nhẹ hai tiếng, "Gần đây không khỏe lắm."

Trương Quang Vinh ở bên cạnh cầm cốc uống cạn: "Thói xấu vặt đó thầy Thẩm, đây là họp lớp tốt nghiệp, em uống hết cả chén, thầy uống nửa chén, như vậy trên bàn cơm mới vui vẻ."

Hướng Hưng Mẫn nói: "Trương Quang Vinh, cậu đừng quá đáng, thầy đã nói thầy không khỏe rồi."

Trương Quang Vinh cười, "Thầy Thẩm khoẻ mạnh như vậy, không khỏe chỗ nào? Tất cả mọi người uống rượu, cậu thấy ai không uống không? Thầy Thẩm lẽ nào quý giá như vậy, cái này không được, cái kia cũng không được, kì cục lắm."

Cậu ta mới nói hết lời, cốc đã bị cướp đi hất rượu đầy mặt, Trương Ấu Văn đạp cậu ta xuống đất, cả giận nói: "Đây là thái độ của cậu với giáo viên?"

Lớp trưởng vội vàng kéo cậu ta ra, Trương Quang Vinh ngã đau, cũng muốn nhảy lên đánh nhau, bị người kéo lại, cậu ta nói: "Mắc mớ gì tới cậu hả Trương Ấu Văn, cậu là học sinh tốt, tôi là học sinh kém, đáng bị cậu đánh không? Tôi chỉ mời thầy uống chén rượu thôi, nếu thầy Thẩm không muốn, vậy thì giải thích rõ ràng đi, cao cao tại thượng làm gì."

Trương Ấu Văn còn muốn xông lên, bị Thẩm Tư Phi ở phía sau nhẹ nhàng kéo lại.

Giáo viên chủ nhiệm hơi giận, cùng lớp trưởng kéo người ra ngoài, mọi người tản đi. Thẩm Tư Phi nhìn thấy trên đất có tờ giấy, tựa hồ là lúc Trương Quang Vinh ngã xuống rơi xuống đất, cậu nhặt lên.

Là một tấm danh thiếp, Thẩm Tư Phi liếc nhìn, hơi biến sắc.

Trương Ấu Văn muốn lấy, "Làm sao thế ạ?"

Thẩm Tư Phi dời tay, không đưa cho cậu ta, "Không có gì, một tờ giấy nhớ trắng mà thôi."

Tên trên danh thiếp là Trang Hải, vị thiếu gia Trang gia kia. Khi còn bé Thẩm Tư Phi có xích mích với hắn ta chút, bị người đùa cợt mấy lần, sau đó là Trần Kim nhiều lần giúp cậu che chở cậu.

Chỉ là hiện tại cậu không thể đi ra, không thì có thể xem Trương Quang Vinh kia có phải là có cấu kết với Trang Hải không, mà Trang Hải đến cùng muốn làm gì.

Liên hoan mất gần ba tiếng, Trương Ấu Văn nhân duyên tốt, bị người chuốc không ít rượu, hơi say. Cậu ta gục xuống bàn nhìn chằm chằm người bên cạnh, người kia ngũ quan thanh tú, đôi mắt vô cùng đẹp đẽ, trẻ trung xinh đẹp lại không khiến người ta cảm thấy nữ khí, nhưng thanh quý tao nhã cực kỳ.

Bọn họ đã không phải là quan hệ kia nữa, mà người trước mặt là một Omega.

Cậu ta không kìm lòng được nói: "Thầy Thẩm, Thẩm Tư Phi, tên của thầy rất hay."

Thẩm Tư Phi nghiêng đầu hỏi: "Uống say? Hay là uống choáng váng rồi?"

Trương Ấu Văn cười khúc khích, giọng rất nhẹ: "Em thích anh."

Thẩm Tư Phi lạnh lùng nhẹ giọng đáp: "Tỉnh lại đi, thầy không thích em."

Cậu ta tựa hồ không nghe, đột nhiên đứng lên, đạp lăn ghế, cầm một bông hoa hồng nhựa trên bàn, lớn tiếng nói: "Thẩm, anh Thẩm, em... em thích anh! Em muốn hẹn hò với anh!"

Thẩm Tư Phi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cậu ta, mở to hai mắt.

Hướng Hưng Mẫn sợ đến độ điện thoại di động cũng rơi mất, lại nhanh chóng nhặt lên.

Toàn bộ phòng riêng triệt để an tĩnh, mặt Trương Ấu Văn không biết là uống say rồi mặt ửng hồng, hay là căng thẳng và ngượng ngùng, chỉ là kiên cường đứng thẳng tắp, mắt trong vắt ôn nhu: "Em cũng là sau khi tốt nghiệp mới biết tình cảm của mình, nhiều ngày trôi qua như vậy, em đã xác nhận nhiều lần. Hiện tại, em không chờ được nữa. Em nhất định phải..."

"Xin lỗi." Thẩm Tư Phi thật nhanh cản lại câu chuyện của cậu ta, "Trương Ấu Văn, em uống say rồi. Mà dù em không say, thầy cũng chỉ có thể xin lỗi em."

"Em biết bây giờ anh cũng giật mình." Trương Ấu Văn ngồi xổm xuống nhìn cậu, "Cho nên anh đừng nói sớm như vậy! Em có thể đợi thêm một chút. Em vẫn chưa đủ hoàn mỹ, mà em muốn trở nên tốt hơn, xin hãy cho em thêm thời gian!" (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Không riêng gì một đám học sinh sửng sốt, ngay cả mấy giáo viên cũng sửng sốt, ánh mắt không hề che giấu chút nào mà nhìn sang, đầy khiếp sợ.

Thẩm Tư Phi lắc đầu.

Lúc này tiếng gõ cửa vang lên.

Hướng Hưng Mẫn kéo góc áo cậu, căng thẳng: "Thầy Thẩm, xin, xin lỗi, anh... anh, anh họ..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK