"Mộc tiên sinh." Người của Long Vân Trại cúi người hành lễ nhưng trên mặt không hề có một chút gì vui vẻ, ngược lại mang theo vài phần âm trầm mệt mỏi, đám hạ nhân đi tới đi lui không ai có lấy một nụ cười, khắp nơi trong Long Vân Trại treo đầy lụa trắng, bầu không khí u ám làm cho kẻ khác tâm thần cũng không yên.
Mộc Thanh tựa tiếu phi tiếu khẽ nhếch khóe miệng, tựa hồ như đang cười lạnh, sắc mặt thập phần nhợt nhạt. Gã nô bộc cũng không trách cứ, mọi người ở Long Vân Trại ai nấy đều biết Mộc tiên sinh hầu hết thời gian đều phải nằm trên giường bệnh nên tính tình cũng trở nên cổ quái, hắn không thích cùng người khác thân cận, cả ngày có khi cũng không mở miệng thốt ra nửa lời.
Hôm nay mọi người đều rất bận rộn, bởi vì là thất đầu của Cửu gia. Cửu phu nhân khóc đến ngất lên ngất xuống, hạ nhân ai nấy đều vô cùng lo lắng, chỉ sợ bà khóc nhiều như vậy sẽ xảy ra chuyện.
"Đại đương gia đâu?" Giọng nói của Mộc Thanh khàn khàn, tựa như lưỡi cưa khứa vào gỗ, có phần khó nghe, thậm chí là đáng sợ. Nghe đồn bởi vì uống quá nhiều thuốc cho nên giọng nói cũng bị thay đổi.
Gã nô bộc lắc đầu, nhịn không được thở dài. "Đại đương gia đang ở thư phòng, cả ngày nay cũng không thấy ra ngoài. Cửu trại chủ mất, đối với chuyện này Đại đương gia..."
Mộc Thanh không lên tiếng, tâm tư cũng nhanh chóng xoay chuyển, âm thầm hừ lạnh phun ra một tiếng. "Cáo già."
"Ngươi đi đi!" Giọng nói như cưa gỗ lại vang lên lần nữa, gã nô bộc khom người cáo từ, bởi vì Mộc Thanh rất tuân thủ phép tắc cho nên bọn họ đối với hắn cũng lễ nghĩa chu toàn.
Ngay lúc người nọ chuẩn bị rời đi, Mộc Thanh đột nhiên đập tay vào người hắn một chút. Dưới cái nhìn ngờ hoặc của gã nô bộc, âm thanh khàn khàn khó nghe chỉ thốt lên hai chữ. "Nhanh đi!" Người nọ cũng không mảy may nghi ngờ, vội vã lui xuống.
Mộc Thanh lúc này mới kéo lê một bên chân bị thọt, bước thấp bước cao đi vào trong viện, cước bộ chậm rãi, dáng người cao ngất, tư thái điềm đạm, có thể dùng hai chữ "lễ " và "thận" ("lễ" trong "lễ nghĩa", "thận" trong "thận trọng") để hình dung ngắn gọn tính cách của người này. Con người hắn coi trọng lễ tiết đến nỗi có phần cứng nhắc, tính tình lại đa nghi, không tin tưởng vào bất kỳ ai, trước mặt mọi người đều bày ra bộ dáng thư sinh cổ hủ.
Mộc Thanh cước bộ khập khiễng đi vào hậu viên, hắn nhìn xung quanh không thấy ai liền ngồi xuống giếng nước bên cạnh, hai tay xoa bóp một bên chân tật nguyền. Ánh mắt quét qua một lượt, xác định hoàn toàn không có người lúc này mới từ trong ngực lấy ra một gói thuốc bột màu trắng rắc vào trong giếng nước. Các giếng nước trong Long Vân Trại đều ăn thông với nhau, trên gương mặt cứng nhắc của Mộc Thanh lộ ra nụ cười nham hiểm, cùng với giọng nói của hắn đều giống nhau, rất đáng sợ.
Hắn đấm chân một hồi, sắc mặt không đổi từ từ đứng lên, băng qua cánh cổng hình vòm cung bước vào tiểu viện.
Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu, ánh mắt âm tà trên gương mặt nhợt nhạt hiện lên vẻ dữ tợn, khóe miệng khẽ nhếch phát ra tiếng cười "khặc khặc" quái dị, thật khiến người kinh hãi.
Lúc này, từ phía sau một nam tử thân hình cao lớn đi tới, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Mộc Thanh, môi khẽ mấp máy vài chữ. "Quỷ bệnh tật."
Đồng tử của Mộc Thanh chợt đảo một vòng, đôi mắt đang yên lặng vô thần bỗng phát ra ánh sáng rạng rỡ, vẻ mặt tươi cười, trong nháy mắt, gương mặt tái nhợt xấu xí bỗng trở nên thanh tú lạ thường, người nhìn vào đều có cảm thấy Mộc Thanh thật đẹp. Môi hắn khẽ động, lên tiếng đáp trả. "Đầu trọc."
Khóe miệng Tống Tấn hơi co rút, kinh nghiệm lần bị giáo huấn vừa rồi khiến hắn cũng không dám cãi lại, chỉ hỏi một câu. "Làm xong chưa?"
Đôi mắt cá chết của Mộc Thanh lại lấp lánh hào quang, vẻ mặt vô cùng tự tin trả lời. "Đích thân ta ra tay lẽ nào lại không thành? Lão hồ ly Long Tại Uyên kia, tưởng không ăn cơm thì ta sẽ không có cách?" Mộc Thanh nghiến răng, mấy ngày nay hắn đều tìm cách lân la tiếp xúc với gã nô tài hầu hạ bên người của Long Tại Uyên, âm thầm trét thuốc bột lên quần áo gã, Long Tại Uyên thể nào cũng bị trúng độc.
Trừ phi hắn trốn trong một căn phòng làm bằng tường đồng vách sắt, không hít thở cũng không uống nước.
"Thật khó nghe." Mộc Thanh, không phải, là Mộc Nhất Thanh chán ghét bĩu môi. Đối với cái người cùng họ, thậm chí tên gọi cũng tương tự này hắn quả thật vô cùng khó chịu. Hắn nhướn mày mắng. "Không hiểu y thuật còn dám uống thuốc bừa bãi, bị bệnh cũng đáng đời, chết đi cho rảnh nợ. Hừ."
Mộc Nhất Thanh lời lẽ ác độc, bầu không khí nhất thời trở nên lạnh lẽo.
Tống Tấn khẽ rùng mình, trong lòng thầm nghĩ, lẽ nào đây là lý do hắn hạ độc giết chết Mộc Thanh? Đúng là một kẻ lòng dạ hẹp hòi, thảo nào trên giang hồ mọi người hay rỉ tai nhau: thà đắc tội diêm vương cũng không nên đụng đến tên văn nhược thư sinh này.
Mộc Nhất Thanh đứng dựa vào tường trêu đùa Tống Tấn một hồi, sau đó chợt nhe răng cười, dùng âm thanh khàn khàn đáng sợ lên tiếng. "Thời gian không còn nhiều, kêu tiểu Vãn ra đi, chúng ta đi đến linh đường là vừa."
Mộc Nhất Thanh trong hình dạng của một người khác bước thấp bước cao cười gằn hướng linh đường đi tới.
Bên ngoài linh đường, người tên gọi Long Tại Uyên nét mặt đăm chiêu, hắn ước chừng khoảng năm mươi niên kỷ, trên mép để râu, lưng hùm vai gấu, vóc người nhìn qua vô cùng cường tráng, khí thế oai nghiêm.
Long Tại Uyên đứng đưa lưng về phía cửa, phía sau tấm màn trắng trước mặt đặt hai cỗ quan tài một lớn một nhỏ, bên trong cỗ quan tài lớn là thi thể của cửu trại chủ, còn cỗ quan tài nhỏ là đứa cháu ruột của hắn. Đệ đệ của hắn_Long Tại Đường mặt mày đen kịt, toàn thân tản ra sát khí, tựa như một lưỡi đao đang giương lên, tùy thời đều có thể chém người.
Hắn tuổi đã cao mới có được một mụn con trai, tuy ngày thường phụ tử cũng không quá gần gũi nhưng bản thân hắn biết rất rõ mình yêu thương đứa nhỏ này đến dường nào, lúc này trong lòng hắn vô cùng đau đớn nhưng lại không cách nào phát tiết được sự giận dữ, tâm tình cực kỳ xấu.
"Nhị đệ." Long Tại Uyên tâm tình phức tạp nhìn đệ đệ của mình.
Long Tại Đường ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, vẫn im lặng không trả lời.
"Nhị đệ, đừng quá đau khổ!"
Long Tại Đường ác thanh ác khí trả lời. "Người chết là con ruột của đệ, huynh bảo đệ làm sao bình tĩnh?"
Long Tại Uyên nghẹn lời.
Hắn thở dài một hơi, gương mặt phảng phất như già đi rất nhiều.
Long Tại Đường trừng đôi mắt đỏ ngầu nhìn Long Tại Uyên quát lớn. "Đám người kia đang ở bên ngoài, tại sao huynh không chịu cho đệ ra đó? Thất phiên cửu trại đã bị đánh lén, chết biết bao nhiêu người. Huynh thân là Đại đương gia lại không có hành động gì, huynh..."
Thì ra vào bảy ngày trước, Thượng Quan Lưu Ý đã dễ dàng công phá liên hoàn trận, vô thanh vô thức lọt qua được Thạch môn quan, ngoại trừ Bát trại chủ_Vân Hưởng bị thương, toàn quân đều bị tiêu diệt. Thượng Quan Lưu Ý chỉ trong một ngày một đêm đã tàn sát hầu như không chừa một ai. Y dường như muốn bức tử toàn bộ người của Long Vân Trại.
Thế nhưng Long Tại Uyên vẫn không hạ lệnh phản công. . Ngôn Tình Sắc
"Huynh có thể qua mắt người khác nhưng không giấu được đệ đâu. Còn không phải người của bọn họ đã phá giải liên hoàn trận? Trận pháp kia là huynh học được từ ai? Chuyện năm đó của huynh trên giang hồ có ai lại không biết? Huynh đối với ả ta tình sâu nghĩa nặng, muốn bù đắp lại những lỗi lầm trong quá khứ, nhưng người của Long Vân Trại không phải là công cụ để trả nợ ân tình. Tính mạng của các huynh đệ cũng không phải để cho huynh đem ra làm vật hi sinh!" Long Tại Đường giận dữ hét lên. Chỉ một thoáng, trong linh đường trở nên im ắng không một tiếng động. Tất cả mọi người đều cúi đầu không nói lời nào, nhưng từ vẻ mặt của bọn họ, Long tại Uyên có thể nhìn thấu bọn họ đối với hắn có bao nhiêu chống đối cùng phẫn nộ.
Hắn mở miệng muốn giải thích, hắn không phải muốn dùng tính mạng của các huynh đệ để trả nợ ân tình trong quá khứ, mà là đối phương cố tình muốn khiêu khích Long Vân Trại chống trả. Trên giang hồ đang đồn đãi chuyện gì hắn không phải không biết, khởi binh tạo phản, muốn soán ngôi Hoàng đế?... Hành động này... còn không phải muốn bức hắn ra mặt?
Nếu người kia quả thật là hậu nhân hoặc đệ tử của Như Ngọc thì thủ đoạn tuyệt đối không dừng lại ở đây. Hắn vẫn còn nhớ năm đó Như Ngọc đã ra tay tàn độc đến cỡ nào, phản công đánh trả chỉ khiến mọi người hi sinh oan uổng.
Không sai, Thượng Quan Lưu Ý ở bên ngoài cửa khẩu của Long Vân Trại đã bày sẵn thiên la địa võng _Tu La trận.
Chỉ chờ đám người của Long Tại Uyên bước ra sẽ một mẻ bắt gọn.
—————–
Trong doanh trướng, Thượng Quan Lưu Ý nhàn nhã nằm trên nhuyễn tháp, một thân trường sam bạch y thêu hoa văn rồng bay phượng múa, phong thái vô cùng cao quý lãnh diễm, tuyệt sắc khuynh thành.
Đôi mắt khép hờ, khóe miệng như có như không mang theo tiếu ý, y đưa bàn tay lên quan sát năm ngón ngọc ngà, ánh mắt không giấu được vẻ đắc ý cùng thống khoái.
Xoạt_Màn cửa bất ngờ bị xốc lên, người bước vào vẻ mặt bừng bừng lửa giận, hai mắt đỏ ngầu nhìn trừng trừng Thượng Quan Lưu Ý.
Trong nhất thời, Thượng Quan Lưu Ý giật mình như vừa tỉnh dậy từ giấc mộng, trên người lập tức tản ra hàn khí, đôi mắt băng lãnh tựa tiếu phi tiếu nhìn người vừa mới xông vào, nhãn thần của người nọ ánh lên vẻ bi thương cùng phẫn nộ đến cùng cực. Trong đôi mắt của "Tần Liễm" tràn đầy trách móc, thậm chí là căm hận.
"Cút ra ngoài!" Thượng Quan Lưu Ý tiện tay ném chén trà vào người hắn, có chiều hướng nổi giận. Y không cách nào diễn tả được hết sự bực tức ở trong người, lồng ngực ân ẩn khó chịu. Loại cảm giác này giống như một con chó trung thành bên người bấy lâu nay bỗng quay ngược sang cắn y một cái, cũng không biết là đau ở đâu, bên ngoài da thịt hay xuất phát từ nội tâm.
Tần Liễm đưa tay bắt được cái chén đang bay tới, đôi mắt càng đỏ hơn, hắn oán giận nhìn chằm chằm Thượng Quan Lưu Ý, tựa như muốn nhìn cho rõ lòng dạ hiểm độc của người này.
Thượng Quan Lưu Ý cắn môi, tức giận đến mức đầu ngón tay run rẩy, y ghét cái ánh mắt này, vì vậy y liền ngưng tụ băng trùy trong tay, băng trùy phóng đi với tốc độ nhanh như chớp mang theo sát ý lạnh lẽo thấu xương.
"Tần Liễm" lại một lần nữa đưa tay đỡ được, lạnh mặt nói. "Vì sao ngươi không đem mạng người để vào mắt? Ngươi đến tột cùng có bao nhiêu lãnh huyết?"
Hôm đó hắn đã đến chậm một bước, cũng không biết con trai của nhị thúc đã chết, tiểu tử kia thường hay lẽo đẽo chạy theo ôm đùi hắn gọi ca ca. Nó chỉ mới mấy tuổi đầu, vì sao lại không chịu buông tha cho nó?
Vào thời khắc Long Kỳ Thiên nói ra câu này, đôi mắt của Thượng Quan Lưu Ý cũng đỏ lên, nộ khí công tâm, y cắn chặt môi, cảm giác giống như bị sủng vật phản bội, vừa uất ức vừa phẫn nộ.
"Ngươi có tư cách gì ở đây nói chuyện? Mau cút ra ngoài!" Thượng Quan Lưu Ý cả giận nói. Hoàng Khiếu Phong còn phải nhường nhịn y ba phần, ngay cả Vương gia cũng đối với y khách khí, một Tần Liễm nho nhỏ lại dám lên mặt giáo huấn?
Y không coi mạng người ra gì thì sao? Năm đó người của Thượng Quan gia không phải cũng đều vô tội?
"Ta thật không ngờ ngươi lại máu lạnh đến như vậy." Long Kỳ Thiên trầm giọng, không nói được trong lòng có bao nhiêu thống hận. Hắn cho rằng Thượng Quan Lưu Ý chỉ là tính tình có chút hung hăng, ngày đó ở Chu gia bảo y cũng không có đuổi cùng giết tận, hắn còn tưởng y không phải hạng người táng tận lương tâm.
"Ta đã nhìn lầm ngươi rồi." Long Kỳ Thiên nói. Trong khoảnh khắc, sắc mặt của Thượng Quan Lưu Ý trở nên tái nhợt. Y cầm ấm trà ném ra ngoài, quát. "Cút đi! Bổn cung thế nào không cần ngươi quan tâm, ngươi bất quá chỉ là một con chó của triều đình."
"Ngươi!" Long Kỳ Thiên giận đến toàn thân phát run. Hắn mạnh mẽ xoay người, y phục ma sát với không khí phát ra âm thanh phần phật. "Thật không thể nói lý lẽ!" Hắn bỏ lại một câu sau đó cũng không thèm quay đầu nhìn lại, đi thẳng ra ngoài.
Thượng Quan Lưu Ý khóe mắt hồng hồng, không cách nào che giấu được lửa giận ngút trời, y rũ mắt, gắt gao cắn chặt môi, đến khi trong miệng phảng phất ngửi được mùi máu tanh y mới chợt bừng tỉnh.
Xoạt_Màn cửa lại bị xốc lên, Long Kỳ Thiên còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng hắn bất chợt ngây người. Bởi vì trên gương mặt khuynh thành của Thượng Quan Lưu Ý lại lộ ra thần sắc bi thương, trường sam hoa lệ cũng không che lấp được sự phẫn nộ cùng khó chịu.
Trong nháy mắt, Long Kỳ Thiên lại mềm lòng, lời lẽ cay nghiệt cũng không cách nào thốt ra khỏi miệng.
"Ngươi vì sao..." Bờ môi hắn khẽ run run "... phải sát hại người của Long Vân Trại?"
Hết chương 16