• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hừ... Đau quá.

Thượng Quan Lưu Ý chau mày, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ thống khổ khiến người thương tiếc.

Thắt lưng mỏi nhừ, ngay cả mông cũng rất đau. Thượng Quan Lưu Ý dẫu dẫu môi, biểu tình có vẻ cực kỳ ủy khuất. Quần áo được khoác hờ hững trên thân thể xích lõa để lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, khắp người phủ đầy những vết hôn xanh tím, hình ảnh thập phần ái muội.

Ánh sáng yếu ớt men theo những khe hở từ trên đỉnh vực rọi xuống phác họa tư thế ngủ kiều diễm của Thượng Quan Lưu Ý. Tóc đen trải dài tán loạn, y gối đầu lên ngực của Long Kỳ Thiên, hai tay ôm lấy eo hắn, một chân gác ngang hông của hắn lộ ra cảnh xuân vô hạn.

"Ưm, hừ..." Thượng Quan Lưu Ý khó chịu rên rỉ một tiếng, thân thể hơi giãy giụa, cọ cọ vài cái. Kết quả vừa cử động thì khắp người đau nhức dữ dội, nhất là ở hậu huyệt, dường như có cái gì đang chảy ra. Thượng Quan Lưu Ý giật mình thanh tỉnh, y phát hiện trên người không một mảnh vải che thân, lại còn bị người nam nhân này ôm vào lòng, da thịt thân cận, tư thế mập mờ. Bên trong thân thể vẫn còn lưu lại vết tích sau một đêm ân ái. Vừa cử động liền có một cảm giác đau đớn tràn về. "Ưm." Thượng Quan Lưu Ý nhịn không được phát ra một tiếng than.

Nhưng khi thanh âm rên rỉ vừa lọt vào tai, thân thể Thượng Quan Lưu Ý bỗng trở nên cứng đờ, y cắn chặt môi, y cư nhiên lại... y cư nhiên lại phát ra tiếng rên rỉ đáng xấu hổ như vậy.

Trong lúc mơ màng, bàn tay của Long Kỳ Thiên ở trên đùi y nhẹ vuốt ve vài cái sau đó lại lăn ra ngủ say. Thượng Quan Lưu Ý nhất thời cảm giác trái tim nảy mạnh vài cái. Địa phương bị bàn tay của hắn động vào phảng phất như có một dòng điện chạy qua khiến cả người tê dại. Loại tư vị này không nói được là khó chịu hay... sung sướng.

Thượng Quan Lưu Ý cắn môi, gương mặt lúc xanh lúc trắng, dần dần có xu thế thẹn quá hóa giận. Nương theo những tia sáng yếu ớt, y nhìn thấy thanh chủy thủ nằm dưới lớp quần áo. Đây là thanh chủy thủ của Long Kỳ Thiên nhưng Thượng Quan Lưu Ý lại rất yêu thích nó, Long Kỳ Thiên nhìn ra được nên cũng không có lấy về.

Thượng Quan Lưu Ý nhìn cây thủy chủ trong tay, thần sắc lạnh lẽo, toàn thân cao thấp đều tản ra hàn khí, nếu như nội lực của y có thể dùng, giờ khắc này không khí xung quanh nhất định sẽ kết băng. Thượng Quan Lưu Ý rút thanh chủy thủ ra khỏi vỏ, cảm giác lạnh lẽo khiến trái tim của y cũng trở nên đóng băng.

Y nâng cây chủy thủ trong tay, mạnh mẽ đâm tới.

Long Kỳ Thiên vẫn còn buồn ngủ, sau khi thỏa mãn dục vọng thì giấc ngủ cũng đặc biệt ngọt ngào, nhưng trong lúc mơ màng hắn đột nhiên cảm giác lạnh cả người. Người tập võ lâu năm như hắn lập tức cảm nhận được sát khí. Trong chớp nhoáng lúc thanh chủy thủ đâm tới hắn liền mở to mắt.

Cảnh tượng này quả thật rất dọa người.

"A!" hắn kinh hô một tiếng, vội vàng nghiêng người né tránh, vừa kịp lúc nghe tiếng thanh chủy thủ cắm phập xuống nền đất.

"Ý nhi! Ngươi muốn mưu sát chồng sao?" Long Kỳ Thiên kinh hồn bất định nhìn ánh mắt tràn ngập sát khí của Thượng Quan Lưu Ý, lập tức cảm giác sống lưng lạnh lẽo. Nhưng sau một khắc, hắn thấy hai mắt của Ý nhi bắt đầu đỏ lên, đồng tử trong veo đọng đầy nước, y cắn chặt môi, hơi thở trở nên nặng nề, phảng phất như đang khóc, bộ dáng vô cùng ủy khuất. Long Kỳ Thiên nhất thời đau lòng.

Thượng Quan Lưu Ý đang ngồi trên người của Long Kỳ Thiên, hai người toàn thân xích lõa, da thịt dán chặt vào nhau. Thượng Quan Lưu Ý vừa tỉnh dậy đã bị chọc cho tức giận, hoàn toàn không nhớ ra được phải mặc quần áo, vì vậy mới đem tóc vén ra đằng trước che lại phần hạ thân.

Long Kỳ Thiên cũng biết bản thân mình thật cầm thú, nhưng hắn lại không cách nào điều khiển ánh mắt của mình không nhìn xuống. Loại cảnh xuân này đúng là ngàn năm khó gặp, không nhìn một chút thì trong lòng hắn sẽ rất khó chịu.

Thượng Quan Lưu Ý nhận ra được ánh mắt của Long Kỳ Thiên, gương mặt y lập tức nóng như bị hỏa thiêu, y vô cùng xấu hổ, tức giận nói. "Ngươi là đồ vô lại..."

"Ý nhi." Long Kỳ Thiên vội vàng đoạt lấy thanh chủy thủ trong tay của Thượng Quan Lưu Ý, sau đó ném ra xa, thanh chủy thủ rơi xuống đất phát ra một tiếng "keng". Cùng lúc đó, Thượng Quan Lưu Ý bị hắn ôm vào ngực, môi hắn dán vào bên tai y, hơi thở cực nóng phả lên gò má.

Hắn nói. "Ý nhi, trong lòng ngươi thực sự rất hận ta sao?" Thanh âm của hắn nghe như thở dài, lại có vài phần ái muội, Thượng Quan Lưu Ý gương mặt nóng lên.

Y lắc lắc thân thể muốn trốn khỏi sự kềm cặp của hắn.

"Đừng nhúc nhích! Vừa ngủ dậy nếu làm ra loại hành động này sẽ rất dễ gây hỏa hoạn đó. Ý nhi lại đẹp như vậy, đêm qua ta còn chưa có làm đủ." Giọng điệu của Long Kỳ Thiên nghe rất ủy khuất, hắn tỏ vẻ như mình ăn vẫn chưa no, hãy còn đói.

Thượng Quan Lưu Ý lập tức mở to mắt, thần sắc toát lên vẻ kinh hãi. "Ngươi còn không có đủ..." Thượng Quan Lưu Ý thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi.

Long Kỳ Thiên lại càng ra vẻ đáng thương, đem mặt vùi vào hõm vai của Thượng Quan Lưu Ý nói. "Một buổi tối chỉ có ba bốn lần, làm sao đủ?"

Thượng Quan Lưu Ý cất cao âm điệu. "Cái gì ba bốn lần? Rõ ràng là năm sáu..." Y bỗng ngậm miệng, hận không thể cho chính mình một cái tát, y lại cùng hắn thảo luận về loại chuyện này, chết tiệt!

Long Kỳ Thiên bật cười khiến cho Thượng Quan Lưu Ý nhất thời đỏ mặt, nếu hiện tại y vẫn còn nội lực, y nhất định sẽ giết người nam nhân này đầu tiên. Lúc này y mới cảm giác bàn tay đang rất đau, vừa rồi lúc cầm thanh chủy thủ đâm xuống đã dùng quá sức.

Long Kỳ Thiên rất bình tĩnh nắm lấy bàn tay của Thượng Quan Lưu Ý giúp hắn xoa bóp, ngữ điệu mập mờ nói. "Năm sáu lần kia đều là do Ý nhi đòi hỏi mà, có phải rất thoải mái không?"

Thượng Quan Lưu Ý một khắc trước còn đang ngây ngẩn nhìn chằm chằm vào bàn tay đang được người nọ xoa bóp, có chút không rõ vì sao hắn biết y bị đau tay. Một khắc sau khi nghe được câu nói này, sắc mặt y trở nên trắng bệch, thân thể nhịn không được có chút run rẩy. Y tuyệt đối không thừa nhận đây là sự thật! Nhất định tên khốn kiếp này đã cho y ăn phải thứ gì, y làm sao có thể... Làm sao có thể?

"Ngươi đừng đụng vào ta!" Thượng Quan Lưu Ý đẩy Long Kỳ Thiên ra, tay áp lên ngực hắn. Xúc cảm từ trên cơ thể cứng rắn truyền tới, y nhịn không được nhớ lại tối hôm qua đã ôm chặt người nam nhân này, phát ra từng tiếng...

Thượng Quan Lưu Ý nội tâm phát lạnh, đã làm ra loại chuyện này y phải giải quyết thế nào đây? Lần đầu tiên ngay cả bản thân phải làm gì y cũng không biết.

Y không phát hiện sắc mặt Long Kỳ Thiên đang trầm xuống, lần trước khi hắn trầm mặt là lúc Thượng Quan Lưu Ý nói muốn giết tất cả mọi người của Long Vân Trại.

Long Kỳ Thiên nắm lấy bả vai của Thượng Quan Lưu Ý, kéo y hơi ngã về phía mình, mặt đối mặt. Hắn lạnh giọng, âm thanh khàn khàn nói. "Ngươi đã là người của ta!"

Thượng Quan Lưu Ý sững sờ, trên mặt xuất hiện biểu tình không thể tin, tràn đầy kinh ngạc. Y nhìn thấy bộ dạng này của Long Kỳ Thiên thì trái tim khẽ run, có chút sợ hãi, giống như lần đó y bị hắn đánh mấy bạt tay. Thượng Quan Lưu Ý nhìn thấy Long Kỳ Thiên bày ra biểu tình này thì cũng không dám nháo loạn. Đây phải chăng là... long uy?

Long Kỳ Thiên khẽ nâng cằm của Thượng Quan Lưu Ý lên để cho y nhìn thẳng vào mắt hắn, sau đó hắn cũng nhìn thẳng vào mắt y mà nói. "Người đã là người của ta biết chưa?"

"Buông ra..." Thượng Quan Lưu Ý trong lòng run sợ, đầu lưỡi khẩn trương đến xoắn lại, ngón tay cơ hồ run rẩy. "Làm càn, đừng tưởng rằng ngươi... làm ra loại chuyện vô sỉ như vậy thì ta sẽ thuận theo." Nói xong lại dời tầm mắt, không dám nhìn thẳng vào hắn.

Long Kỳ Thiên ngược lại không buông tha y, một lần nữa bắt y ngẩng đầu lên nhìn mình. "Ý nhi, trải qua chuyện tối hôm qua, ta tuyệt đối sẽ không buông tay ngươi. Ngươi đã là người của ta, từ trong ra ngoài, ngươi dám nói không phải?" Dứt lời hắn liền sờ soạng lên đùi của Thượng Quan Lưu Ý, bàn tay tiến vào vuốt ve địa phương mẫn cảm.

"Ưm..." Thượng Quan Lưu Ý không nhịn được kêu lên một tiếng. Y lập tức đỏ mặt, quả thật không có cách nào phản bác, muốn giết người lại không có nội lực, muốn cãi lại chỉ càng khiến cho người này nói ra những lời lẽ đáng xấu hổ, muốn chạy trốn... trong lòng y thoáng chùng xuống, tựa hồ là không được.

"Ngươi là của ta." Long Kỳ Thiên kéo Thượng Quan Lưu Ý sát lại, để cằm của y tựa lên vai hắn, một lần nữa ghé vào tai y thì thầm. "Ngươi là của ta."

Thượng Quan Lưu Ý cảm giác lồng ngực như như bị siết chặt, y khó chịu đứng lên, phảng phất như bị hoảng loạn. Nhưng điều khiến y xấu hổ nhất chính là nơi tư mật phía sau đang chảy ra dịch lỏng. Cái này tựa hồ như chứng minh cho việc y đã bị người nam nhân này chiếm hữu.

Thượng Quan Lưu Ý hô hấp dồn dập, hai mắt đỏ lên, gò má nóng bừng, nhiệt độ cơ thể tăng một cách đột ngột. "Ưm..." Y chật vật đứng dậy, trạng thái có vẻ không được bình thường.

"Ý nhi?" Long Kỳ Thiên vội đỡ lấy Thượng Quan Lưu Ý, lại phát hiện y tựa hồ đã mất đi ý thức nhưng thân thể vẫn theo bản năng phản kháng đứng dậy, vừa giãy giụa vừa đánh đấm, đánh không lại thì cắn vào bả vai của Long Kỳ Thiên, thanh âm nhỏ như tiếng mèo kêu mang theo nức nở. "Không muốn... Ta không phải là người của ngươi, không muốn... Đáng ghét, ngươi đi chết đi, không muốn..."

Nhìn y giống hệt như tiểu hài tử đang làm nũng với người nhà. Tuy Thượng Quan Lưu Ý không có khí lực nhưng phản kháng cũng rất kịch liệt, thậm chí càng về sau càng khóc lớn.

Long Kỳ Thiên trên mặt bị ngắt nhéo cào cấu, cổ, bờ vai lại càng bị thương thê thảm, hắn phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể làm cho Thượng Quan Lưu Ý không còn lộn xộn.

Ý nhi thật sự rất khó thu phục.

"Làm sao vậy? Thấy chỗ nào không được thoải mái? Nói cho ta biết được không?"

"A... đau đầu... Ngươi là đồ đáng ghét, đừng đụng vào ta!" Thượng Quan Lưu ý còn đang xô đẩy Long Kỳ Thiên thì hô hấp bỗng nhiên dồn dập, tựa như rất khó thở.

Long Kỳ Thiên giật mình, thân thể của Thượng Quan Lưu Ý nóng quá. Nguy rồi, ngủ ngoài trời nguyên một đêm không mặc quần áo, lại còn bị hắn làm đến bất tỉnh cho nên đã phát sốt.

Long Kỳ Thiên luống cuống tay chân mặc quần áo cho Thượng Quan Lưu Ý. Lúc này mới phát hiện bản thân có bao nhiêu cầm thú. Trên người Ý nhi phủ đầy dấu vết hoan ái, vì để khống chế không cho Thượng Quan Lưu Ý phản kháng, hắn thậm chí siết chặt cổ tay y đến tím bầm. Thực sự quá mức thô bạo.

Long Kỳ Thiên yêu thương hôn lên trán Thượng Quan Lưu Ý, đau lòng không thôi. "Thực xin lỗi, Ý nhi của ta."

Ở nơi này không có nước, cũng không thể tắm rửa, hắn đành phải lau sơ thân thể cho cả hai rồi bế y tìm đường thoát ra ngoài.

Hết chương 36

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK