Tư vị ngọt ngào từ trong lồng ngực lan tỏa đi khắp cơ thể, Thượng Quan Lưu Ý cũng không hiểu tại sao, y chỉ có thể cực lực phụng phịu để ngăn bản thân không được mỉm cười, nhưng khóe miệng đến cuối cùng vẫn không thể tự chủ mà khẽ cong lên.
"Ý nhi?" Long Kỳ Thiên bối rối nhìn người trong ngực, rất sợ sẽ vô tình làm cho bảo bối bị thương, nhưng Ý nhi lập tức mạnh mẽ quay đầu sang chỗ khác, y có chết cũng không muốn để Long Kỳ Thiên nhìn thấy bộ dạng mất mặt này của mình.
Long Kỳ Thiên không hiểu, hắn cứ tưởng Ý nhi thực sự tức giận nên ra sức dỗ dành, động tác cũng không dám lỗ mãng, hắn rất sợ lại chọc giận người này.
Bầu không khí tràn ngập phấn hồng giữa hai người khiến Long Hiên Đình nhất thời giận dữ. Thứ nhất, bọn họ đã dám bỏ qua sự hiện hữu của hắn. Thứ hai, phượng hoàng là của hắn, bất luận kẻ nào cũng đừng mơ tưởng có được.
"Nếu hai ngươi đã muốn bầu bạn nơi địa phủ vậy thì bổn vương sẽ toại nguyện cho các ngươi." Trong lúc nói chuyện, Long Hiên Đình bắt đầu thi triển một loại tà công quỷ dị, thiên địa nhất thời cũng trở nên biến sắc.
Xung quanh mấy dặm cát đá bay đầy trời, cuồng phong gào thét, thoáng chốc, trong gió nghe như có tiếng lang hổ gầm rống, mây đen một mảnh hôn ám. Ngay cả trướng bồng được đóng cọc sâu vào lòng đất cũng bị rách toạt, từng cái đều bị hất tung lên trời chứ đừng nói những binh lính đang đứng gần đó.
Đám cao thủ võ lâm dưới trướng của Cảnh vương cũng nhận thức được tình hình nguy hiểm nên không ai dám tùy tiện đến gần.
Long Kỳ Thiên thấy tình thế không ổn, không nói hai lời liền ôm chặt Ý nhi vào ngực, cho dù là gió bão hay cuồng phong hắn cũng phải bảo vệ người trong lòng không để cho y phải chịu đựng bất cứ tổn thương.
Nội lực của Long Kỳ Thiên thuộc về chí dương, nếu so sánh với nội lực âm hàn của Long Hiên Đình thì có thể ví như tinh tượng giữa trời đêm, mặc dù có vẻ yếu thế nhưng lại phi thường lung linh rực rỡ.
Nếu phải dùng màu sắc để phân biệt nội lực của ba người họ thì Long Hiên Đình toàn thân như tản ra một luồng hắc khí nồng nặc quỷ dị, Long Kỳ Thiên lại như hỏa diễm đỏ rực một góc trời, Thượng Quan Lưu Ý một màu lam sắc lạnh lẽo nhưng thuần khiết.
Vào lúc này cỗ khí màu đen lại có chiều hướng áp đảo, phảng phất như muốn nuốt chửng hết thảy toàn bộ vạn vật.
Một màu hắc ám bao trùm khắp không gian, mọi người đứng bên ngoài quan sát mà không ngừng kinh thán, không biết được chuyện gì tiếp theo sẽ diễn ra. Nhưng cuộc sống của bọn họ dù sao cũng đã quen với đao kiếm, nhìn thấy máu trong lòng lại càng hưng phấn. Đám người này bộ dạng đều toát lên vẻ tà ma quỷ quái làm cho người khác vừa chán ghét lại vừa sợ hãi.
Móng vuốt của Long Hiên Đình mang theo sát khí lạnh lẽo hướng Long Kỳ Thiên và Thượng Quan Lưu Ý chụp tới.
Bên tai không ngừng vang lên tiếng gào rống nhưng Long Kỳ Thiên tâm vẫn không loạn, hắn lập tức đưa tay chống đỡ. Thoáng chốc, trong không khí truyền đến tiếng băng đá bị đánh cho vỡ vụn, Long Kỳ Thiên tiếp hắn một chưởng, trong nháy mắt liền cảm nhận được một cỗ hàn khí lạnh thấu xương, huyết dịch trong cơ thể tựa hồ đông cả lại.
Hai người giao đấu hết mấy chiêu, Thượng Quan Lưu Ý nhìn thấy Long Kỳ Thiên bị lạnh đến môi miệng tím bầm thì cảm giác tình thế có vẻ vô cùng bất lợi. Trong ánh mắt của y nhất thời hiện lên một tia âm độc, bàn tay âm thầm dùng lực, tay còn lại từ trong mái tóc rút ra một cây ngân châm, lợi dụng thời gian hai bên vẫn đang so kè nội lực liền một chưởng đánh lên ngực của Long Hiên Đình.
Cả người Long Hiên Đình lập tức bị bao bọc bởi một màn băng mỏng mà mắt thường có thể nhìn thấy được, tuy lực không quá lớn nhưng vẫn hạn chế động tác của hắn, đúng lúc này, Thượng Quan Lưu Ý lấy tốc độ cực kỳ nhanh dùng ngân châm nhắm ngay mắt của Long Hiên Đình đâm tới.
Một chiêu này vô cùng hiểm ác!
Tiếng hét thảm thiết như xé rách không gian, Long Hiên Đình nhất thời lồng lộn như một kẻ điên. Long Kỳ Thiên hoảng hốt một tay ôm Ý nhi vào trong ngực, tay còn lại không kịp phản ứng liền bị Long Hiên Đình đánh một chưởng.
Thoáng chốc cả hai đều bị chưởng lực đánh văng ra ngoài, Ý nhi chỉ cảm thấy trên ngực của Long Kỳ Thiên một mảng ấm nóng, vài giọt chất lỏng nhỏ lên trán y, rõ ràng là máu.
Thượng Quan Lưu Ý toàn thân run lên, trái tim phảng phất như ngừng đập. Bên tai không còn nghe được bất kỳ âm thanh nào, trong mắt chỉ tràn ngập hình ảnh Long Kỳ Thiên máu me đầy người.
Chờ đến khi Thượng Quan Lưu Ý kịp phản ứng, y đã chặt chẽ ôm lấy Long Kỳ Thiên, đầu ngón tay vì siết chặt vạt áo của hắn mà trở nên trắng bệch.
Long Kỳ Thiên không dám khinh thường, vội vàng vận khí. Thượng Quan Lưu Ý giương đôi mắt đầy tràn đầy căm phẫn nhìn Long Hiên Đình, biểu tình nghiến răng nghiến lợi, phảng phất như muốn nhào lên hung hăng cắn chết hắn.
Long Kỳ Thiên bị một chưởng kia tổn thương đến lục phủ ngũ tạng, thương thế hầu như muốn lấy mạng hắn. Bất quá Long Kỳ Thiên trước khi tới đây đã uống đan dược bí truyền của đại nội, công hiệu cũng gần tương đương với máu phượng hoàng, cực kỳ quý hiếm, dược tính từ từ lan ra, lần này ngược lại có ích cho thương thế của hắn.
Chẳng qua lúc đó Thượng Quan Lưu Ý nhìn thấy Long Kỳ Thiên cả người đầy máu thì hô hấp của y suýt nữa cũng ngừng. Tuy nhiên đối với hắn mà nói đây lại là chuyện tốt.
Hết chương 60