Hắn tuy chưa nói gì nhưng trên mặt lại hiện lên vài phần tự trách cùng khó xử. Đôi mắt của Thượng Quan Lưu Ý càng đỏ hơn. Ngươi giỏi lắm Long Kỳ Thiên, ngươi đã làm ra loại chuyện này còn để ta bị người khác sỉ nhục, lại còn dám dùng ánh mắt này...
"Cút đi!" Thượng Quan Lưu Ý nổi giận quát.
"Ý nhi!" Long Kỳ Thiên gằn giọng. Ý của hắn là: Bệnh của ngươi vẫn chưa khỏe hẳn, sao lại tức giận? Nhưng Thượng Quan Lưu Ý lại cho rằng Long Kỳ Thiên đang bênh vực cho bà ta mà trách cứ y.
"Long Kỳ Thiên, ngươi mau cút cho ta, đừng để cho ta nhìn thấy mặt ngươi nữa!" Thượng Quan Lưu Ý bị chọc tức, lúc này liền cầm lấy thanh chủy thủ đâm tới.
"Ôi mẹ ơi!" Tống đại nương sợ tới mức ngã ra đất, thật là đáng sợ mà! Công tử nhà ai lại ngang tàng đến vậy, đụng tới thì muốn giết người.
Long Kỳ Thiên cũng sợ hãi kêu lên một tiếng, may mắn là hắn phản ứng nhanh, nghiêng đầu tránh được, dù vậy trên mặt cũng để lại một vết thương chảy máu.
"Ai da, ai da!" Tống đại nương nhìn thấy máu lại bắt đầu kêu lớn, Hiểu Hồng cô nương nghe tiếng la hét cũng vội chạy vào.
Tống đại nương kêu lên. "Long công tử, Long công tử, ngươi không thể tiếp tục cố chấp như vậy, ngươi nhìn xem, nhìn xem... cô nương nhà người khác nào có ai tính tình như vậy, đây là muốn giết người. Nếu so sánh, Hiểu Hồng nhà ta còn dịu dàng hơn biết bao nhiêu lần. Ngươi đừng có hồ đồ, tuyệt đối không thể, đừng vì ham mê cái đẹp nhất thời, sẽ mất mạng đó, thiên hạ này cô nương xinh đẹp đâu có thiếu, nhẫn nại tìm kiếm nhất định sẽ tìm được, nếu không thì cũng phải chọn một người hiền lành tử tế..."
Tống đại nương không ngừng kêu la, đem Thượng Quan Lưu Ý mạt sát đủ điều, giống như y thực sự là một kẻ ác ôn, giết người không chớp mắt.
Thượng Quan Lưu Ý biểu tình không dám tin, y vừa gấp vừa tức giận quát ầm lên. "Long Kỳ Thiên!"
Long Kỳ Thiên nghe đến đó làm sao không hiểu, toàn thân hắn đều ướt đẫm mồ hôi, khẩn trương vô cùng. Tống đại nương, bà mau im miệng đi!
Tống Hiểu Hồng nhìn thấy một màn này thì mặt cũng trắng bệch không còn chút máu, vị công tử này sao lại hung hăng như vậy? Long đại ca sao lại đi thích một người như vậy?
Nàng nhìn về phía Long Kỳ Thiên, vẻ mặt đầy thương cảm.
Tống đại nương vẫn còn đang quát tháo ầm ĩ, Long Kỳ Thiên quả thật bị làm cho rối tung. Thượng Quan Lưu Ý thấy hắn không lên tiếng mà cứ để mặc cho bọn họ nói y như vậy, cơn giận càng sôi sục, y đập một chưởng xuống chiếc ghế kê đầu giường, cơ hồ muốn nhảy dựng lên. "Ta giết chết bà!"
Long Kỳ Thiên biến sắc, bất chấp chén thuốc vẫn còn cầm trên tay vội vàng xông đến cứu người. Lúc này hắn đâu còn nhớ chuyện Ý nhi không có nội lực, không có khả năng một chưởng đánh chết người. Thượng Quan Lưu Ý thấy hắn giúp người khác thì rất giận, lập tức phóng thanh chủy thủ vào người hắn, Long Kỳ Thiên dĩ nhiên né được, có điều thanh chủy thủ lại bay thẳng vào mặt của Tống Hiểu Hồng.
"A!" Tống Hiểu Hồng kinh hô một tiếng, lực ném cũng rất mạnh, Tống Hiểu Hồng thoáng chốc mặt mũi đầy máu. Tống đại nương sợ hãi kêu khóc. "Tiểu nữ của ta, Hiểu Hồng của ta!"
Thượng Quan Lưu Ý sắc mặt tái nhợt, cơn giận nhất thời tiêu tán. Long Kỳ Thiên vội đặt chén thuốc xuống quay lại đỡ vị cô nương kia, trong lòng sốt ruột, lại làm hại cô nương nhà người ta ra nông nỗi này.
Thượng Quan Lưu Ý nhìn thấy hắn khẩn trương xử lý miệng vết thương cho vị cô nương kia, sau đó còn bế nàng ta đi, trong lòng rất không có tư vị nhưng vì biết bản thân đã gây họa, lại vừa mới khỏi bệnh, thân thể có chút vô lực ngã xuống giường, cũng không làm ồn nữa.
Tống đại nương sợ đến mất hồn, được Long Kỳ Thiên nhắc nhở mới sực nhớ chạy ra ngoài tìm đại phu. Hàng xóm nghe được động tĩnh cũng sốt ruột vô cùng, có người còn chạy về gọi nam nhân trong nhà mình đến giúp đỡ.
Mấy vị phu nhân xúm lại hỏi thăm xem đã xảy ra chuyện gì. Không lâu sau liền truyền ra tin tức Long đại ân nhân đã "cải tà quy chính" thích Tống Hiểu Hồng, muốn lấy nàng, vị ở trong phòng kia liền nổi trận lôi đình đánh trọng thương con nhà người ta.
Mấy bà mấy cô không cần biết sự thật thế nào đã lập tức dùng những lời lẽ cay nghiệt ác ý để chửi bới y.
Một lát sau lại có thêm vài người trong thôn đến xem Tống Hiểu Hồng, đao to búa lớn nói những lời vô cùng khó nghe, lại cứ ở ngay sát vách phòng mà nói. Long Kỳ Thiên nghe mà sợ mất hồn, hắn nói vài câu khuyên mọi người hãy chừng mực, kết quả một đám thôn phụ hợp lại dùng nước bọt suýt nữa dìm chết hắn, cứ nằng nặc ép hỏi hắn có chịu lấy Tống Hiểu Hồng hay không, khi nào thì lấy?
Còn nói nếu hắn không lấy nàng thì chính là vong ân bội nghĩa, ngay cả súc sinh cũng không bằng.
Long Kỳ Thiên nghe mà giận run nhưng điều khiến cho hắn lo lắng nhất chính là bên trong phòng lại vô cùng yên tĩnh. Hắn cố nán lại ở bên ngoài thêm một chút, nhìn thấy Tống Hiểu Hồng mặc dù chảy máu hơi nhiều nhưng vết thương cũng không quá sâu, miệng vết thương cũng không lớn, lúc này mới thở phào một hơi, gấp gáp muốn chạy vào dỗ dành Ý nhi. Nhưng mấy người này đâu dễ dàng buông tha cho hắn.
Long Kỳ Thiên chỉ đơn giản nói hắn sẽ nhận Tống Hiểu Hồng làm muội muội, từ nay về sau chuyện hôn sự của nàng hắn sẽ lo liệu, nhất định sẽ tìm cho nàng một tấm chồng vừa tử tế lại khá giả.
Vương thẩm nhà cách vách nghe xong thì cười lạnh. "Sao vậy? Hiểu Hồng của chúng ta thua kém ở điểm nào? Là không đủ đảm đang hay không thể giúp chồng dạy con? Cứ như vậy mà si mê tiểu bạch kiểm nóng nảy kia, ngươi là bị cái gì làm mờ mắt..."
"Thôi đủ rồi!" Long Kỳ Thiên giận đến tái mặt, đám người này càng nói càng quá đáng, Ý nhi nhà hắn, hắn coi như bảo bối, bọn họ lại dám đem ra chà đạp?
Vương thẩm nhất thời giật mình, những người khác cũng bị dọa không ít, Long Kỳ Thiên sắc mặt âm trầm, toàn thân toát ra một cỗ khí phách khiến người kinh hãi, bộ dáng so với trước đây hoàn toàn như hai người khác nhau, chỉ với một cái liếc mắt đã đủ khiến cho bọn họ kinh hồn bạt vía.
Long Kỳ Thiên cũng không muốn cùng những thôn dân này tranh cãi, mặc dù trong lòng hắn quả thật rất tức giận, hắn khó khăn lắm mới đem sư tử trong kia dỗ thành mèo con, lại bị đám người này làm đảo lộn hết.
Long Kỳ Thiên lấy ra hai nén bạc đặt lên bàn, lập tức khiến cho mọi người kinh ngạc. Nén bạc lớn như vậy, còn là hai cái.
"Đa tạ Tống đại nương mấy ngày vừa qua đã chiếu cố, hai nén bạc này mong người nhận lấy." Mặt khác lại lấy thêm một nén bạc đưa cho trưởng thôn. "Còn cái này xem như cảm tạ các vị."
"Chuyện lúc nãy, ta cũng biết mọi người chỉ vì có ý tốt, ta sẽ không truy cứu, hy vọng sau này đừng để cho ta nghe thấy nửa lời không hay nào..." Ánh mắt của Long Kỳ Thiên phóng ra một tia sắc lạnh, hắn quả thật đang rất giận dữ.
Mọi người đều sợ tái mặt không dám nói thêm câu nào, Tống đại nương cũng bị dọa sợ, ngay cả lời từ chối nhận bạc cũng không dám mở miệng.
Tống Hiểu Hồng thân thể đau, trong lòng cũng đau, nhịn không được lớn tiếng khóc.
"Hiểu Hồng muội muội hãy an tâm tịnh dưỡng, cứ tìm mua những dược liệu tốt nhất mà dùng." Long Kỳ Thiên lại lấy ra một nén bạc nữa đặt vào tay nàng.
Nhìn thấy Tống Hiểu Hồng khóc lóc thương tâm, mấy bà mấy cô cũng có chút khó hiểu, trong lòng tự hỏi: Vậy ra không phải Hiểu Hồng có tình ý với Long công tử, hai người ở sau lưng làm ra chuyện gì mờ ám bị người kia phát hiện cho nên mới nổi điên lên đánh người sao?
Bọn họ cũng nhìn ra được Long công tử quả thật rất yêu thích vị kia. Lại nghe nói, vị trong kia quả thực so với thần tiên còn muốn xinh đẹp hơn, Hiểu Hồng cùng lắm chỉ có thể coi là thanh tú, chẳng lẽ sự thật không phải như bọn họ nghĩ?
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Tống đại nương, ánh mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, Tống đại nương cũng ý thức được trước đây mình đã ăn nói lung tung nên lập tức cảm thấy xấu hổ. Mọi người thấy vậy thì càng thêm khẳng định suy đoán của mình, ngượng ngùng cáo từ ra về.
Long Kỳ Thiên trong lòng nóng như lửa đốt, vội vã chạy vào bên trong, toàn bộ tuyệt kỹ khinh công cũng muốn đem ra dùng hết.
"Ý nhi?" Hắn tiến đến ôm cả người lẫn chăn vào lòng.
Thượng Quan Lưu Ý trừng mắt không nói một lời nào, tức giận trong lòng không được phát tiết, bộ dáng thập phần ủy khuất.
Long Kỳ Thiên vô cùng đau lòng, không ngừng hôn lên mặt y. Thượng Quan Lưu Ý căn bản không muốn để ý đến người này liền hung hăng lấy tay lau mặt.
"Đừng giận, bọn họ đều là nông phu không hiểu chuyện." Long Kỳ Thiên nói, giọng điệu cũng mang theo vài phần tức giận. Hắn ôn nhu dỗ dành. "Ý nhi bảo bối, khắp thiên hạ ta quan tâm nhất chính là ngươi. Ngoan, đừng nóng giận!"
Thanh âm của Long Kỳ Thiên vô cùng dịu dàng, hắn chỉ hận không thể móc trái tim dâng đến trước mặt mỹ nhân.
"Nếu không chúng ta hãy rời khỏi đây đi, tránh để mấy người nông phu này khiến ngươi tức giận." Long Kỳ Thiên nói.
Thượng Quan Lưu Ý cười lạnh, liếc mắt nhìn hắn. "Vậy ngươi đành lòng từ bỏ Hiểu Hồng muội muội của ngươi sao?"
Long Kỳ Thiên nhìn thấy vẻ mặt này, trong bụng lập tức như có lửa thiêu đốt, một dòng nước xiết như lan tỏa đi khắp kỳ kinh bát mạch, cả người tê dại, trái tim lại không ngừng nảy lên. Ghen? Là ghen?
Thượng Quan Lưu Ý bị ánh mắt nóng bỏng của Long Kỳ Thiên làm cho hoảng sợ, trong lòng tự nhủ: y lại nói sai cái gì sao?
"Ý nhi, ngươi thật là..." Long Kỳ Thiên ôm chầm lấy y hôn chụt chụt vài cái, chỉ hận không thể đem người này nuốt vào bụng, như thế nào lại khiến người ta yêu thích như vậy, Ý nhi bảo bối?
"Đáng ghét, ngươi cút ngay!" Thượng Quan Lưu Ý đá đạp lung tung, đem hết chăn mền ném vào người Long Kỳ Thiên.
"Chúng ta mau khởi hành thôi, Ý nhi. Ta đã sớm nhờ người đi lấy xe ngựa, thức ăn đi đường cũng đã chuẩn bị sẵn." Long Kỳ Thiên lại có thể tận hưởng khoảnh khắc chỉ có hai người.
Thượng Quan Lưu Ý vừa nghe tới xe ngựa thì sắc mặt liền trầm xuống, y nhớ tới Ô Vân Đạp Tuyết.
Long Kỳ Thiên cũng đoán được y đang nhớ Ô Vân Đạp Tuyết, hắn không dám lên tiếng, chỉ sợ Ý nhi đem chuyện con tuấn mã bị chết đổ lên đầu hắn sau đó giận dỗi bỏ đi.
Nhưng Thượng Quan Lưu Ý cũng không nói gì thêm, chỉ ừ một tiếng.
"Hả?" Long Kỳ Thiên nhất thời không hiểu.
Thượng Quan Lưu Ý tức giận. "Phải đi cho mau, ta chán ghét nơi này lắm rồi."
"Được được." Long Kỳ Thiên không nói hai lời liền dùng chăn bọc y lại rồi bế lên, đi ra ngoài.
Ba người nhà họ Tống nhìn thấy hai người thì có chút ngượng ngùng.
"Các vị, xin đa tạ mấy ngày nay đã chiếu cố." Long Kỳ Thiên khách sáo nói một câu.
"Hai người muốn đi sao?" Tống đại nương có chút không nỡ, bất quá bà đã nói ra mấy lời kia, hiện tại cũng không dám giữ người, chỉ là có chút không cam lòng, một người nam nhân tốt như vậy lại đi yêu thích cái tên tiểu bạch kiểm kia.
Thượng Quan Lưu Ý vùi mặt vào ngực Long Kỳ Thiên, y không muốn nhìn thấy đám người đã khiến y phải phiền lòng này. Long Kỳ Thiên hiểu được, bước chân cũng nhanh hơn.
"Để ta đi dẫn ngựa." Tống đại thúc thật thà nói rồi vội vàng chạy ra ngoài. Đây không phải là con ngựa tốt gì, ở địa phương vắng vẻ này cũng không dễ tìm, Thượng Quan Lưu Ý liếc nhìn chiếc xe ngựa cũ kỹ, tuấn mã gầy còm, lông mày nhíu lại. Long Kỳ Thiên vội vàng trấn an. "Ra khỏi thị trấn sẽ đổi chiếc xe khác có được không?"
Ngữ khí dịu dàng, ánh mắt tràn đầy cưng chiều sủng nịch, phảng phất như chảy ra nước.
Tống đại thúc nghe được thì thóang kinh ngạc, trong lòng tự nhủ, nếu đổi lại là một vị cô nương hẳn rất xứng đôi.
"Còn cả quần áo nữa." Thượng Quan Lưu Ý bổ sung. Y tuyệt đối không muốn mặc trang phục nữ nhân.
"Được được... sẽ đổi cái khác." Long Kỳ Thiên bị Thượng Quan Lưu Ý hung hăng trừng mắt liếc, sợ đến mức tim đập thình thịch.
Hết chương 39