Long Duệ cũng không chống cự, cho y uống nước thì y uống nước, cho y uống thuốc thì y uống thuốc. Nhưng cho dù là đám cung nữ thái giám cũng có thể nhìn ra, Tần vương đã không còn muốn sống.
Khoảng thời gian này, Long Hiên Đình toàn tâm toàn ý hầu hạ bên cạnh Tần vương, giúp y giải khuây, cùng y nói chuyện, ngoài y ra, Long Hiên Đình dường như không còn quan tâm đến bất kỳ thứ gì trên đời.
Triều đình, thiên hạ hay phượng hoàng cũng không còn trọng yếu.
Tình trạng như vậy kéo dài khoảng hơn hai mươi ngày, Tần vương cuối cùng cũng không chịu được khi nhìn thấy Long Hiên Đình khổ sở, y liếc mắt nhìn hắn một cái, khẽ lên tiếng. "Đừng đọc nữa, ồn quá!"
Long Hiên Đình vẫn còn đang say sưa đọc một cuốn tiểu thoại bản giúp y giải buồn, nghe được câu này hắn vui mừng suýt nhảy lên.
"Duệ nhi, ngươi rốt cục cũng chịu nói chuyện với ta." Long Hiên Đình xúc động đến cực điểm.
Long Duệ liếc mắt, tức giận cười lạnh một tiếng. Ngày đó y nhìn thấy cảnh tượng hắn cùng với nam nhân khác, trong lòng đã từng nghĩ vĩnh viễn cũng không muốn để ý tới người này, càng tức giận đến thổ huyết tại chỗ.
Long Hiên Đình cũng không giải thích, chỉ kéo Long Duệ ôm vào lòng. Người khác có thể không hiểu, nhưng bản thân hắn lại biết rất rõ mình đang làm gì. Dã tâm cũng có, lòng tham cũng có, Long Duệ hắn càng không thể buông tay. Nói thẳng ra hắn cần ngôi vị Hoàng đế cũng là vì muốn được cùng Long Duệ quang minh chính đại ở bên cạnh nhau.
Rốt cục cũng dỗ dành được Long Duệ nhưng mặt khác Long Hiên Đình cũng không nhàn rỗi, hắn đã dùng Thượng Quan Lưu Ý làm mồi nhử, cô cô của y là Thượng Quan Như Ngọc cuối cùng cũng tự mình rời khỏi Thần Tuyết Cung.
Thượng Quan Như Ngọc rời khỏi Thần Tuyết Cung việc đầu tiên cũng không phải xông vào hoàng cung giải cứu Thượng Quan Lưu Ý mà chính là đi tìm cừu nhân năm xưa_Long Tại Uyên.
Hôm nay, Long Kỳ Thiên sau khi bị chất độc hành hạ một hồi, đang ngồi trong ngôi miếu đổ nát chuyên tâm vận công thì chợt nghe ngoài cửa có một tiếng long ngâm, tiếp đó lại có tiếng kim loại vang lên, mặt đất từng hồi rung chuyển, phảng phất như có một con rồng từ dưới lòng đất bay lên, tiếng gào thét vút cao đến tận trời.
Long Kỳ Thiên nhất thời kinh hãi, hắn nghe ra đây là "Khổn long trận". Hổ gầm long ngâm, cái này cũng không phải trận pháp bình thường, nếu không có thời gian bày binh bố trận thì không thể nào phát huy được hết oai lực.
Long Kỳ Thiên khó hiểu nhất chính là cha hắn rõ ràng đang ở bên ngoài, trận pháp này lại quen thuộc như vậy, ông ấy làm sao không phát hiện mà cứ để mặc cho người ta bày trận?
Long Kỳ Thiên còn đang cảm thấy kỳ quái thì lại nghe ngoài cửa bắt đầu vang lên tiếng đánh nhau, tiếng roi xé gió vùn vụt, cuồng phong gào thét, uy lực vô cùng mạnh mẽ.
Long Kỳ Thiên xô cửa ra ngoài, sau đó kinh ngạc chứng kiến Long Tại Uyên đang đứng im bất động, mặc cho từng đợt roi xé gió quật vào thân thể.
Mà người nọ một thân bạch y trắng tuyết, dung mạo xinh đẹp thoát tục nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc lạnh, mày mắt cực kỳ giống với Ý nhi.
Long Kỳ Thiên hô hấp trở nên ngưng trọng, một tiếng "Ý nhi" suýt chút nữa đã thốt ra. Nhưng ngay khi hắn còn đang sững sờ thì một bàn tay thon dài hữu lực đã nhanh chóng vươn tới bên cổ.
Long Kỳ Thiên lập tức thi triển một chiêu "Du long hí thủy", linh hoạt né tránh. Người nọ ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo, bộ dáng khi tức giận cực kỳ giống với Ý nhi. Long Kỳ Thiên nhất thời dừng cước bộ, dường như hắn sợ né tránh sẽ chọc giận người nọ. Một khắc này, dây roi liền quất mạnh lên người hắn làm cho hắn hít vào một hơi khí lạnh, sắc mặt trắng bệch.
Bạch y nữ tử lần thứ hai chế trụ yết hầu của Long Kỳ Thiên, hắn không tránh kịp, suýt chút nữa bị bóp cổ đến thổ huyết.
"Ngươi thật biết cách nuôi dạy con, dám đối xử với Ý nhi như vậy." Thượng Quan Như Ngọc dùng ánh mắt lạnh thấu xương nhìn Long Kỳ Thiên nhưng lời nói là nói với Long Tại Uyên.
"Cô cô." Long Kỳ Thiên thốt ra.
Thượng Quan Như Ngọc liền giơ tay tát vào mặt hắn một cái.
Long Kỳ Thiên không oán, thậm chí còn có chút vui vẻ, hắn thầm nghĩ: thói quen đánh người này chắc là Ý nhi học từ cô cô của y, tuy nhiên vẫn còn kém xa, phiền muộn trong mấy ngày qua nhất thời tan biến, trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng thoải mái...
Long Kỳ Thiên cười cười. "Cô cô lặn lội đường xa tới đây, hẳn là rất vất vả?"
Thượng Quan Như Ngọc lập tức thưởng cho hắn thêm một cái tát nữa, trong lòng hung hăng mắng: quả nhiên cha nào con nấy, miệng lưỡi gian xảo!
Long Tại Uyên nhìn thấy nhi tử kiêm thái tử bị đánh, biểu tình dĩ nhiên không vui.
"Như Ngọc, độc của Thiên nhi vẫn chưa được giải hết, nàng..." Ngụ ý là nàng hãy nên có chừng mực.
Thân ảnh của Thượng Quan Như Ngọc vụt qua, sau đó bất thình lình xuất hiện ngay trước mắt của Long Tại Uyên, khinh công quả nhiên lợi hại.
"Bốp." Nàng hung hăng tát lên mặt Long Tại Uyên một cái. "Ta đánh con trai ngươi, ngươi đau lòng?"
"Ngươi có biết tên súc sinh này đối với Ý nhi đã làm ra chuyện gì hay không?" Thượng Quan Như Ngọc cũng không đợi Long Tại Uyên trả lời đã lớn tiếng chất vấn, nàng tức giận đến toàn thân run rẩy. Long Tại Uyên ngươi thật khéo dạy con, dám xem Ý nhi nhà ta như nữ nhân mà đối đãi.
"Chuyện cầm thú như vậy mà hắn cũng dám làm."
Long Kỳ Thiên trong lòng run sợ, cũng không để ý nàng là bậc trưởng bối, lập tức tiến lên tranh luận. "Cô cô, ta là thật lòng đối với Ý nhi. Hơn nữa Ý nhi..." Tuyệt đối cũng yêu thích ta.
"Câm miệng! Cô cô là để cho ngươi gọi sao? Nghiệt chủng!" Thượng Quan Như Ngọc hai mắt đỏ ngầu, tràn đầy sát ý. Nàng đối với tên nghiệt chủng này căm hận đến cực điểm, nếu như năm đó không tại vì hắn thì nàng cũng không mất đi ái nhân.
"Cô cô, ta không phải nghiệt chủng." Long Kỳ Thiên nói, mắt nhìn về phía Long Tại Uyên. Hắn có thể nhìn ra được trong mắt cha hắn có bao nhiêu đau xót cùng day dứt.
"Ta là được cha cứu về, cũng không phải con ruột của ông ấy." Long Kỳ Thiên nói, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Long Tại Uyên, bí mật che giấu hơn hai mươi năm đã tích tụ thành u nhọt, thời điểm cắt bỏ nó đi cũng không tránh khỏi để lại những vết thương rướm máu.
Hết chương 50