• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn ra ngoài, bắt chuyện với Tự Anh.

" Lý cô nương! " tiếng Lương Mặc the thé gọi nàng.

" Lương công tử, tìm ta có chuyện gì thế? "

Tự Anh lạnh giọng, nhìn hắn một cách hời hợt, cử chỉ đối với hắn, có phần dè chừng, âu cũng do nàng ghi nhớ lời dặn của sư phụ, không để bản thân tiếp xúc quá thân mật với nam nhân. Nàng ngó lơ hắn, chăm chú may cho xong phần áo bị rách.

Thủy thần Lương Mặc đa nghi, nhìn ra sự khác thường này, Tự Anh nào giờ rất niềm nở với hắn, thoáng chốc qua một đêm lại thay đổi, còn thay đổi lạ thường khiến hắn suýt chút tưởng lầm do bản thân đã xóa kí ức của nàng.

Từ trong đôi mắt long lanh kia, không thể giấu nổi nét suy tư với con mắt tinh tường của hắn, nhìn ra rõ ràng trong lòng Tự Anh đang toan tính điều gì đó. Lương Mặc không biết chính xác là gì, nhưng chắc chắn nó có bất lợi với hắn, chỉ còn vỏn vẹn ba tháng nữa, hắn phải quay về ma giới ngự trị, mãi mãi ở đó, chức thủy thần này cũng sẽ không còn.

Hơn 1000 năm, hắn luôn giữ chức vị này với lời giao ước với trời đất, bây giờ sức mạnh của hắn bị giam giữ trong phạm vi con sông này, nếu Tự Anh về núi Bắc hắn sẽ không thể đến đó bắt nàng về.

Đã thế, ba tháng kết thúc hắn dù không bị kiềm hãm sức mạnh, cũng sẽ lập tức bị đẩy về ma giới, không thể lộng hành. Công sức của hắn bám lấy tân nương trước mặt sẽ đổ sông đổ biển.

Tự Anh đột ngột thay đổi, còn đúng vào thời gian này, với những suy nghĩ đó của hắn, đủ để hắn hoài nghi nàng đã biết chuyện, mới né tránh hắn.

Lương Mặc bèn tính kế, lạc mềm buộc chặt với nàng.

" Hôm nay Lý cô nương rất lạ! Hình như cô nương đang ghét ta sao?

Phải chăng ta làm gì sai? " hắn hỏi, tâm toan tính không ngừng.

" Không, không, không có! " Tự Anh theo phản ứng, khua tay phủ định, có lí do chẳng thể nói ra.

Trên gương mặt sắc sảo kia, nặn ra nụ cười khó xử, trong lòng nàng cũng có chút hảo cảm với Lương Mặc, nhưng vì những lời dặn dò, nàng không thể để tâm sinh tình, đành phũ phàng với nam nhân kia.

" Tiểu nữ không có ý ghét huynh!



Chỉ là ta và huynh cũng là người xa lạ, huynh lại là nam nhân, nên giữ khoảng cách thì hay hơn! " nàng dùng lí, lấp liếm sự thật.

Nếu là người bình thường, khi nghe như vậy sẽ hiểu, biết giữ chừng mực cách xa Tự Anh, nhưng với Lương Mặc, từ lời nói ấy hắn đã xác nhận Tự Anh thật sự có vấn đề.

" Ta hiểu rồi...ta ở đây cũng lâu! Đến lúc phải rời đi rồi! " hắn nương theo ý của nàng, để lại câu nói đượm buồn.

Nét mặt nho nhã mang đầy thất vọng, thể hiện cho Tự Anh thấy, rồi hắn không đợi nàng đáp lại, xoay lưng buồn bã quay đi. Hắn vào trong dọn theo hành lí, mỗi một hành động đều cố ý để Tự Anh ngồi ở kia trông thấy.

Tự Anh bỏ công việc đang dang dở, lén đến xem kĩ hơn, Lương Mặc thật sự muốn đi, đang gấp lại bộ đồ của hắn bỏ vào tay nải. Nàng lập tức xoay người, đứng ở ngoài cửa, những ngón tay gõ từng nhịp lên thành, lòng nàng bứt rứt, ngẫm nghĩ, những lời lạnh lùng vừa nãy có lẽ đã làm đau lòng Lương Mặc.

Sắc mặt của Tự Anh phức tạp, cơ mặt biến dạng như diễn kịch, tự trách nàng thay đổi đột ngột nên khiến người khác hiểu lầm, nhầm tưởng nàng có ý đuổi người ta đi.

Lúc đầu, cũng do nàng nhiệt tình quá mức, cứu người, cho người nương náu, còn hứa hẹn đưa người ta về thôn. Mới qua vài ngày, nàng trở mặt vô tình, khó trách Lương Mặc buồn lòng.

" Lý Tự Anh, ngươi có phần quá đáng rồi! " Tự Anh trách mình không thôi, đứng ở đó giậm chân mấy cái.

Lương Mặc từ trong bước ra, mang theo tay nải, đến trước mặt Tự Anh, điệu bộ nho nhã, kèm gương mặt có chút nuối tiếc, nói lời từ biệt.

" Lý cô nương, ta xin phép rời đi, đa tạ cô nương và bá mẫu đã chăm sóc ta suốt thời gian qua! " giọng hắn ôn nhu.

Từ trong chiếc thắt lưng kia, Lương Mặc lấy ra chút đỉnh ngân lượng, tự ý kéo tay Tự Anh, đặt số ngân lượng đó vào.

" Lý cô nương, đây là chút lòng thành của ta, xin cô nương nhận cho!

Ta xin cáo từ từ đây! " hắn chấp hai tay trước ngực, cúi chào Tự Anh.

" Lương công tử... " Tự Anh khó xử.

Hắn cười với nàng một cái, không nói thêm nữa.

Nhìn vào số ngân lượng ít ỏi, đây là tiền mà Tự Anh đã đưa cho Lương Mặc vào hôm qua, hắn vờ như những người khác, mất trí, khiến Tự Anh dằn vặt.

Nàng trơ mắt nhìn hắn từ biệt mẫu thân, sau đó đi bộ ra khỏi nhà, Tự Anh không đuổi theo hắn, lí trí của nàng kiên định, thà chấp nhận để hắn buồn, kết thúc lương duyên. Nàng cầm chắt tiền trong tay, xoay người trước ánh mắt rực lửa của Lương Mặc từ đằng xa.

Xem ra, hắn hành động như vậy chưa đủ công kích Tự Anh, phải mạnh tay hơn, dày vò tâm trí nàng, thì mới mong nàng tự sa vào lưới.

Hắn phất tay lên cao, mây đen kéo đến lũ lượt, mưa bỗng ập xuống, gió thổi mạnh làm những chiếc sàn tre phơi đồ bay tứ tung, cánh cửa gỗ sập sệ không chống đỡ nổi, bật vào trong. Từng cơn gió hòa lẫn hạt mưa, ồ ạt tạt thẳng tới chỗ Tự Anh đang ngồi.

" Sao trời lại đỗ mưa thế kia? " Tự Anh vội vàng ra chốt lại cánh cửa.

Bất giác, mắt nàng nhìn chăm chăm ra xa, thấy không yên lòng, Lương Mặc đi chưa được lâu, trời lại đổ mưa bão, nàng lo hắn sẽ gặp trắc trở. Một chân nhỏ của nàng vừa đưa ra ngoài, đột ngột dừng lại, tâm nàng muốn tìm Lương Mặc, lí trí thắng trái tim bắt nàng dừng lại hành động đó, dứt khoát đóng cửa về phòng.

Thủy thần kia chứng kiến, hô mưa gọi gió, sấm chớp nổi lên, tạo ra tiếng vang, muốn cho Tự Anh nghe được, lo cho hắn. Nào ngờ, nàng vẫn ở yên bên trong, không chút động thái.



Một canh giờ sau.

Bên ngoài mưa không dứt, tiếng người xào xáo trong mưa rất to, thu hút sự tò mò của Tự Anh, mở cửa sổ nghe ngóng.

" Mau, mau ra sông xem, có thuyền bị chìm ngoài đó đấy! Còn có người chết đuối nữa! "

" Chết đuối! " Tự Anh chấn động.

Lần đầu gặp Lương Mặc, cũng là lần thuyền của hắn bị chìm, suýt chút mất mạng. Thôn của hắn nằm ở đầu sông, muốn đến đó phải đi thuyền, Tự Anh nghe được có thuyền chìm, còn có người chết đuối, liền quên sạch những lời dặn dò, vô tình để tình cảm nam nữ dâng lên, bất chấp mưa lớn, chạy bạt mạng ra sông.

" Lương Mặc! " giọng nàng the thé.

Trước mặt Tự Anh, người chết không phải là Lương Mặc, là người chèo thuyền, Lương Mặc vẫn còn sống, đang hôn mê được người khác cứu.

Không nằm ngoài những gì Tự Anh nghĩ, hắn thật sự bị chìm thuyền, đuối nước. Nàng đổ hết tội lỗi lên mình, đều do nàng nói lời nặng nhẹ, làm hắn gặp ngay họa.

Tự Anh lo sốt vó, chạy ào vào đám người nhốn nháo, tự nhiên kéo lấy Lương Mặc vào lòng, liên tục gọi hắn.

" Lương công tử, Lương công tử, huynh làm sao rồi? " nàng vỗ vào mặt hắn.

Dưới cơn mưa tầm tã, những lời nói không hay bắt đầu phát ra, Tự Anh thân nữ nhi ngang nhiên ôm lấy một nam nhân, giữa ban ngày ban mặt khó tránh người xung quanh đàm tiếu.

Nhưng, hiện giờ, nàng không có tâm trạng quan tâm, trực tiếp dìu lấy Lương Mặc, chật vật đưa hắn về lại nhà. Cô nương ngây thơ bị thủy thần lừa gạt, cố tình lâm vào cảnh nguy hiểm, lấy lòng Tự Anh.

Khóe miệng của hắn khẽ cong tà mị, lại toan tính kế tiếp theo, dụ Tự Anh khai ra mọi việc.

" Mẫu thân! " Tự Anh gọi lớn.

Tĩnh Yên nghe tiếng nhi nữ có chút gấp gáp, sợ nhi nữ gặp chuyện, nhanh chóng chạy từ trong nhà ra trước sân.

Tự Anh tay dìu Lương Mặc dưới cơn mưa lớn, khập khiễng bước vào.

" Tự Anh! " Tĩnh Yên hốt hoảng.

" Mẫu thân! Mau, mau giúp nhi nữ đưa Lương công tử vào trong! " Tự Anh hối thúc.

Người dân phụ thấy tình hình nguy cấp, không dám chậm trễ, giúp Tự Anh đưa Lương Mặc vào nhà.

Sau một hồi chật vật, thành công đưa nam nhân kia vào giường, hắn còn hôn mê chưa tỉnh, Tự Anh hết lòng săn sóc hắn, thấy người hắn ướt sũng, sợ hắn nhiễm cảm lạnh, nàng buộc lòng dùng vải bịt mắt thay đồ cho hắn.

Bàn tay mềm mại chạm vào loạn xạ, không thiếu chỗ nào, mặt của Tự Anh đỏ bừng, có lúc rút tay về liên tục, lần đầu da thịt nam nữ chạm nhau, khó tránh nàng không thích nghi. Nhất là, với người nàng sinh hảo cảm, càng làm tâm trí nàng phức tạp.



Mất ít lâu, cuối cùng cũng xong xuôi, Tự Anh vẫn ngồi cạnh giường, túc trực coi chừng Lương Mặc cho đến khi hắn tỉnh lại.

" Lý cô nương! " hắn khẽ gọi.

Tự Anh ngủ quên cạnh đầu giường, nghe tiếng hắn đánh thức, nàng bừng tỉnh tức thì, đáp lại hắn.

" Lương công tử huynh tỉnh rồi! " Tự Anh khẩn trương xem tình hình Lương Mặc, sắc mặt hắn nhợt nhạt, tiều tụy nhanh chóng.

" Lương công tử, huynh vừa tỉnh đừng gấp gáp ngồi dậy! " âm thanh của Tự Anh mềm mại, như rót mật.

Lương Mặc bỏ ngoài tai lời nàng nói, biết nàng lo, hắn tiếp tục phần diễn xuất của mình, ngơ ngác tra hỏi nàng.

" Đây chẳng phải là nhà của Lý cô nương sao?

Sao...sao ta lại quay về rồi? " hắn ngó lên trần nhà, lại ngó xuống đất, lập đi lập lại hành động kinh ngạc.

Nghe đến đây, Tự Anh đang mang tâm tội lỗi, kể lại mọi chuyện với hắn, còn cúi đầu xin lỗi với hắn.

Tên nam nhân mưu mô kia, lợi dụng nàng đang hối lỗi, lại giở trò, trách bản thân ngay trước mặt nàng, để nàng xiêu lòng.

" Là ta có lỗi mới đúng, ta đã hiểu sai ý của Lý cô nương! "

" Không! Không phải lỗi của huynh, là do ta có nỗi khổ mới làm vậy...

Ta xin lỗi, đều là lỗi tại ta! " Tự Anh bác bỏ lời hắn, gương mặt không điều chỉnh được cảm xúc, để lộ hảo cảm của nàng cho hắn.

" Lý cô nương có tâm sự gì sao? Chẳng hay có thể cho ta biết không?

Dù ta không giúp được nhưng vẫn có thể tâm sự với cô nương! " Lương Mặc dùng lời ngon ngọt, dụ cho Tự Anh khai ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK