• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Thủy thần! "

Tự Anh kêu lên một tiếng, bừng tỉnh từ trong giấc mơ, gian phòng quen thuộc đập vào mắt, nàng trở về nhà rồi, trở về một cách an toàn. Nhìn hoàn cảnh bây giờ, Tự Anh biết chắc chắn chuyện hôm qua lại trở thành giấc mơ, những người ngoài kia có lẽ đã quên hết sạch sẽ, Tự Anh rất bình tĩnh, lồm cồm ngồi dậy quan sát.

Đôi chân nhỏ của nàng bỏ xuống giường, bàn tay đặt lên lồng ngực, cơ thể nàng không có hiện tượng lạ, nàng nhớ đến những lời thủy thần nói, nửa tin nửa ngờ, lòng nàng hình thành mối lo, không biết tên thủy thần kia sẽ giở trò gì tiếp theo.

Nàng không định nói những chuyện đã trải qua cho Lương Mặc biết, hành động hoàn toàn vờ như chưa chẳng nhớ gì, nàng rửa mặt, chải chuốt chuẩn bị cho một ngày, sau đó liền ra ngoài sân phụ mẫu thân làm vườn.

Tiếng kèn tang tóc vang đến, vọng theo là tiếng khóc tang thương, đau đớn xé nát lòng, dòng người mặc đồ trắng lướt qua trước ngỏ nhà Tự Anh. Là đám tang của đứa bé hôm qua vừa chết, phụ mẫu của đứa bé ấy đang khóc lóc tiễn đưa hài tử xấu số.

Tự Anh đứng giữa sân dõi theo, cổ quan tài lạnh lẽo, tỏa ra thứ âm khí của người chết, một luồng oan khí cực kì mạnh, cái chết của đứa bé ấy vẫn chưa thể minh oan, khiến cho phần oán khí càng tăng lên.

" Tự Anh, đừng nhìn nữa! Mau phụ mẫu thân đi! " Tĩnh Yên đứng cạnh nhắc nhở nàng.

Vốn, bà biết rõ tính của Tự Anh, hôm qua sau khi cãi nhau với Tô Ngạn, có lẽ Tự Anh vẫn chưa nguôi ý định muốn chứng minh cái chết kia. Thời gian qua có quá nhiều chuyện thảm khóc xảy ra, Tĩnh Yên không muốn Tự Anh tiếp tục làm những việc không có được kết quả.

Thấy Tự Anh vẫn đứng đó dõi mắt theo dòng người, Tĩnh Yên nặng lời hơn, quở trách nàng.

" Tự Anh, con đừng suy nghĩ nữa! Chuyện của người khác đừng xen vào!

Từ lúc con về nhà chẳng có lúc nào con để cho mẫu thân ngừng lo lắng cho con cả! "

" Mẫu thân trách phạt!

Tự Anh đã biết lỗi! " Tự Anh cúi người, nhượng bộ để mẫu thân la rầy, ngoài mặt nghe theo Tĩnh Yên, trong người lại bứt rứt không yên.

Tự Anh không đợi Tĩnh Yên cho phép, tự ý lạnh lùng xoay người sang những cái sàn phơi đồ, trải những thảo dược nàng hái trên núi, phơi dưới ánh nắng mặt trời gay gắt.

Đôi tay mềm mại thuần thục làm việc, Tự Anh lại nhớ đến cá chép tinh Cổ Thư Kỳ, hôm qua bị thủy thần lột vẩy, có lẽ bây giờ không ra ngoài hại người được, coi như trả một phần tội nghiệp của ả, phần còn lại, đợi sau khi Tự Anh qua kiếp nạn, nhất định sẽ tìm cách tiêu diệt ả.



" Tự Anh! "

Giọng nói khàn đục, chậm rãi vang tới, thanh âm này quen thuộc vô cùng, là của sư phụ nàng.

Tự Anh lập tức phản ứng, chạy một mạch ra ngay trước nhà, trên khuôn mặt nhỏ nặn ra nụ cười tươi tức thì, nàng hét to lên một tiếng.

" Sư phụ! " nàng điều khiển hai chân mảnh khảnh bước nhanh ra trước.

Sư phụ của nàng, Vu Hoán, vị tăng nhân tu hành chẳng ai có thể mời xuống núi, nay lại đột ngột xuất hiện, Tự Anh mừng rỡ khôn xiết, vừa gặp đã hành lễ cung nghênh sư phụ.

" Sư phụ! "

" Tự Anh đứng lên đi! " Vu Hoán đỡ lấy cánh tay nàng, bãi bỏ lễ nghi.

Tự Anh khẩn trương, đứng lên, hốc mắt ửng lên giọt lệ, còn chưa đứng thẳng, miệng nàng đã vội dò hỏi.

" Sư phụ! Sao sư phụ lại xuống núi vậy? " nàng nhìn giáo giác.

Ngoài thân xác và chuỗi hạt, Vu Hoán xuống núi chẳng mang theo gì, bàn tay luôn giữ trước ngực, đưa đôi mắt đầy nếp nhăn ngó sang Tự Anh, ông còn chưa kịp lên tiếng, mẫu thân nàng cùng Lương Mặc từ sau bất thình lình đi đến, cắt ngang cuộc gặp gở của cả hai.

" Vu Hoán đại sư! " Tĩnh Yên cúi đầu, cung kính một bậc tăng nhân.

Lương Mặc cũng làm theo hành động của Tĩnh Yên, cúi đầu, đôi mắt hắn liếc nhìn đầy ác ý, thần khí của hắn toát ra, mang theo tà niệm.

Lão tăng nhân kia, đạo hạnh uyên thâm nhìn ra hắn không phải người, biết hắn chính là nguyên nhân phá đi pháp lực của ông trên người Tự Anh, cho nên mới dẫn đến việc, ông không dứt bỏ được đệ tử, xuống núi trái ý trời.

Vu Hoán dùng thần nhãn muốn nhìn rõ chân thân của kẻ trước mặt, nhưng Lương Mặc quá lợi hại, cặp mắt ông tinh tường đến mấy vẫn không xem được chân thân của hắn. Cả hai giao đấu nhau bằng ánh mắt, chẳng ai chịu nhường ai.

" Sư phụ, sao người lại xuống núi thế? "

Tiếng của Tự Anh cất lên, làm Vu Hoán phải thu hồi lại pháp lực, quay lại phong thái thoát tục, từ tốn giải thích.

" Tự Anh, con xuống núi đã lâu, cũng nên quay về học đạo rồi!

Hôm nay ta đến xem tình hình của con

Rồi sẽ đưa con quay về! "

" Về núi Bắc... " Tự Anh lí nhí, biết sư phụ cất công xuống núi đưa nàng về, lòng có chút không nguyện ý, không phải nàng đang nuối tiếc nghĩ cho mẫu thân, mà đang vấn vương vị lang quân của nàng.

" Sư phụ... " tiếng của Tự Anh nho nhỏ, nghe chẳng rõ, như đang muốn xin xỏ.

Lương Mặc hay tin Vu Hoán muốn đưa tân nương của hắn đi, sắc mặt lập tức thay đổi, ánh mắt đằng đằng sát khí, đứng sau lưng Tĩnh Yên, dâng lên nộ khí ngút ngàn.



Chuyện tốt của hắn sắp thành công, Vu Hoán lại bất thình lình xuất hiện, cướp đi tân nương hắn dày công dạy đỗ. Làm gì có chuyện hắn dễ dàng để họ đi, ở sau lưng Tĩnh Yên, hắn lén thi triển pháp lực vào người bà, điều khiển bà níu kéo Tự Anh ở lại.

Ngay lập tức, người dân phụ kia, bị đoạt tâm trí, như một con rối, gương mặt rầu rì, bóp chặt cánh tay Tự Anh, dùng ánh mắt thống khổ, xin xỏ với Vu Hoán.

" Đại sư! " tiếng bà rưng rức.

" Tự Anh về nhà chưa được lâu...ngài lại xuống đưa nhi nữ đi sớm...

Liệu có thể cho Tự Anh ở lại vài ngày nữa không?

Ta muốn tranh thủ chút thời gian nữa! " Tĩnh Yên mếu máo, rơi lệ không nỡ.

Trước mặt Tự Anh, Tĩnh Yên thể hiện cảm xúc chân thật, Tự Anh không nhìn ra mẫu thân đang bị điều khiển, càng không thể thấy được Lương Mặc dần đang lộ thần lực của hắn ra.

Tự Anh bây giờ, cứ như người chưa học đạo, mất hết thần nhãn, thấy mẫu thân nức nở, lòng nàng cũng đau, âu do nàng xa mẫu thân từ nhỏ, bây giờ muội muội mất, nàng lại đột ngột rời đi có chút không yên tâm.

Cảnh hai mẹ con níu kéo nhau, người ngoài nhìn vào sẽ không nhận ra, nhưng Vu Hoán thì khác, đạo hạnh đủ thấy rõ mọi việc. Biết là do gã nam nhân kia bày trò, ông đến đây để đưa Tự Anh đi trong êm xuôi, không muốn gây thêm rắc rối, đành tính kế hoãn lại.

" Vậy Tự Anh, ở lại thêm 3 ngày nữa chúng ta sẽ về! " Vu Hoán lên tiếng, ánh nhìn lại hướng sang Lương Mặc.

Cả hai đều dùng ánh mắt không thân thiện trao cho nhau, Vu Hoán ngầm truyền đạt với hắn.

" Buông tha đệ tử của ta! "

" Lão đầu trọc, ngươi đừng hòng mang Tự Anh đi! " hắn đáp lại cực gắt.

Tự Anh bên cạnh mừng rỡ không thôi, cúi đầu đa tạ vi sư, khiến Vu Hoán phải lật tức thay đổi sắc mặt, nghiêm nghị trước đệ tử.

Cô nương ngây thơ, chỉ nghĩ đơn giản, ba ngày đối với nàng như vậy đã quá đủ, đủ để nàng có thể dặn dò mẫu thân vài chuyện, cũng để nàng tính chuyện với Lương Mặc. Không cầu gì hơn, sau ba ngày nàng sẽ ngoan ngoãn theo sư phụ trở về núi, tiếp tục tu hành.

" Sư phụ, người ở tạm nhà đệ tử nhé! " Tự Anh chủ động mở lời, cúi người mời sư phụ nàng ở lại.

Tất nhiên, Vu Hoán đến đây để đưa Tự Anh trở về an toàn, nếu đã quyết định di dời thêm mấy ngày nữa, ông buộc phải đây, gần Tự Anh, đề phòng tên nam nhân kia.

Bốn người cùng vào trong nhà, Tự Anh dọn dẹp ngăn căn phòng chứa đồ, cho Vu Hoán nghỉ chân tạm vài hôm. Cả buổi sáng ông đều ở phòng gõ mỏ tụng kinh, khiến yêu khí một vùng bị ông áp chế, yêu ma tạm thời lánh mặt.

Đến giữa trưa, Tự Anh làm chút cơm canh chay, mang vào cho sư phụ, lúc này chỉ có không gian riêng hai thầy trò, nàng mới dám thành thật với sư phụ.

" Sư phụ, đệ tử thần có lỗi, làm người phải cất công đến đây! " Tự Anh cúi đầu, nhận lỗi trước vi sư, trong lòng lo lắng sợ Vu Hoán nhận ra việc giữa nàng và Lương Mặc, khiển trách nàng vì không nghe lời.

" Tự Anh! "

Nghe tiếng nàng, Vu Hoán ngừng niệm chú, tay dừng đếm xâu chuỗi, mở đôi mắt đầy nếp nhăn thở dài, đệ tử ngoan của ông trước mặt sắc khí thay đổi, toàn vầng đen phũ đầy hai mắt, chứng tỏ đại họa sắp tới.



" Tự Anh, sao con lại không nghe lời ta? Tại sao lại sinh tư tình " Vu Hoán quở trách.

Tự Anh chấp hai tay ở trước cúi đầu thấp hơn, điều nàng giấu giếm không qua được thần nhãn của sư phụ, lắp bắp nói không thành câu trọn vẹn.

" Sư phụ, đệ tử... " nàng cúi đầu mãi không dám ngước lên, không có mặt mũi đối mặt với sư phụ.

Và, cũng do lời nói đó Tự Anh mới biết được sự thật, cớ sao Vu Hoán lại cất công xuống đây, vì ông đã biết được chuyện nàng làm trái lời dặn.

" Sư phụ... "

" Tự Anh! " Vu Hoán lại thở dài, trước mặt Tự Anh lắc đầu ngán ngẩm.

Rồi, ông bỏ xâu chuỗi tròn tay xuống bàn, vuốt bộ râu, rầu rĩ, khẽ lên đầu Tự Anh trách tội.

" Tự Anh, ta lo cho con mới dùng pháp lực của mình bảo hộ cho con

Vậy mà...

Con lại làm trái ý ta, để pháp lực bị tiêu biến! "

" Pháp lực tiêu biến? " Tự Anh trong vô thức, hốt hoảng hỏi, lời nói không giữ ý tứ, làm nàng vội vàng quỳ rạp xuống đất, ríu rít nhận tội.

" Sư phụ, Tự Anh xin lỗi! Tự Anh vô lễ! "

" Tự Anh không tốt, làm mất đi thần lực của sư phụ!

Xin người trách phạt! " nàng dập đầu, nức nở hối lỗi.

Mọi thứ đã muộn màng, bây giờ có phạt Tự Anh cũng chẳng có lợi ích gì, Vu Hoán lại lắc đầu, tạm gác qua vấn đến đó, vào thẳng trọng tâm, hỏi việc của Tự Anh và Lương Mặc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK