• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thủy thần đứng sừng sững, chấp tay sau mông, ngẩn cao đầu, còn ưỡn ngực, dùng thân to lớp chắn đường đi.

" Ta chưa nói hết lời sao nàng dám ngang nhiên bỏ đi chứ? " hắn hắng giọng.

" Tránh ra! " Tự Anh phát cáu.

Nhìn hắn, có lẽ muốn đàm phán với nàng hơn là đánh nhau, nhưng dù hắn không có ác ý, Tự Anh cũng không muốn dây dưa với yêu ma, cộc cằn quát thêm lần nữa.

" Ngươi muốn trao đổi thì đi tìm Tô Ngạn mà trao đổi!

Cút ngay cho ta!!! " nàng vung tay đánh hắn trước.

Với cái sức lực cỏn con của nàng sao có thể làm hại được một kẻ sống hơn 1000 năm, Lương Mặc né chiêu dễ dàng, còn bắt luôn cánh tay mềm, đoạt pháp khí của nàng, áp chế chúng thành những món đồ vô dụng.

" Ngươi muốn giở trò gì? " Tự Anh mất kiên nhẫn, rút tay mình về.

Lương Mặc khom người xuống, mặt đối mặt với Tự Anh, đối mặt với ánh mắt ghét bỏ, giận dữ, và chê bai hắn, ngậm cười nói ra yêu cầu.

" Ta đã hứa thay đổi hình thức, và ta nghĩ hình thức này nên trao đổi với nàng

Lý Tự Anh, làm tân nương của ta!

Nàng sẽ là tân nương cuối cùng! " tiếng hắn thì thầm sao lớp mặt nạ, khàn khàn khó nghe.

Sau lời lẽ ấy, Tự Anh hoàn toàn bị chọc giận, ánh mắt rực lửa cuồng nộ, dùng pháp khí mất đi thần lực, Tự Anh vẫn còn biết võ, dùng chiêu tấn công hắn đột xuất.

" Đồ yêu ma, vậy mà còn dám mở miệng xưng thần với ta!

Ngay cả người có phu quân ngươi cũng không tha! " nàng hùng hổ, tung chiêu nào cũng dùng hết sức lực.



Những thế võ mèo cào, không còn mang theo sát thương, Tự Anh vốn đã bị hắn phá hủy hết đạo hạnh 10 năm, như một còn người bình thường, Lương Mặc né rất dễ dàng, còn khóa được thân nàng vào lòng hắn.

" Tân nương của ta, nếu nàng thích tên Lương Mặc đó như vậy...

Ta sẽ thay thế hắn, việc gì nàng phải nổi giận như vậy? " hắn giờ thói trêu ghẹo, siết chặt vòng tay xem Tự Anh như con cá sa vào lưới giẫy giụa.

Đã thế, tên yêu ma kia còn càn rỡ, đưa mũi ngửi mùi hương nữ nhân sau lớp mặt nạ, phát ra những tiếng hít hà, nghe dơ bẩn lỗ tai cực kì.

" Hèn hạ, ngươi dám động đến phu quân của ta! Ta liều mạng với người! " Tự Anh vẫn còn mạnh miệng, lên tiếng mắng mỏ.

Hai chữ " phu quân " nàng nói rất to, rất rõ lại không biết kẻ nàng yêu lại chính là kẻ đang ôm nàng trong tay. Lương Mặc chứng kiến nàng chung tình, rất ưng bụng, nếu trái tim nàng đã có hình bóng hắn, cũng đã đến lúc hắn phải cho nàng biết thân phận thật của mình, dùng lời lẽ khuyên nhủ nàng ngoan ngoãn theo hắn.

Lương Mặc liền thả Tự Anh ra, cô nương nhỏ vừa có được tự do, ngay lập tức thủ thế phòng bị. Hắn, đứng trước mặt Tự Anh, hoàn toàn không có ác ý, còn tự mình lùi xa vài bước, thể hiện lòng thành, bàn tay hắn dần đưa lên chiếc mặt nạ, thu hút sự chú ý của Tự Anh.

" Thủy thần... " nàng lẩm bẩm, thông minh đủ biết hắn muốn cho nàng xem diện mạo của mình.

Tự Anh hồi hộp qua từng khắc, khi bàn tay kia vừa chạm vào dây thắt ở ngoài sau, thì bất ngờ một xâu chuỗi từ đâu bay tới, phá đi hành động của Lương Mặc, đánh hắn lùi người lại.

" Yêu nghiệt, đừng hòng lộng hành! " tiếng nói hùng hồn truyền đến.

Vu Hoán bất thình lình xuất hiện, tung chiêu vào Lương Mặc, pháp lực của ông vẫn còn rất mạnh, mặc dù đã bị hắn phá từ trên người Tự Anh, nhưng ông vẫn đủ mạnh chống chọi với hắn một lúc lâu.

Chiêu nào chiêu nấy uy lực, xâu chuỗi phật trong tay Vu Hoán như vũ khí, tấn công liên tục vào Lương Mặc, muốn đánh lùi hắn.

Đạo hạnh của Vu Hoán uyên thâm, nhưng so với một ma thần đạo hạnh 1000 năm, ông chỉ là được xếp vào hàng bậc thuộc hạ của hắn, dễ gù có thể làm hắn bị thương.

Lương Mặc không muốn ra tay giết ông ngay trước mắt Tự Anh, đành nhượng bộ, trốn chạy tạm thời, hắn để lại lời nhắn trong làn gió sau khi tan biến.

" Lý Tự Anh, ta nhất định sẽ quay lại đưa nàng đi! "

Giữa trời đêm yên tĩnh, thủy thần kia đã đi mất, Tự Anh và Vu Hoán đứng giữa nơi hoang vắng, sắc mặt điều khó coi như nhau. Vu Hoán thu lại xâu chuỗi, hướng mắt sang Tự Anh, lắc đầu không ngừng.

" Tự Anh, xem ra con không thể ở lại thêm nữa rồi! " ông thở dài, nói ngắn gọn liền sải bước trở về.

Tự Anh hiểu rõ mức độ nguy hiểm, xem ra nàng cũng không thể ở lại thêm ba ngày nữa, im lặng theo chân sư phụ về nhà.

Ngôi nhà nhỏ sập sệ trong ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn dầu, Tự Anh cùng Vu Hoán về đến nơi, lại nhìn thấy Tĩnh Yên và Lương Mặc đến ở cửa chờ sẵn.

" Vu Hoán đại sư, Tự Anh!

Hai người đã đi đâu vậy? Sao lại ra ngoài vào lúc ban đêm thế này? " Tĩnh Yên bước ra, tra hỏi dồn dập, đôi mắt bà có chút khác thường.

Một luồng yêu khí tỏa ra từ bà, Vu Hoán dừng bước nhìn ra hết, biết bà lại bị gã nam nhân kia điều khiển, chẳng những vậy còn thấy trên cổ của Tĩnh Yên hiện lên một sợi dây quấn quanh.



Lương Mặc đứng ở giữa cửa nhìn, trừng mắt nhìn ra với Vu Hoán, ám chỉ nếu ông dám manh động, đòi đưa Tự Anh đi, hắn sẽ giết ngay mẫu thân của nàng.

Cô nương kia người trần mắt thịt, không nhìn ra mẫu thân đang gặp nguy hiểm, thấy mẫu thân lo lắng, vội vàng lên tiếng giải thích.

" Để mẫu thân lo lắng rồi! Con và sư phụ chỉ ra ngoài hít thở không khí, đàm đạo thôi ạ! "

" Là thật sao? Tự Anh con làm ta tưởng con và đại sư bỏ về núi rồi... " sắc mặt Tĩnh Yên lộ rõ vẻ lo sợ, thể hiện cho Vu Hoán ở kia trông thấy, vừa níu kéo lòng Tự Anh, vừa ngầm báo cho Vu Hoán biết, ông không thể mang Tự Anh đi một cách dễ dàng.

Lương Mặc ở bên trong, luôn dùng khí tuất của mình hâm dọa, sắc mặt hắn đen kịt, còn tối hơn cả trời đêm. Vu Hoán là tăng nhân tu đạo, mạng của chúng sinh quan trọng, ông không thể tự ý hành động dẫn đến họa cho người vô tội, lời trong miệng buộc phải đè nén.

Còn, Tự Anh trước mặt thấy mẫu thân không nỡ xa mình, nàng khó xử, không biết phải mở lời như thế nào khi đã quyết định sẽ cùng sư phụ trở về núi Bắc ngay.

Trong khi nàng còn bận suy nghĩ, Vu Hoán ở phía sau nhượng bộ với Lương Mặc, lên tiếng giải vây cho đệ tử.

" Lý thí chủ, bần tăng đã nói ba ngày sau mới quay về núi Bắc!

Người cứ yên tâm, bần tăng sẽ không bỏ đi mà không có lời từ biệt! "

" Sư phụ... " Tự Anh nhăn mặt, trong tâm khổ sổ, tưởng lầm sư phụ vì thương nàng không nỡ để nàng quay về sớm, mà không biết mẫu thân nàng đang gặp nạn.

Tĩnh Yên có được lời nói chắc chắn, mừng rỡ cúi người ríu rít đa tạ Vu Hoán.

" Tốt quá! Vậy thì ta yên tâm rồi!

Đa tạ đại sư! "

Sợi dây và yêu khí trên người Tĩnh Yên biến mất ngay lập tức, Lương Mặc kia im thinh thích không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt giao chiến.

Mọi chuyện đã ổn thỏa, Tự Anh và Vu Hoán miễn cưỡng ở lại tiếp, nàng đưa sư phụ và mẫu thân về phòng, liền quay về chỗ mình nghỉ ngơi, hoàn toàn không để ý đến Lương Mặc.

* Kẹttt *

" A Mặc! " Tự Anh hốt hoảng, đóng sầm cánh cửa.

Ngó nghiêng qua lại, còn chốt cửa sợ người khác trông thấy, Lương Mặc từ lúc nào lại dám ngang nhiên vào phòng nàng, còn tự ý đặt mông lên chiếc giường của nàng.

" A Mặc, sao chàng lại tự ý vào phòng ta chứ? " Tự Anh nhỏ tiếng trách hắn, sợ làm kinh động đến sư phụ và mẫu thân.

Hắn không đáp lời nàng, ngước mặt giận dữ nhìn nàng, rồi đứng bật dậy, ôm chầm lấy nàng, hạ giọng xin xỏ.

" Tự Anh, nàng đừng đi có được không? "

" A Mặc, buông ta ra! " Tự Anh lí nhí, dùng sức đẩy thân xác to lớn kia ra.



Hắn không buông, càng lúc càng cường thế ôm nàng hơn, giữa phòng khuê nữ xuất hiện một người đàn ông, nếu để mẫu thân nàng phát giác sẽ bị quở trách nặng.

" A Mặc, chàng buông ta ra! Chàng làm cái gì vậy? " nàng mắng hắn, tức giận đánh vào tấm lưng rộng, xuống tay không nỡ như gãi nhứa.

Vòng tay kia thu nhỏ, suýt làm Tự Anh ngạt thở, Lương Mặc ôm chặt lấy nàng hơn, gấp gáp cầu xin.

" Tự Anh, đừng đi nữa! Ta không cho phép nàng đi đâu cả! "

" A Mặc ta đã nói rồi! Ta chỉ đi ba tháng thôi!

Sau chàng không chịu nghe ta chứ? " Tự Anh dùng hết sức lực thành công đẩy hắn ra.

Trông hắn, nam nhân nho nhã ngày nào chẳng thấy đâu, cứ như gã điên, bỏ ngòai tai lời Tự Anh nói, nhảy bổ đến, cưỡng chế ôm nàng tiếp, còn ép hôn nàng triền miên.

" Ưm... " Tự Anh khó thở.

Đầu lưỡi bên kia như mãnh thú, vồ lấy khoang miệng nào, mặc nàng vùng vẫy, hắn hôn đến khi nàng kiệt sức, mới chịu rời môi.

Tự Anh thở hổn hển, cả cơ thể nhỏ nhắn bị gã to con kia giữ chặt, từng khối cơ trong người hắn, ép người nàng đến mức như muốn bíp nát thân thể nàng. Người nàng đau, sức lực một cô nương yếu ớt không thể chống lại hắn, buông lỏng cả cơ thể trong vòng tay của hắn.

" A Mặc...sao chàng lại không chịu nghe ta chứ? " Tự Anh lí nhí, nói không rõ, do tim của nàng đang đập rất nhanh, khiến hơi thở của nàng gấp gáp vô cùng.

" Tự Anh, nàng đã là người của ta rồi! Ta không cho phép nàng đi! "

Dứt lời, hắn bòng Tự Anh đang mệt mỏi lên, đặt nàng lên giường, tự ý đè lên người của nàng. Trong hoàn cảnh này, Tự Anh đủ thông minh để hiểu Lương Mặc muốn làm càn, nàng gấp gáp đẩy người hắn ra, bật người dậy.

" A Mặc, không được làm càn! Đây là khuê phòng của ta!

Chàng làm bậy ta la lên đó! " Tự Anh lớn tiếng cảnh cáo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK