" Ta đúng là không có chuyện gì làm...
Nên ăn no ở không theo canh chừng nàng đấy! " hắn bày bộ mặt trơ trẽn, nói năng chẳng cần quan tâm sắc mặt của người khác.
Chúng yêu ở đó nghe hắn nói, không một tên nào dám hó hé, đều đứng nghiêm trang làm việc của mình.
" Đồ điên! "
Tự Anh chán nản, hai tay xách tà váy dài, nặng nề, hằn học bước nhanh, trên thân nàng mặc đến 4 lớp áo, cực kì rườm rà, âu cũng do kẻ phía sau ép buộc, muốn nàng ăn mặc như một quý phi trong hoàng cung.
Tên yêu ma ấy lại bám theo nàng, đi tới đâu cũng bị vẻ mặt lãnh đạm của hắn xuất hiện.
" Ngươi để ta yên có được không? " Tự Anh tức giận, dừng chân quát hắn.
Kẻ mặt dày kia đương nhiên sẽ nói " không ", hắn đứng trơ trơ ra đó, còn cười lên trông rất gian manh, chọc cho Tự Anh giận lên, xiêm y đã vốn nặng nề, trời còn nóng, khiến cơ thể nhỏ tăng thêm dục hỏa.
Hai tay nhỏ gom lấy phần chân váy nặng nề ấy, nàng hít lấy một hơi thật sâu, vắt chân chạy như ma đuổi, vừa chạy vừa ngó ở phía sau.
Tên yêu ma đó thoáng chốc mất tăm, làm nàng chưng hửng, dừng bước lại, quay đầu, ngó nghiêng ở phía sau, không thấy bóng dáng hắn đâu cả, tưởng hắn thật sự tha cho nàng. Ai ngờ, khi Tự Anh xoay người, liền đập mặt ngay vào phần ngực rắn rỏi của hắn, ngã ra sau.
Hắn rất nhanh, luồng tay qua eo nhỏ, đỡ lấy cơ thể nàng, còn cường thế bòng nàng lên rất nhẹ nhàng.
" Yêu phi của ta, thích chơi trò rượt bắt sao? "
" Vô sỉ, ai thèm chơi với người!
Bỏ ta xuống! " Tự Anh nổi đóa đánh vào bắp tay của hắn.
Nàng yếu lắm, chẳng còn sức ảnh hưởng như xưa, chẳng làm thương hại nổi một con vật nhỏ, thì lấy gì làm bị thương một tên yêu ma tu hành hơn 1000 năm.
" Bỏ ta xuống! Lương Mặc " Tự Anh hét lên, bất lực trong tay hắn, nàng càng giãy giụa, hắn càng bóp chặt tay chân nàng.
" Lý Tự Anh!
Có ai quát tháo, đánh phu quân như nàng không? " hắn trừng mắt, ghé sát gương mặt lạnh như tảng băng của hắn lại gần mặt nàng.
Tự Anh đang giận, không kiềm chế được hành động, vung tay tát hắn, rất nhanh nhưng chẳng trúng nổi.
" Đồ hạ lưu! Ta không có phu quân là yêu ma như ngươi! " nàng mắng nhiếc, quên mất cả thể diện của một thủy thần.
Toàn bộ chúng yêu ở đó điều nghe hết thảy lời nàng sỉ nhục, Lương Mặc lập tức thay đổi biểu cảm, sắc mặt đỏ ngần như ăn phải ớt cay, hai tay của hắn bóp chặt da thịt của Tự Anh làm nàng đau, nheo mắt lại kêu rên.
" Nàng nói ta không phải phu quân nàng? " hắn gằn giọng.
Nộ khí trong câu nói chạy tọt vào lỗ tai Tự Anh, hắn đang dâng lên cơn thịnh nộ, cặp mắt sắc như lưỡi dao khiến nàng lạnh cả tóc gáy, nổi cả da gà, cổ họng nuốt một ngụm khí lạnh.
" Bỏ...bỏ...ta... "
" Á!!! "
Tự Anh còn chưa nói xong câu, Lương Mặc thoáng chốc đạp gió bay ra khỏi tòa thành, đưa nàng ra con sông lớn, đứng trên mặt nước, hắn vẫn bòng nàng trong tay.
" Nhìn đi! " hắn hắng giọng.
Phía xa xăm, những con thuyền đánh cá của các thôn đang ra khơi, họ thu hoạch được rất nhiều chiến lợi phẩm, cũng nhờ con sông ở đây dồi dào nguồn thức ăn. Truyện Light Novel
" Tự Anh, nếu còn muốn thấy những người dân ở đây bình an!
Tốt hơn hết nàng nên biết thân biết phận của mình đi! " hắn đang đe dọa nàng.
Mặc dù, hắn đã hứa, chỉ cần nàng gả đi hắn sẽ tha cho thôn Giai Đồng, nhưng nếu nàng vẫn ngoan cố không nghe lời hắn, chắc chắn hắn sẽ lật lọng.
Hắn là yêu, không phải thần tiên, không chắc sẽ giữ lời hứa trọn vẹn.
" Ngươi thật tráo trở! " Tự Anh vẫn còn mạnh miệng, mắng nhiếc hắn.
Đến nước này, hắn nghe không lọt tai nữa, liền thả nàng ra, cơ thể nàng được thần lực của hắn bao quanh, không chìm xuống sông, nàng còn chưa kịp định hình, liền nghe thấy tiếng la hét, và tiếng đập phá.
" Dừng lại! " Tự Anh hét lên một tiếng, tay nàng bị hắn nắm chặt không buông.
Phía trước nàng, những con thuyền đang bình yên, đột ngột bị một con kình ngư tấn công, một trong số những con thuyền lớn, bị đánh tan nát, đồ vật và người chìm xuống sông lớn.
Đây, rõ ràng là sự trừng phạt cho lời nói của Tự Anh.
Mắt thấy người vô tội bị tàn sát, Tự Anh đau lòng, khóc lớn, xoay gương mặt thành khẩn sang cầu xin hắn.
" Lương Mặc, tha cho họ đi! "
" Khi nãy nàng gọi ta là gì? " gương mặt hắn lạnh tanh, hỏi một câu.
Tự Anh hiểu ra ý của hắn, không làm càn, im bặt cúi đầu tủi thân.
" Ta là gì của nàng? " giọng hắn the thé hỏi nàng lần nữa.
Cô nương nhỏ bấu tay vào áo hắn, khuôn miệng nhỏ nhắn khó khăn mở lời, không tình nguyện.
" Phu quân! "
" Ngoan!
Lần sau nàng còn dám nói ta không phải phu quân nàng thì coi chừng! " hắn cảnh cáo, phất tay một cái, con thuyền vừa bị phá nát trở lại như cũ, cả con kình ngư kia cũng lặng mất tăm.
Hắn biết nàng vẫn còn cứng đầu, liền dùng pháp lực, đưa nàng đến chỗ mẫu thân, xem tình hình của bà.
" Mẫu thân! Mẫu thân... " nàng đứng bên cửa sổ, cất tiếng thê lương gọi.
Tĩnh Yên ngồi ở bên trong không nghe được, do Lương Mặc dùng thần lực, che mắt và tai Tĩnh Yên, không thể nào nhìn thấy được cả hai.
Từ hôm qua sau khi Tự Anh đi, mẫu thân của nàng lúc nào cũng rầu rĩ, dù bây giờ bà sống bình an, nhưng lòng luôn nhớ đến nhi nữ.
Lương Mặc đưa Tự Anh đến, không phải để nàng xem cảnh mẫu thân nhớ thương nàng, mà là xem bà đang bị những tên yêu ma khác luôn luôn canh chừng.
Nếu, Tự Anh không ngoan ngoãn, Lương Mặc sẽ nhắm đến mẫu thân nàng, ra tay không khoan nhượng.
" Tự Anh, nàng đã nhìn rõ rồi chứ? " hắn cất tiếng lạnh lùng.
Nước mắt Tự Anh rơi khong ngừng nghỉ, bị hắn ép bức phải gật đầu.
" Tốt lắm! Hiểu thì tốt! " hắn đưa tay, quẹt đi nước mắt trên mặt nàng.
Rồi, hắn lại đạp gió đưa Tự Anh về lại tòa thành, bắt nàng ở trong phòng một mình, không cho nàng đi lung tung, sợ nàng gây rối.
Tự Anh ở trong phòng một mình rất buồn chán, ngoài việc ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài, nàng chẳng còn biết làm gì hơn.
* Cốc cốc cốc *
Tiếng gõ cửa lại vang, Tự Anh biết chắc lại là nữ yêu nào đó đến, liền lớn tiếng hỏi.
" Ai đấy? "
" Yêu phi, Thư Kỳ xin mang thức ăn trưa cho người ạ! "
" Thư Kỳ? " Tự Anh lẩm bẩm.
Cá chép tinh suýt giết nàng mấy lần, bây giờ ở dưới trướng Lương Mặc phục vụ cho nàng.
" Vào đi! " Tự Anh cho phép ả vào trong.
Cổ Thư Kỳ mở cửa, bưng theo một mâm cơm canh nóng hổi, cũng đã là giờ trưa, Tự Anh là con người duy nhất ở đây, không thể nhịn ăn nhịn uống, phải theo đúng lối sống của con người, ngày ba bữa, được bọn yêu ma kia dâng lên.
" Mời yêu phi dùng bữa ạ! " Thư Kỳ nhún người, cúi đầu nhưng ánh mắt không quên lườm Tự Anh.
Cô nương nhỏ rất tinh mắt nhìn ra được sự ghét bỏ của Cổ Thư Kỳ, biết chắc ả phải có ý gì đó với Lương Mặc kia, nên mới sinh lòng ghen ghét với nàng.
Tự Anh không hỏi, chuyện thú vị như vậy nàng sẽ từ từ điều tra, biết đâu được lại có thêm thông tin gì đó giúp nàng giết thủy thần.
" Cảm ơn cô! " Tự Anh phất tay áo rộng, dáng đi hiên ngang chọc tức Cổ Thư Kỳ.
Sắc mặt của ả xám xịt như vầng mây đen, lộ rõ cho Tự Anh thấy, càng khiến Tự Anh sinh lòng chắc chắn về suy đoán của nàng.
Cổ Thư Kỳ được lệnh chăm sóc Tự Anh, nên khi nhìn thấy Tự Anh vừa ngồi vào bàn ăn, ả nhanh chóng đến đó, gắp từng đũa thức ăn cho nàng, hầu hạ hệt như hầu vua chúa.
Xong việc, ả không muốn náng lại, lập tức rời đi ngay, Tự Anh ở một mình trong phòng vắng đến tận tối, cảm giác tù túng quấn lấy nàng mãi không buông.
* Kẹtttt *
Thanh âm của cánh cửa kéo vào, Tự Anh không cần nhìn cũng biết kẻ đến là ai.
" Lương Mặc! " cái tên nàng nghĩ ngay trong đầu, còn ai có thể tự ý ra vào căn phòng này ngoài trừ hắn.
Và, đúng như những gì nàng đoán, khi nàng quay đầu ra xem, hắn thật sự xuất hiện trước mặt nàng, trên gương mặt lãnh đạm, đang chĩa thẳng ánh nhìn dò xét vào người nàng.
Tự Anh liếc mắt, xoay đầu ra cửa sổ, nhìn lên ánh trăng trên trời cao, Lương Mặc rảo bước tới gần nàng, tự ý đặt mông ngồi cạnh nàng.
" Trăng đêm nay đẹp đúng không? " hắn khàn giọng ca ngợi, hai mắt nhỏ đầy yêu khí hướng lên ánh trăng sáng trên cao.
Cô nương cạnh hắn không đáp, xoay người đi ngay vào chiếc bàn trang điểm, gở bỏ những thứ trang sức nặng nề, cầm lấy chiếc lượt, chải mái tóc dài.
Mọi hành động của nàng đều rất tự nhiên, coi như Lương Mặc kia vô hình, mặc cho hắn ngồi ở đó dõi theo, nàng đi qua vách ngăn bình phong, cởi bỏ xiêm y rườm rà, mặc mỗi một chiếc áo choàng dài, vừa đủ che hết cơ thể đi ra.
Tên nam nhân kia, vừa thấy nàng ăn mặc mỏng manh, không nhịn được thèm khát, nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt háo sắc của hắn nhìn vào những chỗ nhạy cảm của Tự Anh không rời.
Nàng biết hắn đang lăm le nàng, và nàng sẽ không tránh khỏi những chuyện ân ái, cho nên Tự Anh sớm đã chuẩn bị tâm thế, nếu hắn thật sự muốn làm, nàng không chống cự, trước mắt cứ chiều hắn rồi từ từ tìm ra sơ hở.
Tự Anh tự kéo lấy chăn, gối đầu lên gối nhỏ, nhắm mắt vờ như muốn ngủ, eo của nàng bắt đầu cảm nhận được bàn tay càn rỡ đặt trên đó, đúng với những gì nàng nghĩ, hắn thật sự không muốn để nàng yên.