"Nó có tên! Nó tên là Long Ngạo Thiên!" Chúc Du bốc hoả.
🍙🍙🍙
Sau khi thử nhiệt độ nước xong xuôi, Chúc Du bắt đầu kì cọ cho Lưu Ba.
Lưu Ba béo tròn, lông dày, tắm rửa cho nó không khác gì giặt quần áo. Chốc lát sau đã thở hồng hộc mệt bở hơi.
Toàn thân Chúc Du ướt sũng nước bắn từ Lưu Ba, hơn nữa cửa phòng tắm đóng kín, hơi nước nóng bốc lên làm làn da cậu ửng hồng. Ngay cả những sợi lông tơ trên da cũng bám đầy hơi ẩm, cả người trông như vừa bị ngâm nước.
"Sao mày không thể tự tắm được thế?"
Chúc Du kéo chiếc ghế đẩu bên cạnh ngồi phịch xuống.
Lưu Ba kêu một tiếng: "Meo~"
Bên ngoài vang lên giọng nói mơ hồ của Bách Trầm. Có vẻ livestream đã bắt đầu.
Thật lòng mà nói, Chúc Du rất muốn xem. Cậu tính giải quyết nhanh gọn việc trước mắt, lén vào phòng livestream xem một chút.
May mà Lưu Ba khá ngoan khi tắm, ngay cả khi Chúc Du sấy lông cho nó cũng không có sự cố gì. Cậu bật máy sấy, luồng gió nhẹ nhàng luồn qua từng sợi lông mềm.
Khi vừa sấy khô được một nửa, điện thoại trong túi chợt vang lên.
Chúc Du tắt máy sấy, cầm điện thoại lên thì thấy cuộc gọi WeChat của Chúc Đình.
Ban đầu, cậu định không bắt máy. Nhưng tình cờ một giọt nước từ tóc rơi xuống, chạm trúng nút nhận cuộc gọi.
Giây tiếp theo, trên màn hình xuất hiện gương mặt lạnh lùng của Chúc Đình.
"Chúc Du." Chúc Đình gọi thẳng tên cậu.
Chúc Du lười biếng đáp: "Có chuyện gì?"
Một tay cầm điện thoại, một tay vuốt lại bộ lông bị thổi rối tung của Lưu Ba.
Chúc Đình chăm chú quan sát cậu qua màn hình. Xem xét bối cảnh đằng sau, hẳn là cậu đang ở trong phòng tắm. Tóc mái trước trán còn ướt sũng nhưng tinh thần có vẻ vẫn ổn.
"Đang làm gì thế?" Chúc Đình hỏi.
"Tắm cho mèo."
"Dạo này thế nào?"
Bên ngoài vẫn văng vẳng tiếng Bách Trầm livestream, Chúc Du cố tình hạ thấp giọng: "Nhờ phúc của anh, công việc mới rất hợp với em, ít nhất em sẽ không chết đói."
Dù Chúc Du nói nhỏ đến đâu, Chúc Đình vẫn nghe ra sự châm chọc trong đó.
"Không ở ký túc xá à?" Hắn cũng chẳng quá để tâm lắm. Từ nhỏ, Chúc Đình đã biết tính nết đứa em này vốn vậy. Chỉ cần nhìn qua nét mặt, ánh mắt, thần thái, hắn đã đoán được đại khái tình hình.
"Em ở ký túc xá mà." Chúc Du bướng bỉnh, sợ hắn nhìn ra thêm điều gì, bèn úp điện thoại xuống đùi.
Chúc Đình nhìn thấu nhưng không vạch trần, "Thời tiết London thế nào?"
"Cũng tạm."
"Việc học ra sao?"
"Cũng tạm nốt."
Chúc Du trả lời cộc lốc, hỏi đâu đáp đấy.
"À đúng rồi." Cậu đột nhiên cầm điện thoại lên, hướng ống kính về phía mình.
"Chuyện gì?" Chúc Đình hỏi.
"Cho em gặp Long Ngạo Thiên."
Chúc Đình khựng lại trong giây lát. Sau đó, một giọng nói lạnh tanh vang lên từ trong điện thoại: "Chó."
"Chó." Mặt hắn không chút biểu cảm lặp lại hai lần.
Giọng nói của Chúc Đình vô cớ mang theo chút kỳ dị.
Chúc Du lập tức bốc hỏa, mặt đen lại: "Anh bị thần kinh à? Nó có tên! Nó tên là Long Ngạo Thiên!"
Chúc Đình nhíu mày, "Anh gọi không nổi."
Không biết Chúc Du đã đọc bộ tiểu thuyết hay xem phim quỷ quái nào, hoặc đơn giản là có năng lực đặt tên tệ hại bẩm sinh. Các vật nuôi trong nhà đều "bị" cậu đặt tên kỳ cục không chịu nổi.
Nhà nuôi một con vẹt tên Thúy Thúy, một con rùa tên Phú Quý.
Mấy cái đó còn chấp nhận được. Quan trọng là một con chó Golden Retriever lại tên là Long Ngạo Thiên (*).
(*) Long Ngạo Thiên là một tên phổ biến trong tiểu thuyết mạng Trung Quốc dùng để chỉ kiểu nam chính bá đạo, mạnh mẽ, tu luyện siêu tốc, ngạo nghễ và bất khả chiến bại.
Bên dưới là hình ảnh chó Golden Retriever nổi tiếng thân thiện, trung thành, thông minh =))))))))))
Chúc Đình thật sự không gọi nổi.
Nghe Chúc Đình nói vậy, Chúc Du xù lông lần nữa. Nhưng chỉ một giây sau, cậu lại nguôi giận ngay vì trên màn hình xuất hiện một chú chó Golden cực kỳ đáng yêu.
Đuôi của chú chó Golden Retriever quẫy mạnh như chong chóng, hai mắt to tròn xoe lấp lánh tràn đầy phấn khích. Lưỡi thè ra thật dài, há miệng thở dốc, vừa nhìn thấy Chúc Du trên màn hình liền sủa ầm ĩ.
Kích động vô cùng.
Giọng Chúc Du lập tức cao vút: "Long Ngạo Thiên, lúc tao không ở nhà có phải ai cũng ăn hiếp mày đúng không?"
Lông Long Ngạo Thiên vừa dày vừa mượt, màu vàng óng ánh phủ khắp cơ thể.
Nghe thấy giọng Chúc Du, nó vừa nhảy vòng vòng tại chỗ vừa sủa, ánh mắt tràn đầy vui sướng.
"Meo~" Lưu Ba vốn vẫn im lặng dưới chân cậu đột nhiên kêu lên một tiếng khẽ.
Chúc Du: ?
Điện thoại vẫn vọng ra tiếng sủa của Long Ngạo Thiên: "Gâu gâu gâu!"
"Meo meo meo!" Lưu Ba lập tức đáp lại.
??
Hai đứa này giao tiếp xuyên loài luôn à?
"Lưu Ba, nhỏ giọng chút." Chúc Du vặn âm lượng điện thoại xuống mức thấp nhất, hạ giọng nhắc nhở Lưu Ba.
Long Ngạo Thiên vẫn sủa điên cuồng, Lưu Ba cũng không chịu thua meo meo không ngừng.
Âm thanh càng lúc càng lớn, hoàn toàn không thể che giấu nổi.
Rõ ràng là giao lưu thất bại, giờ choảng nhau luôn rồi.
Chúc Du vội ôm chặt Lưu Ba, "Suỵt! Đừng để bọn họ nghe thấy tiếng mày!"
Sau đó dứt khoát cúp điện thoại.
Chúc Đình nhìn màn hình tối đen, rơi vào trầm tư.....
Bọn họ?
Chúc Du trốn trong phòng tắm, nói chuyện lén la lén lút, còn nói bên ngoài có người...
Chẳng lẽ Chúc Du...??!!
Hắn lập tức soạn tin nhắn gửi ra nước ngoài:【Điều tra tất cả những người xung quanh Chúc Du.】
【Chúc Đình: Tập trung vào người nào có người yêu.】
...
Trong nháy mắt, Lưu Ba đã lao vọt đến cửa. Chắc là bị tiếng sủa của Long Ngạo Thiên doạ sợ, giờ nó đang cào loạn xạ cửa phòng tắm tìm cách trốn ra ngoài.
Tiếng kêu thảm thiết đến đáng thương.
Chúc Du vội vàng đuổi theo nhưng lại vô tình đụng vào công tắc vòi hoa sen. Nước nóng lập tức từ vòi tuôn ra như con rắn điên cuồng bắn tung tóe khắp phòng.
Chúc Du bị dội nước ướt sũng hóa thành một chú gà con màu hồng ướt nhẹp.
Sợ làm ảnh hưởng đến livestream của Bách Trầm, cậu chẳng kịp tắt nước mà chỉ lo ôm lấy Lưu Ba ra sức dỗ dành.
"Ngoan nào, đừng sợ." Giọng nói của Chúc Du chưa bao giờ dịu dàng đến thế.
Lưu Ba khi còn lang thang từng bị chó hoang bắt nạt, có lẽ bị kích động tâm lý nên cậu biết cách xoa dịu nó.
"Long Ngạo Thiên là một chú chó ngoan, nó từng cứu rất nhiều bé mèo mà."
Để tránh nước phía sau bắn vào người Lưu Ba, Chúc Du bèn quỳ dưới đất khom lưng nhẹ nhàng vu.ốt ve đầu nó.
Rầm.
Cửa phòng tắm mở ra.
Hương thơm của bánh trung thu nóng hổi hòa quyện cùng mùi súp sườn ngô len lỏi vào phòng tắm, trộn lẫn với mùi sữa tắm của thú cưng.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Bách Trầm đứng ở cửa, vẫn đeo tạp dề màu xanh lam anh mặc vào lần đầu gặp Chúc Du. Vừa mở cửa, dòng nước điên cuồng từ vòi hoa sen liền phun thẳng vào người anh.
Chúc Du vội vã túm lấy vòi sen hướng dòng nước về phía bồn tắm.
Cậu hạ giọng giải thích: "Lúc nãy anh trai tui gọi, tiếng chó sủa trong điện thoại làm nó hoảng loạn."
Cả người Chúc Du ướt sũng, nước tí tách nhỏ xuống. Làn da bị hơi nước nóng làm ửng đỏ, những giọt nước men theo tóc mái trượt xuống hàng mi, lướt qua cằm rồi rơi xuống cổ.
Quần áo dính sát vào da làm lộ rõ thân hình mảnh mai, gầy nhưng săn chắc. Tuy không có nhiều cơ bắp nhưng đường nét cơ thể lại khiến người khác không thể rời mắt.
Bách Trầm thoáng cứng người. Đôi mắt anh tối đi, yết hầu khẽ trượt lên xuống.
Chúc Du ngước mắt lên, ánh nhìn long lanh như thấm nước, giọng nói mềm nhẹ vì hơi nóng bao quanh:
"Đàn anh ơi, cứu tui với." Đôi mắt Chúc Du long lanh như phủ hơi nước, giọng nói vì hơi nóng mà mềm mại hơn.
Trông đến là tội nghiệp.
"Được." Bách Trầm khẽ gật đầu, giọng khàn khàn không rõ lý do.
Anh bước lên tắt vòi hoa sen, cuối cùng tiếng nước cũng dừng lại.
Chúc Du vẫn đang nhẹ giọng dỗ dành Lưu Ba: "Ổn rồi, ngoan nào."
Bách Trầm lấy một chiếc khăn khô quấn chặt Lưu Ba.
Chúc Du nhìn anh, hỏi: "Anh livestream xong rồi à?"
"Vừa mới kết thúc." Bách Trầm đáp.
Chúc Du thoáng do dự, giọng cẩn thận mang phần lo lắng: "Tui có làm hỏng livestream của anh không?"
Dù sao thì phòng tắm lúc nãy khá ồn ào, không biết có ảnh hưởng đến buổi phát sóng của Bách Trầm không.
Bách Trầm lắc đầu, "Không đâu."
"Mau đứng lên đi." Anh nhẹ giọng nhắc nhở: "Người cậu ướt hết rồi, về thay quần áo trước đã. Để tôi sấy lông cho Lưu Ba."
Bách Trầm vừa dứt lời, Chúc Du đã hắt hơi một cái.
Lúc nãy phòng tắm đóng kín, hơi nước nóng tích tụ, Chúc Du chưa thấy lạnh. Nhưng vừa mở cửa, luồng khí mát từ bên ngoài tràn vào khiến cổ và cánh tay Chúc Du nổi da gà.
Bách Trầm cầm áo choàng tắm bên cạnh phủ lên người Chúc Du, một tay ôm lấy Lưu Ba.
Bình thường Lưu Ba đã khá nặng, bây giờ lông còn ướt sũng, nặng đến mức Chúc Du không thể ôm lâu bằng một tay. Vậy mà Bách Trầm bế lên nhẹ nhàng như không.
Chúc Du nhìn mà không khỏi thầm cảm thán.
Cánh tay còn lại của Bách Trầm đỡ lấy Chúc Du. Chưa kịp đứng vững, cậu đột nhiên rên lên một tiếng đau đớn.
"Sao vậy?" Tim Bách Trầm hẫng một nhịp, nhanh chóng buông tay cậu ra.
Chúc Du lật cổ tay lên xem, phát hiện cánh tay bị cào xước. Không biết lúc nào, Lưu Ba trong cơn hoảng loạn đã vô tình cào trúng cậu.
Cũng may cả hai đều đã tiêm vắc-xin, không cần lo nhiễm trùng. Nhưng máu hòa lẫn với nước, nhuộm đỏ cả một mảng da. Vết thương trông khá nghiêm trọng.
Lông mày Bách Trầm lập tức nhíu lại.
"Để tôi xử lý vết thương trước." Anh nắm cổ tay không bị thương của Chúc Du kéo cậu ra khỏi phòng tắm.
Chúc Du mới để ý thiết bị livestream trong bếp vẫn chưa dọn dẹp.
Rõ ràng là Bách Trầm vừa kết thúc livestream đã chạy ngay đến đây.
—
"Hắt xì!" Chúc Du hắt hơi lần nữa, theo quán tính lắc đầu làm nước trên tóc văng tung tóe.
Cậu vẫn không quên chuyện quan trọng hơn: "Anh sấy khô Lưu Ba trước đi. Nếu nó bị cảm thì tốn tiền lắm đó."
Chúc Du cầm máy sấy lông thú lên trong tay.
Bách Trầm cầm lấy, nói: "Lát nữa tôi sấy. Trước tiên để tôi băng vết thương cho cậu đã. Nhanh thôi."
Giọng nói của Bách Trầm vẫn rất điềm tĩnh, thế mà không hiểu sao Chúc Du lại có cảm giác anh hơi tức giận.
"Được rồi." Chúc Du không từ chối nữa.
Bách Trầm mang hộp cứu thương ngồi xuống bên cạnh cậu. Thấy Chúc Du ướt sũng, anh sợ cậu bị cảm nên bật điều hòa, tìm một chiếc chăn mỏng đắp lên người cậu.
Trước đây, Chúc Du từng vô tình nhắc đến chuyện khi còn nhỏ hay bị bệnh.
Bách Trầm vẫn luôn nhớ rõ. Nhưng Chúc Du thì chẳng mấy bận tâm đến điều đó.
Trong lúc Bách Trầm băng bó vết thương, Chúc Du dùng tay còn lại cầm khăn khô lau người cho Lưu Ba.
Bấy giờ, Lưu Ba đã yên tĩnh trở lại. Dẫu vậy mèo vốn không chịu nổi cảm giác bị ướt, nó li.ếm lông đến đầu lưỡi cũng muốn co rút lại.
"Shhhh..." Chúc Du hơi rụt tay lại.
Bách Trầm thoáng khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn cậu, áy náy nói: "Xin lỗi, tôi làm đau cậu sao?"
Chúc Du mím môi cười: "Đàn anh thổi phù phù một cái là hết đau liền à."
Cậu giơ tay lên, đưa vết thương lại gần môi Bách Trầm hơn.
Bách Trầm im lặng nhìn cậu với ánh mắt sâu thẳm khó đoán. Chúc Du lại ngẩng cằm lên, bộ dáng vừa thản nhiên vừa có chút ngang ngạnh.
Không hiểu sao... Bách Trầm thực sự cúi đầu xuống, nhẹ nhàng thổi vào vết thương của Chúc Du.
Làn gió mát lướt qua vết thương, Chúc Du bỗng thấy một cảm giác tê dại kỳ lạ lan khắp người.
Cậu chẳng thèm suy nghĩ nhiều, chỉ thoải mái tận hưởng sự dịu dàng của Bách Trầm.
"Xong rồi." Bách Trầm băng bó gọn gàng, động tác vừa nhanh vừa nhẹ nhàng. Chúc Du ngước nhìn vết thương đã được quấn lại, thuận miệng khen: "Đàn anh giỏi thật đấy."
Bách Trầm bế lấy Lưu Ba từ lòng cậu, bảo: "Đừng đùa nữa, mau về thay đồ đi nào."
"Tuân lệnh!" Chúc Du nhe răng đáp.
Sau khi cậu rời đi, Bách Trầm ôm Lưu Ba ra cửa, bật máy sấy bắt đầu hong khô lông cho nó.
Chúc Du vừa về đến nhà lập tức lục tủ tìm một bộ đồ ngủ mùa thu đông. Đó là bộ đồ lông ấm áp, màu nâu nhạt, trên ngực in hình một chú chó Samoyed trắng xù bông.
Chúc Du vội vàng sấy khô tóc, đứng trước gương chỉnh trang lại một chút mới rời khỏi nhà.