Mặt trời nhỏ kiêu kỳ Chúc Du x Trầm lặng tự ti dịu dàng Bách Trầm
🍙🍙🍙
Bách Trầm gọi điện cho Chúc Du nhiều lần nhưng cậu không bắt máy.
Chúc Du chỉ nhắn tin chúc anh lên đường thuận lợi.
Từ đó trở đi, Bách Trầm một mình lên Bắc Kinh.
Chúc Du trông không khác gì ngày thường. Sau hai tháng nghỉ hè ở nhà bà ngoại, cậu trở lại trường học.
Thỉnh thoảng Bách Trầm gọi điện hỏi thăm, Chúc Du đều trả lời đầy đủ.
Như thể chưa từng có cuộc cãi vã nào xảy ra. Chỉ riêng Bách Trầm biết rõ khoảng cách giữa hai người ngày càng xa.
Chúc Du đã hoàn toàn nhầm lẫn giữa ngưỡng mộ và yêu thương.
Bởi vì quá phụ thuộc vào Bách Trầm, tình cảm của cậu đã bị bóp méo. Thực tế, chỉ cần họ xa nhau đủ lâu, Chúc Du sẽ nhận ra mình chỉ quá dựa dẫm vào anh mà thôi.
Đó không phải tình yêu.
Ba mẹ Chúc Du nhận nuôi Bách Trầm, có lẽ chỉ mong anh yêu thương cậu như một người anh trai. Nhưng anh lại mang theo tâm tư ích kỷ, hệt như một kẻ... vô ơn.
Mỗi kỳ nghỉ hè đông hàng năm, Bách Trầm đều về nhà một thời gian. Chúc Du trông chững chạc hơn, nhưng cũng bướng bỉnh hơn.
Cậu nhóc trở thành một công tử nhỏ kiêu kỳ đúng chuẩn.
Khi Chúc Du thi tốt nghiệp, Bách Trầm lặng lẽ trở về mà không báo trước.
Anh đứng từ xa nhìn cậu bước ra khỏi phòng thi. Giờ đây Chúc Du đã cao lớn hơn nhiều, thậm chí còn cao hơn cả Ngu Liên Hoan.
Gương mặt thanh tú ấy khiến ai nhìn thấy lần đầu cũng phải thích mê.
Chúc Du gửi cho Bách Trầm tấm ảnh tốt nghiệp:【Anh ơi, em tốt nghiệp rồi!】
Bách Trầm phóng to thu nhỏ bức ảnh nhiều lần, cuối cùng chỉ nhắn:【Chúc mừng em, tốt nghiệp vui vẻ. Anh xin lỗi vì công việc bận quá không về được】
【Chúc Du: Không sao đâu anh, em chuẩn bị đi liên hoan rồi, nói chuyện sau nhé】
【Bách Trầm: Ừm, đừng uống nhiều quá】
【Chúc Du: Đến tận Bắc Kinh rồi còn quản em】
Bách Trầm muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng. Anh muốn nói mình là anh trai của cậu, đương nhiên có quyền quan tâm, nhưng sâu thẳm lại không muốn thừa nhận mối quan hệ ấy. Bởi với anh, đó không phải là hạnh phúc.
Mà là xiềng xích, là lời nguyền.
Mỗi lần tiến gần hơn một bước đến Chúc Du, những xiềng xích vô hình lại siết chặt hơn, không ngừng nhắc nhở anh không được phép ôm ấp những ý nghĩ sai trái ấy. Chú dì nuôi dưỡng anh không phải để anh lừa mất đứa con trai cưng của họ.
Bách Trầm lưu lại tất cả ảnh tốt nghiệp của Chúc Du.
Lẽ ra anh không nên vắng mặt vào ngày quan trọng này.
Nhìn bức ảnh gia đình đầy đủ, vị trí của anh lẽ ra phải ở đó. Nếu không có những tình cảm kia, anh vẫn sẽ là người anh trai mà Chúc Du luôn tự hào.
Nhưng đây là hình phạt anh tự nhận lấy.
Trong tấm ảnh cá nhân, Chúc Du cười rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh chứa đựng bầu trời sao. Bộ vest hơi rộng khiến cậu trông hơi gầy, nhưng vẫn đẹp đến nao lòng.
Mắt sáng răng đều, nụ cười để lộ chiếc răng nanh sắc nhọn đầy kiêu hãnh.
Có lẽ vì ngủ quên khi đang xem ảnh, đêm đó Bách Trầm gặp một giấc mơ phi lý mà đẹp đẽ.
Chúc Du trần truồng cưỡi trên người anh, gục mặt vào vai anh khóc nức nở.
......
Bách Trầm bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Khi tỉnh dậy, anh nhìn chằm chằm lên trần nhà, không biết đang nghĩ gì. Có lẽ đang tự trách mình là một kẻ tồi tệ khi dám mơ những giấc mộng dơ bẩn với đứa em trai của mình tới vậy.
Anh nhấc điện thoại lên nghe, giọng Ngu Liên Hoan vang lên: "Tiểu Trầm à, Tiểu Du nhắn tin cho bọn ta bảo lên Bắc Kinh tìm con rồi. Con có thời gian đến đón nó không?"
Bách Trầm bật dậy, "Em đi một mình ạ?"
"Ừ, thằng bé tự quyết định lớn thế mà không nói với ai cả. Nó đã lên máy bay rồi, dì gửi thông tin chuyến bay cho con nhé."
Bách Trầm thay đồ ngủ ngay lập tức.
"Con đi đón em ngay, dì đừng lo. Đón xong con sẽ báo tin cho dì rồi đưa em về."
"Cũng không cần vội đưa về đâu. Nó tốt nghiệp rồi, ra đó tìm con vì nhớ con quá thôi. Con dẫn nó đi chơi vài tháng đi."
Bách Trầm im lặng một lát rồi gật đầu: "Vâng, con hiểu rồi."
Sau khi cúp điện thoại, anh ném bộ đồ ngủ vào giỏ đồ bẩn, cố tình giấu chiếc quần lót ướt đẫm dưới đáy.
Khi Bạch Thần tới sân bay, chuyến bay của Chúc Du cũng vừa hạ cánh.
Anh đứng chờ ở cửa VIP.
Những hành khách bắt đầu xuất hiện.
Một gương mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt Bách Trầm. Vẫn khuôn mặt xinh đẹp đó nhưng giờ đã nhuộm tóc hồng rực rỡ, đeo khuyên tai lấp lánh khiến Bách Trầm thấy chói cả mắt.
"A! Anh ơi! Surprise!" Chúc Du chỉ mang theo điện thoại và tai nghe, đeo ba lô nhỏ sau lưng, thậm chí còn không mang vali.
Bách Trầm bước tới, nghiêm giọng: "Sao em liều thế! Một mình đi xa thế này, lỡ có chuyện gì thì sao?"
Anh đỡ lấy chiếc ba lô của Chúc Du.
Chúc Du vồn vã khoác tay anh, cười nói: "Anh ơi, sao anh giận mà vẫn đẹp trai thế nhỉ!"
"Chẳng trách sau ngần ấy năm, em vẫn thích anh nhiều đến vậy." Chúc Du dí sát vào người Bách Trầm, hương hoa trà nồng nặc phả vào mũi anh.
Bách Trầm chọn cách im lặng.
Anh mở cửa ghế phụ cho Chúc Du ngồi vào.
Chỉ khi cậu đã ổn định, anh mới ngồi lên ghế lái.
"Anh ơi, anh không nhớ em à?" Chúc Du co chân lên ghế, cằm tựa vào đầu gối, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm Bách Trầm.
Bách Trầm liếc nhìn, phát hiện đầu lưỡi Chúc Du lấp ló ánh bạc. Khi anh định nhìn kỹ hơn, cậu đã khép miệng lại.
Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nói: "Bỏ chân xuống."
Chúc Du ngoan ngoãn nghe lời.
Bách Trầm nói thêm: "Thắt dây an toàn vào."
Chúc Du giơ hai tay ra, "Anh thắt giúp em với."
"Tự em làm được mà."
Bách Trầm đang cố tránh mọi tiếp xúc thân mật với Chúc Du, bởi chỉ cần đến gần một chút thôi, bao nhiêu nhớ nhung dồn nén bấy lâu sẽ trào ra như suối thác, không ai lường được chuyện gì sẽ xảy ra.
Chúc Du nhíu mày, "Anh không thích Cá Nhỏ nữa ư?"
Lần cuối cùng nghe câu này đã là mấy năm trước, Bách Trầm thoáng chốc ngẩn người.
"Thôi được." Chúc Du nhún vai, vừa định tự thắt dây an toàn thì Bách Trầm đã nghiêng người sang. Anh kéo dây an toàn qua người cậu cài khóa cẩn thận.
"Ngồi yên, anh lái về nhà."
"Dạ."
Chúc Du nhìn trộm Bách Trầm cười khẽ.
Chiếc xe dừng trước căn hộ của Bách Trầm. Anh mở cửa xe, nói: "Em xuống trước đi, anh về nấu cơm trưa cho em."
Chúc Du lại giơ hai tay ra, "Cởi dây giúp em."
Bách Trầm thở dài bất lực, nhận ra Chúc Du vẫn đáng yêu như xưa, chẳng chín chắn thêm chút nào.
Anh cúi xuống mở khóa an toàn, vừa định đứng thẳng thì Chúc Du đã ôm chầm lấy anh.
"Anh ơi, em nhớ anh nhiều lắm." Chúc Du áp mặt vào tấm lưng rộng của Bách Trầm thì thầm.
Bách Trầm im lặng gỡ tay cậu ra.
Anh đứng thẳng người, biết mình nên tỏ ra tức giận nhưng khổ nỗi đối phương lại là Chúc Du, anh thậm chí ngay cả giả vờ cũng không nổi.
"Xuống xe đi em, chúng ta về nhà."
"Dạ." Chúc Du nhảy xuống xe, vội vã níu tay áo Bách Trầm.
Sau màn kéo co qua lại, cuối cùng hai người cũng vào đến nhà.
Bách Trầm lấy đôi dép đi trong nhà đưa cho Chúc Du.
"Em ra ghế sofa ngồi một lát, anh đi chuẩn bị bữa trưa."
Chúc Du ngồi trên sofa chống cằm nhìn Bách Trầm đeo tạp dề bận rộn trong bếp, bỗng cười khúc khích: "Anh ơi, anh học nấu ăn từ khi nào thế?"
"Ở Bắc Kinh một mình, tự khắc phải học."
Chúc Du "ồ" một tiếng, đứng dậy đi dạo quanh căn hộ.
Cánh cửa phòng ngủ mở hé, hương hoa bồ kết mát lạnh thoang thoảng bay ra.
Trên bàn làm việc trong phòng sách là bức ảnh chụp chung của hai người từ mấy năm trước.
Cậu còn phát hiện cả dụng cụ tập thể hình, chẳng trách vóc dáng Bách Trầm bây giờ vừa cao lớn vừa vạm vỡ đến thế.
"Anh ơi, nhà vệ sinh ở đâu thế?"
"Bên trái phòng sách."
Chúc Du bước vào, mắt đảo quanh bồn rửa mặt.
Kết luận: Rất tốt, không có dấu vết người khác.
Lúc Chúc Du sắp rời đi, cậu chợt thấy giỏ đồ bẩn với bộ quần áo ngủ cậu tặng anh năm ngoái...
Bách Trầm đang rửa rau bỗng giật mình. Nhớ tới mấy thứ trong giỏ đồ trong phòng tắm, anh vội vàng lau tay chạy vào.
Vừa tới cửa phòng tắm, anh chứng kiến cảnh Chúc Du ngồi khoanh chân chễm chệ trên bồn rửa mặt, tay cầm chiếc quần lót ướt của anh, mỉm cười nhìn Bách Trầm ở cửa.
Chúc Du nở nụ cười thân thiện với Bách Trầm: "Anh ơi, dạo này nóng nảy quá ha?"
Bách Trầm bước tới giật lại chiếc quần lót ném vào giỏ đồ.
"Cá Nhỏ, không được tùy tiện động vào đồ của người khác."
Chúc Du dùng chân khẽ cọ vào lưng anh, "Anh cũng là người khác sao?"
Bách Trầm nắm lấy bàn chân đung đưa của cậu và nói: "Em biết mình đang làm gì không Cá Nhỏ?"
Chúc Du lại cười: "Anh mơ thấy gì đêm qua? Em? Hay là..."
Bách Trầm che miệng cậu lại.
Chúc Du thè lưỡi li.ếm vào lòng bàn tay anh.
Cảm giác chiếc khuyên lưỡi lướt qua khiến tim Bách Trầm đập thình thịch, anh vội vã rút tay về.
"Tóc em, cùng mấy thứ này... làm từ khi nào vậy?"
"Anh đoán xem?" Chúc Du thè lưỡi ra. Chiếc khuyên bạc lấp lánh trên đầu lưỡi, phía cuống lưỡi còn xăm mấy ký tự...
Bách Trầm nheo mắt nhìn kỹ, "Bai".
"Đẹp không anh?" Chúc Du rụt lưỡi lại.
"Em xăm gì ở cuống lưỡi?"
Chúc Du lại thè lưỡi ra.
Sợ Bách Trầm phát hiện ra khuyết điểm, vài giây sau cậu liền rút lưỡi vào, "Anh nhìn rõ chưa?"
"Cá Nhỏ, em thật sự..." Giọng Bách Trầm trở nên khàn đặc, rõ ràng đang kìm nén điều gì đó.
"Em làm sao?"
"Em có biết mình đang làm gì không?"
"Em biết, em thích anh."
"Em cũng biết đang gọi anh là anh trai." Bách Trầm cảm thấy đầu hơi đau.
Chúc Du nghiêng đầu, "Không thì em nên gọi là gì? Chồng?"
Bách Trầm nghẹt thở.
"Em thật không biết nghe lời."
"Vậy thì sao?"
"Em lúc nào cũng như vậy. Giữa chúng ta không nên có bất kỳ quan hệ nào khác. Nếu anh cũng bất chấp làm càn, anh lấy gì để đối diện ba mẹ em, gia đình em? Họ có biết cái giá của việc nhận nuôi anh là đứa con trai út sẽ bị đứa con nuôi ấy lừa mất không?" Bách Trầm chống hai tay bên người Chúc Du.
Anh cúi đầu xuống.
Giọng khản đặc.
Chất chứa đầy khổ sở.
"Em biết ngay anh sẽ lo nghĩ những chuyện này mà." Chúc Du thở phào nhẹ nhõm, giọng nói cũng dịu lại.
Cậu nâng mặt Bách Trầm, hôn lên mắt anh. Lần này anh không tránh né.
"Ba năm trước, anh hai đã nói với em rằng những gì anh gánh vác còn nhiều hơn những gì em thấy. Em tưởng anh chỉ đơn giản là không thích em."
"Anh ấy là người ngoài cuộc, nhìn thấu mọi thứ rất rõ ràng. Anh ấy đã nói cho em biết tất cả rồi."
Một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt Bách Trầm.
"Vài tháng trước, em đã nói với mẹ và cả nhà rằng em thích anh."
"Ba em nổi điên lên." Chúc Du bật cười, "Nhưng họ không quản được em. Ông hỏi em thích anh từ khi nào."
"Em bảo không biết, chỉ biết là thích anh. Nếu họ không cho em thích anh, em sẽ bỏ nhà đi."
"Mẹ nói em thích anh nhưng chắc gì anh đã thích em. Em bảo đợi đến khi tốt nghiệp sẽ đến tìm anh hỏi thẳng. Thế là em ở đây rồi này." Chúc Du nhướng mày.
Bách Trầm sửng sốt một lát rồi mới phản ứng lại. Sự xuất hiện bất ngờ của Chúc Du sáng nay khiến anh không có thời gian để suy nghĩ thấu đáo.
Nếu không có sự đồng ý ngầm của Ngu Liên Hoan, làm sao cậu có thể dễ dàng đến Bắc Kinh thế này?
"Vậy là..." Giọng Bách Trầm nghẹn lại.
"Em thật sự đã trưởng thành rồi. Anh từng nói tụi mình lớn lên sẽ không phải xa nhau lâu nữa, anh còn giữ lời không?"
"Em... không ghét anh sao?"
Chúc Du lắc đầu: "Không, em biết anh đã phải chịu đựng những gì. Nhiều năm nay chắc hẳn anh cũng khổ sở lắm nhỉ. Ba từng thử lòng anh, phải không?"
"Em biết?"
Chúc Du cười: "Thì ra là thật."
"Em lừa anh." Bách Trầm bất lực.
Chúc Du cười đắc ý: "Chiến trường không từ thủ đoạn mà."
Bách Trầm hôn cậu.
Chúc Du hé môi đáp lại.
Nụ hôn mang theo bao năm tháng yêu thương nhung nhớ dồn nén, mãnh liệt và cuồng nhiệt đến mức Chúc Du thở không nổi, nước mắt lăn dài từ khoé mắt.
Sau một hồi lâu, Bách Trầm buông cậu ra. Anh cúi đầu chôn mặt vào cổ Chúc Du, buồn bã nói: "Là anh dụ dỗ em..."
"Anh chỉ giả vờ là một người trưởng thành đứng đắn."
Chúc Du không đồng ý: "Vậy sao? Sao em cứ có cảm giác là em dụ dỗ anh mới đúng chứ nhỉ anh Tiểu Trầm?"
Lại bị hôn ngập lời.
Bữa trưa bị bỏ quên, họ hôn nhau từ phòng tắm đến tận giường ngủ.
Chúc Du nằm trên giường, mặt đỏ bừng. Bách Trầm ân cần hỏi cậu: "Hình xăm trên lưỡi em... lúc xăm có đau không?"
Chúc Du mím môi, suy nghĩ một lát rồi đáp: "Không đau đâu, đây chỉ là hình xăm giả thôi."
Cậu mỉm cười, nước mắt trào ra, "Xăm thật đau lắm. Nhưng nếu anh thích, em cũng có thể..."
Bách Trầm hôn cậu một cái, ngắt lời: "Không cần, như thế này là đẹp lắm rồi."
Chúc Du ôm cổ anh đáp lại nụ hôn sâu.
......
Bảy giờ tối, Bách Trầm đang nấu cơm thì nhận được điện thoại của Ngu Liên Hoan.
"Con đón Cá Nhỏ rồi, giờ em ấy đang ngủ." Bách Trầm quay đầu nhìn về phòng ngủ. Lúc này, Chúc Du đang nằm giữa chiếc giường lớn trong phòng ngủ, người đầy dấu vết đỏ đỏ hồng hồng, hô hấp đều đặn, mí mắt còn ươn ướt...
Sau khi cúp điện thoại.
Ba người trong nhà tụ tập lại với nhau.
"Tiểu Du nói rồi, hay chưa nói?" Chúc Thành hỏi.
Ngu Liên Hoan: "Gọi điện nhưng nó không nghe máy."
Chúc Đình đẩy kính, nói: "Dựa theo hiểu biết của con về Chúc Du, chuyện này nó không giữ nổi quá trưa đâu."
Ngu Liên Hoan hỏi: "Ồ, thế là hai đứa nó thực sự ở bên nhau à?"
Chúc Thành: "Con trai thứ thành con rể rồi á?"
Chúc Đình bình tĩnh đáp: "Đúng vậy."
Cùng lúc đó, tại Bắc Kinh—
Bách Trầm cúi xuống hôn lên má Chúc Du, nhẹ nhàng gọi: "Cá Nhỏ ơi, đến giờ ăn tối rồi."