• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh anh anh! Anh hai!?" Chúc Du bị dọa đến mức giọng cũng vỡ.

🍙🍙🍙

Chúc Du bị chọc cười, dùng khuỷu tay huých nhẹ vào eo Bách Trầm, "Em nói gì anh cũng gật đầu đồng ý, thật là."

Bách Trầm cũng cười theo, cúi đầu nhìn cậu.

Anh cảm thấy bất kể Chúc Du làm gì cũng đều ảnh hưởng đến mình — vui vẻ, buồn bã, giận dữ, u sầu...

Từ sau khi quen biết Chúc Du, Bách Trầm mới bắt đầu cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của bản thân theo cảm xúc của một người khác.

Cánh cửa đóng chặt bỗng nhiên bị gõ nhẹ, một chú chó Samoyed xinh đẹp nhảy vào trong, từ đó thế giới sau cánh cửa ấy dần được thắp sáng.

Bóng tối bị xua tan.

Nơi nào có cậu, nơi đó có mặt trời và ánh sáng.

Chúc Du đang xem dự báo thời tiết trên điện thoại, phàn nàn: "Dự báo nói hôm nay có tuyết rơi, kết quả chỉ toàn gió lạnh, định đóng băng ai đây chứ?!"

Bách Trầm nhìn thấy hàng mi dài của Chúc Du rung động trong gió đêm, đôi môi mỏng khẽ mở phát ra âm thanh dễ nghe.

"Cá Nhỏ." Bách Trầm đột nhiên gọi cậu.

Chúc Du ngẩng đầu nhìn anh, "Dạ? Sao thế anh?"

Bách Trầm bất chợt đưa cả hai tay ra khỏi túi áo, nâng gương mặt bị gió thổi lạnh của Chúc Du lên, không nói một lời mà cúi đầu hôn xuống.

Chúc Du sửng sốt, nhưng cũng không hề né tránh nụ hôn này, chỉ lặng lẽ nhắm mắt lại cảm nhận nụ hôn dịu dàng, trân trọng của Bách Trầm.

Bách Trầm nhẹ nhàng liế.m m.út bờ môi dưới của Chúc Du, chậm rãi mà đong đầy thương yêu.

Khoảng một phút trôi qua, Chúc Du bỗng cảm thấy có thứ gì đó lành lạnh từ trên trời rơi xuống, đáp lên mi mắt, chóp mũi và gò má mình.

Chúc Du từ từ mở mắt, nhìn thấy những bông tuyết trắng nhẹ nhàng rơi xuống lặng lẽ đáp lên vai cả hai.

Bách Trầm chậm rãi buông cậu ra, ánh mắt anh sâu thẳm, dịu dàng và ấm áp.

"Tuyết rơi rồi." Chúc Du thở ra một làn hơi trắng.

"Ừm, tuyết rơi rồi."

"Vậy chúng ta mau đi mua—"

Chúc Du chưa kịp nói xong, Bách Trầm hiếm khi lại ngắt lời cậu:

"Cá Nhỏ, anh yêu em."

Mặt Chúc Du đỏ bừng, giơ một ngón tay lên khẳng định: "Anh đang nói lời đường mật đấy!"

Bách Trầm gật đầu không do dự: "Đúng, anh đang nói lời đường mật."

Trái tim Chúc Du run lên dữ dội. Cậu nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy eo anh, vùi mặt vào ngực anh, giọng nói tràn đầy vui sướng: "Em cũng vậy! Em siêu thích anh!"

Tuyết rơi lả tả phủ lên vai họ, từng cơn gió thổi qua mang theo hơi lạnh.

"Meo!" Lưu Ba ở dưới chân đột nhiên phát ra tiếng kêu đầy bất mãn.

Chúc Du vội vàng tách khỏi Bách Trầm, ngồi xổm xuống bế nó lên, "Xin lỗi xin lỗi, lạnh nhạt với mày rồi, ôm một cái nào."

Chúc Du phủi đi những mảnh tuyết vụn bám trên lông nó.

Bách Trầm đưa tay bế lấy Lưu Ba, tay còn lại nắm tay Chúc Du, hai người cùng nhau đi đến cửa hàng tiện lợi.

Trên đường về, Chúc Du mua hai ly cà phê nóng.

Lúc này đã là chín giờ rưỡi tối.

Chúc Du ngồi khoanh chân trên thảm trước bàn trà xem phim trên laptop, còn Bách Trầm thì vào bếp nấu mì.

Lưu Ba đã ngủ say đến trời long đất lở, ngáy vang trời ngay bên cạnh cậu, xem ra được dắt đi dạo một vòng thật sự làm nó mệt lả.

Ngoài cửa sổ, tuyết rơi ngày càng dày, từng mảnh lớn như lông ngỗng lặng lẽ rơi xuống.

Gió lạnh rít gào, cây cối bị thổi trụi gần hết lá.

Mặt hồ tĩnh lặng gợn sóng nhẹ.

Bên trong homestay, hệ thống sưởi vẫn chạy, lò sưởi trong phòng khách cũng cháy rực, chỉ cần mặc một bộ đồ ngủ mỏng là đủ ấm.

Chúc Du nhấp một ngụm cà phê nóng, mắt vẫn dán vào màn hình laptop.

Từ bếp, hương thơm của món trứng sốt cà chua bay ra kích thích vị giác của cậu. Chúc Du chống cằm nhìn vào bếp, hỏi: "Anh ơi, có khi nào ngày mai tuyết rơi dày quá chúng ta không về được không?"

Bách Trầm bưng tô mì nóng hổi đi ra, đáp: "Vậy thì ở lại chơi thêm vài ngày."

"Xem ra em rất thích nơi này." Bách Trầm đặt tô mì xuống trước mặt Chúc Du.

Chúc Du cười tít mắt nhận lấy đôi đũa Bách Trầm đưa, kéo tô mì lại trước mặt, "Dạ, vậy chúng ta chơi ở đây thật lâu thật lâu nhé."

Bách Trầm dời laptop trên bàn qua một bên, nhìn Chúc Du ăn mì.

Chúc Du đã quen với việc mình ăn khuya, còn Bách Trầm thì không. Nếu cậu có được ý chí kiên định như anh, đúng là lợi hại thật đấy. Sao trên đời lại có người không thích ăn uống cơ chứ?

Sau khi ăn xong, Chúc Du đi đánh răng.

Ra ngoài rồi lại quấn lấy Bách Trầm thêm một lần nữa, những tiếng nức nở đè nén kéo dài đến tận hơn hai giờ sáng mới kết thúc.

Sáng hôm sau, mặt trời đã lên cao, ngoài trời vẫn còn lác đác tuyết rơi.

Bên trong nhà ấm áp, cửa sổ kính trong suốt phủ đầy hơi nước.

Trên giường, hai người ôm nhau ngủ say.

Chúc Du vùi mặt vào lồng ngực Bách Trầm, cả hai vẫn mặc chung một bộ đồ ngủ, vì hai bộ đồ ngủ cậu mang theo đều đã "hi sinh anh dũng".

Chiếc áo Chúc Du đang mặc rộng hơn người cậu hẳn một vòng, trông như trẻ con mặc trộm quần áo của người lớn.

Những vùng da để lộ bên ngoài còn lưu lại rất nhiều dấu vết đỏ nhàn nhạt, Chúc Du ngủ rất sâu.

Quần thì đang treo trên người Bách Trầm, trên ngực anh đầy những vết cắn chi chít trải dài khắp nơi.

Cả trên cổ cũng có không ít dấu hôn và dấu răng.

Mỗi khi đau, Chúc Du chỉ biết cắn anh, đến một vết cào cũng không nỡ để lại.

Lưu Ba nằm ngủ trên khoảng trống bên trên đầu hai người.

Lúc này là tám rưỡi sáng.

Điện thoại của Chúc Du trên tủ đầu giường đột nhiên rung lên một cái, chuông báo gọi đến vang lên.

Chúc Du vừa mới nhíu mày, Bách Trầm đã chống tay ngồi dậy, cầm điện thoại nhấn tắt chuông.

Tên hiển thị trên màn hình là: 【Anh hai】.

Bách Trầm thấy Chúc Du ngủ rất say, không nỡ đánh thức cậu.

Đối phương cũng đã cúp máy, nhưng chỉ giây tiếp theo, điện thoại lại reo lên lần nữa.

Hiếm khi nào Chúc Du có tâm trạng khó chịu khi vừa thức dậy, nhưng lần này lại bị đánh thức đến mức bực bội. Cậu nhướn đầu lên, gương mặt vẫn còn ngái ngủ, hỏi: "Ai thế?"

Bách Trầm đáp: "Anh trai em."

Chúc Du thở dài một hơi, cọ cọ vào lòng anh rồi mới nói: "Anh ơi, giúp em nghe đi."

Bách Trầm nhận điện thoại, bật loa ngoài.

Ngay lập tức, giọng nói của Chúc Đình truyền ra từ đầu dây bên kia: "Chúc Du, anh đến London rồi."

"Ừm..." Chúc Du nhắm mắt uể oải đáp một tiếng, nhưng ngay sau đó lại lập tức bật dậy, "Cái gì? Không phải mai anh mới đến sao?"

Chúc Đình vừa lên xe, tài xế từ tốn lái xe về hướng trường đại học của Chúc Du.

Hắn chậm rãi trả lời: "Anh đã xử lý xong công việc, đến sớm một ngày để giải quyết chuyện bên này luôn."

Chúc Du: ...

Chúc Đình tiếp tục: "Anh biết em đang đi chơi với bạn trai, anh không có sở thích làm bóng đèn đâu."

Chúc Du bật cười, giọng điệu đầy nịnh nọt: "Anh vất vả rồi nhỉ? Vậy hôm nay anh cứ lo công việc cho tốt đi, ngày mai em sẽ đưa bạn trai đến gặp anh."

Bên kia im lặng vài giây, sau đó Chúc Du nghe thấy âm thanh điện thoại bị cúp máy.

"Ngủ tiếp thôi anh." Chúc Du lại chui vào chăn, vòng tay ôm lấy eo Bách Trầm, "Bên ngoài vẫn đang có tuyết rơi, thời tiết như thế này thích hợp để ngủ nhất."

Đối với Chúc Du, chỉ cần cậu muốn ngủ thì ba trăm sáu mươi lăm ngày trong năm, cậu đều có thể tìm ra một trăm ba mươi lăm cái lý do.

"Không đói à? Anh dậy nấu ăn cho em nhé?" Bách Trầm bị cậu quậy một hồi, không còn buồn ngủ nữa.

Chúc Du không vui ôm chặt lấy eo anh, cố chấp làm nũng: "Ngủ với em thêm một chút nữa đi, đây là yêu cầu lớn nhất của em ngày hôm nay đó."

Chúc Du hoàn toàn không muốn rời khỏi vòng tay ấm áp của Bách Trầm.

Chúc Du đã nói vậy rồi, Bách Trầm cũng mặc kệ, nằm xuống lần nữa. Chúc Du ôm chặt lấy eo anh, gác chân lên đùi anh, dụi đầu vào lồng ngực anh, giọng nói vẫn còn lơ mơ ngái ngủ: "Anh trai em đến London rồi, chắc lại sắp lên lớp em một trận nữa. Đến lúc đó, những gì anh ấy nói với anh, một chữ cũng đừng tin."

"Có khi anh ấy còn ném năm triệu bảng vào mặt anh rồi nói 'Rời xa em trai tôi đi' nữa ấy." Hơi thở ấm áp của Chúc Du phả lên da Bách Trầm khi cậu nói.

Cậu còn bắt chước giọng nói lạnh lùng của Chúc Đình.

Bách Trầm cười khẽ, Chúc Du tiếp tục nói: "Đương nhiên em sẽ bảo vệ anh."

"Được, cảm ơn Cá Nhỏ đã bảo vệ anh." Bách Trầm rất tự nhiên bế cậu lên.

Chúc Du nhắm mắt, khẽ cười.

"Anh ơi, hôm nay em cũng yêu anh." 

Bách Trầm cảm thấy trong lòng mềm nhũn, vùi mặt vào mái tóc của Chúc Du nhẹ nhàng cọ cọ.

Chúc Du bật cười, "Anh sao lại giống cún con thế?"

Bách Trầm chỉ cười không đáp.

Rốt cuộc là ai giống cún con hơn đây?

Có lẽ vì Chúc Đình đã đến London, hai người cũng không ở lại thị trấn Kakiya lâu hơn.

Sau khi ăn trưa xong, hai người lái xe trở về trường.

Tuyết trên đường đã được dọn sạch nhưng Bách Trầm vẫn lái xe rất chậm.

Chúc Du tập trung soạn bài đăng cho trang cá nhân trên ghế phụ.

Cậu đăng rất nhiều ảnh chụp chung của cả hai, đồng thời chặn hiển thị với người nhà nhưng cậu cũng chủ động giải thích lý do với Bách Trầm.

Dù sao thì Chúc Du luôn suy nghĩ rất xa. Nếu một ngày nào đó đàn anh vô tình phát hiện ra bài đăng công khai của cậu lại bị chặn với người nhà, sau đó vì chuyện này mà buồn rầu...

Dựa vào tính cách của Bách Trầm, anh có khó chịu thế nào cũng sẽ không nói ra, đến mức có thể sẽ tự dằn vặt đến mức sinh bệnh mất.

Chúc Du gọi đây là "phòng bệnh hơn chữa bệnh".

Xe chạy được gần nửa quãng đường, qua vài khúc cua, Chúc Du lấy một chai nước đưa qua, "Anh ơi, anh muốn uống nước không?"

Bách Trầm dời mắt khỏi gương chiếu hậu, lắc đầu nói không khát lắm, sau đó lại hơi chần chừ bảo: "Hình như có xe đang bám theo chúng ta."

"Hả?" Chúc Du xoay người tựa lưng vào ghế, quay đầu nhìn ra sau.

Lúc đầu, Chúc Du cũng thấy chiếc xe này quen quen vì nó đi quá gần, nhưng sau đó khoảng cách dần nới rộng ra nên cậu cũng không để ý nữa.

Chúc Du còn chưa kịp nói gì, điện thoại của cậu đột nhiên đổ chuông, là Chúc Đình gọi đến.

Chúc Du nhanh chóng nhấn nghe máy.

"Phía trước có một ngã rẽ, đừng đi thẳng, rẽ vào đường còn lại. Người của anh đang đợi ở đó." Giọng nói lạnh lùng và nghiêm túc của Chúc Đình truyền đến.

Chúc Du nhìn Bách Trầm. Anh gật đầu, đạp ga tăng tốc.

"Anh." Chúc Du khẽ gọi một tiếng.

Bàn tay cậu vô thức nắm chặt lấy vạt áo của Bách Trầm.

Gần như cùng lúc đó, giọng của Chúc Đình và Bách Trầm đồng thời vang lên: "Đừng sợ."

"Dạ." Chúc Du đáp.

Chúc Đình tiếp tục nói: "Kẻ bám theo các em là trợ lý của Hoàng Vũ. Cẩn thận kéo giãn khoảng cách, coi chừng hắn chó cùng rứt giậu."

Bách Trầm ghé sát điện thoại của Chúc Du, trầm giọng đáp: "Đã rõ."

Bách Trầm tiếp tục tăng tốc.

Lúc này, họ đang ở một khu vực hẻo lánh nhất London, xung quanh hoàn toàn không có camera giám sát. Nếu xảy ra tai nạn giao thông, rất khó để không bị coi là một sự cố ngoài ý muốn.

Không có gì lạ khi đối phương chọn đuổi theo họ đến đây.

Trái tim Chúc Du đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tới ngã rẽ mà Chúc Đình đã nói, Bách Trầm xoay vô lăng rẽ vào con đường còn lại.

Chỉ hai phút sau, họ lái xe vào một con đường cực kỳ hẹp. Từ xa Chúc Du đã nhìn thấy hai bên đường đều có xe đỗ, bên cạnh mỗi xe đều có một hàng vệ sĩ mặc vest đen đứng nghiêm chỉnh.

"Jessica!" Chúc Du nhận ra người đứng đầu nhóm vệ sĩ, liền quay sang nói với Bách Trầm: "Vệ sĩ của anh trai em!"

Bách Trầm gật đầu, "Ừm."

Anh vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng hai tay nắm chặt vô lăng đến mức nổi rõ từng đường gân xanh.

Anh cũng đang lo lắng cho Chúc Du.

Điện thoại của Chúc Đình vẫn chưa cúp máy, hắn nói: "Lái xe vào giữa hai chiếc xe kia, sau đó xuống xe đi ra phía sau sẽ có người đưa hai đứa về."

Bách Trầm làm theo, dừng xe ở giữa hai chiếc xe kia.

Chúc Du đã nhanh nhẹn cởi dây an toàn, ôm chặt Lưu Ba trong lòng, đợi xe dừng hẳn liền lập tức mở cửa nhảy xuống.

Bách Trầm lấy hành lý từ cốp xe, sau đó cùng Chúc Du đi ra phía sau.

Chúc Du chạy đến trước mặt Jessica, lo lắng hỏi: "Jessica! Anh trai tôi đâu?"

Trên mặt Jessica có một vết sẹo dài trông rất dữ dằn, nhưng giọng nói đáp lại Chúc Du lại vô cùng trầm ổn và ôn hòa: "Đại thiếu gia đang theo sát chiếc xe kia. Cậu và người yêu nên lên xe về trước, phần còn lại cứ giao cho bọn tôi."

Chúc Du gật đầu, quay lại nhìn. Chiếc xe đã bám theo họ từ nãy giờ hiện đang bị kẹp chặt ở giữa không thể tiến lên, phía sau Chúc Đình cũng đã đuổi kịp.

Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, Chúc Du thực sự không muốn biết.

Cậu vẫn còn sợ hãi, cùng Bách Trầm bước lên chiếc xe khác ngồi vào hàng ghế sau.

Người lái xe cũng là tài xế mà Chúc Du quen.

Tài xế lên tiếng trấn an: "Thiếu gia, đừng lo lắng, đại thiếu gia sẽ xử lý ổn thỏa."

Chúc Du siết chặt tay Bách Trầm, gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Bách Trầm ôm chặt Chúc Du, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cậu an ủi: "Đừng sợ, không sao đâu."

Chúc Du đáp lại với giọng đầy áy náy: "Anh, em xin lỗi đã khiến anh bị cuốn vào chuyện này."

Nếu Chúc Đình không đến London sớm, Chúc Du không biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Trái tim cậu vẫn chưa thể bình ổn lại.

Bách Trầm an ủi: "Không phải lỗi của em, em không cần tự trách mình."

"Người sai là bọn họ, người vào tù cũng sẽ là bọn họ."

Trước đây Chúc Du không hề để Hoàng Vũ vào mắt, nhưng sau khi trực tiếp trải qua tình huống này, cậu mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Chúc Du ôm chặt Bách Trầm, nhắm mắt lại, "Anh ơi, anh trai em sẽ giải quyết ổn thỏa..."

"Ừm, sẽ ổn thôi."

Cứ như vậy, chiếc xe đưa họ trở về nhà an toàn.

Về đến nhà, Chúc Du lập tức gọi cho Chúc Đình: "Anh, anh không sao chứ? Tên trợ lý đó bị bắt chưa?"

"Không sao, hắn cũng đã bị bắt. Những chuyện khác em không cần lo lắng quá nhiều." Có lẽ cảm thấy giọng điệu của mình hơi lạnh lùng, Chúc Đình lại hạ thấp giọng dặn dò: "Buổi tối ăn uống tử tế, ăn xong ngủ một giấc, anh sẽ xử lý mọi chuyện."

Chúc Du ừm một tiếng, Chúc Đình cúp máy.

Bách Trầm vẫn luôn ở bên cạnh theo dõi. Đợi cậu cúp máy, anh lập tức mở rộng vòng tay đón lấy Chúc Du đang lao vào lòng mình.

Chúc Du thở dài: "Aiz, nhiều chuyện phiền phức quá."

Tất cả mọi rắc rối cứ dồn dập đến cùng một lúc, tâm trạng vui vẻ của cậu suốt hai ngày qua đã hoàn toàn bị phá hỏng.

"Không sao đâu, như anh trai em nói đấy, ăn uống đầy đủ, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai mọi thứ sẽ ổn hơn." Giọng nói của Bách Trầm tràn đầy đau lòng.

Chúc Du khẽ dạ.

Dẫu có buồn phiền thế nào đi nữa, bữa tối do Bách Trầm nấu cậu vẫn ăn rất ngon miệng.

Suy cho cùng, đây cũng không phải lần đầu tiên cậu gặp phải chuyện như thế này.

Hơn nữa—

Đã đến nước này, cứ ăn trước đã!

Ngày hôm sau, tuyết ở London đã bớt rơi, nhưng thời tiết vẫn lạnh thấu xương.

Chúc Du ngủ thẳng đến mười giờ sáng mới tỉnh, bên cạnh đã lạnh từ lâu, không biết Bách Trầm đã dậy bao lâu rồi.

Bên ngoài hình như có tiếng nói chuyện. Chúc Du thấy hơi khó hiểu, đàn anh từ khi nào lại có nhiều chuyện để trò chuyện với Lưu Ba vậy?

Không đúng, hình như còn có giọng một người đàn ông khác!

Lưu Ba thành tinh rồi sao?!!

Chúc Du vội vàng mặc áo ngoài vào, xỏ dép đi nhanh đến cửa, cạch một tiếng mở toang cửa phòng ngủ.

Trên sofa phòng khách, một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest chỉn chu quay đầu lại.

Nhìn thấy gương mặt quen thuộc ấy—

Chúc Du: !

"Anh anh anh! Anh hai!?" Chúc Du bị dọa đến mức giọng cũng vỡ nốt, lập tức tỉnh cả ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK