Xin anh đó, tui và Lưu Ba thực sự có thể làm bất cứ chuyện gì T^T
🍙🍙🍙
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, Chúc Du gần như không kịp suy nghĩ mà lập tức ôm chặt con mèo trong lòng, giơ nó lên che mặt, tuyệt vọng kêu lên:
"Không phải tui đâu! Là nó đó!"
Giọng nói vốn ngang ngược bướng bỉnh của cậu thậm chí còn vì hoảng loạn mà vỡ tông.
Không khí lập tức đông cứng lại, cả hành lang im ắng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Cũng phải thôi, giữa đêm khuya mà trước cửa nhà bị làm ầm đến mức này, mở ra lại thấy một người ôm mèo quỳ trước cửa, ai nhìn thấy cảnh tượng này cũng sẽ cạn lời mà thôi.
"...Xin lỗi." Chúc Du đành chủ động xin lỗi vì sự thất thố của mình.
Đối phương vẫn không lên tiếng. Đến lúc này, Chúc Du mới phản ứng lại — mình đang ở nước ngoài, nói tiếng Trung xin lỗi chẳng khác nào ở Trung Quốc mà dùng tiếng Anh để nói xin lỗi, thiếu thành ý chết đi được!
Chúc Du đặt Lưu Ba xuống, ôm nó vào lòng, định bụng sẽ lặp lại lời xin lỗi bằng tiếng Anh.
Đúng lúc đó, từ phía trên đầu truyền đến một tiếng cười khẽ.
Không hề có ác ý, giọng cười trầm ấm, dịu dàng mà quấn quýt vang lên bên tai khiến Chúc Du cảm thấy ngưa ngứa tận đáy lòng.
"Xin chào."
Một giọng nói rõ ràng, chuẩn xác vang lên bằng tiếng Trung.
Giọng điệu ôn hòa, phát âm rành rọt, tựa như dòng nước xuân chảy nhẹ nhàng.
"Không sao đâu."
Ngay khi nghe thấy tiếng Trung, Chúc Du lập tức trừng lớn mắt. Cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào người trước mặt.
Đó là một người đàn ông cao ráo, dáng người rắn rỏi, bờ ng.ực rộng, ngũ quan sắc nét mang đậm vẻ đẹp phương Đông.
Trong đường nét thanh tú của anh phảng phất sự trầm ổn dịu dàng của một người trưởng thành. Hàng mày đậm như tranh mực hơi cong lên, đôi mắt có màu xám nhạt, sâu thẳm và mê hoặc. Khóe môi anh khẽ cong, lộ ra một nụ cười nhạt tự nhiên.
Rõ ràng, anh không hề tức giận vì hành động thất lễ của Chúc Du.
Lúc này, cả hai người đều đang quan sát lẫn nhau.
Ánh mắt của Bách Trầm thoáng qua một tia kinh ngạc. Còn Chúc Du thì nhìn chằm chằm không chút che giấu, cứ như muốn nhìn thấu người ta vậy.
Bách Trầm khẽ ho một tiếng, hơi nghiêng đầu sang một bên.
"Xin lỗi." Chúc Du hoàn hồn, ngượng ngùng nói: "Chuyện này là ngoài ý muốn, tui... có thể giải thích."
Cậu ôm chặt Lưu Ba, cố gắng giải thích: "Nó ngửi thấy mùi thơm bên ngoài nên lén chạy ra ngoài. Tui chỉ định bế nó về thôi nhưng không chú ý nên đâm sầm vào cửa nhà anh."
Giọng Chúc Du càng nói càng nhỏ.
Đôi mắt cậu có màu mực nhạt, trong veo như pha lê ngâm trong nước, hàng mi dài khẽ rung, trông vừa đẹp lại vừa đáng thương.
Vết sưng màu hồng trên trán gần như trùng với màu tóc của cậu chính là bằng chứng rõ ràng nhất cho lời giải thích vừa rồi.
Một cơn gió nhẹ thổi qua hành lang, Bách Trầm để ý thấy Chúc Du mặc đồ ngủ mỏng manh, cánh tay và đôi chân đều để trần.
Anh khẽ lắc đầu, dịu dàng bảo: "Không sao, đứng dậy trước đã."
Bách Trầm cúi người, vươn tay phải ra trước mặt Chúc Du.
Chúc Du khẽ nói "Cảm ơn." rồi đưa tay định nắm lấy. Nhưng ngay khi nhìn thấy hai nốt ruồi trên đốt ngón tay và cổ tay của đối phương, cậu đột nhiên khựng lại.
Theo phản xạ, cậu ngước mắt lên nhìn kỹ người trước mặt.
Người đàn ông này đang mặc một chiếc tạp dề xanh lam có họa tiết đám mây. Dáng người anh vạm vỡ, cánh tay rắn chắc, các cơ bắp trơn mượt và có lực. Chiếc tạp dề che đi phần thân trên nhưng vẫn không giấu được bờ vai rộng và vòng eo thon gọn, một thân hình tam giác ngược hoàn hảo.
Nghĩ đến chuyện blogger cậu theo dõi cũng vừa sang Anh, cũng đang làm món gà hầm vào giờ này...
Làm gì có chuyện trùng hợp đến mức này?
Chúc Du bỗng nhiên thất thần khiến người trước mặt hơi bối rối.
Bách Trầm khẽ hỏi: "Sao thế?"
Chúc Du vội đặt tay lên tay đối phương, mượn lực của Bách Trầm để đứng dậy.
Đầu cậu vẫn còn đau do cú va chạm khi nãy, đầu gối cũng không khá hơn là bao. Thế nên khi vừa đứng lên, cơ thể mất thăng bằng loạng choạng chúi về phía trước. May mà Bách Trầm nhanh tay đỡ lấy cậu.
Chúc Du vội vàng nói lời cảm ơn, lúc này con mèo đang nằm ngoan ngoãn trong lòng cậu cũng im thin thít, chẳng còn chút khí thế cào cửa ban nãy.
"Tui là hàng xóm của anh, ở phòng 515." Chúc Du chủ động giới thiệu.
Bách Trầm gật đầu, nhẹ nhàng đáp lại một chữ: "Ừm."
Ánh mắt anh rơi xuống con mèo trong tay Chúc Du, chủ động hỏi: "Vừa nãy chính nó là thủ phạm cào cửa nhà tôi sao?"
Đây là... muốn tính sổ à?
Chúc Du lén liếc nhìn cánh cửa phía sau Bách Trầm, thấy rõ trên bề mặt có mấy vết cào rõ ràng.
Huyệt thái dương giật mạnh — cậu thực sự muốn đoạn tuyệt quan hệ với đứa con bất hiếu này!
"Ừm... nhưng mà Lưu Ba không cố ý đâu." Dù lòng đau như cắt, Chúc Du vẫn nhịn không được mà lên tiếng biện hộ cho nó. "Nếu phải bồi thường thì hết bao nhiêu tiền vậy?"
Quả nhiên từ xưa đến nay có câu con hư tại "mẹ".
Chúc Du đau đớn trong lòng.
Nhưng Bách Trầm lại bật cười lần nữa, trong mắt còn vương chút ý cười dịu dàng. "Không cần bồi thường đâu." Anh cúi đầu nhìn con mèo một chút rồi nói: "Nó đáng yêu mà."
Chúc Du lập tức nhìn anh bằng ánh mắt hoài nghi, nhưng biểu cảm của đối phương không giống như đang khách sáo chút nào.
Bách Trầm dường như không nhận ra ánh mắt dò xét của cậu, tiếp tục hỏi: "Nó tên là Lưu Ba à? Khi nãy tôi nghe cậu gọi nó như vậy."
"Đúng!" Chúc Du lập tức vỗ nhẹ vào mông Lưu Ba ra lệnh: "Lưu Ba, chào người ta đi!"
Bách Trầm nghe thấy con mèo trong lòng Chúc Du cất tiếng kêu: "Meo."
Âm thanh ngắn gọn nhưng không hề qua loa.
Sau một thoáng ngạc nhiên, Bách Trầm cười khẽ hai tiếng nhưng không đáp lại.
Chúc Du ngó đầu qua nhìn vào phòng, "Anh đang nấu ăn à?"
Bách Trầm gật đầu, không có ý định giấu giếm, sau đó nói tiếp: "Giờ mèo của cậu cũng tìm thấy rồi, tôi vào trước đây. Đồ ăn trong nồi sắp cháy mất rồi."
Anh thu ánh mắt từ trên trán Chúc Du về, chuẩn bị đóng cửa.
"Đợi đã!"
Chúc Du đột nhiên ôm chặt lấy Lưu Ba, giơ nó lên che nửa khuôn mặt mình, chỉ để lộ đôi mắt.
Bốn mắt — à không, sáu mắt chạm nhau.
Chúc Du hơi ngượng ngùng, chần chừ mở miệng: "À thì..."
Bách Trầm kiên nhẫn nhìn một người một mèo, chờ cậu nói tiếp.
Thôi kệ! Liều ăn nhiều!
Chúc Du cắn răng, lấy hết dũng khí nói ra câu chốt hạ: "Anh có thể... ban phát cho hai ba con tui một bữa cơm không?!"
Cậu nhấn mạnh: "Bọn tui đã ba ngày chưa ăn gì rồi."
Cái thứ bánh mì khô khốc và salad rau củ thì đâu thể gọi là "cơm" được, nhỉ?
Cậu giơ Lưu Ba lên cao hơn một chút, ánh mắt đầy vẻ cầu xin: "Xin anh đó, tui và Lưu Ba thực sự có thể làm bất cứ chuyện gì!"
Lưu Ba cũng rất phối hợp, giơ hai chân trước lên tạo dáng như mèo thần tài, đôi mắt long lanh như sắp khóc. Ngay khi Chúc Du vừa dứt lời, nó cũng phụ họa một tiếng: "Meo~"
Hai đôi mắt phía trước đều rất đẹp, cùng nhau lộ ra ánh nhìn tha thiết cầu xin.
Bách Trầm im lặng, ánh mắt trầm ngâm suy nghĩ, đôi mày hơi nhíu lại, chậm rãi đánh giá một người một mèo trước mặt.
Không nói gì là có ý gì đây?
Thấy mình quá bất lịch sự sao?
Ừm... đúng là không được lịch sự cho lắm.
Chúc Du sụp đổ trong lòng, sớm biết vậy thì chẳng thèm mở miệng hỏi làm gì!
Cậu đang định tìm cách lấp liế.m cho qua chuyện thì không ngờ Bách Trầm lại gật đầu. Nhưng biểu cảm anh có vẻ hơi do dự, Chúc Du nghe thấy anh nói:
"Có thể... nhưng mà chưa có ai từng ăn đồ tôi nấu cả, có thể không ngon lắm đâu."
Đùa à?
Bây giờ mà có đặt trước mặt cậu một chậu cá chép giấm Tây Hồ cũng xử sạch được ấy chứ!
Sự khác biệt duy nhất giữa cậu và con quỷ đói chắc chỉ là số nét bút trong tên thôi!
Chúc Du gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, cười tít mắt:
"Không sao, không sao đâu!"
"Ngửi thôi cũng thấy thơm lừng rồi, chắc chắn sẽ rất ngon! Với lại tui không kén ăn, dễ chiều lắm luôn!"
Đôi mắt cậu sáng rực, màn sương mỏng phủ trên đồng tử ban nãy đã tan biến, để lộ ánh nhìn lấp lánh tựa những vì sao nhỏ.
Bách Trầm hơi nghiêng người đẩy cửa ra, "Vào đi."
Chúc Du ôm chặt Lưu Ba rón rén bước vào nhà người ta.
Nhiệt độ trong phòng khá thấp. Ngoài hương thơm nức mũi của gà om cay, Chúc Du còn ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, nhẹ nhàng như hoa hoè, rất hợp với khí chất của chủ nhà.
Bách Trầm dẫn cậu đến bàn ăn trong phòng khách, rót một tách trà nóng rồi nói:
"Tôi vào bếp xem nồi thế nào, cậu chờ một lát."
Chúc Du gật đầu, mái tóc hồng nhạt mềm mại hơi rối.
Đợi Bách Trầm đi vào bếp, Chúc Du mới lén lút đánh giá phòng khách.
Nhìn qua là biết chủ nhà mới dọn đến không lâu, nhiều đồ đạc vẫn chưa đầy đủ, nhưng mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp.
Tông màu chủ đạo của căn hộ thiên về lạnh, sắc xám trầm lặng bao trùm không gian khiến cả căn nhà mang một cảm giác lạnh lẽo, không có hơi người. Mới dọn đến thì cũng dễ hiểu thôi.
Biết mình là khách mặt dày tự ý vào nhà người ta, Chúc Du ngồi nghiêm chỉnh, không dám tùy tiện như ở nhà.
Hai tay cậu nâng tách trà nhấp một ngụm. Bình thường cậu không uống trà, nhưng giờ đây giữa nơi đất khách bỗng được nếm vị trà quê hương, cậu chợt hiểu ra tại sao lại có người thích thưởng trà đến vậy.
Ánh mắt cậu vô thức liếc về phía bếp.
Cạnh cửa sổ trong bếp, giá đỡ livestream vẫn còn chưa được thu dọn.
Thế này thì chẳng còn gì phải nghi ngờ nữa — người hàng xóm mới của cậu chính là blogger dạy nấu ăn mà cậu theo dõi bấy lâu, Bách Trạch.
Vậy rốt cuộc anh ấy tên thật là gì nhỉ? Cũng họ Bách sao?
Chúc Du len lén suy đoán.
Trong bếp, người nọ vẫn đang bận rộn.
Chúc Du bỗng cảm thấy hơi mất tự nhiên, cuối cùng quyết định mở lời trước để bắt chuyện với anh.
"Đúng rồi, anh này..."
Chúc Du còn chưa nói hết câu thì đã bị người trong bếp ngắt lời.
Bách Trầm quay đầu nhìn cậu, bình tĩnh nói: "Tôi tên là Bách Trầm, Trầm trong trầm hương."
Quả nhiên là họ Bách.
Không, không đúng! Giờ không phải lúc chú ý đến chuyện này!
Chúc Du vội vàng bắt chước cách giới thiệu của đối phương, nghiêm túc nói: "Tôi tên là Chúc Du, Chúc trong chúc phúc, Du trong kiên định không đổi thay."
Bách Trầm dừng lại một chút, hình dung hai chữ này trong đầu rồi mới hỏi: "Vừa nãy cậu định hỏi gì?"
Chúc Du nhanh chóng phản ứng lại, lập tức đáp: "Ồ, Bách Trầm, tui muốn hỏi trà này của anh là loại nào thế? Ngon thật đấy."
Bách Trầm không trả lời ngay.
Anh tắt bếp, gà hầm trong nồi đã hoàn thành. Khi anh mở nắp ra, nước sốt đặc quánh bên trong sôi lên lục bục, từng bọt khí nổi lên rồi vỡ tan, hương thơm đậm đà tỏa ra nồng nàn.
Anh rắc thêm hành lá, bưng cả nồi ra ngoài đặt lên tấm lót trên bàn ăn.
Trong chiếc nồi đá, từng miếng thịt gà óng ánh sắc vàng caramel ngập trong phần sốt sánh mịn, bám đều lên từng thớ thịt cùng miếng khoai tây mềm mại. Hành lá rắc lên trên làm điểm nhấn, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta thèm ch.ảy nước miếng.
Lưu Ba lập tức thò đầu ra khỏi lòng Chúc Du, hai mắt sáng rỡ.
Cả người lẫn mèo đều không rời mắt khỏi nồi thức ăn trước mặt.
Bách Trầm đặt bữa ăn xuống bàn, lúc này mới nhận ra chén trà của Chúc Du đã cạn sạch. Anh mới đáp: "Trà này là tôi tự làm."
"Anh giỏi thật đấy!"
Chúc Du cuối cùng cũng rời mắt khỏi đồ ăn, cùng với Lưu Ba ngước đầu lên, cả hai đồng loạt nhìn Bách Trầm bằng ánh mắt sùng bái.
Bách Trầm có chút không quen, hơi nghiêng đầu sang chỗ khác giải thích: "Chỉ là rảnh rỗi xem trên mạng rồi làm theo thôi."
Nói xong, anh lại vào bếp lấy hai bát cơm, còn cầm thêm một chén thịt gà xé nhỏ đặt xuống cạnh chân Chúc Du.
Chúc Du hơi ngơ ngác, nhìn anh đầy khó hiểu.
Bách Trầm liếc mắt xuống, bình thản nói: "Đây là phần ức gà luộc tôi ăn thường ngày."
Chúc Du khẽ run mi mắt, có chút bất ngờ. Cậu bứt nhẹ gấu áo, cúi đầu nhỏ giọng nói với Bách Trầm: "Như vậy bát của anh sẽ bị bẩn..."
"Không sao cả."
Bách Trầm ngước mắt nhìn cậu, đôi mày giãn ra, khóe môi vương ý cười. Giữa hàng mày chỉ còn lại sự dịu dàng như làn nước xuân.
"Vừa nãy cậu nói hai ba con cậu đã đói suốt ba ngày rồi mà, dù sao mèo con cũng phải ăn chứ."
"...Cảm ơn anh."
Chúc Du nhận ra hôm nay mình nói lời cảm ơn còn nhiều hơn cả một tháng ở nhà cộng lại.
Cậu cúi người đặt Lưu Ba xuống đất, lại bổ sung thêm: "Gì nó cũng ăn được, anh không cần lo đâu."
Bách Trầm kéo ghế ngồi xuống đối diện cậu, đặt bát cơm và đôi đũa trước mặt Chúc Du, bình thản bảo: "Vậy thì ăn thôi, để nguội mất ngon."
Chúc Du đã chờ câu này nãy giờ rồi!
Cậu lập tức cầm đũa, gắp ngay một miếng thịt gà bỏ vào miệng.
Thịt gà được hầm nhừ, mềm mại và mọng nước, vừa chạm đầu lưỡi đã như tan ra trong miệng. Hương vị đặc trưng của gà hầm nhanh chóng lan tỏa, vị giác được thỏa mãn đến tột độ.
Mắt Chúc Du bất giác đỏ hoe.
Bách Trầm im lặng nhìn cậu, dường như đang đợi chờ một lời đánh giá.
Anh thấy Chúc Du đưa tay lên quạt quạt bên môi, vừa ngẩng đầu lên đã đụng ngay ánh mắt đang nhìn mình chăm chú.
Bách Trầm thoáng thấy trong đôi mắt kia có chút long lanh.
Anh hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi: "Sao thế? Không hợp khẩu vị à?"
Chúc Du vội lắc đầu.
"Nóng." Giọng nói của Chúc Du mang theo một chút ngại ngùng.
Bách Trầm bật cười, nhẹ giọng nhắc cậu ăn chậm lại.
Chúc Du lại cúi đầu tiếp tục lao vào "chiến đấu".
Cách ăn của cậu khá đẹp mắt — nhanh nhưng không lộn xộn, nhìn là biết thật sự đang rất đói.
Chỉ trong chốc lát, hơn nửa bát cơm đã hết sạch, món ăn trong nồi cũng vơi đi thấy rõ.
Bách Trầm nhìn nồi thức ăn ngày càng trống trơn và gương mặt chăm chú ăn uống của Chúc Du, trong lòng bất giác dâng lên một cảm giác kỳ lạ — một kiểu thỏa mãn mà chính anh cũng không thể diễn tả thành lời.
Dưới tác động của cảm giác này, Bách Trầm theo bản năng đẩy nồi về phía trước một chút để Chúc Du có thể gắp thức ăn dễ dàng hơn.
Chúc Du nhận ra hành động đó.
Không hiểu sao một luồng cảm xúc bất chợt dâng trào trong lòng cậu.
Đôi mắt trong trẻo dần phủ một tầng hơi nước mỏng. Lông mi dài bị thấm ướt, chóp mũi cũng cay cay.
Bách Trầm ngẩng lên đúng lúc thấy một giọt nước mắt lăn xuống từ hàng mi dày, rơi xuống mặt bàn, vỡ ra thành một bông hoa nước trong suốt.
Trái tim Bách Trầm khẽ rung lên. Anh lập tức đặt đũa xuống, rút một tờ khăn giấy đưa cho Chúc Du.
"Cậu sao thế? Lại bị nóng quá à?"