• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh báo: Tác giả viết để thoả đam mê, Chúc Du mơ gặp Bách Trầm ở thế giới khác.

Chúc Du mơ mình đến thế giới song song, gặp được đàn anh Bách Trầm - phiên bản chưa từng gặp cậu.

🍙🍙🍙

Là người ngoài nhưng lại thừa kế phần lớn cổ phần trong hội đồng quản trị, dù Chúc Du và ba mẹ nuôi luôn bảo Bách Trầm không cần quá áp lực, nhưng anh vẫn tự đặt lên mình trách nhiệm nặng nề. Anh không muốn phụ lòng tin và tình yêu thương của gia đình nên ngày nào cũng lên công ty từ sớm và về nhà khi đêm đã rất khuya.

Chúc Du hiểu cho anh. Cậu biết chỉ cần Bách Trầm vượt qua giai đoạn bận rộn này thì mọi chuyện sẽ ổn.

Hơn nữa Chúc Du cũng phải tập trung vào việc học, cả hai dần ít có thời gian gặp nhau.

Nhưng điều đó không hề làm phai mờ tình cảm giữa họ.

Kỳ nghỉ hè đến nhanh chóng.

Đêm đó, Chúc Du cuộn tròn trong chăn đọc sách hướng dẫn du lịch. Cậu không chắc Bách Trầm có thể sắp xếp thời gian đi cùng mình không, bởi vì hai người gặp nhau ở London, Chúc Du rất muốn quay lại đó thăm giáo sư và gặp gỡ bạn bè, cùng nhau ăn uống.

Sẽ tuyệt hơn nếu có Bách Trầm đi cùng.

Đang mơ màng, cánh cửa phòng khẽ mở.

Bách Trầm vừa tắm xong.

Mái tóc anh bồng bềnh sau khi được sấy khô, trên người là bộ pyjama đôi giống hệt Chúc Du.

Anh mang theo làn hương thơm dịu nhẹ bước vào.

"Anh ơi! Anh tắm xong rồi à?!" Chúc Du đặt điện thoại xuống đầu giường, vén chăn lên rồi vỗ nhẹ vào đệm mời Bách Trầm lên giường.

Bách Trầm mỉm cười, khóe môi ẩn hiện lên lúm đồng tiền, "Cá Nhỏ, xin lỗi đã để em đợi lâu."

"Không sao đâu anh." Vừa lên giường, Chúc Du đã dính chặt lấy người Bách Trầm.

Cơ thể anh vẫn đẹp như thuở nào - vai rộng, eo thon, cơ ngực nở nang.

"Anh ơi, công ty còn bận lâu không?"

Bách Trầm vô thức muốn nói lời xin lỗi, nhưng nhớ ra lời cảnh báo trước đó của Chúc Du, anh đổi giọng: "Khoảng một tuần nữa... Anh biết em muốn đi London, xin lỗi em vì anh chưa thể đi cùng ngay."

"Có sao đâu! Một tuần thôi mà, em chờ được."

"Hôm qua anh nghe em nói chuyện điện thoại, Hàn Kim Châu nhớ em lắm. Em muốn qua đó trước không? Anh sẽ thu xếp xong việc rồi bay sang ngay."

Chúc Du suy nghĩ một lát, "Cũng được. Em sẽ gặp bạn bè trước, đợi anh sang rồi chúng mình tập trung vào thế giới của riêng hai đứa thôi."

"Nhưng anh phải sang nhanh nhé. Không có anh bên cạnh, em nhớ anh lắm." Chúc Du chồm lên hôn má Bách Trầm, thì thầm.

Trái tim Bách Trầm mềm mại hẳn, tay anh vu.ốt ve mái tóc hồng của Chúc Du, "Ừm."

Chúc Du chui vào lòng Bách Trầm, ôm chặt eo anh, chôn mặt vào ngực anh, thấp giọng bảo: "Ngủ ngon anh nhé, ngày mai anh còn phải đi làm sớm nữa."

"Ừm, Cá Nhỏ ngủ ngon." Bách Trầm cọ cọ cằm lên đỉnh đầu Chúc Du, khàn giọng đáp.

Và thế là Chúc Du đáp chuyến bay tới London vào ngày thứ ba.

Ngày hôm sau ở London, cậu gặp Hàn Kim Châu. Ngày thứ ba lại cùng nhóm bạn đi ăn tối, rồi tới thăm vị giáo sư đã từng dạy cậu trước đây. Tổng cộng mất sáu ngày.

Bách Trầm chỉ nói khoảng một tuần sẽ xong việc, Chúc Du cũng không ép anh đưa ra thời gian cụ thể.

Hôm đó, trời đổ mưa to. Chúc Du vội vã che ô chạy về khách sạn, không ngờ đâm sầm vào một thanh niên đang bước ra.

"A!" Chúc Du lảo đảo lùi mấy bước, chiếc ô rơi xuống đất.

"Xin lỗi." Người đối diện nhanh tay nhặt chiếc ô đánh rơi trên đất lên đưa cho cậu.

Chúc Du vỗ nhẹ lớp bụi không tồn tại trên người mình, "Không sao đâu."

Cậu đưa tay định nhận ô, nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt đối diện thì lại sửng sốt: "Đàn anh?"

"Anh đến London từ khi nào? Sao không báo em?" Người trước mắt có vẻ ngoài điềm đạm, đôi mắt sâu thẳm nhưng toát lên vẻ u uất, mặc bộ đồ thường ngày mà Chúc Du chưa từng thấy Bách Trầm mặc trước đây.

"?" Ánh mắt Bách Trầm đầy hoang mang.

Thấy mưa càng lúc càng to, Chúc Du vội che ô lên cả hai người, quàng tay vào cánh tay anh kéo vào khách sạn. "Anh ra ngoài sao không mang ô? Đến khách sạn phát hiện em không có ở đó, lo em bị mưa nên chạy đi tìm hả?!"

Chúc Du nói liến thoắng, không cho Bách Trầm kịp chen lời.

"Anh quên rồi sao? Sáng nay còn nhắc em mang ô mà!"

Vào đến sảnh khách sạn, Chúc Du gấp ô lại, "Anh ơi, sao anh không nói gì cả?"

Cậu ngước lên nhìn Bách Trầm bằng ánh mắt đầy nghi hoặc.

Người kia nhíu mày, cuối cùng cũng có cơ hội lên tiếng: "Xin lỗi... hình như cậu nhận nhầm người rồi?"

"Tôi... không quen cậu."

Chúc Du: ?

"Anh ơi, anh đùa em à?" Chúc Du nhíu mày, "Anh không phải Bách Trầm sao?"

"Tôi là Bách Trầm thật. Nhưng tôi không biết cậu."

Chúc Du: ...

"Anh, em không thích trò đùa này đâu." Gương mặt cậu trở nên nghiêm nghị.

Không hiểu sao khi nhìn thấy vẻ tức giận của đối phương, lòng Bách Trầm chợt nhói lên một nỗi xót xa kỳ lạ. Anh không muốn người này tức giận hay buồn bã.

"Xin lỗi, nhưng tôi thực sự không quen cậu." Bách Trầm thấp giọng nói.

Chúc Du nhíu mày càng chặt hơn. Mấy sợi tóc ướt dính trên gương mặt ửng hồng, đôi mắt ngấn lệ nhưng đầy tức giận. Cậu lấy điện thoại gọi cho Bách Trầm.

Cuộc gọi đã được kết nối nhanh chóng.

"Cá Nhỏ, em về khách sạn chưa?" Giọng nói khàn khàn vang lên từ đầu dây bên kia. Lúc này đã là đêm muộn ở Trung Quốc, Bách Trầm hẳn đang ngủ.

Chúc Du: ?

"Anh ơi..." Cậu ngập ngừng gọi.

"Anh đây." Người ở đầu dây bên kia trả lời.

"Anh đang ngủ à?"

"Anh vừa nằm xuống thôi, không sao đâu."

"Bách Trầm" trước mặt và Chúc Du nhìn nhau. Cậu nhắm mắt một cái rồi mở ra, người này vẫn đứng đó.

"Ừm... em chỉ... nhớ anh thôi."

Chúc Du nói vài câu rồi vội tìm cớ cúp máy.

Cậu nghiêng đầu nhìn người trước mặt đầy vẻ khó hiểu, "Anh tên Bách Trầm phải không?"

"Đúng." Kỳ lạ thay, dù biết không nên tiếp xúc với người lạ, nhưng Bách Trầm lại muốn trò chuyện thêm với chàng trai này.

"Ba mẹ anh..." Chúc Du ngập ngừng không muốn chạm vào nỗi đau của anh, đổi câu hỏi: "Ở Trung Quốc, anh sống ở Bắc Kinh à?"

"Ừm..."

"Mẹ nuôi anh tên Vu Thục Vận? Bố nuôi tên Vương Mặc Đình?"

"...Đúng."

"Anh năm nay 26 tuổi?"

"Cậu là ai? Sao biết rõ về tôi thế?" Bách Trầm không trả lời nữa. Anh giật mình nhận ra người này hiểu mình quá rõ.

Chúc Du cũng muốn biết vì sao lại có tận hai đàn anh?

Một người ở Trung Quốc, một người đang đứng trước mặt mà hoàn toàn không biết cậu là ai.

"Nói sao nhỉ..." Chúc Du gãi đầu, lấy điện thoại mở album ảnh chụp chung với Bách Trầm.

......

Hai tiếng sau.

Bách Trầm cuối cùng cũng tin rằng chàng trai tên Chúc Du này đang hẹn hò với "phiên bản khác" của mình.

"Tại sao... lại có hai tôi?" Anh ngồi trên sofa, hỏi Chúc Du đang ngồi phía đối diện.

Chúc Du đang mải miết tra Baidu, vài phút sau ngẩng đầu lên với vẻ bừng tỉnh: "Baidu nói đây là thuyết song song, nghĩa là em không thuộc về thế giới này. Có lẽ do một sự trùng hợp nào đó mà em đến đây. Vì em vẫn liên lạc được với anh ở thế giới kia nên chắc em sẽ sớm về thôi."

Cậu đưa điện thoại cho Bách Trầm xem kết quả tìm kiếm.

Trong lúc anh xem, Chúc Du âm thầm quan sát.

Vẫn là khuôn mặt ấy, nhưng u ám hơn. Dù nói chuyện với cậu vẫn mỉm cười dịu dàng, nhưng khi im lặng lại toát lên vẻ cô độc khó tả.

Gương mặt cũng gầy hơn phiên bản Bách Trầm mà cậu quen biết.

Cùng một con người, nhưng bản thể này mang nặng nỗi buồn và sự cô đơn.

Bách Trầm đọc xong, dùng hai tay đưa điện thoại cho Chúc Du.

"Xin lỗi, tôi... vẫn muốn xác nhận, ở thế giới song song kia, hai chúng ta là người yêu?" Bách Trầm thận trọng hỏi.

Chúc Du nghiêm túc gật đầu, "Đúng vậy."

"Chúng ta... rất hạnh phúc?"

"Đúng vậy, em yêu anh, anh cũng yêu em." Chúc Du cảm thấy đây là một trải nghiệm rất mới lạ. Cậu chủ động ngồi xuống bên cạnh Bách Trầm. Cảm nhận cơ thể Bách Trầm cứng đờ, cậu nhẹ nhàng vuốt tóc anh.

"Đừng lo, có lẽ ngày mai em đã về rồi. Em không làm hại anh đâu." Cậu lật từng tấm ảnh chụp chung cho Bách Trầm xem.

Từng tấm ảnh, từng khoảnh khắc, Chúc Du đều kể tỉ mỉ cho Bách Trầm nghe.

"Tấm này là anh cầu hôn em, hai năm trước rồi, lúc chúng mình vừa về nước." Chúc Du phóng to bức ảnh, rõ ràng là Bách Trầm đang quỳ một gối.

"Tiểu... Du." Bách Trầm gọi tên cậu một cách thận trọng, "Cậu ấy gọi cậu như vậy à?"

"Là 'Cá Nhỏ'. Chỉ có anh mới gọi em thế thôi."

"Ừm... Cá Nhỏ, kể cho tôi nghe lần đầu chúng ta gặp nhau được không?" Ánh mắt anh dần ấm áp hơn.

Chúc Du gật đầu nhiệt tình.

Cậu kể từ ngày đầu đi du học đến lần gặp gỡ tình cờ, những lần cùng nấu ăn, cùng đón Halloween, rồi đến khoảnh khắc tỏ tình...

"Hoá ra tôi ở thế giới khác có những trải nghiệm này. Tốt quá." Dù biết mình mới gặp Chúc Du lần đầu, nhưng chỉ qua những bức ảnh và lời kể, Bách Trầm đã cảm nhận được tình yêu với chàng trai hoạt bát, dễ thương và tươi tắn này.

Chúc Du không nhận ra nét buồn thoáng qua trên mặt anh, vẫn đắm chìm trong hồi ức.

"Đàn anh, ở thế giới này, anh thật sự không có 'em' sao?"

Bách Trầm gật đầu: "Tôi luôn chỉ có một mình."

"Cậu nói hai năm trước 'chúng ta' gặp nhau, nhưng lúc đó tôi chỉ có một mình. Một mình trải qua Halloween, Giáng sinh, Tết Nguyên đán..." Giọng nói của Bách Trầm dần nhỏ đi, "Tôi đã sống như vậy hai năm này."

"Tôi không gặp được người bạn nào tốt. Giáo sư vì bệnh cũng về hưu rồi."

"Nhưng không sao, ít nhất ở thế giới khác, cậu ấy có cậu."

Chúc Du sững người.

Đúng vậy, nếu đàn anh ở thế giới kia không gặp cậu, liệu bây giờ có như thế này không?

"Đàn anh..."

"Tôi không phải đàn anh của cậu. Cậu ấy mới phải."

"Xin lỗi..."

"Sao phải xin lỗi?"

Chúc Du đột nhiên ôm chầm lấy anh, nắm chặt cổ tay Bách Trầm, nghiêm túc nói: "Bách Trầm, đàn anh, anh ơi, hãy luôn vui vẻ nhé."

Giây tiếp theo, cậu lật ống tay áo của Bách Trầm lên - những vết sẹo chằng chịt hiện ra trên cánh tay trắng muốt.

Đồng tử của Chúc Du mở to, hét lớn: "Đàn anh!"

"Xin lỗi, làm cậu sợ rồi phải không?" Bách Trầm vội kéo tay áo xuống, "Đôi lúc tôi không kiềm chế được. Xin lỗi, tôi không cố ý doạ cậu."

Giọng nói dịu dàng đầy hối lỗi ấy như lưỡi dao cứa vào tim Chúc Du.

Cậu ngơ ngác nhìn Bách Trầm ở trước mặt, nước mắt lăn dài trên má.

......

"Đàn anh!" Người trên giường đột nhiên ngồi bật dậy.

Mồ hôi lăn dài trên trán, toàn thân ướt đẫm. Những giọt nước chảy xuống từ khóe mắt không biết là mồ hôi hay nước mắt.

Cậu hoang mang nhìn quanh. Đây là căn biệt thự ở Trung Quốc...

Mình... vừa nằm mơ sao?

Chúc Du nhéo nhéo cổ tay, đau thật.

Cánh cửa phòng bật mở. Bách Trầm mặc tạp dề, mang theo mùi hương từ bếp thoang thoảng bước vào phòng.

"Cá Nhỏ, sao thế em? Gặp ác mộng à?" Bách Trầm ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng ôm lấy Chúc Du đẫm mồ hôi.

Chúc Du vội nắm lấy cổ tay Bách Trầm kéo ống tay áo lên. Làn da sạch sẽ không một vết xước.

Vậy chỉ là giấc mơ... Sao lại chân thực đến thế?

"Cá Nhỏ, có chuyện gì sao?" Bách Trầm dùng tay áo lau mồ hôi trên trán cậu.

Chúc Du mắt đỏ hoe ôm chặt lấy anh, "Anh ơi! Anh ơi..."

Cậu bật khóc nức nở, tiếng khóc như xé lòng.

Nếu lúc đó ở London không gặp Bách Trầm, liệu anh bây giờ có giống như trong mơ với thân thể đầy thương tích và tâm hồn tàn lụi không?

"Em gặp ác mộng à? Tất cả đều là giả thôi, không sao đâu." Bách Trầm nhẹ nhàng vỗ về cảm xúc bất ổn của bé người yêu.

Chúc Du không nói gì, chỉ khóc đến nghẹn lời.

Mãi sau, cậu mới nức nở nói: "Anh ơi... em muốn cùng anh ra nước ngoài. Em muốn ở bên anh."

"Được, anh nghe theo Cá Nhỏ." Có lẽ vì cơn ác mộng liên quan đến mình, Bách Trầm xót xa lau nước mắt cho cậu.

"Em yêu anh, em yêu anh nhất trên đời. Dù anh thế nào, em cũng yêu anh nhất!"

Trái tim Bách Trầm mềm mại quá đỗi, "Ừm. Anh cũng yêu Cá Nhỏ nhất."

Chúc Du thầm cảm tạ số phận đã cho cậu gặp được đàn anh, càng biết ơn vì tất cả chỉ là giấc mộng thoảng qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang