Mấy phút sau, đầu gấu thở dốc ngước nhìn cái cổng uy nghiêm trước mắt, hai giây sau ngẩn người ra.
Cô đến đây làm gì? Chất vấn, đứng trước mặt anh hét ầm "có phải không? Có phải cậu làm vậy vì lo cho tôi không?" sao? Hay là túm tóc Lâm Huy gào lên "bà đây mười sáu năm uy chấn thiên hạ, thằng nhóc như ngươi nhúng tay vào bảo vệ có phải muốn thiên hạ chê cười ta yếu sinh lí không?"
Lục Chi lập tức đen mặt tống cổ mấy suy nghĩ ấu trĩ vừa rồi ra khỏi đầu, hừ, đó không phải phong cách của cô. Đôi chân chầm chậm quay lại, hướng biệt thự Vương gia mà đi, thế nhưng lại được mấy giây, Lục Chi đầu óc rối tung quay trở lại.
Không được! Không được! Lục Chi từ xưa đến nay làm việc luôn rõ ràng đâu ra đấy, việc này mà không được một câu kết luận của Lâm Huy thì hằng đêm sẽ day dứt không tài nào ngủ xuôi.
Nhưng...nếu vào thì lại thật lúng túng, không biết nói gì. Thật khó...thật khó, đây là vấn đề đáng để suy nghĩ, đáng suy nghĩ...
Lục Chi lấy tay xoa cằm, cúi đầu nhìn xuống đất đi vài vòng trước cổng lớn căn biệt thự... Cô trong lúc vô thức không biết, tuy đã làm bạn bình thường nhưng chỉ vì một một số hành động của Lâm huy lại khiến cô không khỏi suy ngẫm kĩ lưỡng, muốn tìm ra lời giải đáp đâu ra đấy.
Lúc này, ở gần đó, một chiếc moto màu xám đang chậm rãi đi về phía này... Từ xa nhìn thấy bóng dáng một cô gái tóc dài xinh đẹp mặc bộ đồ thể thao thùng thình đang đi đi lại lại trước cổng nhà mình, không biết tại sao tâm trạng ai đó lại có một chút hưng phấn, lái nhanh hơn một chút, cuối cùng dừng lại cách tấm lưng cô gái nào đó tầm...mấy centimet...
Lục Chi cảm thấy sau lưng có cái gì đó chạm vào, lập tức theo phản xạ tránh đi, động tác dứt khoát mà vung nắm đấm lên, đấm vào cổ họng người lái xe, chửi thề: "Thằng bố láo nào? Có biết Lục Chi là ai không?"
Người lái xe đội mũ bảo hiểm đen sì che kín mặt thân thủ vô cùng nhanh nhẹn, Lục Chi tuy được mọi người coi là ''cú đấm sét'', thế nhưng so về tốc độ đối với người lái xe này còn kém xa vô cùng. Anh ta chớp mắt đã nắm chọn được cú đấm của cô, Lục Chi nghiến răng vung tay còn lại ra, hướng thẳng vào bụng người ái xe, lực cô xuất ra vô cùng mạnh, không khiến cả xe lẫn người đổ thì đúng là phải suy xét bái người này làm sư phụ.
Thế mà...hay cho câu ''người tính không bằng trời tính'', nắm đấm của cô mới chỉ đi được một nửa thì lập tức đã bị con người trước mặt dùng một đòn vô cùng nhẹ gạt trong, giống như thế võ cơ bản của môn võ nào đó...lại còn rất quen mắt.
Lục Chi lùi ra sau, đưa mắt nhìn người đối diện, chậm rãi mở miệng: "Cậu...Lâm Huy...mấy cái này cậu học ở đâu? Sao bỗng dưng lại trở nên lợi hại hơn cả tôi thế? Nói đi, có phải tìm được quyển bí kíp võ công nào hay không? Chúng ta đôi bạn cùng tiến, chia sẻ cho tôi một ít đi..."
Không thể không nói, quả thật hai ngày ở nhà rảnh rỗi không làm gì, Lục Chi đã xem hết không dưới mười bộ phim kiếm hiệp cổ trang, đầu óc bị nhiễm khá nặng.
Lâm Huy bấm nút mở cổng, quay đầu xe hướng vào trong nhà, hừ một tiếng: "Coi như cậu cũng chưa đến nỗi bại não, vẫn còn nhận được ra tôi."
Cổng vừa mở ra, chưa đợi cô nói gì anh đã rồ ga:" Lên xe."
Lục Chi ngay lập tức ăn ý với Lâm Huy, nhảy lên xe như bay, Lâm Huy cũng không chần chừ, phóng xe đi qua khuôn viên biệt thự, đi qua hàng cây phong đã đổi sắc, qua luôn cả đài phun nước nơi phơi bày thân thể của nàng tiên cá đẹp tuyệt trần nào đó, cuối cùng đỗ lại tại sân sau của biệt thự tráng lệ.
"Xuống đi."
Lục Chi xuống xe vẫn còn ngơ ngác...ô...cứ thế này mà đi vào thôi ư? Ai nha...thật khổ công suy nghĩ nãy giờ, không ngờ nhân vật chính xuất hiện một cái phim liền trực tiếp vào nội dung...
Lúc này Lâm Huy tháo mũ, khuôn mặt điển trai rạng ngời trước ánh nắng xế chiều, ngũ quan tinh xảo, từng đường nét quyến rũ khiến cho con người ta không yêu mà hận, quả là nhân vật đáng ghét khiến con người ta ghen tỵ mà Thượng Đế cao quý tạo ra.
Lục Chi bất giác cảm thấy, hai ngày vừa rồi dài như một chặng đường cô đơn, vô thức hiện lên cái cảm giác nhung nhớ đâu đến bay vào tim, thế mà không phát giác được.
"Vào nhà đi." Thấy cô ngẩn người, Lâm Huy bèn huých tay thúc giục. Lục Chi nhanh chóng khôi phục thần thái, vừa đi vừa hỏi:
"Cậu vẫn chưa trả lời tôi, có phải có bí kíp không? Nhìn cậu thế này ai cũng không nghĩ biết chút công phu nha...mà lại còn chặn được cú đấm tốc độ của tôi nữa, cậu thật khiến tôi mở to mắt nhìn, haha."
Lâm Huy cười nhạt: "Chỉ cần chú ý nhìn vào mắt của cậu, bất cứ ai học võ cũng đều biết những chiêu thức tiếp theo và nơi cậu phát đòn."
"Lục Chi lần này mở to mắt, kinh ngạc hô lên: "Cậu...nghĩa là cậu học võ?"
Lâm Huy không nói gì, bước lên bậc thang, Lục Chi vô tri vô thức cũng bước lên theo.
Khi đứng trước cửa phòng Lâm Huy, Lục Chi nghe thấy anh thốt ra một câu: "Karatedo."
"Ồ." Karate thâm nhất ở chỗ đòn đánh vô cùng nhanh, lực tấn công vô cùng mạnh, bây giờ nghe vậy Lục Chi cũng an tâm hơn, bởi vì ban nãy vô cùng mất mặt, nếu như Lâm Huy trả lời không theo môn võ nào cả thì cư nhiên Lục Chi là bại dưới tay một người không có võ nghệ, như thế thì sau này vác mặt ra ngoài đường đâu còn xứng đáng với hai chữ "hổ báo" nữa.
Lâm Huy mở cửa phòng, cũng không kêu Lục Chi không được vào, cho nên nữ đầu gấu bước chân theo vô cùng tự nhiên.
Vừa đặt chân vào, nói là kinh ngạc thì không đúng, nói là hoảng sợ thì đúng hơn. Nữ đầu gấu tung hoành ngang dọc, không biết đến chữ 'sợ hãi' mà lúc này đây, vừa vào liền há miệng to tới nỗi nhét vừa quả trứng vịt.
Cái gì khiến cô hốt hoảng tới vậy?
Lục Chi đứng yên bất động ngoài cửa, tứ chi không nhúc nhích, mắt trố tròn nhìn phía trước...
Chỉ thấy căn phòng vô cùng rộng, ước chừng khoảng...bốn mươi mét vuông, màu sắc chủ đạo có ba màu, màu trắng trang nhã, màu đen thanh lịch và màu xám tôn thêm nét sang trọng, có phần hơi hoang dã... Thế nhưng, đó không phải thứ mà cô cảm thấy ngạc nhiên, cô nhìn anh một lượt trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên, sau cùng đưa mắt nhìn căn phòng trước mặt mà miệng vẫn không tài nào khép lại được.
Cả căn phòng tràn ngập bằng khen các loại, cô từ từ bước vào, thứ nhất đập vào mắt là bằng chứng nhận kèm huy chương vàng cho giải bơi lội thanh thiếu niên toàn quốc, giải nhất và một huy chương vàng cuộc thi tranh tài toán học cấp quốc gia tám năm liên tiếp,.. Lục Chi đi mãi, mỗi lần nhấc chân đi tiếp là một lần trầm trồ thán phục, dường như chưa có giải nào, kì thi nào làm khó được anh cả, nhìn vào những thứ này thật sự khiến cho con người ta ghen tỵ đến thổ huyết mất. Cuối cùng, ánh mắt Lục Chi dừng lại trên một tấm bằng khen kèm một chiếc đai đen dày cộp...
H...huyền đai tam đẳng! Huyền đai tam đẳng! Quả thật là huyền đai tam đẳng Karatedo hệ phái Suzucho... Lâm Huy...làm sao có thể...cậu ấy mới mười sáu tuổi...
Lục Chi kinh ngạc liếc sang bên cạnh...một bức tường treo đầy những huy chương của các giải karate lớn nhỏ, đếm cũng phải hơn ba mươi cái, tầm mười sáu huy chương vàng, còn lại đều là huy chương bạc, họa ra có một cái là đồng... Lục Chi hít vào thở ra, hít vào lại thở ra, chậm rãi quay đầu nhìn Lâm Huy. Anh nhân lúc cô không để ý đã thay xong quần áo, lúc này vừa mới bước ra khỏi nhà vệ sinh. Thấy Lục Chi nhìn chằm chằm mình như vậy liền đoán ra được suy nghĩ của cô, gãi mũi nói.
"Vốn dĩ muốn đem mấy thứ này để trong một phòng riêng, nhưng mẹ tôi nói thành quả phải luôn đi bên cạnh mình, vì vậy bà đã sắp xếp tất cả những thứ này vào trong phòng ngủ của tôi, xem xong rồi thì mau nói, cậu tại sao lại đến nhà tôi?"
Lục Chi nghe vậy thở dài một hơi: "Tôi có rất nhiều vấn đề thắc mắc..."
"Ngồi đi." Lâm Huy kéo một chiếc ghế salon đơn cho Lục Chi ngồi, ra phía tủ lạnh ở góc phòng lấy hai lon soda, đưa cho Lục Chi một lon, bật nắp, ngồi xuống ghế đối diện cô, thản nhiên ngửa cổ uống.
"Tôi sẽ đi lần lượt từng vấn đề một, cậu cứ thoải mái, cứ như chúng ta đang nói chuyện bình thường là được..." Lục Chi chửi thầm, nhìn bộ dáng hai người tựa như đang hỏi cung và lấy lời khai, thật sự giống tình tiết thường xuất hiện trong những bộ phim hình sự. Cô hắng giọng: "Đầu tiên...tại sao cậu lại tham gia vào cuộc đối đầu với bọn côn đồ tỉnh F? Cậu trước giờ đều không như vậy, đâu có thích quan tâm vào vấn đề của người khác, lần này lại đích thân ra mặt, tôi thật sự không tìm ra lí do."
"Lí do rất đơn giản, tôi không muốn về nhà." Lâm Huy bình thản nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt hiện một nét ưu tư.
"...Được rồi, còn lí do khác không...?" Có đánh chết cô cũng không tin Rau Cải dám nói dối mình.
Lâm Huy quay lại, cười cười: "Đừng nói cậu đang tự cho rằng cái chân của mình cũng là một trong những lí do tôi tham gia cuộc đối đầu ấu trĩ kia đấy nhé."
"Không có! Tuyệt đối không! Cậu mà không nói tôi còn quên luôn mình có vết thương ở chân nữa đó..." Lục Chi sắc mặt thay đổi nhanh như thần, cười tươi như hoa cật lực phủ nhận.
Lâm Huy gật đầu uống một ngụm nước, giọng hơi khàn nói: "Thực ra nếu cậu cho rằng là như vậy, không sai, đó cũng là lí do."
Trong lòng Lục Chi lập tức nhảy lên, cả thân thể trở nên phấn chấn lạ kì: "Thật không? Haha tôi biết mà, nói sớm có phải tốt không,..."
Lâm Huy nhìn Lục Chi cười đến hại nước hại dân thì khóe miệng cũng nhếch lên, ý cười đầy thú vị: "Cậu không cần phải sung sướng, tôi đối với tất cả các bệnh nhân đều như nhau."
Lục Chi ngừng cười, ngước mặt lên nhìn Lâm Huy một cách khó hiểu, nửa ngày mới tiêu hóa hết câu nói ý tứ đầy đủ của anh, nhất thời giống như từ trên thiên đình giáng xuống địa ngục, đen trắng thay đổi xoành xoạch ý chí không kiên định một chút nữa thì có thể ngất xỉu luôn tại chỗ.
Cô nghiêng nghiêng đầu, cầm lon soda nguyên vẹn chưa bật nắp lên, ngoài mặt vô cùng bình thản thế nhưng tất cả sức lực như dồn hết vào bàn tay, lon soda trong vài giây liền biến dạng mà không hề gây ra tiếng động...
"À!!" Cô thốt lên như thế."Nghe nói tự thủ thuật không có chứng nhận y khoa hay giấy phép hành nghề có thể bị bắt, nặng thì sẽ bị cấm cấm dao cả đời đó."
"Cậu yên tâm, tôi đã lo xong mọi chuyện, nếu bị bắt, tôi đã sớm không còn ngồi trước mặt cậu mà nói này nói nọ nữa. Bởi vì trước cậu, tôi đã làm thủ thuật cho hơn mười người." Lúc nói câu ấy, Lâm Huy vô cùng ung dung, tựa như không có thứ gì anh không làm được, không có thứ gì có thể khiến anh ngừng làm theo ý mình lại, đôi mắt ấy luôn kiêu ngạo, khiến cho người khác không thể với tới.
Hơn mười người! Trong đầu Lục Chi vang lên một tiếng nổ. Nửa ngày sau mới thốt ra: "Những người cậu làm thủ thuật đều bị thương giống tôi sao?"
"Đương nhiên không, những bệnh nhân trước đây của tôi mỗi người có một bệnh tình khác nhau, bao gồm từ đầu xuống chân đều có vết thương, cũng không phải vết thương nhỏ như của cậu..."
"Lớn như thế nào?" Cô tiếp lời hỏi.
"Bệnh nhân nặng nhất là một người đàn ông bị hẹp tắc động mạch vành, cần phải phẫu thuật bắc cầu mạch vành để máu có thể hồi lưu đến cơ tim, đáng tiếc..." Lâm Huy bỗng dưng ngừng lại không nói, ánh mắt anh nhìn ra phía cửa sổ, về chiếc lá phong duy nhất còn lại trên cây phong đỏ ngoài vườn...
"Ông ấy chết sao?" Lục Chi khe khẽ hỏi, đôi mắt ngây thơ vô tội.
Lâm Huy không quay đầu lại, chỉ lắc đầu nhẹ:" Ông ấy đang sống, sống rất khỏe mạnh, đổi lại, người chết lại chính là mẹ tôi."
Lục Chi hít vào một ngụm khí lạnh, cô kinh ngạc về cái chết của mẹ anh, vạn lần không nghĩ tới lại như vậy. Giọng nói của Lâm Huy lại vang lên: "Tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện ngắn."
Lục Chỉ im lặng lắng nghe, tiếng gió rít gào bên ngoài đưa Lâm Huy về khoảnh khắc của mấy năm trước đó, tiếng nói của anh nhẹ vang lên.
"Có một tổ chức sát thủ ngầm tồn tại gần một trăm năm, chúng khống chế và điều hành mọi hành động của khu vực doanh nghiệp Đông Nam Á trong bóng tối, không ngừng gia tăng thế lực và tạo điều kiện cho mình, mọi kế hoạch của bọn chúng luôn không có sai sót, người chắn đường lập tức diệt khẩu bất kể là ai chăng nữa, ra tay quyết đoán không hạ thủ lưu tình. Năm đó có một doanh nhân làm mưa làm gió trên thương trường nước ta, bọn chúng ban đầu còn mời ông ta hợp tác, nhưng doanh nhân này không chịu, ngược lại tác động đến kế hoạch của bọn chúng, cậu nghĩ người doanh nhân kia sẽ ra sao?"
"Bị giết?"
Lâm Huy không trực tiếp trả lời, anh lại nói: "Bọn chúng có ý định giết người, thế nhưng người doanh nhân kia dường như cũng có thế lực chống đỡ đằng sau, là người không đơn giản, trực tiếp giết người là điều không thể, bọn chúng chỉ có thể dùng cách khác. Không may người này lại mắc bệnh mạch vành, trong một đêm bệnh tái phát phải gọi cấp cứu, bọn chúng cuối cùng cũng biết, đây chính là cơ hội để bọn chúng thực hiện âm mưu, nếu như đưa vào bệnh viện thì ra tay rất dễ dàng. Thế nhưng một lần nữa, bọn chúng lại tính sai. Xe cấp cứu đi được nửa đoạn thì dừng lại, người trong xe bị tráo đổi. Lúc chiếc xe cấp cứu dừng lại ở bệnh viện, những người bác sĩ được bọn chúng cải trang mới phát hiện ra người nằm trên băng ca xe đẩy không phải là người bọn chúng muốn giết, mà là người khác."
"Vậy người đàn ông đó đâu?" Lục Chi bị câu chuyện thu hút, liên tục tưởng tượng tình tiết trong lời kể của anh.
"Sau khi ông ta lên chiếc xe khác, chiếc xe đó đi tới phòng khám đa khoa của mẹ tôi cách trung tâm thành phố không xa, tiếp nhận phẫu thuật ở đó."
Lục Chi đăm chiêu gật đầu, lần lượt suy xét diễn biến: "Sau đó ông ta còn sống, đám người kia tức giận vì đã bị hụt mất cơ hội giết người liền đổ mọi tội lỗi lên đầu bác sĩ tiếp nhận phẫu thuật, lại không ngờ đó là cậu?"
Lâm Huy không nói, ngửa cổ uống cạn lon soda thay cho câu trả lời.
"Vậy mẹ cậu... Xin lỗi, có lẽ tôi không nên nói ra." Lục Chi quay mặt đi...thực ra cô vô cùng tò mò, nhưng tò mò cũng biết mức độ, dù gì đây cũng là vấn đề tế nhị, sợ rằng nhắc lại sẽ khiến nỗi đau của anh tăng thêm vài lần, điều này cho dù ngốc cũng hiểu.
Lâm Huy như hiểu được sự tò mò của cô, không trách, cũng không giận, ngược lại còn giải đáp. "Mẹ tôi quả thật đã đứng ra nhận trách nhiệm, lại còn là lúc tôi không ở trong nước. Một ngày sau khi mẹ mất, tôi trở về, mọi chuyện đã xong rồi, chúng tôi ngay cả lần gặp cuối cùng trước khi bà nhắm mắt cũng không gặp nhau. Bà chỉ để lại cho tôi một bức di thư, trong di thư kể tường tận mọi chuyện kể từ lúc nó bắt đầu. Bức di thư này bà cất trong tấm bằng khen toán học năm đầu tiên của tôi, ngoài tôi ra không ai biết cả, ngay cả bố tôi cũng vậy."
"Tại sao cậu không nói cho bố cậu?"
Lâm Huy cười lạnh một tiếng, nghiến răng nói: "Cậu có biết ai là người giết chết mẹ tôi không?"
Lục Chi im lặng, một tia kinh hoàng lóe lên trong mắt cô...chẳng lẽ là người đó?
"Phải, chính là ông ta."
Lục Chi không nói gì, nhưng sự im lặng của cô khiến cho Lâm Huy an lòng hơn, nhìn cô ở bên, anh biết được rằng có người vẫn luôn lắng nghe mình nói, cho dù có là đau khổ, có là vui vẻ sung sướng, cô đều nghe hết, cảm giác yên tâm vô cùng, giống như năm đó ở với mẹ vậy...
"Cậu có muốn tương lai làm bác sĩ không?" Bỗng dưng Lục Chi hỏi.
Anh quay lại nhìn cô, một lúc sau mới cất giọng nhàn nhạt: "Kể từ sau khi phẫu thuật cho người đàn ông kia, tôi đã thề sẽ không đụng vào dao mổ."
"Cậu có thể làm ngành khác, giống như chẩn đoán bệnh chẳng hạn, bố của Ngọc Ân cũng làm ngành ấy, chú ấy giỏi lắm, nhìn hình ảnh siêu âm một phát liền suy luôn ra bệnh."
"Tại sao lại luôn muốn tôi làm bác sĩ?"
"Tại vì cậu rất giỏi, cậu không thấy cậu rất có năng khiếu sao? Hôm đối đầu với mấy tên côn đồ kia cũng vậy, cậu chỉ cần thông qua biểu hiện của tên lùn liền đoán ra được bệnh của hắn, hơn nữa còn nhỏ mà đã phẫu thuật thành công cho bệnh nhân động mạch vành thì quả là kì tích, cậu mà không làm ngành y thì đúng là một tổn thất lớn của nhân loại." Thực ra từ bé Lục Chi đã có ấn tượng vô cùng tốt với bác sĩ, mẹ lại kể rằng vào lúc sau khi sinh cô, mẹ có quen một vị bác sĩ, hồi đó mẹ bị thiếu sữa, cô lại ăn nhiều, nhất thời không biết kêu ai, mua sữa ngoài thì lại sợ không đủ dinh dưỡng. May mắn sao cô bác sĩ kia cũng đang trong thời kì cho con bú, hôm đến bệnh viện thăm mẹ Lục Chi cũng mang theo cậu con trai mấy tháng tuổi bụ bẫm xinh xắn, vừa lúc cậu con trai kia không bú nữa, mẹ Lục Chi liền gửi gắm con gái mình. Cô bác sĩ kia không những không tức, lại còn vô cùng niềm nở ôm Lục Chi vào lòng, cho ăn sữa. Sau khi mẹ và cô xuất viện thì chuyển luôn đến sống cạnh nhà cô bác sĩ kia, cũng chính là ngôi nhà cô và bố sống hiện tại, thỉnh thoảng mẹ cô thiếu sữa thì chạy sang 'ném' cô cho cô bác sĩ ấy. Cậu con trai khi đó cũng rất quen sự có mặt của cô, thấy cô được bế sang cũng chỉ chu chu lấy hai miếng nữa rồi rất quân tử mà buông ra, nhường cho cô. Từ đó mọi người rất thân với nhau, hai bà mẹ còn hẹn ước cho đôi trẻ khi tương lai đến cho chúng thành đôi thành cặp. Chỉ có điều khi hai đứa trẻ được một tuổi, hai nhà phải tách nhau ra. Cô vẫn ở đó, còn nhà của cô bác sĩ kia thì chuyển về thủ đô. Khi đó còn nhỏ, chưa hình thành kí ức cho nên Lục Chi không nhớ, những sự việc ấy hoàn toàn là do mẹ kể lại. Chỉ có điều, sau này cô mới biết được...thì ra cô bác sĩ ấy chính là mẹ Lâm Huy, còn cậu con trai bụ bẫm xinh xắn kia, lại chính là anh.
"Đó là do phản xạ có điều kiện của tôi mà thôi, đôi lúc quan sát thấy điểm lạ trên cơ thể người khác không tự chủ được mà nói ra thành lời."
"Đó chính là y đức!" Lục Chi vỗ bàn cái đét.
"Y đức?" Lâm Huy bật cười thành tiếng.
Lục Chi gật đầu chắc nịch: "Cậu xem, những bác sĩ chân chính bên ngoài đâu được như cậu? Gặp người bị bệnh ngoài đường chắc gì họ đã nói ra bệnh tình của họ mà khuyên họ hướng điều trị? nếu có, cùng lắm họ sẽ nói được một câu "bạn hãy đến phòng khám X đường Y số nhà XY, bác sĩ XYZ tôi đây sẽ tận tình chữa trị cho bạn". Hừ, những loại lang băm như vậy đáng khinh!"
Lâm Huy lại cười: "Không ngờ đầu gấu như cậu cũng nói ra được những câu như vậy."
"Cậu nói thế nào thế? Tôi vốn trước nay đều trọng chính nghĩa khinh tà ác, những bọn xấu mới đáng để tôi trừng trị, những con người có tấm lòng cao thượng tôi yêu còn không được nữa kìa."
Thấy Lâm Huy vui vẻ hơn, Lục Chi biết đây là thời cơ tốt chuyển đề tài, cô nhanh chóng hỏi sang vấn đề khác.
"Giờ mới nhớ, hai hôm trước cậu nói cái gì về cuộc phẫu thuật của mẹ một tên côn đồ nào đó, cậu có quen sao?"
"Không quen." Lâm Huy lập tức phủ định.
"Vậy tại sao cậu lại biết?"
"Nghe được cậu ta nói chuyện điện thoại với một vị bác sĩ nào đó, họ muốn xin ý kiến về cuộc phẫu thuật của mẹ cậu ta."
Lục Chi nhận ra gì đó trong lời nói của anh, lập tức thốt lên: "Cậu giúp cậu ta sao?"
Lâm Huy thản nhiên gật đầu: "Biết được sẽ giúp, không biết sẽ không giúp. Vị bác sĩ mà cậu ta gọi tên tôi cũng biết, ông ta là người không giỏi lắm về lĩnh vực này, chỉ có hơn hai mươi năm kinh nghiệm, cuộc phẫu thuật lần này tỉ lệ thành công là 5:5 nên mới gọi điện xin ý kiến người nhà, vì cứu mẹ, cậu ta không tiếc bản thân, trong điện thoại cậu ta có nói với mẹ mình trước khi vào phòng mổ rằng lát nữa sẽ nhận được tiền lương, tích góp bấy lâu đã đủ để mẹ phẫu thuật, dặn mẹ yên tâm đừng lo về tiền mà phải kiên trì đến cùng để vượt qua. Cậu nghĩ xem, cậu ta đang ở tỉnh E chúng ta, có thể nhận được tiền lương gì?"
"Vậy cậu đã làm gì?"
"Không nhiều, trước đây mẹ tôi cũng rất có tiếng trong giới phẫu thuật tim mạch và lồng ngực nên qua bà, tôi cũng quen được vô số các bác sĩ có tiếng trong nước. Ở tỉnh F cũng có vài bác sĩ, bọn họ rất đáng tin cậy, tôi đã nhờ bọn họ."
"Làm sao để bọn họ tìm ra đâu là mẹ của tên kia?"
"Những cuộc phẫu thuật mạo hiểm như thế này trong một tỉnh ít dân như tỉnh F có tỉ lệ rất thấp, thậm chí một tháng chỉ có một đến hai ca, cậu nghĩ xe tìm có dễ không?"
"Ồ... Vậy còn tiền thì sao?"
"Tôi chỉ cứu bệnh nhân, không 'cứu thế'."
"..."
Lúc này, bên ngoài bỗng vang tiếng gõ cửa.
"Vào đi." Lâm Huy không nặng không nhẹ nói.
Chỉ thấy một bác gái hơn năm mươi tuổi mặt mũi phúc hậu hiền từ mở cửa ra, không câu nệ mấy tiểu tiết giống phim truyền hình, ngẩng đầu nhìn Lâm Huy, lịch sự nói:
"Cô gái kia lại đến tìm cháu."
Trên mặt Lâm Huy lập tức bay qu một tia u ám. Thế nhưng Lục Chi đã nhanh chóng phá vỡ sự tĩnh lặng, hỏi: "Cô gái nào thế?"
"Là con gái của một vị hàng xóm mới chuyển tới đây hai ngày." Bác giúp việc trên mặt vẫn là nụ cười lịch sự.
"Cháu sẽ xuống." Lâm Huy nói thế. Sau đó bác giúp việc dời đi. Anh cũng xuống nhà, trước khi đi còn quay lại hỏi cô: "Có muốn xuống cùng không?"
Cô điên mới trả lời ''không'', lập tức chạy xuống, không nén nổi tò mò, rốt cuộc vị hàng xóm mới kia là ai, lại có gan ẵm tay trên vị hôn phu của cô.
...
Lâm Huy xuống dưới nhà, cô gái hàng xóm mới lập tức đổi sắc mặt cười hớn hở:
"Lâm Huy, xem xem, đây là món súp gà ngô non tôi tự tay nấu, còn có chân giò hầm, cậu ăn thử đi." Cô nàng xinh xắn đưa cho Lâm Huy chiếc cặp lồng đa năng, anh cầm lấy, đôi mắt cô ta giống như nở hoa, ánh sáng lấp lóe, chớp chớp hỏi:" Cái đó...mấy món ăn hôm qua, cậu thấy thế nào...?"
Lâm Huy không trả lời mà gọi bác giúp việc gần đó lại, đưa cặp lồng cho bác, sau đó mới chậm rãi hỏi:" Hôm qua sau khi bác về, bọn chúng vẫy đuôi chứ?"
"Không, tôi đứng một lúc cũng không thấy con nào tới." Bác giúp việc nở nụ cười nhàn nhạt.
"Ồ, nhưng dù sao để lại cũng không ai ăn, phiền bác một lần nữa mang tới đó vậy."
"Không có gì, dù sao tôi cũng rất thích chó." Bác giúp việc nói xong liền đi.
Lâm Huy mỉm cười, quay sang Lưu tiểu thư sắc mặt đang vừa xanh vừa đỏ, lạnh nhạt như không nói: "Chị vất vả rồi, tuy mấy chú chó hoang ở khu Đông Dương kén chọn nhưng chúng nhất định biết ơn tấm lòng của chị lắm."
"..."
Thế nào gọi là đau...khi mà đồ ăn mình nấu chó cũng chả thèm...?
Đúng lúc này, trên lầu bước xuống một cô gái...