Trong lúc bị cuốn vào dòng chảy của cơn mơ vu vơ, Lục Chi nghe thấy tiếng người cười nói hú hí vô cùng quen tai, cô lật người chùm kín chăn lại, cau có vì có người phá hoại giấc ngủ của mình, nhưng dường như cô không được như ý muốn khi mà tiếng nói và điệu cười ấy vẫn lảng vảng bên tai.
Lục Chi tức giận hất tung tóc ngồi dậy.
Đợi cho tâm trạng bình tĩnh lại, đầu óc đỡ choáng váng vì ngu trưa quá lâu, cô vặn mình đứng lên, đi ra ban công.
Thật chẳng hiểu nổi, Lâm Huy còn ở đây, vậy mà căn biệt thự này lại ồn ào tới nỗi cách âm tốt cũng chẳng thể cản trở như vậy…
Vô tình nhìn xuống, Lục Chi bỗng thấy một chiếc xe hơi màu đen đỗ ngay dưới sân chính, chưa hết, còn có một vài vệ sĩ xung quanh mặt biểu cảm nghiêm trọng đứng nguyên một chỗ và chỉ nhìn vào một điểm.
Lục Chi cảm thấy có gì đó, liền đứng nguyên đó xem. Ngay sau đó, một chàng trai từ trong nhà bước ra, chẳng phải ai khác ngoài Lâm Huy. Anh đeo một chiếc kính râm, mặc quần áo đen bình thường, xách một chiếc vali to, để đồ đạc vào trong cốp rồi đứng đó nhìn vào trong nhà.
Cô vẫn đứng trên ban công phòng nhìn xuống theo dõi hành động của anh, thầm nghĩ…thì ra mỗi lúc anh biến mất…đều diễn ra hoành tráng như vậy.
Lâm Huy vẫn đứng đó nhìn vào trong nhà, lúc này cô vẫn không hiểu anh nhìn điều gì, nhưng câu trả lời đã hiện ra ngay sau đó khi…một người đàn ông khác từ trong nhà bước ra.
Dáng đi quen thuộc, giọng nói cũng vô cùng quen tai. Hình như người này…cô rất ấn tượng…
“Cậu còn chưa yên tâm? Tôi nhất định sẽ chăm sóc em gái bé bỏng của cậu cẩn thận nên an tâm công tác đi người anh em.”
Lục Chi trố mắt…
Hắn ta chính là “thầy” Thái Thế An đã một năm không gặp của cô sao? Nhưng khoan đã…
Lâm Huy đi…Thái Thế An lại tới, vậy…cô sẽ phải sống cùng anh ta?
Mẹ kiếp! Chuyện quái gì cũng có thể xảy ra.
Lục Chi vốn có ấn tượng đầu không mấy tốt đẹp đối với Thái Thế An, vì vậy mà giờ đây tâm trạng của cô đang rất rất tồi tệ… Sẽ có chuyện gì xảy ra, đột nhiên thấy có chút bất an…
Cô căng thẳng đợi phản ứng của Lâm Huy, cuối cùng cũng nghe thấy anh nói:
“Cô ấy còn rất nhỏ, cậu liệu mà làm việc. Còn nữa, nếu không có sự cho phép của tôi, không được đưa cô ấy đi lung tung, cậu cũng không được quá lộ liễu, một khi bị lộ thông tin về Việt Nam, cậu có thể xây xát nhưng tuyệt đối không thể để Lục Chi bị tổn hại một sợi tóc.”
Không khí đột nhiên trầm lắng, tiếng nói của anh không lớn, cô nghe được chữ có chữ không, nhìn kĩ nét mặt cũng chẳng thể đoán được nét mặt của anh.
Thái Thế An gãi đầu, uể oải ngáp:
“Biết rồi biết rồi, cậu đi nhanh, tôi bay năm tiếng từ Trung Quốc sang đây không được nghỉ phút nào, cậu có thể đi nhanh một chút được không.”
Lâm Huy chẳng thèm để tâm tới những gì Thái Thế An nói, anh như vô tình nhìn lên ban công tầng hai phòng cô, đột nhiên thấy khuôn mặt non nớt trắng như sữa ngây ngô nhìn xuống, lòng có chút xôn xao lạ thường.
Lục Chi đang uể oải nhìn xuống, đột nhiên chạm phải ánh mắt của anh, trong lòng có chút lúng túng, nhưng không hề biểu hiện ra ngoài. Cô cố lờ đi, thờ ơ quay người bước vào trong phòng, tim đập thình thịch…
Lục Chi trốn trong phòng chẳng biết bao lâu, thẫn thờ ngồi trên giường như một đứa có vấn đề, mãi cho tới khi…cửa phòng vang lên tiếng gõ kèm theo tiếng nói khiến Lục Chi giật mình:
“Em gái, cậu ta đi rồi, em ra được rồi.Yên tâm, anh sẽ không ăn thịt em đâu, mở cửa ra nào, anh có cái này cho em…”
Giọng nói vô cùng uyển chuyển, âm cao âm thấp trầm bổng, nhưng những lời này vào tai cô đột nhiên cảm thấy vô cùng dâm dê và đê tiện. Vốn ghét đặc những biểu hiện như vậy, Lục Chi căm tức đứng lên, hùng hổ xông ra mở cửa, còn chưa nhìn thấy mặt, cô đã giáng cho anh ta một cú đá nhanh như vũ bão khiến Thái Thế An chẳng kịp trở tay ngã sấp mặt xuống đất.
Kèm theo đó, có thứ gì đó bay ra khỏi người anh ta, lóng lánh trong suốt và…
“Choang!!!!”
…Và dễ vỡ…
Thái Thế An chẳng kịp rên rỉ bởi vì anh ta biết cách phòng vệ trong tình huống này nên ngã chẳng hề đau tí nào, nhưng ngay sau đó đã phải rên lên một cách đầy tuyệt vọng và thống khổ…
Lục Chi đơ mặt đứng một chỗ. Thái Thế An bò xuống đất nước mắt lưng tròng nhìn vật vừa rơi…
Cô cũng tiện thể nhổm người nhìn xem đó là thứ gì…nhưng tiếc là kém duyên, trước khi kịp chiêm ngưỡng vật lạ mắt Thái Thế An đem tới thì cô đã tựu tay phá nát nó làm mấy chục mảnh thủy tinh rồi… Ngay lúc này cô đang vô cùng vô cùng hối hận.
Mục tiêu có thì không trúng, đi trúng một vật chẳng liên quan…hình như lại còn rất đẹp nữa…
“Vỡ rồi… thôi xong rồi…”
Thái Thế An đau khổ nhìn những mảnh vụn vương vãi trên nền nhà, như rên rỉ nói. Lục Chi cảm thấy tội lỗi ngập đầu, đành mở miệng ấp úng nói:
“Cái đó…em không cố ý…Đây…cái này có quan trọng lắm không ạ?”
Nói không biết ngượng. Cái gì mà không cố ý, ý tứ rõ mồn một tới từng mi li còn gì.
Thái Thế An thảm thương ngồi xuống nền nhà, ánh mắt rơi vào vô vọng, khịt mũi nói không nên lời:
“Đây là chiếc giày pha lê cụ tổ của ông ngoại của bà nội thằng cháu là con gái họ hàng xa nhà anh để lại, trước khi nó được đem trao vào tay anh, anh đã từng thề mãi sẽ giữ gìn và bảo tồn nó nguyên vẹn… Nhưng tiếc là…bây giờ…lúc này đây… anh đã không thể làm gì. Cuộc đời thật bất công, truyền tới hai mấy đời, tới đời của anh mới vỡ, thật không công bằng!!!
“…”
Mặc dù lời nói của anh ta không thể tin được, nhưng cô cũng thấy có lỗi, và cũng không thể cho qua dễ dàng như vậy được, lỗi do cô, cô đương nhiên phải chịu trách nhiệm. Lục Chi thở dài, mím môi, lại gần Thái Thế An, vỗ vỗ vai anh ta, lí nhí nói:
“Là em không đúng, anh đứng lên đi… Hay…nếu có việc gì anh không muốn làm hoặc cần giúp đỡ có thể gọi em, em hứa là sẽ làm hết mọi thứ trong khả năng của mình.” Cô nhìn vào mắt anh ta, dùng loại ánh mắt chân thành nhất để giao tiếp. Thái Thế An nghe vậy bỗng im lặng, anh ta ngẩng lên nhìn cô bằng ánh mắt ngây ngô vô cùng, khẽ hỏi lại:
“Thật?”
Lục Chi có chút nổi da gà, nhưng cô vẫn vô cùng bình tĩnh gật đầu đáp lại:
“Thật.”
“Vậy…” Tới đây, Thái Thế An bắt đầu nở nụ cười bí hiểm, tâm trạng Lục Chi cũng theo nụ cười này mà nguội dần.
“…Chúng ta có thể ra ngoài ăn mà không cần xin phép tên Eric già cỗi kia được không?”
“…?” Đây là điều kiện của anh ta?
« Thật sao? Chỉ cần ra ngoài ăn thôi sao? » Như không dám tin vào đôi tai của mình, Lục Chi hỏi lại to rõ ràng, cuối cùng vẫn nhận được câu trả lời lặp lại nội dung của Thái Thế An:
« Đúng vậy, ra ngoài ăn mà không cần sự cho phép của Eric. »
“Eric? Ý anh là Lâm Huy sao?”
“…Đúng!” Thái Thế An vui vẻ phủi mông đứng dậy, cũng chẳng cần quan tâm vẻ mặt cô ra sao, trực tiếp lôi cô xuống nhà, “thực hiện nhiệm vụ”.
…