Vì dậy quá sớm, xe bus lại chưa tới nên đành dài cổ ngồi ngóng, tranh thủ từng lúc một, Lục Chi lôi quyển sách ngữ pháp dày cộp ra ôn lại một lượt.
Sau khi lên xe liền tìm một chỗ ngồi an vị. Thường ngày Lục Chi đều đi chuyển này, cho nên các tài xế và các khách quen khác đều biết mặt, tự động tránh xa và nhường chỗ, vì vậy cô không gặp khó khăn mấy trong vấn đề ngồi hay đứng trên xe bus, cũng chưa kể, tầm giờ này cũng rất ít người ở trên xe bus, bởi vì Quận 3 là khu dành cho đại gia sống, và họ sẽ chẳng thể biết xe bus có bao nhiêu chiếc ghế chứ chẳng nói tới lên xe bus mà ngồi, Lục Chi và mấy bà bác gần đó thuộc dạng “dân chơi” vô cùng đặc biệt.
Sau khi xuống xe, cô lại phải đi thêm một đoạn nữa mới tới trường, nhân lúc còn nửa tiếng nữa mới tới giờ tập trung, Lục Ch lại chậm rãi tản bộ, mắt cắm đầu vào sách vở, chân lướt đi nhẹ nhàng…
“Linh Chi?”
Nghe thấy tiếng gọi bên cạnh, cô quay mặt sang, thấy Hứa Anh Minh kéo cửa kính xe ghế sau xuống, tươi cười chào cô:
“Cậu đi sớm thật, lên xe đi.”
Sau đó cậu ta mở cửa giúp cô, ngồi dịch sang bên cạnh, ngó ra…
Cô nhìn cậu ta, có chút do dự nhìn quyển sách trên tay, sau đó cúi xuống nhìn cậu ta nói:
“Không cần đâu, tôi còn phải học thêm một chút, đi xe thì nhanh quá, học không kịp…”
Cuối cùng chưa kịp để Hứa Anh Minh nói gì, Lục Chi đã đóng cửa xe lại, đi dịch vào vỉa hè, tiếp tục đi bộ, làm như chưa có gì xảy ra…
Sau đó, Lục Chi hoàn toàn không để ý gì nữa, cô quay đi chú tâm ghi nhớ, chẳng mấy chốc đã tới cổng trường.
Bấy giờ Lục Chi mới cất sách vào cặp, đi bộ vào trong. Nhưng kì lạ… tại sao bên ngoài trường lại có nhiều xe đỗ tới vậy?
Còn nữa, tại sao bọn họ lại quay ra? Có chuyện gì vậy?
Lục Chi đứng sững lại, nhìn các cậu ấm cô chiêu mặt ai nấy vui sướng chạy ra ngoài cổng trường, trèo lên xe hơi, sau đó những chiếc xe hơi đó phóng đi vù vù… Và cứ thế, lại tiếp tục với những chiếc xe khác…
Lục Chi vừa đi vừa nghi ngờ… Không phải là…
“Được nghỉ rồi, chúng ta đi chơi thôi.”
Đang mông lung, bất chợt giọng nói của Hứa Anh Minh vang đến, và bản thân cậu ta cũng hiện hình nốt, tự đâu bay ra đứng bên cạnh cô mỉm cười.
Lục Chi được phen giật mình, nhịp tim bất bình thường. Cậu ta lúc nào cũng phải xuất hiện giống quỷ như vậy sao?
Nhưng khoan đã…
“Cậu nói…nghỉ? Nghỉ thi ư??” Lục Chi quay sang nhìn cậu ta, nghiêm túc hỏi, giọng nói một màu bình bình.
Hứa Anh Minh mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, trong kia có dán thông báo, hôm nay nhà trường có lịch đột xuất, một là phải dời địa điểm thi, hai là phải hoãn lịch thi lại một ngày. Nghe nói vì không còn địa điểm thi khác nên đành phải hoãn lại, vì vậy hôm nay chúng ta được nghỉ… Cậu sao vậy? Không vui sao…?” Hứa Anh Minh thấy cô im lặng, biểu cảm như chẳng có gì thì ngược lại lại thấy không ổn…
“Không phải… tại vui quá ấy mà…” Lục Chi miễn cưỡng trả lời, khuôn mặt bình thản và giọng nói cũng chẳng có gì là vui vẻ. Ngược lại, Hứa Anh Minh lại ngẩng mặt cười khẽ, thấy vậy, Lục Chi nhìn cậu ta nhíu mày:
“Cậu cười cái gì?”
Hứa Anh Minh lấy lại bình thản, lắc đầu: “Không có gì, à, cậu có bận gì không?”
Lục Chi nhớ tới quyển sách ngữ pháp dày cộp trong cặp, gật đầu:
“Có, tôi phải bồi dưỡng kiến thức.” Tuy mặt chẳng biểu hiện lên vui mừng, nhưng thật ra trong lòng Lục Chi sướng tới lạy thần lạy thánh, nếu như có thêm ngày hôm nay, cô nhất định sẽ học được thêm rất nhiều thứ từ quyển ngữ pháp bổ ích này, nếu như có thể, chắc chắn sẽ ghi nhớ tất cả các kiến thức được ghi trong đây, như vậy thì bài tiếng anh nâng cao có trình độ lớp mười hai ấy sẽ trở nên vô cùng dễ dàng với cô. Nghĩ tới đột nhiên cảm thấy sướng sướng…
“Ồ, tôi cũng vậy, vậy thì chúng ta…có phải nên học chung không? Nghe nói vốn tiếng anh của cậu chưa tốt, tôi có thể lấy kinh nghiệm đã từng sống ở rất nhiều nơi trên thế giới học chung cùng cậu chứ?” Hứa Anh Minh đột nhiên vô cùng lịch sự đề nghị. Lục Chi suy nghĩ một lúc, thấy cũng đúng, định đồng ý, ai ngờ Hứa Anh Minh đã nhanh tay nắm lấy tay cô, đi về phía ô tô nhà mình, mở cửa, cùng cô ngòi vào, đóng cưa, xe khởi động, đi…
Cứ thế, cả quá trình Lục Chi không nói được một câu nào, khuôn mặt trơ như khúc gỗ nhìn thẳng phía trước, một lúc sau, cô mới từ từ quay sang nói với cậu ta:
“Thực ra thì…ít nhất cậu cũng nên cho tôi nói câu đồng ý…”
Ngay sau đó, cô nhận được ánh mắt dịu như suối của Hứa Anh Minh:
“Đôi lúc lời nói có thể sẽ là lời nói dối, hoặc không chân thành, chỉ cần nhìn biểu hiện của cậu thì đã nói nên sự thật rồi. Cho nên lời nói chưa phải là quan trọng nhất, cái chân thành nhất, là cảm nhận.”
“…” Ít nhất là giây phút này, cô đã nhìn cậu ta bằng một ánh mắt và một tình cảm khác… Thế nhưng…không biết cậu ta có nhìn ra biểu hiện này của cô không nhỉ?!