“Là thật! Cậu ấy là thành viên của tổ chức ấy, có điều, không giống như cháu đang nghĩ đâu, mà là ngược lại hoàn toàn đấy.”
Lục Chi nhìn sâu vào ánh mắt bác gái giúp việc, trong đó tràn ngập sự thương cảm và hồi ức, bà bắt đầu kể từng đoạn câu chuyện năm xưa, gần giống như năm đó Lâm Huy đã từng nói với cô…
…
“Chẳng lẽ cứ có việc mới được tới sao Lâm Huy?” Tuyết Hà mỉm cười đáng yêu chống cằm nhìn anh.
Lâm Huy không có phản ứng nhiều, nhẹ nhàng đứng dậy:
“Nếu không có chuyện gì thì cậu nên quay về nhà, hôm nay tôi không thể tiếp đãi cậu.”
“Đợi đã, Lâm Huy...” Trương Tuyết Hà cũng đứng dậy, nhưng chẳng có ý định đi về, cô ta đi vòng quanh nhà, rồi lên tiếng:
“Trong nhà cậu có con gái, tớ ngửi được…hơn nữa…mùi này có chút gì đó quen thuộc với tớ…”
“Mùi con gái?” Lâm Huy nhíu mày, làm như rất ngạc nhiên.
“Đúng vậy, ở khắp mọi nơi mà…” Tuyết Hà nhún vai nhìn anh.
Lâm Huy phủ nhận: “Đó không phải mùi con gái, đó là mùi của trẻ con, một số đứa trẻ nhà hàng xóm vẫn sang đây chơi với bác giúp việc nhà tôi.”
“Ồ…”
“Nếu chưa muốn về có thể ở lại một chút, nhưng tôi nghĩ cậu nên về sớm.” Lâm Huy nói.
Tuyết Hà mỉm cười gật đầu: “Tớ biết cậu lo bố tớ sẽ đánh tớ… nhưng mà hôm nay vì xích mích với bố nên tớ mới bỏ đi, chẳng biết đi đâu mới tới nhà cậu…cậu có thể cho tớ ngủ nhờ một hôm được không? Sáng mai là thứ hai, tớ sẽ phải đi học, không làm phiền cậu lâu đâu.” Cô ta lại nở nụ cười vừa đáng yêu vừa đáng yêu nhìn anh.
Lâm Huy cũng mỉm cười, quay sang nhìn Tuyết Hà gật đầu: “Được thôi, nó sẽ xảy ra nếu như tôi là người thích phá luật. Cậu không phải không biết.”
Tuyết Hà tỏ vẻ thất vọng: “Cậu vẫn như vậy, sau này chúng ta làm sao chung sống?”
“Quý cô, tới giờ về rồi, nếu muốn tôi có thể tiễn cô một đoạn.” Anh mỉm cười lịch sự nói.
“Không đâu! Tớ chưa muốn về…” Sau đó quay đi để tránh ánh mắt như dao sắc nhọn nhìn một cái là cứa vào tim của anh, thờ ơ hỏi:
“Cậu… khi về nước có tìm Lục Chi bao giờ không?”
…
“Đó là toàn bộ câu chuyện, Lâm huy chưa bao giờ nói cho ai vì nó chẳng muốn ai biết chuyện này, đơn giản vì nó đã quen với việc chịu đựng một mình, cô đơn khiến cho nó mất niềm tin vào người khác, nếu như bác không phải là một trong những người chứng kiến thì chưa chắc nó đã nói cho bác biết… Haizz…”
Lục Chi sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, trong tim đột nhiên hò hét, thực ra Lâm Huy không như vậy…anh không như vậy…
“Cậu ấy đã từng kể cho cháu nghe một lần…” Cô quay sang, có chút khó hiểu nhìn bác giúp việc nói. Bác gái nghe xong, giống như hóa đá, nhìn cô…
“Nó? Kể cho cháu?”
“Đúng vậy.” Lục Chi gật đầu.
Bác giúp việc liền vui sướng nhảy lên, sau đó ghé xuống thì thầm với cô:
“Nó đã nói cho cháu, vậy nghĩa là niềm tin của nó đã đặt trọn vào cháu, cháu đừng dại mà làm tổn thương nó, thằng bé lòng tự trọng cao lắm, tuy nó lớn hơn các cháu nhưng suy nghĩ về tình yêu của nó thì như trẻ con vậy, cháu nên trân trọng. Đối với nó bây giờ, có lẽ điều quan trọng nhất để nó tồn tại chính là cháu, bởi vì mẹ nó đã từng nói…”
Bác giúp việc nói tới đó, đột nhiên im lặng, đứng dậy, vào nhà vệ sinh, chốt cửa lại…
Lục Chi vội vàng đứng dậy theo, đập cửa phòng vệ sinh, hỏi:
“Bác, bác nó rõ lên xem nào? Lớn tuổi hơn? Mẹ của cậu ấy đã nói gì cơ? Bác..bác…?”
“Đừng hỏi tôi!!!”
…
"Cậu… khi về nước có tìm Lục Chi bao giờ không?” Tuyết Hà bỗng dưng hỏi.
Lâm Huy nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn cho cô ta câu trả lời:
"Có."
Tuyết Hà không đối mặt với Lâm Huy, ánh mắt cô ta giờ phút này đang chao đảo dữ dội, cố kiềm chế hỏi tiếp:
"Cậu có tìm thấy cô ấy không?"
Tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên, Lâm Huy hỏi lại:
"Chuyện này có chút liên quan tới cậu nhỉ?"