"Cha, con lập tức gọi bác sĩ Vương. Cha, đều là con bé Tĩnh Xu này không hiểu chuyện. Cha khỏe lại một chút chưa?" Lý Kiến Nghiệp lấy tay vỗ vỗ ở sau lưng của Lý Vạn Sơn, thấy hơi thở Lý Vạn Sơn bình phục một chút, mới đứng dậy định gọi điện thoại kêu bác sĩ tới.
"Kiến Nghiệp, không cần làm phiền bác sĩ Vương. Đây là bệnh cũ của tôi, không có việc gì lớn, chỉ cần các người đừng chọc giận tôi, tôi sẽ không chết được." Lý Vạn Sơn phất phất tay, ngăn lại hành động của Lý Kiến Nghiệp.
Mọi người nhà họ Lý đối với Tĩnh Xu đột nhiên đưa ra hành động muốn xuất ngoại du học, tất cả đều rất là kinh ngạc. Tĩnh Xu không phải xuất ngoại học đại học, mà là kể cả cấp ba cả thảy, đi lần này nhanh nhất cũng phải thời gian bảy năm mới có thể trở về, thời gian bảy năm là sẽ xảy ra rất nhiều chuyện, theo cá tính vợ chồng anh cả, làm sao sẽ không có dấu hiệu nào lại có quyết định này, có phải trong đó có kỳ lạ gì hay không? Nghĩ tới đây, phản ứng đầu tiên của mọi người chính là màn bắt cóc Mạn Dao chưa đạt kia, ánh mắt nhìn Tĩnh Xu cũng phát sinh biến hóa.
"Chị họ Tĩnh Xu, sao chị lại đi như thế, lúc nghỉ hè chúng ta đã đồng ý là muốn đi công ty thực tập, chị không đợi đến kết thúc thực tập lại đi. Lúc đầu, chúng ta có thể thực tập vẫn là dựa vào mặt mũi của chị Tĩnh Xu giờ thì tốt rồi, ngược lại là chị Tĩnh Xu muốn bỏ qua cơ hội này." Tĩnh Quân hả hê dùng âm thanh các bề trên không nghe được mở miệng giễu cợt Tĩnh Xu nói.
"Tôi cũng không ngờ thì ra là cha vẫn luôn có tính toán này, người giống như là nhà chúng ta xuất ngoại lâu dài quen mặt cũng là tốt đẹp. Mấy năm qua, tôi hiện tại chỉ là quen thuộc tình huống nước ngoài, đợi đến lúc em họ Tĩnh Quân xuất ngoại, cũng tiện có người chăm sóc ở bên kia, rốt cuộc là chị em mình nhất định phải là cùng nhau trông coi, không thể để cho người có lòng chê cười."
Tĩnh Xu cố nén lửa giận trong lòng, chủ động kéo cánh tay Tĩnh Quân lại, cố gắng hòa thuận với Tĩnh Quân. Hôm nay, lần này là cô thất bại thảm hại, chỉ có thể lánh nạn chạy trốn tới nước ngoài, để Lý Mạn Dao đó chiếm hết tiện nghi. Có điều đừng tưởng rằng cô đi lần này, Lý Mạn Dao đã thật sự thắng rồi. Mấy ngày nay, Tĩnh Xu tự trách từng lần một, nếu không phải là cô quá mức tự phụ, cô tin lầm người, cũng sẽ không rơi vào kết quả hôm nay.
Lý Mạn Dao kia thật là thâm tàng bất lộ, cô ta vậy mà nghĩ tới tương kế tựu kế, chủ động đưa mình tới chỗ nguy hiểm, loại gan dạ sáng suốt và quyết đoán này thì không phải là Tĩnh Xu cô có thể làm được. Đối với Tĩnh Xu mà nói, trên một mức độ nào đó lần đả kích này cũng không phải một chuyện xấu, đã ầm ĩ thành bộ dáng này, rời khỏi trong nước, tránh né đầu ngọn gió là lựa chọn tốt nhất đối với cô hôm nay. Tĩnh Quân muốn đẩy tay Tĩnh Xu ra, nhưng lại bị Tĩnh Xu níu thật chặt lại, dò xét mấy lần, sợ làm cho đám người lớn chú ý, cũng chỉ có thể để Tĩnh Xu cứ kéo cánh tay của cô như vậy.
"Đi công ty thực tập? Ông nội, đây là sự thật?" Mạn Dao có chút không dám tin vào tai của mình. Vốn là chuyện bắt cóc có thể diệt trừ Tĩnh Xu, Mạn Dao đã thỏa mãn, hôm nay lại có một niềm vui ngoài ý muốn, Mạn Dao có thể nói là mừng rỡ. Phải biết, nếu như đến công ty nhà họ Lý, có một số việc sẽ có thể sắp xếp sớm một chút. Mặc dù chỉ là một thực tập sinh, nhưng cô lại có thể tiên tri không ngã bổ về phía trước, có thể nhắm tới những nhân tài mà nhà họ Lý còn chưa coi trọng thu vào trong tầm tay mình.
Để Mạn Dao đến nhà họ Lý thực tập, là bồi thường của Lý Vạn Sơn đối với Mạn Dao. Tại sao Tĩnh Xu xuất ngoại, mấy đứa bé này cũng đã nhìn thấu kỳ lạ, vì không để cho những người này nghi ngờ thương yêu của ông đối với Mạn Dao, Lý Vạn Sơn cố ý cho Mạn Dao một khoản tiền tiêu vặt trước mặt của mọi người, khiến lớp người nhỏ đỏ mắt.
"Đầu tư Vĩnh Sinh, bất động sản Trung Phong, ngành công nghiệp Phượng Hoàng...." Mạn Dao mở ra laptop vẫn giấu ở chỗ bí mật trong phòng, lấy tay vuốt lên trên mỗi một cái tên. Vào sau khi sống lại, Mạn Dao sợ dần dần quên lãng trí nhớ của đời trước, cố ý viết toàn bộ thứ quan trọng, thứ tương lai có thể có ích tất cả đều dùng ngôn ngữ chỉ có mình xem hiểu ở trên laptop này. Mà trước mắt, Mạn Dao nhìn phía trên ghi lại rất rõ ràng tên kỳ hạn bán ra của cổ phiếu, với xu thế tương lai, bật cười khúc khích.
Mạn Dao thật sự rất may mắn đời trước vì Lý Vạn Sơn học kinh tế học, đặc biệt tiến hành nghiên cứu đối với cổ phiếu, cũng là như thế, cô mới có thể đi ra bước đầu tiên bản kế hoạch thành lập sự nghiệp của mình. Phòng giao dịch cổ phiếu, Mạn Dao và người chơi cổ phiếu cùng đứng ở đại sảnh nhìn màn hình xu thế ngay chính giữa một lát, sau đó dùng thẻ căn cước thành lập một tài khoản, tiếp theo thăm dò tính lấy ra một phần tiền tham gia vào trên một cổ phiếu khả quan.
Đại sảnh, nhân viên phụ trách giao dịch thấy Mạn Dao lại mua chi cổ phiếu này, trong lòng có chút tiếc hận thay bé gái trước mắt này, [email protected]đlqđ@bubble editor nhưng giới hạn nghề nghiệp khiến nhân viên giao dịch không thể tiến hành bất kỳ ám hiệu gì đối với người mua. Nhìn tuổi cô gái nhỏ này cũng không lớn, cả người hàng hiệu, đoán chừng cũng là đứa bé nhà người có tiền, nghe nói cổ phiếu kiếm tiền, mới đến chơi một lúc, chỉ là không có ánh mắt, lại chọn trúng cái này.
Cổ phiếu này thoạt nhìn dường như xu hướng tăng cũng không tệ lắm, nhưng những người lấy được tin tức như bọn họ cũng đã nghe nói công ty này sắp đối mặt với việc tổ chức lại đợi đến khi tin tức này công bố, giá cổ phiếu sẽ đi xuống một mạch, xem ra là tiền của cô gái nhỏ này sắp đổ xuống sông xuống biển rồi. Mạn Dao chú ý tới trên mặt nhân viên làm việc chợt lóe lên kinh ngạc và tiếc hận, hỏi thăm được trình tự có thể mua cổ phiếu trên internet, mới tạm biệt rời khỏi nơi này. Trước mắt nhìn cảnh tượng này, tin tức nhanh nhạy gần như đều nhận được tin tức giả kia, mà cô sẽ phải thừa dịp này mua vào tất cả cổ phiếu của công ty này, thuận tiện kiếm được một món tiền.
"Tổ trưởng, sao phòng thị trường của chúng ta lại bắt đầu thuê lao động trẻ em, em gái nhỏ này hình như còn chưa trưởng thành, chúng ta cũng không nên phạm pháp?" Cô gái tóc dài mặc áo sơ mi trắng quan sát Mạn Dao đi theo phía sau tổ trưởng vào, mở miệng trêu ghẹo nói.
"Tô San, đây là thực tập sinh mới tới của chúng ta, sau này cô nhân tiện giúp chăm sóc một chút. Cô bé còn nhỏ tuổi, cô làm chị chăm sóc nhiều hơn chút." Tổ trưởng không để ý trêu ghẹo của Tô San, trực tiếp giao Mạn Dao cho Tô San chăm sóc.
Cô gái nhỏ này là lai lịch gì, lấy quyền hạn của tổ trưởng nhỏ ông như cũng không rõ ràng, chỉ biết là thân thích của người nào đó phía trên, đang liên tưởng đến họ của cô gái nhỏ, cũng rất dễ dàng nghĩ đến lai lịch gốc gác của cô gái nhỏ. Nghe nói năm nay không chỉ là chi nhánh này ở công ty của bọn họ, chính là tổng bộ cũng có thêm mấy thực tập sinh như vậy. Vị con cháu bề trên này không ở lại trong tổng công ty hưởng phúc, lại đến công ty nhỏ tầm thường này của bọn họ, còn là bộ phận tiêu thụ mệt người nhất, thật sự là rất có tính cách.
"Xin chào, em tên là Lý Mạn Dao, là thực tập sinh mới tới, xin các anh chị về sau chăm sóc nhiều hơn." Mạn Dao không có sự kiêu ngạo của con cháu bề trên (thái tử nữ) nên có, dựa theo thái độ chức vụ của người mới chào hỏi mấy tiền bối (người thế hệ đi trước) ở đây.
Lần này rơi đến chi nhánh công ty thực tập, là Mạn Dao chủ động xin. Trước khi Tĩnh Xu đi không biết nói cái gì với những người này, Mạn Dao rất rõ ràng cảm thấy từ sau khi Lý Vạn Sơn nhắc tới để cho mình cũng đi công ty, thái độ của người cùng thế hệ với cô nhằm về phía cô xảy ra thay đổi rất lớn, bắt đầu từ không đáng ngoảnh lại nhìn, đến trước mắt mơ hồ đối địch đối với cô.
Lần này cô chủ động nhắc tới đi chi nhánh công ty chính là không muốn mâu thuẫn trở nên gay gắt với những người này, phải biết ngoại trừ cô bên ngoài, những người khác đều đến tổng công ty chuẩn bị làm lớn lên một hồi.
"Mạn Dao, sau này em có thể gọi chị là chị Tô San, chị giới thiệu cho em một chút tổ tiêu thụ của chúng ta. Chỗ chúng ta cộng thêm em tổng cộng có sáu người, em là mới tới, không cần đi bên ngoài chạy nghiệp vụ, sau này em sẽ phụ trách một ít chuyện của phòng làm việc. Những việc này đều là việc sau này em phải làm, nghe rõ chưa?" Đừng xem chi nhánh công ty cũng không lớn, nhưng chuyện của tổ tiêu thụ cũng rất nhiều, sau khi giới thiệu ngắn ngủi, Tô San bèn bắt đầu trực tiếp phân công công việc cho Mạn Dao.
"Dạ, chị Tô San, em hiểu." Tuy rằng Tô San nói không nhanh, nhưng chuyện cũng rất nhiều, rất phức tạp, Mạn Dao nhanh chóng dùng bút ghi lại kỹ trọng điểm Tô San nói ở trên sổ, nếu muốn làm, cá tính của Mạn Dao sẽ phải làm được tốt nhất.
"Ba ly trà sữa dưa Ha-Mi, hai phần cơm sườn lợn rán, ba phần cơm thịt bò, hai ly cà phê, không thêm đường." Từ mới bắt đầu khẩn trương bận rộn, ngày đầu tiên có chút bối rối đi qua về sau, Mạn Dao đã dần dần thích ứng tiết tấu khẩn trương bộ phận tiêu thụ. Nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, Mạn Dao dựa theo dặn dò buổi sáng của đồng nghiệp, đi xuống lầu mua về cơm trưa ở một con đường bên cạnh.
"Được rồi, cứ nói như vậy là được. Ngày mai tớ phái xe đi đón cậu, đến lúc đó cậu tới nghe một chút bài hát tớ mới vừa học được." Trong tay xách lên bốn túi, Mạn Dao xem thời gian, tăng nhanh bước chân. Hôm nay quá nhiều người mua cơm trưa, lãng phí quá nhiều thời gian ở đó, nếu không nhanh hơn chút nữa, bọn họ sẽ sắp trở lại rồi.
Nghĩ đến những thứ này, bước chân của Mạn Dao càng lúc càng nhanh, nhưng không chú ý tới, từ bên kia khúc quanh đột nhiên đuổi ra một cô gái mặc váy dài màu đỏ, cô bé kia tóc rối bù, hết sức chăm chú gọi điện thoại, vì vậy bi kịch xuất hiện, Mạn Dao và cô gái kia trực tiếp đụng vào nhau. Bốn túi trên tay Mạn Dao bay ra ngoài từ trên tay Mạn Dao, nắp hộp cơm này cũng mở ra theo, thức ăn với cả nước canh không xiêu không vẹo trực tiếp nhắm về trên người cô gái va chạm với Mạn Dao. Mạn Dao nhìn thức ăn bay ra ngoài, đầu tiên là thân thể tránh qua bên cạnh một chút, tiếp đó nhắm mắt lại không đành lòng thấy thảm trạng của cô gái xui xẻo đối diện này.
"A, quần áo của tôi, quần áo tôi mới mua, cô cái đồ không có mắt này, cô đền quần áo cho tôi." Mạn Dao nhắm mắt lại, khi nghe giọng cô gái đối diện, thân thể không tự chủ được run lên, lập tức mở mắt, lúc thấy vẻ ngoài của cô gái đối diện cực kỳ tức giận, Mạn Dao đã không còn áy náy như trước, ngược lại cũng là cố kiềm chế xúc động muốn cười ha ha của mình.