"Mẹ, mẹ nói gì? Hiện tại anh cả là chủ tịch, những người như chúng con chỉ có thể làm việc ở dưới tay anh cả, chỉ có anh cả cho chúng con sắc mặt nhìn, nơi nào có đạo lý chúng con làm khó dễ anh cả. Mẹ, con biết mẹ luôn luôn ưu ái anh cả, nhưng chúng con cũng là con cái của mẹ, có một số việc vì sợ mẹ phiền lòng, con vẫn luôn không nói với mẹ."
Lời của Lý Ngọc Lam có chứa mấy phần oán trách, khiến câu nói kế tiếp của lão phu nhân không có cách nào nói ra nữa. Bà không phải là một người bất công, cho dù thiên vị thì rất nhiều lúc thêm chiều con gái út này. Người già càng già yếu, càng mới mong muốn cảnh thái bình giả tạo. Có điều gần đây xem lời con gái nhỏ nói, nghĩ đến lời cháu gái nói gần đây, lão phu nhân chỉ cảm giác thời gian cuối cùng của mình cũng sẽ không thái bình.
"Chồng à, đây là một khoản buôn bán lớn, nếu như chúng ta có thể nắm bắt, đoán chừng sẽ có một số lợi nhuận." Người phụ nữ nhìn cặp tư liệu trên tay, mở miệng khuyên nhủ người đàn ông vẫn do dự ngồi trên ghế sa lon. Người đàn ông nhíu chặt chân mày, trong lòng suy tính nặng nhẹ hai bên.
Vào rất nhiều năm trước, lúc người nhà họ Lý không biết, Lý Thủ Thành len lén thành lập một công ty trên danh nghĩa mẹ vợ. Dựa lưng vào cái thuyền lớn nhà họ Lý, công ty này của Lý Thủ Thành có thể nói là mỗi ngày thu vào đấu vàng, trở thành Tụ Bảo Bồn (chậu châu báu) của Lý Thủ Thành. Có điều từ sau khi anh cả lên làm chủ tịch tập đoàn, loại ngày lành này đã trở nên chật vật.
So với chị em, anh cả càng đề phòng mình, tuy hôm nay mình vẫn còn giữ chức ở trong tập đoàn, nhưng sau mấy lần điều động nhân sự, quyền lợi trên tay mình đã không thể thực hiện được rất nhiều. Vì không để Lý Kiến Nghiệp bắt được cái chuôi, thành tích của công ty cũng lột xuống rất nhiều, cũng may mà trước mắt công ty đã có một chút tiếng tăm ở trong nghề, ngoại trừ chuyện làm ăn của nhà họ Lý thì còn có những khách hàng khác, nhưng tiếp tục như vậy cũng không phải là kế hoạch lâu dài.
Tuy rằng quy mô công ty này không thể so sánh với tập đoàn Lý thị, nhưng từ lúc đầu thành lập đến phát triển mở rộng từng bước một như trước mắt, đều là Lý Thủ Thành tự mình cố gắng, khổ cực sáng lập nên công ty. Lý Thủ Thành đương nhiên không nỡ từ bỏ, nhất là trước mắt có một cơ hội trời cho như vậy. Có điều nghĩ đến phải bỏ ra giá lớn, Lý Thủ Thành vẫn còn có chút do dự.
"Chồng à, trước mắt tình hình tập đoàn tuy ông không nói ra thì tôi cũng biết. Kể từ sau khi anh cả lên làm chủ tịch, vẫn ghim ông, đoán chừng không bao lâu thì sẽ hoàn toàn cho ông đi tàu bay giấy. Đến lúc đó, chúng ta ở Lý thị cũng trở thành một cổ đông suông nhận chia phần thôi, nếu như vậy chẳng bằng bán cổ phần đi, hiện tại vừa vặn có một cơ hội tốt như thế. Hơn nữa, chúng ta cũng chỉ bán đi 5%, những thứ này cũng sẽ không ảnh hưởng gì đối với Lý thị, chúng ta cũng có đủ tài chính. Lần này là cơ hội chúng ta khó được. Chồng à, ông cũng không hi vọng cả đời cứ sống ở dưới hơi thở của anh cả ông như vậy chứ!"
Lúc trước, người phụ nữ có thể khiến Lý Thủ Thành làm trái ý trong nhà, cưới bà qua cửa, chính là dựa vào đủ hiểu rõ đối với Lý Thủ Thành. Mấy câu khuyên lơn vừa vặn nói trúng xương sườn mềm của Lý Thủ Thành, khiến ông vốn còn có chút do dự đã từ từ kiên định chủ kiến. Giống như phu nhân (vợ) mình nói, cho dù bán đi cổ phần cũng không tính là gì đối với nhà họ Lý, mà bản thân nghĩ đến này mấy ngày này chịu đựng những thứ kia trong công ty, Lý Thủ Thành hơi gật đầu, để vợ đi bàn bạc với người mua kia trước. Chuyện này phải cẩn thận một chút, ông không hy vọng gây thêm rắc rối, xuất hiện biến cố gì.
Lại nói trong khoảng thời gian này ngoại trừ Lý Kiến Nghiệp, những người khác cũng đối mặt hấp dẫn giống như vậy. Tuy rằng mỗi người đối mặt suy tính khác biệt, nhưng sau suy xét thì bọn họ không hổ là anh em, làm ra quyết định giống nhau. Trước đây rất lâu, Trương Hạo Đình đã vạch kế hoạch việc này.
So với nhà họ Lý, sau khi Trương Hạo Đình quản lý đã hoàn toàn nắm giữ tất cả quyền kinh tế của Trương thị, ở thời điểm mấy năm trước càng đã mua lại cổ phần của những người khác ở nhà họ Trương. Hiện tại sau khi trừ ra số nhỏ cổ phiếu lẻ tẻ của hộ rời rạc, thừa lại cũng chỉ sót lại có hai, ba cổ đông hoàn toàn không tạo thành uy hiếp bày biện ở nơi đó.
Sau khi làm xong những thứ chuẩn bị này, Hạo Đình bèn bắt đầu vạch kế hoạch bước kế tiếp. Số tiền mua cổ phần của nhà họ Lý đã chuẩn bị xong từ rất lâu trước đây rồi. Chỉ là nếu nhà họ Lý không gây ra chuyện như vậy, có Lý Vạn Sơn ở đây, Trương Hạo Đình hoàn toàn không có cơ hội để tiến hành kế hoạch của mình. Nhưng trước mắt chuyện lại đơn giản hơn nhiều, nhà họ Lý nội đấu làm lợi chỉ có bản thân. Có điều số lượng những thứ này cũng không đủ, mà mục tiêu còn lại, nghĩ đến chuyện kế hoạch bên kia, Trương Hạo Đình đã bắt đầu mong đợi lúc Lý Kiến Nghiệp biết rõ chân tướng sẽ là phản ứng gì.
"Tiểu thư, thư của cô." Lý Như Tuyết nhìn lá thư trong tay má Lý, có chút sững sờ. Thời đại này đã rất ít người viết thư, xem ra lá thư này cũng có chút đặc biệt, không biết bên trong để cái gì mà một xấp thật dầy. Lý Như Tuyết thấy ánh mắt má Lý cũng có chút ngạc nhiên, cầm lá thư đi lên lầu, vừa về tới phòng ngủ, tò mò xé lá thư ra. Sau khi thấy đồ vật bên trong, Lý Như Tuyết chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, hai chân như nhũn ra phịch một tiếng tê liệt ngã xuống trên mặt đất, may mắn chính là trong phòng trải lên thảm lông dê thật dầy, mới không phát ra âm thanh quá lớn.
Sững sờ ngồi ở trên đất, Lý Như Tuyết nhìn trên bức hình xa lạ và quen thuộc kia. Đây không thể nào là thật! Đây đều là âm mưu, đều là âm mưu, nhất định có người ở sau lưng mưu tính cô. Người kia là ai? Có thể là người đàn ông phía trên kia. Nam nữ thân thể □ quấn quít cùng nhau trong hình ở trên đất, trong gương mặt quen thuộc đó lộ ra xa lạ, người này thật sự là cô, ngày đó rõ ràng là ở trong nhà mình, là ai làm những chuyện này? Cả người Như Tuyết đã bắt đầu hoảng loạn, cho dù ngày đó cả người mình đều mơ mơ màng màng, rơi vào hốt hoảng trước nay chưa có, nhưng có thể bị chụp được hình như vậy thì người kia chỉ có người đã phá hủy trong sạch của cô đó. Sau đó ngẫm lại một chút chuyện liên tiếp, cả nhà người kia mất tích bí ẩn, vốn cho rằng tất cả đều đã qua, mà bây giờ những hình này xuất hiện đã rõ ràng nói cho cô biết, tưởng tượng trước kia đã quá đơn giản rồi.
"Tiểu thư, cô không sao chứ? Hình như tôi vừa mới nghe được một chút âm thanh." Lầu dưới, má Lý vừa vặn đi lên nghe được âm thanh kỳ quái trong phòng Lý Như Tuyết, có chút lo lắng ở ngoài cửa mở miệng hỏi thăm.
"Má Lý, tôi không sao. Tôi hơi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút, má đừng quấy rầy tôi." Nhìn hình trên đất, Như Tuyết rất hốt hoảng mở miệng nói với má Lý ngoài cửa.
"Vâng, tiểu thư. Vậy cô cẩn thận thân thể, tôi đi xuống trước." Nếu Lý Như Tuyết từ chối, má Lý cũng không nói gì nữa, đi xuống từ trên cầu thang. Đợi đến khi nghe được tiếng bước chân từ từ đi xa, Như Tuyết mới gắng gượng đứng dậy từ trên đất, thở một hơi thật dài, xoa xoa nước mắt trên mặt, vội vàng thu dọn hình trên đất.
Nhìn hình từ từ bị lửa đốt thành tro, trong đầu Như Tuyết lại hoàn toàn không cách nào bình tĩnh lại. Người kia có thể đưa những thứ này tới cho cô, chính là trên tay người kia còn giữ lại phim ảnh, một khi công bố những hình này ra ngoài, Như Tuyết không dám tiếp tục suy nghĩ sẽ xảy ra cái gì nữa. Người kia muốn làm cái gì? Cô đã nhìn tỉ mỉ lá thư này qua một lần nhưng cũng không có phát hiện gì. Người kia hoàn toàn không để lại bất kỳ phương thức liên lạc nào. Sợ hãi không hiểu không tên là có thể khiến người ta sụp đổ nhất, bạn đều căng thẳng thần kinh mỗi giờ mỗi phút, bất cứ lúc nào cũng có thể đối mặt khiêu chiến sụp đổ.
"Như Tuyết, anh nghe má Lý nói em có chút không thoải mái. Hiện tại sắc mặt của em thật sự rất kém, không bằng anh với em đến bệnh viện khám một chút. Nếu như em bị bệnh thì anh sẽ đau lòng." Xảy ra chuyện như vậy, Như Tuyết đúng là quên mất hôm nay hẹn với người đàn ông đi xem phim. Đợi đến khi người đàn ông xuất hiện ở trong phòng khách nhà cô, Như Tuyết mới nhớ tới chuyện này, nhìn bộ dáng tái nhợt trong gương, cho dù dùng nhiều phấn lót hơn nữa cũng rất khó che giấu đi.
"Có thể là tối hôm qua cảm lạnh thôi, không có việc gì lớn. Hôm nay đầu em có chút choáng váng, phim vẫn là hôm nào đi." Xảy ra chuyện này, cho dù Như Tuyết ngụy trang tốt cũng không có hăng hái xem phim lắm, "Như vậy cũng tốt, em nghỉ ngơi thật tốt, anh ở đây với em. Nếu em khó chịu chỗ nào, nhất định phải nói với anh."
Người đàn ông săn sóc như vậy nếu như ở trong ngày thường, Như Tuyết đương nhiên cảm thấy ngọt ngào vui mừng. Nhưng bây giờ lại gánh vác áp lực, Như Tuyết không thể nói ra lời từ chối, cũng không dám tiếp tục giở tính trẻ con, người kia có thể sẽ trốn ở chỗ tối, biết đâu người đàn ông này vừa rời khỏi tầm mắt của cô, sẽ nhận được đồ giống vậy.
"Cô bé ngốc, dù xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ không rời khỏi em. Anh yêu chính là em, em hình dáng gì, cũng là người anh yêu. Sao bị bệnh lại hỏi ra lời ngây thơ như vậy rồi? Như Tuyết, ở trong lòng anh em giống như là thiên sứ vậy, làm sao có thể làm chuyện sai? Chính là làm sai, nhất định cũng là chuyện nhỏ không quan trọng gì thôi." Nghe đáp án của người bên cạnh, Như Tuyết chỉ cảm thấy tay của đối phương khiến cô cảm thấy lạnh lẽo thấu xương. Mới vừa rồi thấy người đàn ông đối với cô dịu dàng, cô lấy can đảm thử hỏi thăm, nhưng kết quả lại làm cho cô rơi vào tuyệt vọng hoàn toàn.
"Cô bé ngốc, mau chóng ngủ đi. Ngủ một giấc thật ngon, bệnh sẽ hết." Lấy tay vỗ vỗ tay Như Tuyết, ánh mắt người đàn ông dịu dàng chuyên chú khiến Như Tuyết không dám nhìn thẳng vào mắt với anh, chỉ có thể nhắm mắt lại thật chặt. Nghe tiếng hít thở của Lý Như Tuyết từ từ vững vàng bên cạnh, người đàn ông thu lại nụ cười khóe miệng, ánh mắt nhìn Lý Như Tuyết cũng lộ ra mấy phần xem kỹ.
Qua nhiều năm như vậy, anh có thể mưu cầu được ích lợi ở trước mặt bao nhiêu người, đương nhiên rất rõ ràng một khi tiết lộ thân phận sẽ gặp phải cái gì. Qua nhiều năm như vậy, anh vẫn cẩn thận làm việc, sau mỗi lần hoàn thành một nhiệm vụ, đều sẽ sửa đổi hình tượng lần nữa, sau đó càng không đi tới thành phố từng sống trước đó.
Anh vốn còn định sau khi đen ăn đen lần này sẽ rửa tay chậu vàng (giải nghệ), tìm một địa phương thích hợp ẩn cư (ở ẩn), hưởng thụ trải qua cuộc sống sau này, dù sao kinh nghiệm như vậy rất dễ dàng làm cho người ta sụp đổ. Trang ## bubble Nhưng bây giờ, nghĩ đến cú điện thoại nhận được vài ngày trước đó, trong ánh mắt người đàn ông toát ra một tia sợ hãi. Người như anh giỏi nhất chính là không ràng buộc, nếu không để người ta biết nhược điểm của mình, chuyện sẽ thật sự hỏng bét.
Vốn là anh vẫn giấu kín người kia rất tốt, trừ lúc đặc biệt rất ít tiếp xúc với đối phương, trong điện thoại người đó là làm sao biết được chỗ ở của người kia? Lúc đầu còn hơi nghi ngờ đối phương, nhưng sau đó nghe được bên kia nói ra tên viện dưỡng lão kia, người đàn ông cũng biết anh đã bại lộ. Vì an nguy của người trong viện dưỡng lão, mình không có bất kỳ lựa chọn nào chỉ có thể nghe theo sự dặn dò của người không biết thân phận kia, trở thành con rối của đối phương.
Lại nói, Lý Như Tuyết này cũng coi như là hàng bán chạy, nhiều người như vậy đều nhắm ngay mục tiêu đến trên người của cô. Cũng không biết người thần bí là thần thánh phương nào, mình đã thông qua đủ loại con đường để dò la thân phận của người kia, nhưng không chỉ không có đầu mối ngược lại còn nhận được cảnh cáo của đối phương.
"Lý Kính Đào, con giải thích rõ cho mẹ, đây là xảy ra chuyện gì?" Mới vừa mua một chút cổ phần, Lý Ngọc Nhu vốn là mua sắm thỏa thích, sau khi nhận được một tin tức cũng không cười nổi nữa, nổi giận đùng đùng chạy về trong nhà, lại thấy Lý Kính Đào uống say như chết giống với trước kia càng trở nên giận dữ ngút trời. Bản thân đã làm ra tội ác gì? Con trai bình thường vẫn lấy làm kiêu ngạo vậy mà nổi lên ý nghĩ bẩn thỉu như vậy. Nếu chuyện này bị người biết, Lý Ngọc Nhu đã không dám tiếp tục suy nghĩ nữa.
Con người Lý Ngọc Nhu này quan tâm nhất chính là mặt mũi của bà, không có gì quan trọng hơn so với mặt mũi của bà. Ngẫm lại một chút lời của đối thủ nghe được hôm nay, Lý Ngọc Nhu càng nghĩ càng giận. Bà là thế nào cũng không nghĩ ra, tại sao con trai mà mình vẫn lấy làm kiêu ngạo lại đột nhiên có ý nghĩ như vậy? Mọi chuyện không phải lỗi của con trai, đều là của người phụ nữ kia, đều là Lý Như Tuyết đó. Nếu không phải là cô ta quyến rũ con trai của mình, nó tuyệt đối sẽ không có suy nghĩ như vậy, nó sẽ vừa ý cô gái giống với bà, tất cả đều sẽ hạnh phúc thêm ngọt ngào. Hiện nay nhìn con trai mình người không giống người quỷ không giống quỷ.
"Con dậy cho mẹ, đồ không có chí tiến thủ." Nghĩ đến những suy nghĩ đó, trực tiếp đá một phát tới Lý Kính Đào tê liệt ngã xuống trên thảm trải sàn. Ối, Lý Kính Đào chỉ cảm thấy trên người có chút đau đớn, cố gắng mở mắt ra, phía trước có một bóng người lờ mờ, gắng sức phân biệt một lúc, hình như là bộ dáng của mẹ, nhưng tại sao mẹ lại ở chỗ này? Đầu của anh thật choáng váng, trên người cũng thật đau, "Mẹ, không phải là mẹ và bạn đi ra ngoài à? Hôm nay con gặp gỡ với mấy người bạn, mới có thể uống nhiều hơn một chút, lần sau sẽ không như vậy."
Thấy sắc mặt của mẹ u ám, Lý Kính Đào tìm một cái cớ, muốn giải thích chuyện này một chút.
"Đồ khốn kiếp, vẫn còn ở nơi này nói láo. Hôm nay con nói rõ cho mẹ, rốt cuộc Lý Như Tuyết đó là thứ hồ ly tinh gì? Giữa các con rốt cuộc có chuyện gì? Bây giờ bên ngoài đã truyền đi xôn xao, hiện giờ con hãy giải thích rõ cho mẹ." Lý Như Tuyết, nghe được trong miệng mẹ nói ra cái tên khiến anh đau lòng, Lý Kính Đào không cách nào che giấu đau khổ trên mặt.
"Mẹ, mẹ đang nói gì? Con nghe không hiểu, con và Như Tuyết là anh em họ so với bình thường còn bình thường hơn. Hôm nay, lời mẹ nói thật là làm cho người ta không rõ rồi."
"Vẫn còn nguỵ biện với mẹ, hiện tại mẹ đã biết rõ mọi chuyện. Đồ đê tiện Lý Như Tuyết kia lại dám quyến rũ con. Hôm nay, mẹ sẽ nói một lần cuối cùng với con, con phải nhớ kỹ thân phận của con, cách xa nó một chút cho mẹ. Mẹ sẽ sắp xếp đối tượng xem mắt cho con, tuổi của con cũng không nhỏ, cũng nên có một đối tượng lui tới nghiêm chỉnh, trước đó chính là mẹ quá nuông chiều đối với con rồi."
Lý Ngọc Nhu nghĩ đến lần từ hôn vốn không bệnh mà kết thúc đó, lúc ấy chẳng qua là cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng bây giờ nghĩ lại có lẽ chính là có liên quan tới Lý Như Tuyết này, ngẫm lại khi đó Lý Kính Đào đang bị từ hôn mà mặt lại tươi cười, biểu hiện thái độ khác thường lại bị bà lơ là.