Lý Kính Đào thấy Lý Bách Niên đi tới từ bên kia, vội đứng dậy từ trên ghế salon, "Ông Lý, hôm nay con tới nơi đây là vì lời mẹ con nói mới nãy xin lỗi với ông. Mẹ con chính là tính tình đó. Ông Lý, ông cũng là nhìn mẹ con lớn lên từ nhỏ, biết mẹ con là người bộc tuệch. Ông Lý, ông tuyệt đối đừng trách cứ mẹ con."
Lý Bách Niên nghe được lời Lý Kính Đào nói, nhìn Lý Kính Đào trầm mặc một chút, mới thở dài, "Kính Đào, trong mắt của ông, con vẫn là một đứa bé, chuyện người lớn chúng ta không có quan hệ gì với những đứa bé các con. Con không cần vì việc này đến nói xin lỗi với ông, chính là muốn tới cũng nên là mẹ con tới mới đúng."
Lý Bách Niên cũng không tin tưởng Lý Kính Đào chỉ vì chuyện này mà đi tới chỗ bọn họ. Phải biết, nếu Lý Kính Đào có ý kiến thì lúc trước khi mẹ anh nói chuyện, anh đã lên tiếng ngăn cản, mà không phải đứng ở một bên. Mà ông cũng không có hứng thú gì đối với nguyên nhân Lý Kính Đào tới chỗ này. Lý Kính Đào này cũng giống như mẹ của anh, không có địa vị gì ở nhà họ Lý, cũng không có bản lãnh gì, nếu nhà họ Lý muốn phái người đến thăm dò thái độ của bọn họ cũng không phải là Lý Kính Đào này.
Lý Kính Đào cũng nhìn ra được sự tức giận của Lý Bách Niên đối với mẹ còn chưa biến mất, thấy Lý Bách Niên dường như muốn tiễn khách, không cam lòng cứ như vậy mà rời khỏi, lúc này thử dò xét nói ra mục đích hôm nay.
"Kính Đào, con bé Như Tuyết vốn là bị bắt cóc trở về hoảng sợ cũng chưa khôi phục lại được, chuyện ngày hôm nay lại kích thích con bé. Trên đường về nhà, sắc mặt của con bé vẫn luôn không tốt lắm, vừa nãy mới uống thuốc, đã ngủ rồi. Kính Đào, con vẫn là đừng đánh thức con bé. Thật vất vả, con bé có thể nghỉ ngơi thật khỏe một chút. Nếu con có chuyện thì đợi đến khi Như Tuyết tỉnh lại, ông bảo con bé gọi điện thoại cho con."
Lý Bách Niên đã nói tới chỗ này, Lý Kính Đào cũng không tiện nói gì tiếp. Khi nghe thân thể Lý Như Tuyết khó chịu, sắc mặt Lý Kính Đào chính là thay đổi, vội ân cần mở miệng cẩn thận hỏi thăm.
"Ông Lý, Như Tuyết con sẽ nhờ ông. Con biết rõ Như Tuyết có thể có chút hiểu lầm đối với mẹ con, nhưng con khác với mẹ con. Đợi đến khi Như Tuyết tỉnh ngủ, ông nhất định phải nói cho Như Tuyết là con tới tìm cô ấy, con có lời rất quan trọng muốn nói với cô ấy. Ông Lý, vậy thì con không quấy rầy, chỗ Như Tuyết còn cần ông chăm sóc nhiều. Nếu như Như Tuyết muốn cái gì, ông có thể cho con biết, cũng không cần nói khó khăn, con đều có thể giúp Như Tuyết. Rốt cuộc là con thật xin lỗi Như Tuyết, mới để cho cô ấy khó xử như vậy."
Trước khi đi, Lý Kính Đào vẫn không quên dặn dò má Lý phải chăm sóc Lý Như Tuyết thật tốt, lại lập lại một lần lời nói với Lý Bách Niên trước đó.
"Thiếu gia Kính Đào, cậu yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc tốt tiểu thư. Tôi sẽ tiễn cậu rời đi." Má Lý cau mày đối với Lý Kính Đào cằn nhằn liên miên, thật vất vả mới đưa đối phương ra ngoài, thấy bóng dáng đối phương rời đi, vỗ ngực thở dài. Thiếu gia nhà họ Lý chỉ gặp qua một hai lần trước mặt này có phải là đầu có chút vấn đề hay không? Bọn họ và anh cũng không phải là quen thuộc lắm, tiểu thư nhà mình đương nhiên mình sẽ chăm sóc tốt, cho dù mong nhớ cũng không cần như vậy. Có phải là Kính Đào này cũng vừa ý tiểu thư nhà mình hay không?
Cái ý nghĩ này vừa xuất hiện ở trong đầu má Lý, cẩn thận liên tưởng hành động của Lý Kính Đào, càng ngày càng chứng thực suy đoán của má Lý. Đối với thân phận của Lý Như Tuyết, người làm giống như má Lý cũng không biết, nhìn lão gia còn chưa hề hay biết, má Lý cảm thấy nên nhắc nhở lão gia chú ý việc này. Tuổi tác tiểu thư còn nhỏ, không nên bị thiếu gia nhà họ Lý đầu có chút hồ đồ này lừa, mặc dù gia thế nhà họ Lý không tệ, nhưng chuyện của tương lai ai lại nói rõ được đây.
"Lão gia, tôi cảm giác hình như là thiếu gia Kính Đào đó có chút cảm tình đối với tiểu thư chúng ta, ông xem có phải là tôi nên lên trên lầu nói cho tiểu thư chuyện Kính Đào tới hay không?" Lý Bách Niên nghe được lời má Lý nói, cái ly trên tay thiếu chút nữa rơi xuống đất. Ông cũng cảm thấy khó hiểu đối với hành động của Lý Kính Đào hôm nay, nhưng không nghĩ đến trên chuyện này. Phải biết, ở giữa hai người có liên hệ máu mủ, chỉ cần là người bình thường cũng biết hai người là không thể nào, Lý Kính Đào cũng sẽ không hồ đồ như thế. Phải biết, ở trong trí nhớ Lý Bách Niên thì Lý Kính Đào và Lý Như Tuyết hẳn không có gặp gỡ gì mới đúng, vậy hôm nay Lý Kính Đào làm ra biểu hiện này là vì cái gì.
Nhưng bây giờ nghe được suy đoán của má Lý không biết nội tình, Lý Bách Niên mới bắt đầu cảm thấy hoang đường, nhưng cẩn thận suy ngẫm lời Lý Kính Đào lúc trước đó rồi thêm mấy phần ý tứ như vậy. "Bà lên lầu thông báo Như Tuyết một tiếng, đoán chừng lúc này Như Tuyết đã biết." Lý Như Tuyết ở bên trong phòng ngủ lầu hai, thời gian Lý Kính Đào tới dài như vậy, cô không thể nào không biết, nhưng mà bây giờ lại không đi ra ngoài, chỉ có thể nói rõ Lý Như Tuyết cũng không muốn gặp người này.
"Dạ, lão gia, tôi sẽ đi ngay." Má Lý trả lời một tiếng đi lên khúc quanh cầu thang. Lý Như Tuyết không ngờ Lý Kính Đào này lại đuổi tới nhà bọn họ, nếu sớm biết mình là thân phận như vậy, thời gian nhàm chán ở nơi đất khách quê người cô mới sẽ không kể một vài lời như có như không với đối phương, làm cho cục diện hiện tại lúng túng.
Kể từ sau chuyện trong nước kia, lúc đầu ở nước ngoài Lý Như Tuyết cũng cảm thấy tịch mịch, lúc một mình trong đầu luôn sẽ xuất hiện một màn không thể quay đầu, mà cũng là lúc này Lý Kính Đào xuất hiện ở trong cuộc sống Lý Như Tuyết. Tuy chỉ là điện thoại hoặc là Internet, nhưng cũng dựa vào sự bầu bạn của anh, để cô vượt qua thời kỳ thích ứng lúc đầu. Mình làm ra chuyện như vậy, gia thế tướng mạo của Lý Kính Đào này cũng không tệ, lại là một lòng đối với mình, cũng coi như ứng cử viên bạn trai tốt. Cho dù không có cảm giác gì với anh, Lý Như Tuyết cũng không muốn cứ như vậy mà buông tha ứng cử viên này, bèn vẫn cứ duy trì loại mập mờ đó.
Chỉ là sau đó lại phát hiện mình thành em họ của đối phương, mặc dù cô và anh không có cái gì, nhưng nếu để cho người ngoài biết, Lý Như Tuyết vẫn cảm thấy khó coi. Nhất là sau khi mình biết Lục Sinh, càng thêm không hy vọng đối phương thấy một mặt u ám của bản thân. Nếu như Lục Sinh nghi ngờ quan hệ của mình và Lý Kính Đào, Lý Như Tuyết không cách nào tưởng tượng xảy ra chuyện kia thì cô sẽ là phản ứng gì. Cũng may mà Lý Kính Đào này cũng coi như thức thời, sau khi cô cắt đứt hết thảy liên lạc với anh, Lý Kính Đào cũng chưa từng xuất hiện ở trước mặt mình. Hôm nay hai người gặp mặt, biểu hiện của Lý Kính Đào này cũng làm cho cô cảm thấy hài lòng. Ai biết bên này mới vừa yên lòng, Lý Kính Đào bên kia lại đuổi tới nhà của mình, cô núp ở lầu hai cũng loáng thoáng nghe được Lý Kính Đào nói cái gì với Lý Bách Niên.
Chuyện của Lý Kính Đào này nhất định phải giải quyết nhanh một chút. Hôm nay, Lý Kính Đào này rõ ràng là đi theo phía sau mình đến nhà mình, nếu như cô không trở lại nơi này, mà là đến chỗ Lục Sinh, nghĩ tới những đối thoại này, Lục Sinh nhất định sẽ hiểu lầm quan hệ của bọn họ. Đàn ông đều là tham muốn giữ lấy cực mạnh, tuy Lục Sinh nói vĩnh viễn đứng ở cạnh mình, nhưng nếu có thêm một người như thế, Như Tuyết có thể tưởng tượng được phản ứng của đối phương.
"Má Lý, tôi biết rồi. Má đi xuống chăm sóc ông nội đi, tôi muốn nghỉ ngơi một chút." Lý Như Tuyết quyết định phải hoàn toàn nói rõ ràng với Lý Kính Đào, hai người bọn họ nhất định không thể nào, cần gì phải khiến hai người khó xử.
---
"Như Tuyết, thân thể em khá hơn một chút không? Hôm nay, lúc anh thấy em thì sắc mặt em không phải là rất tốt. Em không biết, khi nghe nói em bị bắt cóc anh lo lắng cho em bao nhiêu, cũng may mà em bình an không đáng ngại. Như Tuyết, anh biết rõ anh không nên lại tới tìm em, không nên đi đến nhà của em. Trước kia, anh cũng thuyết phục chính mình, tự nói với mình là chúng ta không thể nào, đừng tiếp tục dây dưa nữa. Nhưng Như Tuyết, anh thật sự không bỏ được tất cả chúng ta từng trải qua.
Vào hôm nay, trong nháy mắt thấy em, anh đã chân chính biết sự thật này. Như Tuyết, anh biết rõ lòng em cũng giống như anh. Mấy ngày này, em thay đổi tất cả phương thức liên lạc chính là vì không để cho anh liên lạc em nữa. Anh biết rõ một mình em làm những chuyện này thì trong lòng khổ sở. Như Tuyết, anh biết rõ, anh biết tất cả."
Bên này, Như Tuyết mới nói ra một câu, đã nghe được Lý Kính Đào nói một tràng dài bên kia điện thoại. Vốn là Lý Như Tuyết còn muốn nói rõ ràng với Lý Kính Đào, nhưng nghe những lời thổ lộ kia bên trong điện thoại, đợi rất lâu, thật vất vả bên kia dừng lại, Như Tuyết mới có thể mở miệng, "Anh họ, anh là anh họ của em. Đây là sự thật không sửa đổi được. Ông nội là người thân của em, mọi người cũng giống vậy. Chúng ta có quan hệ huyết thống, chuyện này có thể là anh họ đã hiểu lầm.
Cô có kỳ vọng rất lớn đối với anh họ, anh họ không nên làm cho cô thất vọng. Cô vốn đã có chút thái độ đối với em, em không hy vọng bởi vì một chút chuyện không đáng để cho quan hệ của em và cô tiếp tục chuyển biến xấu xuống. dieenddafnleequysddoon Anh họ, anh đã nói quan tâm em, hi vọng anh cũng có thể nghĩ cho em, có một số việc đã qua chính là đã qua, đừng tiếp tục dây dưa không rõ. Vậy đều là một sự phiền phức không cần thiết đối với hai người. Anh họ, anh nói có đúng không?"
Lý Như Tuyết không kêu tên Lý Kính Đào giống như thường ngày, mà là trực tiếp làm rõ quan hệ của hai người.
"Như Tuyết, hai chúng ta có thể đến một chỗ ai cũng không biết của chúng ta. Em yên tâm, anh sẽ chăm sóc em thật tốt, tuyệt đối không để em chịu khổ. Anh sẽ cố gắng đi ra ngoài làm việc, tương lai cuộc sống chung của chúng ta nhất định sẽ rất hạnh phúc." Khi nghe Lý Như Tuyết kêu mình là anh họ, thân thể Lý Kính Đào lung lay. Không, anh không muốn làm anh họ của Như Tuyết.
"Anh họ, anh nhất định là đang nói mê sảng rồi, những lời này cũng quá không thực tế. Em còn đang đi học, làm sao có thể từ bỏ việc học, từ bỏ tất cả em thật vất vả mới có. Em đã từng đồng ý ông nội sẽ chăm sóc mình thật tốt, nếu như những lời này của anh họ để ông nội trên trời nghe được, ông nội sẽ đau lòng. Em sẽ không làm ra chuyện thật xin lỗi ông nội. Anh họ, sau này em không hy vọng nghe thấy một số lời không nên xuất hiện. Nếu như không có chuyện, em sẽ cúp trước."
Lý Như Tuyết nói rồi không đợi bên kia nói gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại. Lý Kính Đào nghe bên kia tu tu một tiếng, ném điện thoại bộp xuống đất, cả người tê liệt ngã xuống ở trên giường......
---
"Nơi này là… Hạo Đình, chúng ta đây là muốn đi?" Vốn cho là họ sẽ đi Milan mua đồ, nhưng Hạo Đình dẫn theo cô lại đi tới Vatican, quốc gia nhỏ nhất trên thế giới này. Vatican là thành phố Thánh của tất cả tín đồ Christ, nhưng hai người bọn họ lại đều không phải là tín đồ Christ, vậy bọn họ đi tới nơi này là… Nghe được Mạn Dao hỏi thăm, Hạo Đình cười cười, cũng không trả lời mà là dắt tay của đối phương, đi tới bên trong giáo đường Vatican. Thân là thành phố Thánh của Cơ đốc giáo, nơi Vatican này có rất nhiều giáo đường. Bên Trung Quốc cũng không thừa nhận đăng ký kết hôn ở bên Vatican, nhưng Hạo Đình lại biết Mạn Dao nhất định sẽ thích mình chuẩn bị phần ngạc nhiên vui mừng này cho cô.
"Mạn Dao gả cho anh có được hay không?" Ở bên ngoài giáo đường lớn nhất Vatican, ở phía dưới tượng thánh Christ, Hạo Đình đột nhiên quỳ một gối xuống, lấy ra chiếc nhẫn kim cương đã sớm chuẩn bị xong trong túi áo.
"Hạo Đình, em," Mạn Dao nghĩ tới đủ loại khả năng hai người bọn họ ở cùng nhau tương lai, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến vậy mà Hạo Đình lại cho mình một phần ngạc nhiên vui mừng như vậy. Mặc dù là nơi đất khách quê người, nơi này không có ai biết bọn họ nhưng nhìn nụ cười trên mặt người yêu quỳ trên đất, nước mắt không cầm được chảy ra từ đôi mắt của Mạn Dao. Một màn này cho dù ở trong mộng của mình, Mạn Dao cũng không có nằm mơ thấy, mà hôm nay Hạo Đình cũng là cầu hôn với mình ở nơi thần thánh này.
"Mạn Dao, gả cho anh có được hay không? Anh yêu em, anh sẽ chăm sóc em cả đời, không xa không rời." Nhìn Mạn Dao nước mắt rơi đầy mặt, Hạo Đình không nghe được đối phương trả lời, mà là trực tiếp nắm tay Mạn Dao qua, đeo chiếc nhẫn vào trong ngón tay. Bản thân chính là không cho phép đối phương từ chối, nếu người yêu cảm động không làm ra phản ứng được, một người đàn ông như anh bèn dứt khoát trực tiếp tiến hành bước kế tiếp là được rồi.
"Hiện tại em chính là người của anh, buộc chặt rồi, đời này là không cho hối hận nữa rồi." Mạn Dao mặc cho đối phương đeo chiếc nhẫn tới trên ngón tay, nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, vẫn còn có chút không tin tất cả trước mắt, cho đến khi cả người bị đối phương ôm vào trong ngực, hai tay ôm chặt eo đối phương, một đôi mắt đẹp vẫn không dám tin nhìn mắt đối phương.
"Hiện tại phải đóng dấu rồi." Người đàn ông vô cùng dịu dàng hôn đôi môi mềm mại của cô, nhẹ nhàng mút mát, gặm cắn mềm mại, đầu lưỡi khẽ liếm hôn ở môi cô, trằn trọc trăn trở, mút lấy tất cả ngọt ngào mềm mại trong miệng cô. Hôn môi của cô giống như đang đối đãi với một vật báu tuyệt thế......"Hạo Đình, có người!" Ở trong nháy mắt đôi môi rốt cuộc tách ra, nhìn khuôn mặt xa lạ bốn phía, Mạn Dao tỉnh táo lại từ trong loại hạnh phúc mê muội kia, đẩy người còn muốn tiếp tục trên người ra, kéo tay của đối phương chạy trối chết, rời đi từ cửa giáo đường.
"Cứ coi như là cầu hôn như thế, người ta cầu hôn cũng là muốn đối phương gật đầu nói em đồng ý. Anh thì tốt rồi, lại trực tiếp đeo chiếc nhẫn lên, cũng không quan tâm em có đồng ý hay không." Nhìn chiếc nhẫn trên tay, tuy là trong giọng nói Mạn Dao rất giống oán giận, nhưng cũng tiết lộ ra hạnh phúc ngọt ngào hiếm thấy.
"Con dấu cũng đã đóng xong rồi, hàng hóa đã bán ra, nói chung không trả lại. Đời này em đã là người của anh, làm sao còn muốn đổi ý hay sao?" Nhìn bộ dáng Mạn Dao hờn dỗi, nếu không phải là còn có những chuyện khác phải làm, Hạo Đình thật hy vọng trực tiếp đưa người này tới căn phòng, không để cho người khác thấy Mạn Dao như vậy, từng cử động của cô, một cái nhăn mày một nụ cười cũng để cho một mình mình cất giữ.