"Mai Lan, lúc tiệc sinh nhật lần trước em nói em và Lý Mạn Dao rất quen, các em là quen biết như thế nào?" Ba ngày sau đó, Mai Lan nhận được điện thoại của Âu Dương Vũ, khi thấy hiển thị tên trên mặt điện thoại, tuy rằng đoán được đối phương có thể gọi mình là vì cái gì, nhưng trong lòng Mai Lan vẫn ôm một tia hi vọng, ngừng thở nhận nghe điện thoại.
Bên kia điện thoại, Âu Dương Vũ cũng không nhắc tới Mạn Dao, mà là nói xin lỗi với Mai Lan vì chuyện bữa tiệc lần trước, để biểu đạt áy náy mời Mai Lan ăn cơm xin lỗi. Cúp điện thoại hai gò má Mai Lan thoáng vọt lên màu hồng nhạt, lấy ra toàn bộ quần áo từ trong tủ treo quần áo, tiến hành lựa chọn trang phục một hồi mới vô cùng phấn khởi đi đến địa điểm hẹn với Âu Dương Vũ, chuẩn bị đi hưởng thụ thời gian hẹn hò một chỗ khó được của hai người.
Vốn hết thảy đều là tốt đẹp như vậy, nhà hàng tây hạng sang, tiếng đàn violin tao nhã, bữa tiệc lớn nước Pháp tinh tế, đây tất cả đều giống như đúc với cuộc hẹn mà Mai Lan đã từng ảo tưởng. Nhưng tại sao sau khi ân cần một hồi, Âu Dương Vũ vậy mà rốt cuộc nhắc tới cái tên đó, cái tên khiến Mai Lan vẫn lo lắng đề phòng, nĩa trên tay bộp một tiếng rơi trên mặt đất, tiếng vang lanh lảnh rước lấy rất nhiều người nhìn chăm chú.
"Sao không cẩn thận như vậy chứ? Không sao, anh bảo người ta đổi lại một bộ cho em." Âu Dương Vũ như không nhìn ra Mai Lan luống cuống, vẫn là bộ dáng ân cần đầy mặt thay Mai Lan giải vây. "Em hơi mệt, chúng ta rời đi thôi." Mai Lan cố gắng khống chế mình không để cho nước mắt cứ như vậy chảy xuống.
Âu Dương Vũ chú ý tới nghẹn ngào trong giọng nói Mai Lan, gật đầu một cái, đứng dậy dẫn Mai Lan rời đi.
"Tất cả xảy ra ngày hôm nay đối với em mà nói là giống như giấc mơ, nhưng vào lúc em vui vẻ nhất tại sao anh đột nhiên nhắc tới tên Mạn Dao, khiến giấc mơ đẹp này của em hoàn toàn tan nát. Anh biết rõ em thích anh...Anh là chàng trai đầu tiên mà em thích, tại sao anh phải đối với em như vậy, tại sao?" Trên xe Âu Dương Vũ, Mai Lan không thể tiếp tục che giấu tâm tình của mình, từng giọt nước mắt trượt qua trên mặt.
"Mai Lan, chuyện yêu đương là không thể miễn cưỡng. Em là một cô gái tốt, anh vẫn luôn xem em là bạn tốt. Nhưng tương quan giữa anh và em thật sự không có cảm giác động lòng. Có lẽ hành động trước đây của anh đã khiến em có cái gì hiểu lầm không tốt, vậy anh thật xin lỗi, anh thật sự không phải cố ý." Âu Dương Vũ thở dài, đưa qua một miếng khăn giấy cho Mai Lan.
"Bạn bè, bạn học tốt, nếu là như vậy tại sao lại đối với em khác với đối xử những người khác, em thật là ngốc thật sự là rất ngốc, biết rõ là chuyện thiêu thân lao đầu vào lửa nhưng hết lần này tới lần khác muốn tiếp tục. Anh đã muốn biết chuyện Mạn Dao, em sẽ nói cho anh biết, nếu như anh và cô ấy ở chung một chỗ, em cũng có thể hoàn toàn hết hy vọng, rốt cuộc bại bởi chị em tốt của mình so với để người khác có được anh, lòng của em sẽ dễ chịu hơn một chút." Dùng khăn giấy lau nước mắt trên mặt, Mai Lan dường như đã cam chịu số phận.
"Lý Mạn Dao vốn không gọi là Lý Mạn Dao mà gọi là Tháng Tư, em và cô ấy từ nhỏ lớn lên ở trong một cô nhi viện......" Đối diện Âu Dương Vũ, Mai Lan nói tất cả mình biết ra từng cái. "Thì ra trước kia là các em lớn lên ở trong cô nhi viện, cuộc sống nơi đó nhất định rất khổ nhỉ, em có thể ở trong hoàn cảnh như vậy thi đậu nơi này, so với những người như chúng ta thì mạnh hơn nhiều lắm, Mai Lan."
Cô nhi viện, khi công tử nhà giàu như Âu Dương Vũ nghe Mai Lan kể lại tất cả trước kia, trong lòng cư xử với Mạn Dao đã có một nhận thức hoàn toàn mới, trong đầu cũng suy nghĩ ra thủ đoạn theo đuổi Mạn Dao. Cô gái như là Mạn Dao tuy mặt ngoài thoạt nhìn lạnh như núi băng nhưng trên thực tế nội tâm cũng là nhiệt tình y hệt ngọn lửa, có điều phần lớn mọi người bị bề ngoài của cô lừa gạt, không có ai có đầy đủ dũng khí và kiên nhẫn đến gần cô sưởi ấm cô, khiến cô thả ra nhiệt tình của cô.
Người thiếu hụt ấm áp như là Mạn Dao, một khi mở ra nội tâm, đó chính là bỏ ra từ đầu đến cuối, loại nhiệt tình đó chỉ là tưởng tượng đã khiến Âu Dương Vũ có chút nóng máu sôi trào. Thù hận trong mắt Mai Lan nhìn Âu Dương Vũ căn bản không cách nào che giấu, có điều Âu Dương Vũ đắm chìm trong trong suy nghĩ của mình không để ý đến khác thường của Mai Lan ở nơi này.
Đối với đứa bé lớn lên ở cô nhi viện, đồ họ có thể có được quá ít, mà đồ tới tay họ tuyệt đối sẽ không từ bỏ, nếu quả như thật phải từ bỏ, 0di33xn0dafnl330fys0doon chẳng bằng phá hủy nó trước. Nhìn Âu Dương Vũ hệt như với Mai Lan từng được nhân sĩ hảo tâm tặng cho búp bê khi còn bé kia, khi đó món đồ chơi đầu tiên từ nhỏ đến lớn của Mai Lan, cô tự nhiên coi như trân bảo, yêu thích không buông tay.
Có điều con búp bê này lại mang đến không ít phiền phức cho Mai Lan ở trong cô nhi viện. Mai Lan nho nhỏ ôm thật chặt con búp bê đối mặt với trẻ con lớn nhỏ bao bọc vây quanh cô, nếu là những vật khác cô cũng sẽ chọn từ bỏ, nhưng nhìn vẻ mặt vênh vang hả hê của người trước mắt, Mai Lan sinh ra căm phẫn trước nay chưa từng có, không biết dũng khí từ nơi nào, để cho cô sử dụng hơi sức toàn thân, chỉ nghe được phì xoạt một tiếng, con búp bê vải này bị Mai Lan xé thành hai nửa, mà mọi người thấy con mắt Mai Lan đỏ ngầu, trong lòng cũng run lên, nhìn nhau, rời đi từ bên cạnh Mai Lan.
Biết rõ chuyện Mạn Dao, sau khi Âu Dương Vũ dùng xe đưa Mai Lan trở về thì bắt đầu chuẩn bị hành động tiếp theo.
"Đừng đi, đừng." Trong giấc mơ, chàng trai nhìn cô gái chậm rãi xoay người, anh muốn mở miệng, nhưng lại gì cũng không nói được, chỉ có thể nhìn cô gái này càng lúc càng xa với mình, từ từ đi khỏi tầm mắt của mình. Lại là một cơn ác mộng, cho dù tỉnh táo lại, Trương Hạo Đình vẫn giống như là có thể cảm nhận được loại đau đớn thấu tim gan này trong giấc mơ.
Tỉnh táo một lúc, mới đứng dậy lấy một ly cà phê cho mình, đây đã là bao nhiêu lần mơ lại cùng một cơn ác mộng. Trong mơ mình lặp lại chuyện xưa như nhau, cùng một cô gái không thấy rõ lắm từ ở chung ngọt ngào đến cuối cùng kết thúc thê lương. Chỉ một giấc mơ nhưng lại thực tế như vậy, thực tế khiến Trương Hạo Đình không thể nào tin nổi đây chỉ đơn giản là trong mơ. Bắt đầu từ lần thứ năm mơ một cảnh giống nhau, Trương Hạo Đình đã từng nghĩ rất nhiều phương pháp muốn giải thích hợp lý chuyện này, nhưng từ đầu đến cuối đã qua thời gian hơn hai năm, Trương Hạo Đình hoàn toàn không cách nào biết rõ nguyên do trong đó.
Trong mơ người đàn ông kia rất rõ ràng là mình, chỉ là tuổi lại lớn hơn mấy tuổi so với anh bây giờ, thế nhưng không thấy rõ vẻ ngoài người phụ nữ là người nào, nhìn trong giấc mơ trải qua, phải là vợ của mình, nhưng mình còn chưa có kết hôn, mơ một giấc như vậy lại có nghĩa là như thế nào. Bị cơn ác mộng thức tỉnh, cũng không cách nào đi vào giấc ngủ, uống cà phê, anh cầm lên tài liệu công ty từ trên tủ đầu giường bắt đầu làm việc, nếu là chuyện qua mấy năm thì tất cả cũng còn tới kịp, có cảnh trong mơ nhắc nhở, anh tuyệt đối sẽ không lập lại bi kịch trong giấc mơ.
Hôm đó sau tiệc sinh nhật, Lý Kính Đào bèn dự định nói chuyện thật tốt với Uyển Nhược, nhưng còn chưa đợi đến Lý Kính Đào mở miệng, Uyển Nhược đã trực tiếp nhắc tới chia tay với mình ở trước mặt người nhà. Lời của Uyển Nhược làm cho mọi người nhà họ Lý đầy khiếp sợ, nhất là mẹ Lý Kính Đào. Uyển Nhược là con dâu môn đăng hộ đối bà rất vất vả mới chọn lựa tìm ra, chỉ cần Lý Kính Đào cưới Uyển Nhược thì đồng nghĩa với có thế lực nhà mẹ Uyển Nhược, như vậy về sau có trợ lực rất lớn đối với địa vị của bọn họ ở nhà họ Lý.
Rõ ràng tất cả đều rất tốt, sao đột nhiên lại ầm ĩ thành ra như vậy! Mặc dù đối với quyết định Uyển Nhược chia tay với mình này có chút tổn thương tự ái đàn ông của anh, nhưng Uyển Nhược nói cũng là anh muốn nói, anh cũng không tiện tiếp tục nói cái gì nữa. Nếu để cho người trong nhà đặc biệt là mẹ biết nguyên nhân anh bởi vì Như Tuyết mới chia tay với Uyển Nhược, vậy thì tương lai mẹ tuyệt đối sẽ không tiếp nhận Như Tuyết. Lý Kính Đào tự nhiên sẽ không cam lòng để cho Như Tuyết chịu đựng bất kỳ khả năng nào đối mặt hoạch họe, anh chỉ có thể giữ vững trầm mặc khi mẹ chất vấn, nghe mẹ hoàn toàn không chú ý bất kỳ dáng vẻ gì nói đủ loại chửi bới lời của Uyển Nhược ở nơi đó.
"Tội nghiệp chị Uyển Nhược, vậy mà lại bị hai kẻ đê tiện kia tổn thương như vậy, hôm nay chị Uyển Nhược nói ra những lời này ở trước mặt mọi người, không biết sau lưng rơi bao nhiêu nước mắt, nếu không phải là chị Uyển Nhược không để cho em nói, em tuyệt đối phải nói ra chân tướng, không thể để những người đó làm mất danh tiếng chị Uyển Nhược như vậy, thật là tức chết em rồi."
Đùng một cái Tĩnh Quân một phát đá bay cái ghế trước mặt, Mạn Dao trầm mặc đứng ở bên cạnh mặc cho Tĩnh Quân trút ra cảm xúc tức giận ở chỗ này. Tĩnh Quân thích phụ nữ, đây là chuyện đời trước đến lúc cuối cùng Mạn Dao mới phát hiện trong lúc vô tình, nhưng lúc đó Tĩnh Quân đã đổi đối tượng thích từ Uyển Nhược biến thành Như Tuyết, nghe nói là lúc trước trong quá trình đối phó Lý Như Tuyết dần dần từ hận chậm rãi biến thành yêu. Vậy mà hôm nay lúc này Tĩnh Quân vẫn còn tình sâu ý nặng đối với Uyển Nhược, tự nhiên không thể nào tiếp thu được sự thật này.
Yêu thích của Tĩnh Quân càng lớn hơn trình độ tình yêu kiểu chấn thương Platonic, từ đầu tới cuối Tĩnh Quân không có thổ lộ đối với bất kỳ một người yêu mến nào, chỉ yên lặng ở sau lưng vì cô làm đủ chuyện, giống như là trước mắt, vẫn cố gắng tác hợp Uyển Nhược và Lý Kính Đào. "Chị nghĩ chị Uyển Nhược chắc cũng đã có tính toán của mình, dù sao dựa vào sự kiêu ngạo của chị Uyển Nhược cũng không muốn cho người ta biết mình lại không hơn một con nhóc, đây không phải thứ chị Uyển Nhược có thể tiếp nhận, cho nên chị Uyển Nhược mới không công khai việc này, chúng ta nên tôn trọng lựa chọn của chị Uyển Nhược.
Về phần Lý Như Tuyết, nếu em tức giận trong lòng, quan trọng không để cho người ta phát hiện, một chút mờ ám vẫn có thể làm." Lúc đời trước, Lý Tĩnh Quân chính là vì chuyện này ước chừng tìm Lý Như Tuyết làm phiền hơn hai năm, có điều đáng tiếc thủ đoạn của Lý Tĩnh Quân quá mức xoàng, không có mấy lần thật sự dạy dỗ được Lý Như Tuyết ngược lại còn chọc cả người phiền phức, sau đó càng là cả người cũng hõm vào.
Đời này, Mạn Dao sẽ không để xảy ra chuyện như vậy, bây giờ tuy cô không cách nào làm gì với Lý Như Tuyết, nhưng mặt ngấm ngầm chỉ bảo Lý Tĩnh Quân mấy lần, cũng không phải là việc gì khó đối với mình.