• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: trang bubble ^^ 

"Cha, hôm nay sắc mặt của cha thoạt nhìn rất tốt, con bé Tĩnh Quân kia vẫn luôn lẩm bẩm muốn tới thăm cha. Hôm nay nghe con nói đến gặp cha, cố ý dặn dò con, muốn con dẫn cháu tới hỏi thăm sức khỏe cha, nói chờ thân thể cha khá hơn một chút, cháu sẽ tới bệnh viện thăm cha."

Nghe được Lý Ngọc Lam nhắc tới cháu gái nhỏ, trên mặt Lý Vạn Sơn nhếch lên vẻ tươi cười, "Đám con cháu các con này đều là hiểu chuyện. Hôm nay mọi người đều ở nơi này, cha có chuyện muốn nói với các con. Bách Niên, ông và Như Tuyết tới đây." Lý Vạn Sơn liếc mắt nhìn hai ông cháu Lý Bách Niên đứng ở ngoài rìa, phất phất tay bảo Lý Bách Niên dẫn theo Lý Như Tuyết tới đây.

"Cha, đây là? Hôm nay không phải chuyện nhà của nhà họ Lý chúng ta, tại sao gọi hai người ngoài tới đây." Lý Ngọc Nhu thấy Lý Vạn Sơn vừa vào liền nhắc tới Lý Như Tuyết, hung hăng trợn mắt nhìn Lý Như Tuyết bị Lý Vạn Sơn nắm tay một cái, bất mãn mở miệng nói.

"Người ngoài, hai người bọn họ cũng không phải là người ngoài gì. Hôm nay cha gọi các con tới, là có một chuyện muốn vào lúc cha còn sống, đều nói rõ ràng mọi chuyện. Vốn là thân thể của cha thế nào cũng có thể chống đỡ bảy tám năm nữa, đến lúc đó sẽ nói ra chuyện này cũng còn kịp. Ai biết ông trời mở cho cha một trò đùa giỡn ở chỗ này, cha đoán chừng cha cũng không còn bao nhiêu thời gian, cũng đến lúc phải nói rõ ràng chuyện này với các con. Các con cũng biết, trước mẹ các con cha đã từng có một người vợ."

Mặc dù mọi người biết hôm nay cha muốn nói cái gì, nhưng vào lúc nghe được cha nhắc tới vợ con trước đó, theo bản năng vẫn liếc mắt nhìn mẹ, không phải chuyện này đã giải quyết xong rồi, con bé Mạn Dao kia cũng đón đến trong nhà bọn họ hơn mấy năm, sao chuyện này còn xuất hiện biến hóa, nhưng hôm nay Mạn Dao cũng không ở nơi này.

Lý Vạn Sơn chú ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tiếp tục mở miệng nói: "Các con cũng biết chuyện sau này, nhưng có chuyện có lẽ các con không biết, lúc trước cha đồng thời tìm được hai cô gái nhỏ, khi đó cha đều mang bọn họ về, chỉ đáng tiếc là khi báo cáo kiểm tra sức khoẻ, không cẩn thận lẫn lộn máu của bọn họ."

Lý Vạn Sơn nói tới chỗ này thì dừng lại, hi vọng mọi người có thể tiêu hóa một tý kích thích đột nhiên xuất hiện này, đặc biệt là Lý Như Tuyết bị ông nắm tay. Hôm nay cô đã nghe ông nội nói sẽ có một chuyện lớn có quan hệ tới mình, thấy nhiều người nhà họ Lý thù địch nhìn bọn họ như vậy, trong lòng Lý Như Tuyết cũng có chút sợ hãi, nhưng bây giờ ông nội Lý nói gì? Lẫn lộn máu, vậy người bị làm lộn kia chẳng lẽ chính là mình, là mình và Lý Mạn Dao bị lẫn lộn, cô mới là cháu gái của nhà họ Lý gia, tất cả trong ảo tưởng trước đó của mình đều thành sự thật. Phải biết, mình không chỉ từng một lần tưởng tượng tại sao Lý Mạn Dao lại được lợi, mà không phải mình.

"Như Tuyết, ông cũng không ngờ chuyện có thể như vậy, khi đó con ở bên cạnh Bách Niên cũng rất vui vẻ, ông vốn hi vọng chờ con lớn hơn chút nữa ông sẽ nói rõ ràng những việc này, chỉ là hiện tại ông đã không còn thời gian. Như Tuyết, con có thể tha thứ ông nội không?" Lý Vạn Sơn cảm thấy trong lòng bàn tay phía sau lạnh lẽo khác thường khi nghe được lời ông nói, trong giọng nói mở lời mang theo vài phần cầu xin.

"Như Tuyết, tất cả việc này đều là thật, chủ tịch mới là ông nội của con. Chủ tịch sẽ chăm sóc con thật tốt, những người này đều là người thân của con, đều là người thân có huyết thống với con." Lý Bách Niên sợ Lý Như Tuyết thể hiện ra một vài cảm xúc không nên có vào lúc này, tiến lên vài bước đẩy sau lưng của Như Tuyết một cái. "Ông, ông nội!" Bị ông nội của mình đẩy một cái như vậy, Như Tuyết cũng biết được mọi người đều nhìn mình, phản ứng lại nước mắt cô chảy ra trong nháy mắt, nhào tới trong lòng Lý Vạn Sơn.

"Đứa bé ngoan, ông nội ở chỗ này, ông nội ở chỗ này." Lý Vạn Sơn lấy tay vỗ vỗ Lý Như Tuyết trong lòng, viền mắt cũng có chút đỏ lên.

"Đợi chút, cha, con đúng là hồ đồ rồi, sao thoáng cái cháu gái chú Lý lại trở thành cháu gái của cha rồi, vậy kẻ trong nhà chúng ta kia là cái gì? Việc này có chút quá buồn cười, cha đột nhiên lại dẫn theo một cô bé tới nhà chúng ta nói là cháu gái của cha, tuy là chúng con kinh ngạc nhưng cũng đón nhận cháu gái của cha, nhiều năm như vậy chúng con cũng coi con bé như người một nhà. Nhưng sao bây giờ không có dấu hiệu nào, đột nhiên lại nói cho chúng con tất cả đều nghĩ sai rồi, đây mới là cháu gái của cha. 

Cha, không phải con cái như chúng con nghi ngờ lời của cha. Tất cả việc này quá mức kỳ lạ! Không phải là cha nên phái người đi điều tra tìm hiểu rõ nội tình trong đó hay sao? Sau đó chúng ta lại nói bước kế tiếp. Cha, nếu như thiếu ứng cử viên thích hợp, con đồng ý tự mình đi làm rõ ràng tất cả những chuyện này. Nhà họ Lý chúng ta cũng không thể để cho những người không rõ ràng này tùy tiện liền thành con cháu của nhà họ Lý. Nếu không ngày hôm qua là Lý Mạn Dao, hôm nay lại tới một Lý Như Tuyết nữa, còn không biết ngày mai ngày mốt có thể lại xuất hiện một ai đó đi tới nơi này hay không."

Lý Ngọc Nhu là người đầu tiên mở miệng nói lời phản đối, không trách được trước đó vài ngày cha và Lý Bách Niên này luôn là lạ, thì ra là có một mối liên hệ như vậy ở trong đó. Lý Bách Niên này cũng không phải là thứ gì tốt, cha già nên hồ đồ rồi, bà cũng không thể hồ đồ.

"Cha, không nên tức giận, lời của em gái mặc dù có chút bị kích động, nhưng cũng có chút đạo lý. Chúng con đương nhiên tin tưởng lời của cha, nhưng chuyện này rốt cuộc không phải một chuyện nhỏ, chúng ta vẫn là bàn bạc kỹ càng tốt hơn."

Mặc dù Lý Ngọc Nhu quá xúc động, nhưng lời nói ra quả thật đúng ý muốn của tất cả mọi người. Lý Kiến Nghiệp thấy sắc mặt của Lý Vạn Sơn bởi vì lời của Lý Ngọc Nhu mà trở nên u ám, giành mở miệng trước giải vây cho Lý Ngọc Nhu. Lúc này, anh em bọn họ phải chiếm được cả thảy, Lý Bách Niên này thật sự là lợi hại hơn nhiều so với một cô bé mồ côi như Lý Mạn Dao.

Quan trọng hơn là mình bỏ ra giá cao để đối phó Lý Mạn Dao, nếu như Lý Mạn Dao không phải cháu gái của cha, vậy mấy chuyện mình làm trước đó không phải là một trò cười à.

"Cha biết rõ các con nghi ngờ thân phận của Như Tuyết. Bách Niên, ông gọi viện trưởng Đổng đi vào cho tôi, tôi sẽ tự mình là giám định AND với Như Tuyết ở chỗ này, vậy các con có thể yên tâm rồi chứ!" Lý Vạn Sơn nói tới chỗ này bắt đầu ho khan từng đợt khụ khụ.

"Ông nội, ông không sao chứ!" Lý Như Tuyết vội vỗ sau lưng của Lý Vạn Sơn, "Cha, cha không nên như vậy. Đứa bé Như Tuyết này chính là hiểu chuyện. Cha yên tâm đi, cũng không phải là anh cả, chị cả không thừa nhận thân phận của Như Tuyết, rốt cuộc chỉ là muốn qua một trình tự thì tốt hơn. Về phần Như Tuyết, con sẽ chăm sóc con bé thật tốt. Đứa bé này xem tuổi tác không khác nhiều lắm với Tĩnh Quân, nhưng cũng đáng tin cậy hơn nhiều so với kẻ kia trong nhà của chúng ta."

Lý Ngọc Lam đã sớm biết thân phận của Lý Như Tuyết, càng biết cha quan tâm Lý Như Tuyết này đến cỡ nào so với người khác, bà muốn làm chính là vào lúc hiện tại tất cả mọi người căm thù Lý Như Tuyết, gần gũi với cô, để cho tương lai cô đứng ở bên phía của mình. Như Tuyết cũng không phải người mơ hồ, hôm nay trong phòng bệnh trừ ông nội ra, khi những người khác nghe được lời của ông nội, cô cũng có thể cảm thấy sự căm thù đối với cô.

Lúc nghe lời Lý Ngọc Lam nói, dù cho Lý Ngọc Lam này có mục đích gì, ít nhất vào lúc này có thể lấy được một chút ấm áp ở chỗ người phụ nữ này, làm cho cô hơi khá hơn một chút. Từ đầu chí cuối, lão phu nhân đều vẫn ngồi ở một bên không nói một lời, giống như màn nháo kịch này không có bất kỳ quan hệ gì với bà, kể cả bác sĩ đi vào rút máu hai người, bọn họ được mời đi ra ngoài, hết thảy lão phu nhân đều vẫn trầm mặc thờ ơ lạnh nhạt.

"Mẹ, sao mẹ không nói lời nào ở bên trong? Cha thật sự hồ đồ, mới có thể bị những người này tính toán. Lần trước không phải là làm sai ở chỗ viện trưởng Đổng này, ai biết trong này có phải là có âm mưu gì hay không, cha còn để viện trưởng Đổng này tới đây xử lý. Mẹ, mẹ đừng lặng im tiếp nữa như vậy, con thấy Lý Bách Niên và Lý Như Tuyết đó nhất định có vấn đề."

Lý Ngọc Nhu bước lên trước dìu lấy mẹ đi ra từ trong phòng bệnh, nhìn hai ông cháu Lý Bách Niên đi ở đằng sau bọn họ, hừ lạnh một tiếng, đi qua từ trước mặt hai người.

"Mẹ đã mặc kệ những chuyện này, các con muốn làm chuyện gì thì tự mình làm tốt rồi. Mẹ có chút mệt mỏi, các con đưa mẹ trở về." Lão phu nhân nhìn bóng dáng đi ở phía trước, ánh mắt có lạnh lẽo trước nay chưa có.

"Vâng, mẹ! Chúng con đưa mẹ về."

"Mẹ, con và chị cùng nhau đưa mẹ về." Mấy người kia trả lời một tiếng, ánh mắt bốn người đảo qua, quyết định về nhà bàn bạc thật kỹ lưỡng một chút chuyện kế tiếp phải phát triển như thế nào.

"Ngọc Lam, hôm nay cô là xảy ra chuyện gì? Rõ ràng chúng ta đều phản đối Lý Như Tuyết này, cô đúng là tốt lại đứng ở bên bọn họ." Vừa về tới nhà lớn họ Lý, Lý Thủ Thành đầu tiên làm khó dễ nói về phía Lý Ngọc Lam.

"Các người cũng không phải là không biết, sắc mặt cha đã rất xấu rồi, nếu như tôi lại tiếp tục làm khó con bé kia, nếu làm cho cha phát bệnh thì không phải hỏng bét rồi. Các người cũng biết, việc cha đã quyết định thì không cách nào thay đổi, lại có thêm Lý Bách Niên giúp một tay, [email protected]đlqđ@bubble editor Lý Như Tuyết này trở thành cháu gái của cha đã gần như là chuyện ván đã đóng thuyền. Lúc này phương pháp tốt nhất của chúng ta chính là trước tiên ổn định cha, những chuyện khác lại bàn bạc kỹ hơn mới đúng."

Đối mặt chất vấn của em trai, Lý Ngọc Lam đứng lên đi tới bên cạnh mẹ, rót cho mẹ một ly sữa nóng, sau khi đưa vào trong tay mẹ, mới mở miệng giải thích.

"Mẹ, mẹ nói sau đó chúng con phải làm thế nào? Còn có Mạn Dao ở trong nhà kia, có phải là chúng ta cũng phải tìm thời gian, nói chuyện rõ ràng ra với Mạn Dao hay không? Ít nhất cũng phải để cho con bé có cái chuẩn bị tâm tư, như thế nào cũng là sinh hoạt thời gian mấy năm với chúng ta, lại nói con vẫn đúng là không đành lòng nói ra chân tướng này."

Đối với việc Lý Ngọc Lam nhắc tới Mạn Dao, những người khác hoàn toàn là bộ dáng xem thường, người này đã không có bất kỳ quan hệ nào với nhà họ Lý bọn họ, đã không ở trong phạm vi lo nghĩ của bọn họ.

"Ngọc Lam, con và đứa bé Mạn Dao này quan hệ rất tốt, chuyện này cứ giao cho con là được. Về phần những chuyện khác, mẹ không muốn để ý tới nữa, các con đã lớn rồi, cũng không phải là một vị lão phu nhân như mẹ có thể quyết định được."

Lời của mẹ làm cho mấy người khác có một chút lúng túng, kể từ lần bọn họ đứng bên phía cha đó, thì mẹ đối xử với bọn họ đã có một loại xa cách, mặc dù thời gian sau đó bọn họ đã nghĩ hết biện pháp để thay đổi, nhưng có một số việc có cũng đã có, không còn cách nào trở lại điểm vốn có lúc đầu.

---

“Hạo Đình, có phải là anh có lời muốn nói với em hay không? Hôm nay, anh luôn là kỳ lại nhìn em, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?" Kể từ có sự giúp đỡ của Trương Hạo Đình, chuyện của công ty đã kéo mở cục diện, trải qua mấy ngày nay ngoại trừ mấy công ty mà Hạo Đình giới thiệu, cũng có một số công ty khác nhìn trúng sản phẩm của bọn họ. Hôm nay tất cả đều đã lên quỹ đạo, Mạn Dao cũng bắt đầu không cần buồn phiền vì công ty nữa, thuận tiện có thể có một đoạn thời gian nhẹ nhõm.

Trương Hạo Đình nhìn Mạn Dao bên cạnh, nghĩ đến tin tức mới vừa lấy được, kể từ sau khi Lý Vạn Sơn thức tỉnh, Hạo Đình đã mua chuộc y tá bệnh viện phụ trách Lý Vạn Sơn, cũng từ nơi đó biết được Lý Vạn Sơn mời luật sư tới, sau đó lại gọi mọi người nhà họ Lý và Lý Bách Niên tới. Trương Hạo Đình cũng biết rốt cuộc chuyện đi tới bước này, không biết Mạn Dao có biết chân tướng hay không? Mà Lý Vạn Sơn lại sẽ làm như thế nào? Mình lại phải làm cái gì? Trong lúc nhất thời, Trương Hạo Đình không biết phải làm rõ toàn bộ chuyện này với Mạn Dao như thế nào? Nhưng trước mắt đã không cho phép Trương Hạo Đình tiếp tục suy xét, có lẽ sau bữa cơm này, khi anh đưa Mạn Dao về nhà, người của nhà họ Lý sẽ làm rõ tất cả với Mạn Dao.

"Mạn Dao, anh muốn nói với em một chuyện, hy vọng em có chuẩn bị tâm lý." Trương Hạo Đình hiếm khi trầm thấp nghiêm túc khiến Mạn Dao để xuống đôi đũa trong tay, "Chuyện là như vầy, vài ngày trước đó trong lúc vô tình anh lấy được một tin, bởi vì vẫn không biết thật giả, cho nên mới không nói với em. Nhưng hai ngày trước cuối cùng anh đã xác định nguồn gốc tin tức này. Mạn Dao, anh kể cho em một câu chuyện xưa......"

Vào lúc đầu nghe được Hạo Đình mở đầu chuyện xưa này, Mạn Dao đã đoán được kế tiếp Hạo Đình sẽ nói cái gì, nhưng làm sao biết chuyện chỉ đoán được mở đầu theo dự liệu của cô, lại hoàn toàn không đoán đúng phần cuối. Vốn Mạn Dao cho là Hạo Đình đã biết mình không phải là cháu gái của Lý Vạn Sơn, mà Lý Như Tuyết mới phải. Cô cũng đã nghĩ kỹ mình phải trả lời như thế nào, trên mặt cũng chuẩn bị sắp nhếch lên nụ cười, nói tất cả mình đã đoán được gần hết, chỉ cần người ở trước mắt này thích mình, không có bất cứ quan hệ gì với thân phận của mình, ai là người thân của mình lại có quan hệ gì.

Nhưng trước mắt, khi nghe Hạo Đình nhắc tới việc làm của thư ký Vương, Mạn Dao trợn to hai mắt, "Thư ký Vương, lại là thư ký Vương, vậy chuyện của đời trước, mình gặp phải tất cả là cái gì, tất cả đều là trò cười, từ đầu đến đuôi đều là một trò cười." Mình cũng thật sự là cháu gái của Lý Vạn Sơn, tất cả đều chỉ vì lòng riêng của thư ký Vương, mình lại gặp phải cảnh ngộ thê thảm đời trước như vậy, tại sao lại là như vậy, rõ ràng tất cả những thứ này đều có thể tránh khỏi, nhưng bây giờ, tại sao!

Hạo Đình không hiểu nguyên nhân trong miệng Mạn Dao nói ra những lời không giải thích được kia, đời trước gì, trò cười gì, nhưng thấy Mạn Dao hoàn toàn sụp đổ, đã không để ý đi suy nghĩ những thứ kia, duy nhất có thể làm ôm chặt lấy Mạn Dao bên cạnh dù cho không ngừng run rẩy, lấy tay nhẹ nhàng an ủi Mạn Dao run lẩy bẩy trong ngực.

"Hạo Đình, tại sao lại là như vậy. Trước kia em đã biết em không có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Lý, em đã có thể tiếp nhận đối với việc này, nhưng bây giờ anh lại nói cho em biết, em cũng là cháu gái của Lý Vạn Sơn. Vậy em phải làm sao, làm thế nào?"

"Không có chuyện gì, tất cả mọi chuyện đều có anh. Em chỉ cần nói cho anh biết, em có muốn phần gia sản của nhà họ Lý vốn thuộc về em kia hay không? Chỉ cần em mở miệng, chuyện còn lại thì đều giao tất cả cho anh là được!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK