Mỗi lần nhìn về phía căn biệt thự ba tầng phong cách cổ điển đó, cô đều cảm thấy nó rất giống con quái thú mở toang cái miệng khổng lồ như vực sâu, chờ đợi cô tự chui đầu vào lưới.
Mỗi một lần về nhà đối với cô mà nói đều giống như đi qua một con đường chết chóc giày vò, nhưng cô mãi mãi không có cách nào giành được cuộc sống mới.
Lộ An Thuần hít thở thật sâu, suy nghĩ từ ngữ ứng phó cho lát nữa.
Đương nhiên là đã khớp “khẩu cung” với Ninh Nặc bên kia, cô nhóc này cũng cực kỳ nhiều chuyện, muốn cô cam đoan ngày mai sau khi đến trường nhất định phải thành thật nói cho cô ấy biết “bí mật” của cô thì mới bằng lòng che giấu giúp cô.
Lúc đi đến cầu thang, Lộ An Thuần nhìn thấy Liễu Như Yên đưa Liễu Lịch Hàn đi ra ngoài.
Khi nhìn thấy Lộ An Thuần, trong đáy mắt của Liễu Lịch Hàn xẹt qua chút chột dạ, cậu ta nhanh chóng chào hỏi cô rồi vùi đầu vội vàng rời đi.
Trong lòng Lộ An Thuần thầm nói không tốt, nhìn về phía Liễu Như Yên mặc sườn xám trắng sứ ở bên cạnh.
Liễu Như Yên mấp máy môi, dùng ánh mắt xác thực suy nghĩ của cô.
Lộ An Thuần đi vào nhà, đẩy cửa bước vào phòng sách của Lộ Bái.
Người đàn ông áo ngắn tay chín chắn, trong tay cầm một quyển tạp chí tài chính, ánh mắt dừng lại bên trang sách hồi lâu, không ngẩng đầu —
“Đi đâu?”
“Nhà bạn, trước đó đã nói với chị… mẹ, tiệc sinh nhật của lớp trưởng lớp con.”
“Nhưng Liễu Lịch Hàn nói, bữa tiệc kết thúc lúc tám giờ, mấy giờ rồi.”
Lộ An Thuần nhìn về phía đồng hồ trên kệ sách áp tường: “Chín giờ ba mươi.”
“Cho nên trong một tiếng rưỡi này, con đi đâu?” Giọng nói ông ta vẫn bình tĩnh như trước đó, đáy mắt đen kịt không cảm xúc.
“Đi ăn khuya với đám Ninh Nặc.”
“Sinh nhật của bạn còn để con đói à?” Lúc Lộ Bái nói lời này, đáy mắt còn có chút ý cười, nhưng ý cười này lại làm cho trái tim Lộ An Thuần kinh hoàng.
“Muốn ăn chút đồ cay.” Cô tiếp tục dùng từ ngữ xử lý đã được chuẩn bị: “Xiên que ở đầu đường, bố biết con thích ăn cay nhất mà.”
Lộ Bái rốt cuộc cũng đặt sách xuống, đứng dậy đi đến trước mặt Lộ An Thuần.
Ông ta cao một mét tám, rất có cảm giác áp bách.
Người đàn ông đưa tay giữ cằm cô, ngón tay thô ráp nâng khuôn mặt cô lên, trầm giọng cảnh cáo: “Bất cứ lúc nào, cũng đừng nói dối bố.”
“Con không nói dối, không tin thì bố hỏi Ninh…”
Một giây sau, bàn tay của người đàn ông xuyên qua tóc cô, chợt bấu vào, Lộ An Thuần cảm thấy da đầu đều căng ra, toàn bộ đầu bị ông ta đặt trên bàn sách.
“A!” Cô hoảng sợ hét to một tiếng.
“Đừng, nói dối.” Giọng nói trầm thấp của Lộ Bái vang lên bên tai cô tựa như cơn ác mộng: “Bố hỏi lần cuối cùng, rốt cuộc con đã đi đâu?”
Liễu Như Yên đứng ở cửa, trong tay xoắn chiếc khăn tơ tằm, mở miệng run rẩy nhìn tất cả những chuyện này nhưng không dám lên tiếng.
Lộ An Thuần bị ông ta đè chết trên bàn, cắn răng, dùng một giọng nói khàn khàn không thuộc về cô, đứt hơi khản tiếng nói: “Là sinh nhật của một bạn khác, con và Ninh Nặc đi qua đó ăn bữa tiệc thứ hai, thật sự chỉ như vậy, không có nói dối! Bố xem quà… con cũng mua hai phần mà!”
“Sinh nhật của một bạn học khác? Vậy sao trước đó con lại nói dối?”
“Không có nói dối, con đi ăn lẩu ở ven đường thật.”
“Sao con không nói ngay từ đầu?”
“Bởi vì là sinh nhật của bạn nam.”
“Từ Tư Triết cũng là nam.”
Ánh mắt Lộ An Thuần liếc về phía Lộ Bái, ông ta thậm chí còn biết đến cả Từ Tư Triết, không bao lâu nữa, đoán chừng ông ta sẽ nhớ kỹ mỗi một bạn trong lớp cô…
Đúng, đây chính là bố của cô.
Kinh khủng như vậy.
“Bạn nam đó, là người Ninh Nặc thích, con đi theo cậu ấy, nhưng không thể để bố cậu ấy biết được nên ban đầu không nói.” Lộ An Thuần cố gắng khiến ông ta tin tưởng mình: “Bố, bố nhất định phải đồng ý với con, không nói với bố cậu ấy.”
“Bố không rảnh rỗi như vậy.”
Cuối cùng Lộ Bái cũng thả cô ra, sự hung ác nham hiểm nơi đáy mắt tan biến sạch sẽ.
Ông ta đưa tay chỉnh sửa đầu tóc rối bời của cô gái.
Lộ An Thuần né tránh theo bản năng, nhưng lại lập tức sửa lại hành động này, mặc cho ông ta chải chuốt mái tóc dài tán loạn của cô.
“Ban đầu mà nói thật với bố thì bố cũng sẽ không tức giận.”
Giọng nói ông ta trở nên nhu hòa, không hề có thái độ hung ác như trước đó: “Bố chỉ hy vọng con thành thật với bố, chẳng lẽ chút yêu cầu nho nhỏ đó mà con cũng không làm được sao?”
“Con… con sai rồi, sau này sẽ không vậy nữa đâu, bố.”
“Xem như hình phạt cho việc con không nói thật, đêm nay con xuống tầng hầm ngủ đi.”
Vừa dứt lời, cơ thể Lộ An Thuần bỗng khẽ run rẩy, ánh mắt hoàn toàn hoảng loạn, cô nắm chặt tay áo của Lộ Bái: “Không, con… con không xuống tầng hầm ngủ đâu, con… con sai rồi, bố ơi con sai rồi! Con thật sự biết sai rồi.”
Cô đau khổ cầu xin, gần như sắp quỳ xuống, nhưng ánh mắt Lộ Bái vẫn lạnh băng như trước, không hề có cảm xúc, đầu ngón tay vuốt ve cằm cô gái: “An An, nếu đã làm sai thì phải chấp nhận trừng phạt, như vậy thì mới có bài học kinh nghiệm, biết chưa?”
Đầu ngón tay ông ta cũng giống như ánh mắt ông ta, không có nhiệt độ.
Ông ta không phải là bố cô, là ác ma.
…
Tầng hầm là một căn phòng nhỏ vuông vức, không cửa sổ, khép kín hoàn toàn, có một chiếc giường đơn nhỏ, giống như lao tù đặc biệt chuẩn bị cho cô.
Liễu Như Yên thêm một cái chăn dày lên giường cho cô, tầng hầm ẩm ướt, đề phòng cô cảm lạnh.
“Là Liễu Lịch Hàn nói.” Sắc mặt Lộ An Thuần trắng bệch, cô đứng dựa vào tường: “Là cậu ta nói với bố em.”
“Lịch Hàn không cố ý đâu, bố em hỏi, nó cũng không dám nói dối.” Liễu Như Yên kéo tay cô: “Em đừng trách nó.”
Lộ An Thuần không muốn trách ai cả, cô chỉ không hy vọng Liễu Như Yên rời đi, cầu xin: “Chị Liễu, đêm nay chị ở với, với em được không, em sợ lắm, không dám ở một mình đâu.”
Từ nhỏ cô đã có chứng sợ hãi giam cầm, cho nên nhốt trong phòng tối đối với cô mà nói là “hình phạt” vô cùng tàn khốc.
Lộ Bái biết cô sợ nhất điều gì, ông ta muốn dùng thứ mà cô sợ nhất… để tra tấn cô, làm cô thuần phục.
“Chị không thể ở cùng em quá lâu được, nếu không bố em…” Liễu Như Yên đè lên mu bàn tay cô: “Không sao, đừng sợ, nhanh ngủ đi, giống như ở trong phòng vậy, ngày mai là có thể ra ngoài rồi.”
“Vậy thì có thể đừng tắt đèn không?”
“Bố của em sẽ không đồng ý đâu…” Liễu Như Yên thở dài: “Em nhanh ngủ đi, ngủ rồi là tốt thôi.”
Liễu Như Yên kéo công tắc nguồn điện ngoài cửa xuống, đóng cửa phòng lại, nhìn khuôn mặt tuyệt vọng của cô gái biến mất trong quang ảnh khe cửa cuối cùng, sau đó chìm vào trong bóng tối vô biên.
Lộ An Thuần dùng chăn mỏng bao bọc mình trong chăn chặt chẽ, run rẩy.
Xung quanh đưa tay không thấy được năm ngón, trong đêm tối tựa như có con thú kỳ quái hung mãnh ẩn núp, một khi cô nhắm hai mắt lại thì bọn chúng sẽ xuất hiện, sẽ cắn nuốt cô.
Điện thoại bị Lộ Bái tịch thu, cô không có một chút nguồn sáng nào, chỉ có thể mở to hai mắt để mình nhìn vào bóng tối, thần hồn nát thần tính, thần kinh kéo rất căng.
Tối nay không thể nào ngủ được, trong đêm tối dài dằng dặc, cô chỉ có thể đếm từng giây từng phút trôi qua, kết thúc hình phạt tàn khốc kinh khủng này.
Cô sợ tối, thật sự rất sợ tối…
Mẹ ơi…
Trong mắt cô gái nhỏ thấm đẫm nước mắt, cầm lấy cái kẹp ảnh chụp hình trái tim trước ngực.
Nghĩ đến mẹ thì dường như sẽ không sợ hãi đến vậy nữa, mẹ sẽ xua tan ma quỷ trong bóng tối, sẽ bảo vệ cô.
Không biết qua bao lâu, có lẽ là sau nửa đêm, cô mệt mỏi ôm gối, bỗng nhiên nghĩ đến vừa rồi khi Liễu Như Yên rời đi không mang cặp sách của cô đi theo.
Trong đó còn một chiếc điện thoại khác.
Nghĩ tới đây, cô đột nhiên phấn khởi, lảo đảo bò xuống giường, sờ soạng xung quanh trong bóng tối, cuối cùng cũng sờ thấy chiếc cặp sách trên bàn, lấy ra chiếc điện thoại màu trắng mà Ngụy Phong bán cho cô từ trong ngăn kép.
Màn hình điện thoại sáng lên, là hình ảnh khuôn mặt của một chú chó vàng mỉm cười, không biết là hình ảnh hệ thống hay do Ngụy Phong cài đặt.
Tầng hầm ngăn cách tất cả tín hiệu, đương nhiên là không thể nào có mạng vô tuyến hoặc là mạng di động, nhưng…
Chiếc máy lắp ráp nội địa Ngụy Phong bán cho cô có tín hiệu điện thoại mạnh đến mức kinh người, ở tầng hầm mà điện thoại IPhone tuyệt đối không thể nào có tín hiệu, điện thoại này lại có hai vạch.
Cô run rẩy nhấn mở danh bạ.
Dãy số duy nhất tồn tại trong danh bạ chính là “Hậu mãi điện thoại secondhand”.
Lộ An Thuần không lo được gì nữa, nhấn vào số này, như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm.
Vậy mà vẫn còn một đoạn nhạc chờ rất dài, chính là bài “Yêu anh” của Vương Tâm Lăng.
Phong cách của anh nữ tính như vậy sao?!
Nghe ca khúc vui vẻ, khóe mắt ướt át của Lộ An Thuần không nhịn được mà cong lên.
Bài “Yêu anh” kéo dài nửa phút, cuối cùng cũng kết nối được, giọng nói nhàn nhạt lười biếng mang theo vẻ buồn ngủ truyền đến —
“Cô hai à, bây giờ là 2 giờ 43 phút.”
“Ngụy Phong!” Cô gái vội gọi anh lại, giọng nói run rẩy: “Đừng cúp máy!”
Trong tạp âm dòng điện đứt quãng, cô nghe thấy anh khẽ thở một hơi, sột soạt giống như ngồi dậy: “Có việc gì?”
“Không, không có gì, em chỉ là không ngủ được, muốn tìm người tâm sự.” Cô cố gắng ổn định tâm tình căng thẳng của mình: “Anh ngủ rồi sao?”
“...”
“Xin lỗi anh, em… em làm phiền anh nghỉ ngơi, em thấy bình thường quầng thâm mắt của anh rất đậm, cho rằng anh thích thức khuya.” Lộ An Thuần nói năng lộn xộn mấy lời vụn vặt: “Hay là anh nằm xuống đi, em nói chuyện với anh một lúc.”
Người đàn ông bên kia dường như thật sự nằm xuống, hơi thở trở nên lê thê, còn ngáp một cái: “Rốt cuộc là em có tật xấu gì vậy?”
“Em không ngủ được, hơi sợ tối.”
“Vậy thì bật đèn.” Anh híp mắt, lại sắp rơi vào giấc ngủ nặng nề, ngay cả giọng nói cũng trở nên lười biếng: “Thời gian làm việc của tôi bắt đầu từ 9 giờ sáng, hiện tại khu hậu mãi không phục vụ nữa, bái bai.”
“Anh tuyệt đối đừng cúp máy, thu phí theo giờ cũng được!”
“Một tiếng bao nhiêu tiền?”
“Anh ra giá đi, bao nhiêu cũng được.”
Anh lại ngáp một cái thật dài: “1023.”
Thế mà còn có cả số lẻ số chẵn nữa.
Lộ An Thuần lầu bầu: “Đắt quá!”
“Làm phục vụ trong bữa tiệc của em không phải cũng có giá này à.”
“Cái đó khác nhau, tiền của bố em là tiền của bố em, của em là của em.” Lộ An Thuần nói nhăng nói cuội tìm được chủ đề, sợ anh cúp điện thoại để lại một mình cô: “Thật ra em rất keo kiệt, cũng chưa tích góp được bao nhiêu tiền.”
“Vậy sao?” Giọng nói lười biếng của Ngụy Phong nghe như sắp ngủ mất rồi: “Quá keo.”
“Mỗi lần em mua kem đều phải lấy loại mua một tặng một, chia ra ăn với bạn.” Cô nói liên miên lải nhải: “Em mua đồ còn trả giá đấy.”
“Ồ, quý cô thật là lợi hại, không hổ là cô chủ.”
Cô cũng mặc kệ sự qua loa và lời châm chọc của anh, chỉ cần có thể lên tiếng là được: “Ngụy Phong, anh cũng nói với em về anh đi.”
“Về tôi cái gì?”
“Hứng thú của anh, còn có ước mơ của anh, tương lai muốn làm gì cũng có thể nói.”
“Xem mắt à?”
“Không phải đâu, chỉ tùy ý tâm sự thôi, giống như bạn bè phát triển sự hiểu biết ấy, nói một chút đi, tương lai anh muốn làm gì?”
“Muốn lên trời.”
“Không đùa giỡn, em nói thật đó.”
“Tôi cũng không nói đùa.”
Giọng nói người đàn ông uể oải, cô thậm chí còn có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ tỉnh tỉnh mê mê của anh: “Muốn lên trời ngắm sao.”
“Anh muốn làm phi công sao?”
“Không đủ, muốn đến nơi cao hơn.”
“Anh muốn ra ngoài vũ trụ à?” Lộ An Thuần kinh ngạc nói: “Phi hành gia hả? Ước mơ này xa vời quá rồi đó, thật sự khó khăn lắm, cần phải nỗ lực gấp trăm ngàn lần.”
“Con người tôi vẫn luôn mơ tưởng hão huyền.”
Anh không phải là người đàn ông an phận, anh mãi mãi nghĩ đến những vì sao không thuộc về mình, không có được, xa không thể chạm tới.
“Lúc còn nhỏ em cũng thích ngắm sao, bởi vì người bạn cùng lớn lên với em đã nói, những người rời xa chúng ta cũng sẽ biến thành những ngôi sao, ở trên trời quan sát chúng ta.”
Hơi thở của người đàn ông nặng nề, anh không đáp lại câu nói này của cô.
Lộ An Thuần cũng không muốn chạm vào nỗi đau xót nằm sâu dưới đáy lòng trong màn đêm yên tĩnh thế này, cô chuyển chủ đề: “Ngụy Phong, anh sẽ luôn chăm sóc em trai chứ?”
“Tôi sẽ tìm nhà cho nó.” Anh nói không chút do dự.
“Anh muốn tìm cho nó bố mẹ nhận nuôi kiểu thế nào?”
“Trong nhà không có con cái.” Ngụy Phong nói ra điều kiện quan trọng nhất: “Không có con, chướng ngại về mặt sinh dục, là kiểu sau này cũng sẽ không có con, giàu có thì đương nhiên sẽ tốt hơn, khá giả cũng được.”
“Em cũng tán thành, nhưng thật ra… nếu như phẩm hạnh của bố mẹ tốt, rất thương nó thì có tiền hay không cũng không quan trọng đến thế.”
“Rất quan trọng.” Ngụy Phong nặng nề nói: “Em không thể nào hiểu được đâu.”
“Bà Ngụy nhận nuôi các anh, các anh cũng rất hạnh phúc mà, không phải sao?”
Ngụy Phong im lặng, cơn buồn ngủ dường như cũng tan đi, anh nản lòng thoái chí nói: “Không thể lâu dài thì xem là hạnh phúc mẹ gì chứ.”
Trên thế giới này, hạnh phúc của người nghèo là thứ không giữ được nhất.
Lộ An Thuần nghiêng người nằm xuống, móc lấy viền ren trên váy ngủ: “Ngụy Phong, tạm thời em cũng không nghĩ ra được biện pháp tốt hơn, em rất lo cho cậu nhóc.”
Anh thả lỏng giọng nói, lười biếng cười đùa: “Yêu ai yêu cả đường đi hả?”
“Xem là thế đi, anh có thể nghĩ như vậy.”
“Phải là phải, không phải là không phải, xem là thế là quái gì?”
“Không phải anh không tin em thích anh sao, còn nói em nói dối thành tinh nữa.”
Anh cười lạnh: “Em vốn là như vậy.”
“Vậy thì anh đừng tin.”
“Buồn ngủ rồi, ngủ đây, sáng mai học sớm.”
“Này này này, đừng! Một tiếng 1023 tệ đấy!”
Giọng nói người đàn ông có chút mất kiên nhẫn: “Cô hai à, rốt cuộc em muốn thế nào đây?”
“Em ở nhà một mình, em thấy ác mộng, sợ hãi, không dám ngủ, mở đèn cũng không dám.”
“Lại nói dối.” Anh lập tức vạch trần cô: “Nhà em không thể nào chỉ có một mình em được.”
“Ngụy Phong, xin anh, đừng cúp máy.”
“Em có bao nhiêu tiền tích góp có thể tiêu cho tôi?”
“Không nhiều, tiền học bổng trước đó của em, còn có chút tiền mặt đổi với bạn bè…” Cô gái nhỏ bấm ngón tay tính toán: “Đủ để anh ở cùng em… 18 phút.”
“Em chỉ còn 306,9 tệ.” Anh gần như không cần tính toán gì cả, trong chốc lát đã đưa ra con số này: “Tôi còn tưởng rằng cô chủ nhỏ tùy tiện vung tay ra là mấy triệu bạc chứ.”
“Em không có kinh tế khá giả như anh nghĩ đâu, cho nên thích tích góp tiền mặt.”
“Tôi có người bạn, cậu ta bị bệnh nan y, cần dùng tiền gấp.”
“Nghiêm trọng không? Ba trăm tệ có đủ không, em có thể cho anh mượn.”
“...”
Nhất thời Ngụy Phong không biết nói gì cho phải: “Em không bắt được sự hài hước của tôi, quả nhiên chúng ta không hợp.”
Lộ An Thuần cũng có chút cạn lời: “Ngụy Phong! Đừng lấy chuyện này ra đùa giỡn.”
“Cô hai à, còn không ngủ nữa là ngày mai tôi sẽ nổi mụn đó.”
Lộ An Thuần suy nghĩ một chút: “Vậy anh ngủ đi, nhưng đừng cúp điện thoại, em gọi anh, anh nhất định phải đáp lại.”
“Em trả tiền điện thoại.”
“Không thành vấn đề, nhưng 300 là tối đa.”
Người đàn ông cuối cùng cũng nhắm mắt, hơi thở dần ổn định.
Cô nghiêng người nằm xuống, thăm dò gọi một tiếng: “Ngụy Phong.”
“Ừm.” Giọng nói của anh xa xôi như câu chuyện xưa cũ ố vàng.
“Anh có đó không?”
“Đây.”
Lộ An Thuần nhắm mắt lại, bên cạnh tiếng hít thở kéo dài của anh, cô bỗng nhiên trở nên an tâm, không còn e sợ dã thú không rõ trong bóng tối nữa.
Cô cũng rơi vào giấc mộng nặng nề.