Trong khoảnh khắc đó, mọi người có cùng một nhận thức —
Danh hiệu nam thần của lớp chỉ sợ phải đổi chủ rồi.
Ngay cả Ninh Nặc cũng không khỏi nắm chặt góc áo của Lộ An Thuần, nhỏ giọng thầm thì: “Đây là duyên phận gì đấy! Vừa rồi còn tiếc nuối vì chưa tìm anh ta xin số điện thoại, không nghĩ tới… lại là bạn cùng lớp.”
Lộ An Thuần cũng cố ý nói: “Vậy bây giờ cậu có thể thử đến hỏi xin số anh ta xem, mọi người đều là bạn, không khó lắm.”
Đương nhiên Ninh Nặc cũng là một cô gái thông minh, trong vài phút đã nhìn thấu mưu kế của Lộ An Thuần: “Là tớ muốn, hay là cậu muốn đây.”
“Tớ không có nói nha.”
“Vậy thì cậu đừng dụ dỗ tớ, tớ chung thủy như một với nam thần lớp tiền nhiệm và lớp trưởng của chúng ta.”
Lộ An Thuần cười, không nói thêm nữa, cúi đầu lật sách, chuẩn bị bài cho nội dung tiết học tiếp theo.
…
Ở hàng sau, Chúc Cảm Quả trố mắt, nói với Ngụy Phong: “Này, lại là cô tiểu thiên kim đó, cậu nói xem, đây là số phận trời định gì vậy, để các cậu làm bạn cùng lớp.”
Ngụy Phong ngước mí mắt mỏng manh lên, lạnh nhạt liếc cô một cái.
Trông bóng lưng cô gái nhỏ nhắn, cánh tay và bả vai đều cực kỳ thon gầy, cô đã cởi áo khoác đồng phục, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng thật mỏng, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng xương cánh bướm dưới lớp áo.
“Không quen.” Anh chỉ lẩm bẩm hai chữ này.
…
Quả thật là không quen, suốt một tuần sau đó, Ngụy Phong và Lộ An Thuần chưa nói với nhau câu nào.
Trong lớp ngược lại có không ít các bạn nữ lấy can đảm đến hỏi xin số của Ngụy Phong, đương nhiên là đều thống nhất nói làm bạn cùng lớp, kết bạn, muốn làm quen một chút.
Ngụy Phong cũng thuận tiện, tới lui mấy lượt chỉ có một câu trả lời: “QQ ở trong nhóm, tự kết bạn.”
Ninh Nặc thử nhấn nút kết bạn với anh, sau đó nói cho Lộ An Thuần biết, Ngụy Phong vốn dĩ sẽ không chấp nhận lời yêu cầu kết bạn, đã thêm mấy lần rồi, tin tức kết bạn như đá chìm đáy biển, không có hồi âm.
Ảnh đại diện của anh vẫn là hình chim cánh cụt ban đầu, đoán chừng là từ ngày đăng ký QQ thì chưa từng thay đổi.
Anh hoàn toàn không dùng QQ đúng không!
Mấy ngày nay, Lộ An Thuần hoàn toàn không dám trêu chọc Ngụy Phong, vẫn luôn duy trì quan hệ bạn học lạnh nhạt không quen biết với anh.
Mãi đến một tuần sau, Lộ Bái ra nước ngoài tham gia một buổi hội nghị thượng đỉnh tài chính nào đó, Lộ An Thuần mới giống như chim sổ lồng, cả gan đi tìm Ngụy Phong nói chuyện.
Buổi chiều, cô bảo Ninh Nặc về nhà trước, còn mình thì đi theo Ngụy Phong và Chúc Cảm Quả cả đoạn đường.
Ra khỏi thang máy, xuyên qua đường phố buôn bán biển người chen chúc, Lộ An Thuần đã đuổi kịp anh tại một lối đi đường hầm ẩm ướt ít người —
“Ngụy Phong, chờ một chút.”
Ngụy Phong nghiêng đầu nói với Chúc Cảm Quả: “Đợi lát nữa đến quán bida, chơi hai ván.”
Chúc Cảm Quả liếc mắt nhìn Lộ An Thuần đuổi theo cả đoạn đường ở sau lưng: “Được, đi ăn mì trước đi.”
“Quán Lưỡng Lộ Khẩu ấ.”
“Đang có ý này.”
Hai người vừa đi vừa nói, hoàn toàn không thấy cái đuôi nhỏ sau lưng, mãi đến khi Lộ An Thuần đưa tay nắm lấy góc áo đồng phục của anh: “Ngụy Phong…”
Giọng nói của cô gái vốn nhỏ nhẹ mềm mại, cố gắng khiêm tốn, mềm nhũn giống như làm nũng.
Thiếu niên dừng chân lại: “Lại quen biết tôi rồi à?”
“Trước đó tình thế cấp bách, không tiện để quá nhiều người biết chúng ta quen nhau. Nhưng sau này thì tốt rồi, bởi vì là bạn cùng lớp mà, cho nên nói chuyện cũng không sao.”
Chúc Cảm Quả nghe lời cô nói, có chút khó chịu: “Quen biết người như chúng tôi làm mất mặt cô hai như thế, vậy thì cô đừng mặt dày mày dạn đuổi theo tới chứ, cho dù học cùng lớp thì chúng tôi cũng không hiếm lạ việc làm quen mấy tiểu thư nhà tư bản như cô đâu.”
Cậu ta luôn rất khách sáo với con gái, nhưng trước đó Lộ An Thuần không chịu thừa nhận quen biết bọn họ, hại bọn họ bị tên cặn bã Liễu Lịch Hàn kia làm nhục.
Chúc Cảm Quả vẫn phải ghim mối thù này một khoảng thời gian.
Lộ An Thuần cũng biết chuyện đó… là do cô không đúng, nhưng cô thật sự không có cách nào.
“Đừng giận nữa, em mời các anh ăn bánh ngọt, có được không.” Lộ An Thuần nhìn về phía Ngụy Phong: “Em trai anh thích ăn đồ ngọt không, chúng ta cũng có thể gói một phần mang về cho nó.”
“Mấy cái răng của nó đã sắp bị sâu hết rồi.”
“Vậy chúng ta cùng đi ăn mì đi, em mời hai anh.” Lộ An Thuần cười nói: “Ăn xong em cùng anh về nhà thăm nó một chút, lâu như vậy không gặp, nhớ quá.”
“Cô hai à, cô như vậy thật sự rất khiến cho người ta hiểu lầm.”
“Hả, vậy sao?”
Ngụy Phong thận trọng rút lại ống tay áo bị cô nắm chặt, cười lạnh: “Cho rằng cô thích gặm cỏ non, vừa ý học sinh tiểu học nhà chúng tôi đấy.”
“...”
Chúc Cảm Quả vẫn còn băn khoăn khoản tiền lương trước đó, oán giận nói: “Tiểu thiên kim, nếu ngày đó cô nói thêm vài lời giúp chúng tôi, nói quen biết chúng tôi thì chúng tôi cũng không đến mức gánh cái danh quấy rối, không lấy lại được số tiền còn lại! Mất trắng mấy ngàn tệ đấy! Cô đền à?”
“Quản gia chưa kết toán số tiền còn lại cho các anh sao?”
“Anh Phong không cần, bỏ đi luôn, tôi hối hận muốn chết…”
“Em… tiền của em cũng không nhiều.” Lộ An Thuần vội vàng lấy ví tiền in hoa màu hồng từ trong cặp sách ra, rút ra mấy tờ tiền đỏ: “Nhưng có bao nhiêu thì đưa trước cho các anh, số còn lại sau này em trả tiếp.”
Mặc dù Lộ Bái không quản lý chi phí tiền bạc của cô, nhưng mỗi một đồng tiêu xài đều phải qua mắt ông ta, bọn họ đã ràng buộc thẻ người thân, mỗi một khoản chi phí của Lộ An Thuần, ông ta đều sẽ nhận được tin nhắn nhắc nhở.
Sau này, Lộ An Thuần bắt đầu sử dụng tiền mặt.
Bất kể là học bổng, giúp các bạn học nạp thẻ ăn… Cô nghĩ mọi cách để đổi thành tiền mặt.
Chúc Cảm Quả ngược lại không để ý đến tiền trong tay cô, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ví tiền in hoa màu hồng của cô.
Hermes đó, một cái kẹp thôi cũng mấy trăm nghìn tệ!
Con mẹ nó thật là giàu!
Lộ An Thuần đếm tiền giấy trong tay: “Chỗ này của em chỉ có mấy trăm, không đủ lắm, số còn lại em sẽ nghĩ cách gom góp, lần sau đưa cho các anh nhé.”
Cô đưa tiền qua, Chúc Cảm Quả do dự không dám nhận, chỉ dùng ánh mắt nhìn Ngụy Phong.
Anh mở miệng thì cậu ta mới dám nhận số tiền đó.
Lộ An Thuần đưa tiền đến gần thêm một chút: “Cảm ơn các anh ngày đó đã hỗ trợ trong bữa tiệc của em, thật sự vất vả rồi, bận rộn cả buổi tối không nghỉ ngơi, cuối cùng còn tan rã trong không vui, em rất áy náy.”
Có thể diện, lịch sự lại không mất giáo dưỡng, cho dù là dùng cách thức như thế này để bổ sung tiền lương cho bọn họ thì cũng có thể nói đến mức dễ nghe lại khéo léo.
Nhưng cái diễn xuất tiểu công chúa hoàn mỹ này của cô lại khiến ngọn lửa không tên trong lòng Ngụy Phong bùng lên, anh nhận lấy tiền đập thẳng vào mặt cô, giọng nói mang theo sự tàn nhẫn lạnh lẽo —
“Con mẹ nó chuyện này thú vị không?”
Trong lối đi dưới hầm nổi lên một cơn gió lùa, tiền giấy màu đỏ rơi lả tả trên mặt đất.
Chúc Cảm Quả cũng ngốc luôn rồi.
Lần đầu tiên, thật sự là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy Ngụy Phong phát cáu với con gái.
Anh vẫn luôn có chừng mực với con gái, lạnh nhạt từ chối nhưng sẽ làm bọn họ khóc.
Cho dù là bạn hoa khôi quấn quýt chặt lấy hơn hai năm thì anh cũng chưa từng nói nặng lời.
Ngoại trừ lần đó khiến cô ta hết hy vọng.
Hành động vừa rồi con mẹ nó tàn nhẫn quá đi.
Lộ An Thuần bối rối đứng tại chỗ.
“Cô chủ nhỏ, chơi tôi thú vị không?”
Giọng nói Ngụy Phong trầm thấp, ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi dao, giống như cơn gió rét mùa đông thổi mạnh vào da mặt mỏng của cô: “Theo đuổi một chàng trai đã từ chối những cô gái khác, theo đuổi được thì có thể chứng minh được sức hấp dẫn của bản thân nhỉ.”
Lộ An Thuần khống chế tâm tình của mình rất tốt, kiên nhẫn chờ anh nói hết, hít sâu: “Ngụy Phong, em không nghĩ như vậy.”
Cô càng nhẫn nại, bình tĩnh thì Ngụy Phong càng nổi nóng.
Giống như những cô gái trước kia theo đuổi anh luôn mất khống chế với anh, mà anh mãi mãi là người bình tĩnh nhất.
Đối với Lộ An Thuần thì tất cả đi ngược lại.
Ngụy Phong không thích cảm giác này.
Cô gái nhỏ ngồi xổm xuống, nhặt lại từng tờ tiền, Chúc Cảm Quả cũng giúp cô nhặt tiền, khi quay đầu lại phát hiện ra Ngụy Phong đã đi mất rồi.
Lộ An Thuần thở dài, lại đưa tiền cho Chúc Cảm Quả.
Con mẹ nó Chúc Cảm Quả đều ngu luôn rồi, đâu có gan nhận chứ!
“Thôi, thôi, không cần nữa.”
“Không sao đâu, đây vốn dĩ là của các anh mà.”
“Anh Phong không lấy, tôi cũng không lấy.”
Lộ An Thuần thở dài, cất tiền vào trong ví: “Vừa rồi em không nói gì sai chứ, hình như anh ấy rất ghét em.”
Chúc Cảm Quả cũng cảm thấy phản ứng vừa rồi của Ngụy Phong thật sự quá mức rồi.
Từ trước đến na anh đều là người giữ được bình tĩnh nhất, cho dù con gái khóc thành dạng gì ở trước mặt anh thì anh đều có thể cười cười nói nói.
Huống hồ cô gái này cũng chưa từng làm chuyện quá đáng, nói lời quá đáng, rất lịch sự mà, không biết cái tên Ngụy Phong nổi điên cái gì.
“Không sao, cô đừng nghĩ nhiều, người anh em của tôi không phải là người xấu, chỉ là… nóng tính, không dịu dàng, còn khẩu nghiệp, chỉ có ba loại này thôi, không có tật xấu khác, cô đừng hiểu lầm cậu ta.”
Lộ An Thuần lắc đầu: “Không đâu, anh ấy rất tốt với… em trai anh ấy.”
Chỉ với điểm này, Lộ An Thuần đã không còn cách nào khác với anh.
“Còn không phải à, đó là em trai ruột cậu ấy.” Chúc Cảm Quả cùng cô đi trên đường: “Ờ, cũng không tính là ruột, không có quan hệ máu mủ, nhưng việc này không quan trọng, hai người họ cùng nhau lớn lên, cậu ấy luôn chăm sóc đứa trẻ kia, đương nhiên là tốt với nó rồi.”
“Vậy nếu như anh ấy học đại học thì Ngụy Nhiên làm thế nào đây?” Lộ An Thuần mượn danh nghĩa tò mò, nghe ngóng tin tức từ Chúc Cảm Quả.
“Tìm gia đình nhận nuôi, nhưng tôi thấy chưa có kết quả.” Chúc Cảm Quả không nghĩ nhiều, trả lời: “Em trai cậu ấy lớn như vậy rồi, khó tìm người nhận nuôi lắm.”
“Nhận nuôi…” Lộ An Thuần càng thêm lo lắng.
Nếu như gặp được gia đình tốt thì đương nhiên là được, nhưng nếu gặp phải gia đình xấu, vậy thì…
Cô không dám nghĩ tới.
Tất cả mọi chuyện tương lai đều không chắc chắn.
Cho dù như thế nào, cô cũng nhất định phải trở thành bạn với Ngụy Phong… như vậy thì ít nhất cô còn có thể biết được tình hình mới nhất của em trai.
“Anh Gan Heo, anh có thể giúp em một việc không?”
“Em nói đi.” Chúc Cảm Quả rất có nghĩa khí mà vỗ ngực: “Gọi anh một tiếng anh Gan Heo rồi, anh nhất định sẽ xông pha khói lửa.”
“Anh có thể giúp em và Ngụy Phong xoa dịu quan hệ một chút không?”
“Không phải chứ cô hai? Em thích cậu ấy thật à?”
“Thích…” Lộ An Thuần suy nghĩ một lát, không nói trái lương tâm: “Đúng là thích thật, anh ấy rất đẹp trai.”
Chúc Cảm Quả nhíu mày lại: “Không phải anh không giúp, hai người chênh lệch nhau quá lớn, hơn nữa… anh cảm thấy em không giống kiểu Ngụy Phong thích cho lắm.”
Lộ An Thuần cười một tiếng: “Anh ấy thích kiểu nào?”
“Như Thang Duy ấy, kiểu chị gái gợi cảm, tao nhã, tài trí.”
“Vậy thì em thật sự không phải, năm nay anh ấy học lại, có thể em nhỏ hơn anh ấy đấy.”
“Thật ra em cũng rất tốt.” Chúc Cảm Quả đánh giá khuôn mặt dịu dàng đoan chính của cô gái nhỏ, khuôn mặt không khỏi hơi nóng lên: “Em đã đủ đẹp rồi, trong những cô gái theo đuổi cậu ấy mấy năm nay thì em có giá trị nhan sắc cao nhất, có thể chỉ là không có duyên phận thôi.”
“Cảm ơn anh.”
“Em suy nghĩ rõ ràng là được rồi.” Chúc Cảm Quả xua tay: “Anh đi đây.”
“Ừm.”
Chúc Cảm Quả đi hai bước, quay đầu lại thì nhìn thấy Lộ An Thuần vẫn đi theo phía sau: “Sao em vẫn đi theo vậy?”
“Không phải buổi tối hai người muốn đi chơi bida sao? Đưa em theo với.”
“Không phải chứ, tiểu thiên kim, hóa ra vừa rồi anh nói nhiều như vậy tốn công vô ích à.”
Cô gái nhỏ chắp tay sau lưng, nói cười vui vẻ, ngọt ngào như hoa đào —
“Mặc dù em không phải là Thang Duy, nhưng anh ấy cũng không phải là Lương Triều Vĩ mà.”
Khó giải quyết như vậy sao.