Lộ An Thuần dung túng anh tất cả, có đôi khi không chịu nổi cũng sẽ khẽ gọi anh một tiếng.
Cô vẫn cho rằng, cứ như vậy, hai người thuận theo tự nhiên thì cũng sẽ làm chuyện khác, nhưng Ngụy Phong không có hành động tiến thêm một bước, anh chỉ tùy tiện phóng túng trong phạm vi cho phép của cô nhưng không vượt quá giới hạn, trừ phi Lộ An Thuần chủ động mở miệng.
Lộ An Thuần luôn cảm thấy tính tình Ngụy Phong rất hoang dại, nhưng ở phương diện này, anh thật sự vô cùng nghe lời.
Khoảng thời gian đó, quan hệ của hai người bước vào thời kỳ ngọt ngào trước nay chưa từng có, Ngụy Phong yêu đương thật sự rất đắm chìm, Lộ An Thuần cảm thấy mình đã đủ quấn anh rồi, nhưng… vẫn kém hơn một vài hành vi của Ngụy Phong.
Thậm chí là vào buổi sáng sớm của hôm nào đó, Lộ An Thuần thức dậy tìm điện thoại, nhìn thấy Ngụy Phong gửi một tin nhắn cho cô vào lúc 3 giờ 23 phút sáng.
Hậu mãi điện thoại secondhand: “Em nói xem chúng ta có cần dùng ảnh đại diện đôi không?”
Thuần: “???”
Hậu mãi điện thoại secondhand: “[Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh] …”
Anh gửi cho cô mấy hình đại diện đôi liên tiếp, cho cô lựa chọn, có ảnh nhân vật hoạt hình chàng trai nắm tay cô gái, cũng có hình mèo và chó thân mật… đều rất ngọt ngào.
Thuần: “Đêm qua anh có ngủ không?”
Hậu mãi điện thoại secondhand: “Ngủ lúc ba giờ.”
Thuần: “Hơn nửa đêm anh không đi ngủ đàng hoàng, xem hình đại diện đôi gì vậy.”
Hậu mãi điện thoại secondhand: “Nhớ em đến độ không ngủ được.”
Thuần: “...”
Hậu mãi điện thoại secondhand: “Chọn một đi.”
Thuần: “Không chọn đâu, trông ngốc quá, sẽ bị đám người anh Gan Heo cười nhạo.”
Hậu mãi điện thoại secondhand: “Cậu ta cũng dám à.”
Thuần: “Hôm nay anh có làm việc không, nhanh ngủ bù một lúc đi!”
Hậu mãi điện thoại secondhand: “Cuối tuần, nghỉ một ngày.”
Thuần: “Vậy thì đúng lúc có thể ngủ được.”
Hậu mãi điện thoại secondhand: “Không ngủ được, có điều em xem lại đi, anh cảm thấy mấy tấm này làm ảnh đại diện đôi vẫn được.”
Thuần: “...”
Thuần: “Không cần ảnh đại diện đôi!”
Sau khi ăn cơm trưa xong, Lộ An Thuần đi tới cửa hàng điện thoại secondhand.
Giữa hè sắp đến, lá của cây hòe lớn trong sân càng ngày càng xanh tươi tốt, tiếng ve kêu chói tay giống như máy khoan điện, chui thẳng vào đầu, ồn ào và hanh nóng như vậy, Ngụy Phong cũng vẫn có thể tập trung ghé vào bên bàn sửa chữa, sửa con chip cho một chiếc máy bay không người lái.
Lộ An Thuần từ xa đã nhìn thấy anh, anh mặc áo ba lỗ màu đen, cơ bắp cánh tay và lồng ngực dường như lại thô chắc hơn hồi cấp 3 không ít, có lẽ là bởi vì sau khi nghỉ, mỗi sáng sớm anh đều tập luyện.
Chiếc quạt điện xoay kẽo kẹt trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh anh, anh có thể chất nhiều mồ hôi, từng giọt chậm rãi chảy xuống theo đường cong cơ bắp duyên dáng…
Anh cúi đầu, đỉnh lông mày lạnh lùng cứng rắn, đôi mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào bảng mạch, đầu ngón tay cầm bút thử điện chạm nhẹ vào…
Lộ An Thuần đi vòng qua từ bên cạnh, muốn dọa anh một chút, cô rón rén đi đến phía sau anh nhưng lại không ngờ, còn chưa tới gân thì đã nghe thấy anh chậm rãi mở miệng: “Bà xã, anh đang sửa con chip rất nhỏ, em đừng làm loạn.”
Cô gái nhỏ thả lỏng, nhụt chí dựa vào mặt bàn bên cạnh anh: “Sao anh biết em tới.”
“Ngửi thấy mùi của em.” Ngụy Phong thuận tay đẩy quạt điện đến trước mặt cô, để gió mát thổi tới chỗ cô.
“Anh có mũi chó sao? Cái này mà cũng có thể ngửi thấy được.”
“Anh là chó của em.”
“...”
Lộ An Thuần nhìn chằm chằm chiếc máy bay không người lái màu xám bị tháo gỡ loạn xạ trong tay anh: “Bây giờ em có thể sờ đầu chú chó của em không?”
“Lúc nào cũng được.” Ngụy Phong đặt bút thử điện xuống, mở rộng vòng ôm.
Lộ An Thuần cười ôm lấy anh, còn hôn đôi môi khô ráo của anh một cái, Ngụy Phong sợ tay mình không sạch nên cũng không chạm vào cô.
Thân mật trong chốc lát, Lộ An Thuần buông anh ra, nhìn linh kiện của máy bay không người lái ở trên bàn, tò mò hỏi: “Nghiệp vụ của anh phát triển rồi nha, sửa đến cả máy bay không người lái luôn rồi.”
“Đồ chơi của ông Vương ở chếch đối diện đó, bình thường ông ấy thích loay hoay với đám đồ chơi này, có điều máy móc cũ lắm rồi, trả về nhà máy cũng không có cách nào sửa được, anh lấy về thử xem.”
Lộ An Thuần nhìn thấy bên tay anh đặt một quyển sách chuyên ngành thiết kế máy bay không người lái, cô tiện tay mở ra, chữ nhỏ lít nha lít nhít bên trong khiến cô nhìn mà chóng mặt hoa mắt.
Nhưng Ngụy Phong rất am hiểu về phương diện này, anh đã đăng ký chuyên ngành kỹ thuật máy bay cho kỳ tuyển sinh tự chủ, bất kể là sửa điện thoại, hay là máy bay không người lái hoặc là sản phẩm điện tử khác, đối với anh mà nói đều là chuyện dễ như trở bàn tay.
Trước kia Lộ An Thuần không cảm thấy sùng bái anh nhiều, bởi vì xích có sở đoản, thốn có sở trường, mỗi người đều có phương diện mình giỏi và không giỏi, nhưng giờ phút này nhìn dáng vẻ Ngụy Phong tập trung loay hoay với máy bay không người lái, phá giải những bộ phận tinh vi ở bên trong, đột nhiên cô cảm thấy… anh như vậy thật sự vô cùng đẹp trai.
Cô rất thích nhìn bộ dáng tập trung khi anh đắm chìm trong thế giới của mình, mỗi một phút giây đều đang tỏa sáng.
“Bà xã, có phải anh lại trở nên đẹp trai không?” Anh vẫn nhìn chằm chằm vào máy móc, lại trịnh trọng hỏi.
“Ờ, cũng được.”
“Em cứ nhìn anh chằm chằm, sắp nhìn đến mức anh ngại luôn rồi.”
“Ngụy Phong anh liêm sỉ chút đi, em chỉ đang nhìn anh sửa đồ thôi.”
“Bên ngoài nóng quá, đến phòng anh ngồi máy lạnh đi.”
Lộ An Thuần nhảy xuống khỏi bàn sửa chữa, bước chân đi thong thả về phía phòng của Ngụy Nhiên nhìn một chút: “Em trai em không ở nhà sao?”
“Tháng chín khai giảng, trường tiểu học ở thành phố Kinh không dễ vào như vậy, anh đã đăng ký cho nó lớp kiểm tra chạy nước rút rồi.”
“Nó sẵn lòng đến thành phố Kinh học không?”
“Nó đã làm xong chiến lược du lịch Universal rồi.” Ngụy Phong hững hờ nói: “Tóm lại là nó sẵn lòng hơn anh một chút.”
Lộ An Thuần biết anh luôn không thích phương Bắc đóng băng ngàn dặm, cũng không thích rét lạnh, đăng ký vào Hàng không Bắc Kinh là vì cô, nếu không có lẽ anh sẽ chọn đi về phía Nam, đến trường Hàng không Nam Kinh…
Cô đi đến phía sau lưng Ngụy Phong, ôm lấy cổ anh, hôn vào tóc mai bên mặt của anh, trên môi dính mồ hôi ướt mặn của anh, cô cũng không quan tâm, chỉ hôn một cách rất xúc động.
Ngụy Phong sắp bị cô làm cho không chịu nổi, anh đặt máy bay không người lái xuống, nắm lấy cổ tay cô dùng sức kéo một cái, cô gái đột nhiên không kịp chuẩn bị mà ngã vào lòng anh, bị anh ôm tới đặt bên chân.
Cô muốn đứng dậy theo bản năng, Ngụy Phong không cho cô có cơ hội này, cạy mở môi cô, dịu dàng trằn trọc.
Nụ hôn này mang theo sự ẩm ướt và khô nóng của mùa hè, hôn đến mức cô mặt đỏ tim run, có chút không chịu được, cô ngửa đầu ra sau theo bản năng nhưng lại bị anh nâng sau gáy, hai người càng sát gần nhau hơn.
Bàn tay ôm cô của anh càng thêm dùng sức, hai người cũng càng hôn càng sâu, càng ngày càng ướt át.
Đột nhiên, Lộ An Thuần cảm nhận được điều không thích hợp, bàn tay dời xuống, hình như đụng phải cái gì đó, ban đầu vẫn chưa kịp phản ứng, cô còn sờ soạng một cái.
Ngụy Phong bỗng nhiên nắm lấy cổ tay cô, dời tay cô đi.
Lộ An Thuần chuyển tầm mắt xuống, sau đó chấn động nhìn về phía anh.
Anh cong khóe miệng lên, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn cô: “Đừng lộn xộn.”
Khuôn mặt cô gái nhỏ đỏ hết cả lên, cơ thể dán vào anh như bản năng, ôm lấy cổ anh, dựa vào bên tai anh nói chuyện, giống như chỉ nói cho một mình anh nghe.
“Cậu nhóc không ở nhà, nếu như anh muốn thì có thể…”
“Nếu như em không nói với anh những lời đó thì anh đã sớm muốn em rồi.” Ngụy Phong đè nén, giọng nói kéo vô cùng căng: “Hiện tại, ông đây làm sao dám chạm vào em chứ.”
“Không sao, em không quan tâm đến chuyện này.”
“Anh quan tâm.” Ngón tay Ngụy Phong rất dùng sức giữ lấy cổ cô gái, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt non mịn của cô: “Anh muốn chắc chắn em mãi mãi là của anh, anh mới có thể muốn em được.”
…
Buổi chiều, Lộ An Thuần cùng Ngụy Phong ngủ trưa một lúc.
Trên giường trải chiếu mùa hè, chăn lông anh vừa phơi nắng, vẫn còn mang theo mùi nắng sau khi phơi dưới ánh mặt trời, nhẹ nhàng đắp trên bụng của cô, anh ôm lấy cô từ phía sau, tựa như có cả một thế giới an ổn mà dán vào cô.
Lộ An Thuần rất thích cảm giác cùng anh ngủ trưa, vô cùng thoải mái, thả lỏng vô tận, mơ màng ngã vào một thế giới giấc mơ khác.
Khi thức dậy thì có cảm giác hoảng hốt không biết đang là ngày tháng năm nào.
Ngụy Phong vẫn đang ngủ, cằm dán vào một bên cổ cô, hơi thở rất ổn định trầm thấp, tựa như có một sợi lông vũ nho nhỏ khẽ lướt qua cổ cô.
Mặc dù Lộ An Thuần đã dậy nhưng không động đậy, mặc cho anh ôm cô, nhắm mắt lại nghe tiếng hít thở của anh, chưa được một lúc, cô lại ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này kéo dài đến sáu giờ chiều.
Lúc thức dậy lần nữa thì bên cạnh đã trống không, Ngụy Phong đã rời giường.
Lộ An Thuần hoảng hốt ngồi dậy, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, ngồi yên một hồi lâu mãi đến khi nghe thấy ngoài phòng truyền đến tiếng xào rau “Xì xèo”.
Cô đi dép lê, tò mò bước ra ngoài, gọi khẽ: “Ngụy Phong?”
“Ừ.”
Anh ở trong phòng bếp đáp lời: “Đồ ăn sắp xong rồi, ra ngoài đợi đi, ở đây mùi khói dầu nặng.”
Lộ An Thuần dựa vào cửa, nhìn bóng lưng đeo tạp dề hoa nhí nấu cơm của anh, thân hình anh rắn rỏi, kích thước tạp dề không đủ, trông còn có chút ngột ngạt.
Cô nghe thấy trong cửa hàng có người nói chuyện, tưởng là Ngụy Nhiên về, lười biếng đi ra ngoài thì phát hiện ra Ngụy Nhiên và Chúc Cảm Quả đều ở đó, hai người ngồi vây quanh bàn trà nhỏ, trước mặt bày cái chén không, rõ ràng là đang đợi đầu bếp dọn cơm.
Chúc Cảm Quả thấy Lộ An Thuần thế mà lại đi ra từ phòng của Ngụy Phong thì mở to hai mắt nhìn: “Má! Tiểu thiên kim em…”
“Cái gì?”
“Buổi chiều em… vẫn luôn ở đây à?”
“Ờ.” Lộ An Thuần xoa đầu, thuận thế ngáp một cái: “Ngủ lâu lắm.”
“Em và anh Phong của anh… Ha ha ha, tụi em được đấy, giữa ban ngày ban mặt…”
Lộ An Thuần cũng không giải thích, không sợ bất cứ ai hiểu lầm, bởi vì không có hiểu lầm, bọn họ đã ở cùng nhau, rất thân mật, rất yêu nhau.
“Anh Gan Heo, Ngụy Phong còn biết nấu cơm nữa à?”
Chúc Cảm Quả rất tự hào nói: “Đàn ông chỗ tụi anh có ai không biết nấu cơm chứ?”
“Ha ha ha, cũng phải.”
“Tay nghề của cậu ta tuyệt lắm, anh thường xuyên đến ăn chực, đúng không nhóc con.”
“Đúng vậy, anh trai em nấu cơm siêu ngon, hơn nữa món gì cũng biết, làm một trăm ngày liên tục có thể không trùng nhau, bà cũng cũng khen anh ấy, nói sau này ai gả cho anh ấy thật sự là có phúc.”
Chúc Cảm Quả cười hì hì nói với Lộ An Thuần: “Làm vợ của anh Phong hạnh phúc lắm.”
“Em biết.” Lộ An Thuần mỉm cười nhàn nhạt, trong mắt xẹt qua chút cay đắng, cô sợ mình có thể không có được phúc phần này.
Hôm nay Ngụy Phong cũng coi như hiếm khi có tâm tình không tệ, làm mấy món, cá luộc, thỏ ăn lạnh[1], mao huyết vượng [2]... Đều không bỏ quá nhiều ớt, thuộc phạm vi Lộ An Thuần có thể chấp nhận được, nhưng còn chưa ăn, mùi thơm bay vào mũi đã khiến cô thòm thèm.
[1]冷吃兔: Là một món ăn truyền thống của Trung Quốc làm từ thịt thỏ ướp gia vị thường được ăn lạnh.
[2]毛血旺: Là một món ăn truyền thống nổi tiếng ở Trùng Khánh và Tứ Xuyên, thường sử dụng huyết vịt làm nguyên liệu chính, vị cay cay.
“Trời ạ!” Ngụy Nhiên cảm thán nói “Hôm nay anh sao vậy, làm nhiều món thế!”
Chúc Cảm Quả đưa đũa cho cậu: “Cái đó đương nhiên là hưởng phúc của chị dâu em rồi.”
“Hu hu hu, chị ơi ngày nào chị cũng phải tới nha.”
Lộ An Thuần hỏi cậu: “Bình thường anh trai em làm đồ ăn không phải thế này sao?”
“Chị cũng biết bình thường anh ấy qua loa thế nào mà, ồ, mặc dù cũng rất ngon nhưng mà số lượng cực kỳ ít, mỗi lần đều ép em ăn sạch sẽ.”
“Phòng ngừa lãng phí, đây là việc nên làm!” Lộ An Thuần gật đầu: “Hơn nữa ăn đồ ăn thừa cũng không tốt, mỗi một bữa ăn đều nên có số lượng vừa phải.”
“Chị ơi, chị che chở anh trai em quá rồi đó.”
Ngụy Phong dùng đũa gõ đầu cậu: “Ăn cơm của em đi, nhiều chuyện quá.”
Lộ An Thuần đưa cái chén không của mình cho Ngụy Phong: “Anh Phong, em muốn ăn cơm.”
“Ăn đồ ăn trước đã, đừng làm lãng phí đồ ăn anh làm nhiều như vậy.”
“Em thích vừa ăn đồ ăn vừa ăn cơm mà.”
Ngụy Phong bất đắc dĩ, đứng dậy đi đến trước nồi cơm điện xới cơm cho cô, Chúc Cảm Quả cảm thán nói: “Con mẹ nó nghe lời quá, chó hoang anh Phong của tớ có lúc nào mà nghe lời như vậy chứ, tiểu thiên kim, em thật đúng là cao thủ thuần chó đó.”
“Khó nghe quá, chó gì chứ, không cho nói anh Phong của em.”
“Được được được, hai người thật là…”
Chúc Cảm Quả không muốn để ý đến cặp đôi tỏa ra mùi chua yêu đương này.
Ngụy Phong xới cơm cho Lộ An Thuần, lại gắp rất nhiều đồ ăn cho cô, ngồi bên cạnh cô ăn cơm trong im lặng, Lộ An Thuần cũng gắp thức ăn cho anh, dáng vẻ hai người dính nhau sắp khiến Chúc Cảm Quả ăn không vô nữa rồi.
Cậu ta chợt nhớ tới gì đó, hỏi: “Hai ngày nữa xem điểm điền bảng nguyện vọng, sau khi điền xong, các cậu có muốn đi đâu chơi không? Đi biển hay gì đó?”
Ngụy Nhiên vội vàng giơ tay: “Muốn ạ!!!”
Ngụy Phong ngước mắt lên liếc cậu bé một cái: “Muốn gì mà muốn, làm đề mô phỏng được chín mươi điểm rồi nói.”
Ngụy Nhiên bĩu môi, lập tức như quả bóng bị xì hơi, cúi đầu ăn cơm.
Lộ An Thuần nói: “Không cần liều mạng như vậy đâu, không thi được trường công lập thì chúng ta học tư nhân, không sao, Nhiên Nhiên, đừng thấy áp lực.”
Ngụy Nhiên còn chưa kịp vui vẻ thì lại nghe Ngụy Phong nói: “Anh không cho đi học tư nhân nổi đâu.”
“Không cần anh, em trả tiền học phí cho Ngụy Nhiên.”
“Em cảm thấy có khả năng hả?” Giọng điệu Ngụy Phong bình thản, lại tựa như nói ra một sự thật mà không cho tranh luận: “Chỉ cần anh còn sống một ngày thì em đừng hòng nhúng tay vào chuyện học phí của em trai anh.”
“Ngụy Phong, anh dám nói chuyện như vậy với em à?”
“Có phải anh tốt với em quá rồi không.”
“Cho nên anh muốn đánh nhau đúng không!”
Cô gái nhỏ giơ một tay lên, Ngụy Phong đưa tay đỡ theo bản năng.
Chúc Cảm Quả cũng không dám nói một câu, bưng chén cơm, cười hì hì nhìn cặp đôi cãi nhau.
Lộ An Thuần vẫn không nỡ đánh anh, chỉ nhéo tai anh, Ngụy Phong khó chịu gỡ tay cô ra, vẫn cố chấp nói: “Chuyện này không có thương lượng, bạo lực cũng không thể khiến anh khuất phục đâu.”
“Chuyện của Ngụy Nhiên em có quyền lên tiếng.”
“Em có quyền gì thì cũng không vượt qua anh được, anh là anh trai nó.”
“Anh không yêu em nữa sao?”
“Rất yêu.” Anh gắp cho cô một miếng thịt: “Nhưng chuyện này thì không được.”
Lộ An Thuần biết tính cách anh cực kỳ bướng bỉnh, nhận định chuyện gì thì bất kể thế nào cũng sẽ không thay đổi. Hơn nữa còn hoàn toàn mang tư duy của trai học tự nhiên, cho dù yêu cô thế nào thì tuyệt đối cũng sẽ không có chút dao động nào trong nguyên tắc nên giữ vững.
Cô thở dài, quay lại sờ đầu Ngụy Nhiên: “Chị không cứu được em rồi, trong ngày nghỉ này em cố gắng ôn tập đi. Anh trai kiếm tiền không dễ, chúng ta cố gắng thi vào trường công lập tốt nhất, chị coi trọng em.”
“Hả chuyện này…” Ngụy Nhiên nhíu mày, lầu bầu nói: “Chị ơi vừa rồi chị không nói vậy mà! Chị còn bảo em đừng có áp lực nữa.”
Chúc Cảm Quả cười chen miệng vào: “So với em thì chị em đau lòng cho anh trai em hơn ha ha ha ha.”