Trong vườn hoa ở biệt thự Giang Đinh có bể bơi cực lớn, mùa hè nóng bức, quả thật đã làm thành tiệc bể bơi mà bọn trẻ thích.
Các cô gái mặc đồ bơi đủ mọi màu sắc, kiểu dáng độc đáo, ngồi bên cạnh hồ bơi hóng mát giải nhiệt, những chàng trai hoạt động trong bể bơi, chơi bóng chuyền dưới nước, cực kỳ náo nhiệt.
Bố mẹ của bọn họ cũng đi cùng đến biệt thự Giang Đinh, bởi vì đây là bữa tiệc chào đón cô chủ nhỏ duy nhất của nhà Lộ Bái, nếu có thể mượn quan hệ của con cái mà bắc nối quan hệ với đại gia kinh doanh như Lộ Bái, đương nhiên là cơ hội ngàn năm có một.
Cho dù không thể hợp tác với ông ta thì cũng có thể nhân cơ hội này mở rộng mạng lưới giao tiếp.
Cho nên người lớn tụ tập ở phòng khách tầng một của biệt thự nói chuyện phiếm, còn các chàng trai cô gái thì vui vẻ chơi đùa bên bể bơi.
Đồ bơi của Lộ An Thuần cũng đã qua được mắt của Lộ Bái, thuộc kiểu vận động liền thân bảo thủ nhất, màu sắc vẫn là màu xanh bạc hà cô thích, bên ngoài khoác một chiếc áo mỏng nhẹ, tóc búi tròn, xinh xắn ngọt ngào.
Mặc dù Lộ Bái không thích cô mặc đồ tắm nhưng trong trường hợp nhiều người, ít nhiều gì cũng bận tâm đến thể diện của bản thân, sẽ không để cô bị chênh lệch quá lớn với các bạn nữ bên cạnh, khiến người ta nói ra nói vào sau lưng.
Lộ An Thuần ngồi bên cạnh bể bơi một lúc, cảm thấy hơi đói bụng, thế là cô đứng dậy đi về phía khu đồ ngọt ăn chút gì đó.
Không lâu sau đã có hai ba cô gái nhân cơ hội ăn bánh ngọt chủ động tới chào hỏi với cô.
Một trong số đó là cô gái tóc ngắn tên là Ninh Nặc, nói chuyện với cô cực kỳ hợp.
Bởi vì cô thích phim Mỹ, Ninh Nặc cũng đã xem rất nhiều phim Mỹ, hai người nói đến “Biến Chất” và “Hãy Gọi Cho Saul”, đương nhiên còn có “Trò Chơi Vương Quyền”, nói đến việc chỉ số thông minh của Petyr Baelish tuột dốc không phanh vào phần cuối, đu CP Sandor Clegane và Sansa Stark.
“Tôi còn đu Jaime Lannister và Brienne xứ Tarth nữa.” Lộ An Thuần bỏ parfait chanh lạnh vào miệng, nhấp môi: “Hai người họ cực kỳ đúng gu tôi.”
“Hả? Cô thế mà có thể đu được kiểu con gái như Brienne à?”
“Lúc Jaime nhảy xuống hang gấu cứu Brienne, tôi cảm động muốn khóc, đúng lúc nhạc nền vang lên bài “The Rains of Castamere” của House Lannister, thật sự là một kiểu đăng quang từ sát thủ chuyển sang kỵ sĩ của Jaime.”
“Còn có đêm trước trận quyết chiến cuối cùng của White Walkers, Jaime phong Brienne làm kỵ sĩ, tôi đã khóc thật đó, bọn họ là người yêu trong thời gian ngắn, còn là bạn bè có tính cách, chí thú, cảnh ngộ tương đồng, đối thủ đáng để tôn trọng.”
Lộ An Thuần càng nói càng hăng hái: “Đoạn phim hai người họ làm tình tôi xem đi xem lại không dưới hai mươi lần đâu!”
“Ha ha ha ha ha cứu mạng với.”
Ninh Nặc cười phá lên: “Không nghĩ tới cậu lại là kiểu con gái như vậy, ban đầu trước khi đến bữa tiệc, bố tớ dặn tới dặn lui, bảo tớ nhất định phải làm bạn với cậu, phải khen cậu xinh đẹp, phải nịnh nọt cậu gì đó… Tớ còn tưởng rằng cậu là kiểu con gái chán ngắt, không nghĩ tới lại là phong cách này.”
Lộ An Thuần cũng cười, trên má trái hiện lên một cái lúm đồng tiền nhỏ nhàn nhạt, thấm cảm giác ngọt ngào.
Ngược lại thật sự có mấy cô gái đi tới, khen Lộ An Thuần xinh đẹp, Lộ An Thuần cũng lịch sự đáp lại bọn họ, tâng bốc gia đình hai bên.
Ninh Nặc vẫn luôn quan sát cô.
Cô ấy phát hiện ra cô gái này thật là… chu đáo trong mọi mặt, tựa như không tìm ra được thiếu sót hay tật xấu gì, hoàn mỹ giống như thiên thần vậy.
Khiến cho người ta hâm mộ, cũng làm cho người ta không kìm lòng được muốn gần gũi.
Một lúc sau, Ninh Nặc kéo Lộ An Thuần sang một bên, chỉ vào một chàng trai đứng bên cạnh giàn hoa: “Người đó chính là Liễu Lịch Hàn, cậu quen à?”
“Tớ biết, em trai của chị Liễu, trước đó chị Liễu đã giới thiệu tụi tớ làm quen rồi.”
“Liễu Lịch Hàn ấy là người có tiếng trong trường tụi tớ đó, thật sự một lời khó nói hết.”
Lộ An Thuần nhìn ánh mắt của Ninh Nặc, dường như không nhìn nổi Liễu Lịch Hàn, cũng chướng mắt Liễu Như Yên.
Dù sao chị ấy cũng là tình nhân của Lộ Bái, thân phận như vậy vốn đã không có thể diện.
Ninh Nặc cho rằng Lộ An Thuần cũng ghét Liễu Như Yên, nên không cố kỵ gì nói với cô: “Nói thế nào nhỉ, Liễu Lịch Hàn này bình thường cực kỳ ngạo mạn, nhưng phía sau vẻ ngạo mạn ấy… mọi người cảm thấy cậu ta là kiểu người rất tự ti, bởi vì cậu ta vốn dĩ không phải là người trong giới của chúng ta, không cùng đẳng cấp, nhưng lại nhờ thân phận bây giờ của chị gái mà miễn cưỡng muốn chen vào trong giới, mặt mũi rất nực cười.”
Lộ An Thuần chỉ yên tĩnh kiên nhẫn nghe cô ấy nói, nhưng không phụ họa.
“Cậu nhìn bộ âu phục trên người cậu ta đi, lạc quẻ lắm đúng không, mọi người đến bữa tiệc để chơi, ngoại trừ nhân viên phục vụ ra thì còn có ai mặc tây trang chứ, buồn cười chết được.”
Lộ An Thuần nhìn Liễu Lịch Hàn từ xa xa.
Khuôn mặt chàng trai được xem như là đoan chính, mắt một mí, đôi mắt rất nhỏ, mang cho người ta một loại cảm giác khôn lỏi.
Lộ An Thuần chưa bao giờ cảm thấy mắt hai mí đẹp hơn mắt một mí, cô từng thấy đôi mắt một mí của Ngụy Phong, đơn giản linh hoạt, rất có lực công kích. Bởi vì mí mắt mỏng nên xương lông mày có vẻ rất góc cạnh.
Nhưng nhìn thế nào cũng thấy mắt một mí của Liễu Lịch Hàn có loại cảm giác lấm la lấm lét, hơn nữa còn thường xuyên mất hồn.
Cho nên dù cậu ta không hề xấu, nhưng ánh mắt cậu ta… có cảm giác ngưng đọng không dứt khoát.
Giờ phút này, Liễu Lịch Hàn đứng một mình bên cạnh bàn tiệc, tay cầm một cái ly uống nước, nhưng không có ai bắt chuyện với cậu ta.
Sắc mặt cậu ta vô cùng căng thẳng, trên trán đầy mồ hôi hột.
Mấy lần trước đó cậu ta đã muốn đi qua bắt chuyện với Lộ An Thuần, nhưng vẫn luôn ngại ngùng, chuẩn bị tâm lý, như muốn nói chuyện với cô thì phải lấy can đảm một trăm nghìn lần vậy.
Cậu ta có chút tự ti.
“Ở cái giới không hòa hợp được mà cứ miễn cưỡng tham gia vào thì sẽ sinh ra không khí lúng túng.” Ninh Nặc nói như vậy.
Lộ An Thuần chưa bao giờ cảm thấy mình ở trong giới nào, cô kết bạn chỉ nhìn xem nói chuyện có hợp hay không, chỉ vậy thôi.
Cuối cùng, Liễu Lịch Hàn lấy can đảm, đi về phía Lộ An Thuần.
“Mẹ nó! Cậu ta đến kìa!” Da đầu Ninh Nặc tê rần: “Tớ đi trước đây, không muốn nói chuyện với cậu ta đâu.”
“Ừm.”
Liễu Lịch Hàn đi đến bên cạnh Lộ An Thuần, ra vẻ bình tĩnh nói: “Chào cậu.”
“Chào cậu.”
“Tôi tên Liễu Lịch Hàn.”
“Tôi biết, không phải chúng ta gặp lúc sáng rồi sao?” Lộ An Thuần cười nhẹ một tiếng, hy vọng bầu không khí xấu hổ có thể dịu đi một chút, đừng lúng túng đến thế.
Bàn tay cầm ly rượu của Liễu Lịch Hàn run lên: “À, tôi, tôi xin lỗi.”
“Không sao.”
“Chị của tôi bảo tôi sau này quan tâm cậu nhiều hơn, ở trường cậu có việc gì thì tìm tôi, tôi… tôi sẽ bảo vệ cậu.”
“Được.”
“Mấy cô gái đó thật ra toàn là kẻ nịnh hót thôi.” Liễu Lịch Hàn nhìn Ninh Nặc vừa mới rời đi: “Bọn họ nể mặt bố cậu mới tốt với cậu như thế, cậu nói chuyện với bọn họ một chút là được rồi, đừng tâm sự.”
Lộ An Thuần nhún vai: “Phức tạp như vậy sao, tôi cho rằng kết bạn là chuyện rất đơn giản.”
“Khó tránh, trường Trung học Nam Gia là một nơi rất nịnh bợ, cậu đến là biết thôi.” Liễu Lịch Hàn đứng bên cạnh cô, bảo đảm nói: “Có điều cậu yên tâm, chúng ta là người nhà, tôi chắc chắn sẽ thật lòng với cậu, sau này chúng ta có thể làm bạn.”
Lộ An Thuần cười thỏa đáng, nghiêng đầu nói: “Cậu quan tâm tôi không phải cũng do chị gái cậu nhắc nhở sao? Chúng ta vẫn chưa trao đổi quá sâu, cũng không biết đối phương thích gì, tính cách có hợp nhau hay không, vì sao cậu chắc chắn chúng ta có thể làm bạn chứ? Hoặc là nói, vì sao cậu muốn làm bạn với tôi?”
Liễu Lịch Hàn lập tức không phản bác được.
Cậu ta phát hiện ra cô gái này hình như không phải là công chúa ngu xuẩn đầu óc đơn giản như cậu ta nghĩ.
Trông cô dịu dàng hòa nhã, đối với ai cũng rất lịch sự, nhưng thật ra… bên trong cất giấu sự sắc sảo.
“Tôi đi bơi đây.” Lộ An Thuần cảm thấy chán, không muốn nói thêm với cậu ta nữa: “Cậu mặc nhiều như vậy, đi vào biệt thự ngồi máy lạnh chút đi.”
“Được.”
Lộ An Thuần đi đến bên bể bơi, Ninh Nặc lập tức xông tới: “Tớ nói không sai chứ, cậu ta thật sự khiến cho người ta rất cạn lời!”
“Đúng là có một chút…”
Cậu ta dặn dò Lộ An Thuần, bảo cô không nên tâm sự quá mức với những người này, bởi vì bọn họ đều vì bố cô mà tới.
Nhưng trên thực tế, chẳng phải cậu ta cũng như thế sao?
Chỉ khi trong lòng cậu ta cũng tính toán như vậy thì mới có thể cảm thấy cả thế giới đều giống cậu ta.
Cậu ta không giỏi ngụy trang nỗi lòng của bản thân, điểm này Lộ An Thuần thông thạo hơn cậu ta nhiều.
“Đừng để ý tới cậu ta, thử socola tan chảy này xem.” Ninh Nặc đút một viên kẹo vào miệng cô: “Cái này ngon lắm đó.”
Trong khoảnh khắc Lộ An Thuần cắn viên socola, cô suýt phải cắn trúng đầu lưỡi.
Bởi vì cô nhìn thấy hai nhân viên phục vụ cực kỳ quen mắt đứng bên bể bơi!
Ngụy Phong mặc âu phục được cắt may thỏa đáng, để lộ vẻ cao gầy, áo sơ mi trắng được cài nút đến cổ, bó sát vào cần cổ sắc nét đến từng chi tiết của anh.
So sánh với thân hình cân xứng của anh, tên mập Chúc Cảm Quả này rõ ràng có cái bụng hơi nhô lên, mặc dù cậu ta đã cố gắng hóp bụng lại nhưng không hiệu quả lắm.
Nắng chiều chiếu vào sống mũi cao và bờ môi mỏng của Ngụy Phong, khiến chúng trông góc cạnh sắc bén hơn.
Tuy anh tuấn nhưng cũng mang theo cảm giác lạnh lùng khó gần.
Anh đang bưng ly cà phê, rót Sprite ướp lạnh cho một chàng trai.
Rất nhiều cô gái có mặt đều đang nhìn anh, hình như cũng muốn chủ động bắt chuyện với anh, nhưng dù sao anh cũng mang thân phận nhân viên phục vụ, chủ động bước qua nói chuyện có vẻ… không hay cho lắm.
Lộ An Thuần cắn đầu lưỡi chảy máu, mùi máu tươi nhàn nhạt lan tỏa giữa răng môi.
Cô tuyệt đối không hy vọng người có liên quan đến em trai xuất hiện dưới mí mắt Lộ Bái.
Việc này quá nguy hiểm.
Cho dù Lộ Bái không thể nào chú ý đến một nhân viên phục vụ nho nhỏ, nhưng Lộ An Thuần không muốn mạo hiểm một chút nào cả!!!
Cô muốn nhanh chóng rời khỏi đây, đừng để Ngụy Phong nhìn thấy cô.
Vào lúc cô quay người, giọng nói cởi mở có độ nhận diện cực cao của Chúc Cảm Quả vang lên từ sau lưng: “Này! Là cô à!”
Lộ An Thuần quay đầu, nhìn thấy Chúc Cảm Quả đang ngạc nhiên nhìn qua cô, quả thật giống như bạn cố hương gặp lại vậy, chỉ thiếu nước mắt đầm đìa thôi —
“Thật sự là cô này! Cô còn nhớ tôi không, hôm đó trong hẻm, cô bị sợ sắp phát khóc ấy! Cô còn ở đây chơi à? Tôi đã nói cô là con gái nhà giàu mà, anh Phong không chịu tin.”
“Xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi.” Lộ An Thuần thấy các cô gái xung quanh đều nhìn cô chằm chằm thì da đầu tê rần.
Nếu như truyền đến tai Lộ Bái, lời nói dối cô biện soạn cặn kỹ sẽ tự sụp đổ…
Lộ An Thuần nhắm mắt nói: “Tôi không quen anh.”
“Chắc chắn là cô không nhớ ra tôi, anh Phong thì cô vẫn nhớ chứ, cậu ấy cũng có mặt mà!” Chúc Cảm Quả vội vàng vẫy tay với Ngụy Phong: “Anh Phong, mau đến xem nè! Đây là em gái xinh đẹp hôm đó đó! Có duyên quá đi!”
Ngụy Phong ngước mắt lên, ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn qua.
Cô gái nhỏ mặc áo tắm màu xanh bạc hà, tóc búi tròn ở sau gáy, mấy sợi tóc rũ xuống, trên mặt không bôi son phấn lại rất trong sáng ngọt ngào sạch sẽ, giống như một cơn gió mùa hè, lướt qua làn da tê dại.
“Tôi thật sự không quen biết các anh, có thể các anh nhận nhầm rồi, bây giờ con gái đều như nhau cả, nhận nhầm là chuyện rất bình thường.” Lộ An Thuần cố gắng giải thích.
“Không thể nào! Cô lại không phải người nổi tiếng trên mạng, sao tôi có thể nhận nhầm được, cả thành phố không tìm được ai xinh đẹp hơn cô đâu.”
“Xin lỗi, nhưng anh thật sự nhận nhầm rồi.”
“Mày dở hơi à!” Liễu Lịch Hàn đi tới, rất không khách sáo mà đẩy Chúc Cảm Quả: “Người ta đã nói không biết tụi mày rồi, tụi mày biết cô ấy là ai không, quen biết với cô ấy, tụi mày cũng xứng à?”
“Mày ăn nói kiểu gì vậy!” Chúc Cảm Quả là một chàng trai rất có khí phách giang hồ, chỉ vào cậu ta, dùng tiếng địa phương mắng: “Nhìn cái dáng vẻ con rùa ra dáng của mày, không nói tiếng người đúng không!”
Liễu Lịch Hàn dốc hết sức muốn rút ngắn quan hệ với Lộ An Thuần, hiện tại là cơ hội tốt nhất.
Cậu ta kéo Lộ An Thuần ra phía sau: “Tụi mày có biết quy tắc không, bảo tụi mày tới làm nhân viên phục vụ chứ không phải đến bắt chuyện tán gái, không soi nước tiểu nhìn chính mày xem, cái thứ gì vậy.”
“...”
Lộ An Thuần chưa bao giờ muốn làm tổn thương người khác, nhưng vào giờ phút này, cô muốn đạp Liễu Lịch Hàn xuống bể bơi.
Bởi vì cậu ta mà càng có nhiều người nhìn sang.
Có mấy chàng trai để trần hai tay thậm chí còn leo ra khỏi bể bơi, cho rằng bên này sắp đánh nhau, qua đây chuẩn bị xếp hàng động tay.
Lúc này, Ngụy Phong bước chân thong thả đi tới, rót Sprite lạnh vào trong ly nước của cô gái nhỏ đang run rẩy, giọng nói kiềm chế —
“Nhận nhầm rồi, cô ấy không phải cô gái đó.”
“Anh Phong, cậu chắc chứ? Tớ thấy rõ ràng…”
“Đã nói là không phải mà.” Giọng nói Ngụy Phong mang theo chút mất kiên nhẫn, cũng nhanh chóng chặn lại mong muốn kiên trì của Chúc Cảm Quả.
“Được thôi, cậu nói không phải thì không phải thôi.” Cậu ta không cam lòng nhìn Lộ An Thuần: “Cậu còn không tin cô ta là con gái nhà giàu cơ.”
Thậm chí Lộ An Thuần không dám nhìn Ngụy Phong thêm, lướt qua người anh rời đi.
Ngụy Phong ngửi thấy mùi hương sạch sẽ ngọt ngào trên người cô, khóe mắt không nhịn được mà liếc nhìn mép váy lá sen của cô, đôi chân thẳng tắp trắng nõn bên dưới mép váy cực kỳ xinh đẹp.
“Con mẹ nó mày còn nhìn!” Liễu Lịch Hàn chú ý tới ánh mắt của Ngụy Phong, mắng: “Tin tao móc hai mắt mày ra không!”
Ngụy Phong cười lạnh: “Hóa ra gia đình giàu có cũng có kiểu tố chất như cậu, không khác gì lưu manh đầu đường.”
Một tiếng “ào” vang lên, Liễu Lịch Hàn hắt ly Coca Cola trong tay lên áo sơ mi trắng của Ngụy Phong.
Lộ An Thuần quay đầu muốn ngăn cản nhưng đã muộn, chỉ thấy Liễu Lịch Hàn cố gắng kiềm chế bàn tay cầm ly đang run rẩy, mắt đỏ lên, trừng mắt nhìn Ngụy Phong: “Mày có tư cách gì nói tao, tao có… có không tốt hơn nữa thì cũng hơn đám rác rưởi dưới chót như tụi mày!”
Nhìn ra được, cậu ta đang mượn cuộc đấu khẩu này để phát tiết sự căm phẫn mà cậu ta gặp phải từ các cậu ấm cô chiêu trong giới.
Ngụy Phong cũng nhìn ra được dưới bề ngoài phẫn nộ của tên này che giấu sự yếu ớt.
Anh ung dung rút khăn giấy, thấm nước đọng trên áo mình, cười lạnh: “Tôi là người ở tầng chót, nhưng không phải là rác rưởi, có vài người xuất thân cũng chẳng cao quý, lại ra sức lắc lư muốn dán vàng lên mặt mình, ngược lại thật sự trở thành rác rưởi.”
Một câu nói đã vạch trần lòng tự trọng yếu ớt của Liễu Lịch Hàn.
Cảm nhận được ánh mắt khinh miệt và nụ cười chế giễu của một đám công tử tiểu thư xung quanh, cậu ta không nén được giận, cầm lấy chai thủy tinh bên tay muốn tiến lên đánh nhau.
Ngụy Phong dùng một tay cầm lấy con dao nhỏ bằng bạc trong mâm đồ ngọt, đâm một cái lên bàn ăn, con dao cắm vững vàng trên bàn gỗ, sức mạnh khổng lồ chấn động đến mức chuôi dao run lên rất nhỏ.
Trong mắt anh mang theo vẻ tàn bạo hung ác.
Không cần nói cũng biết ý tứ uy hiếp trong đó.
Người như Liễu Lịch Hàn giỏi nhất là xem xét thời thế.
Cậu ta nhìn ra được dáng vẻ không dễ chọc trên người Ngụy Phong, lùi bước, không còn dám so đo với người đàn ông này nữa, im hơi lặng tiếng rời đi.
Ngụy Phong rút con dao ra khỏi bàn gỗ, chiếc bàn bị anh đâm ra một lỗ nhỏ.
Chú ý tới Lộ An Thuần ở nơi xa đang nhìn anh, anh nhướn mày, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, ngả ngớn lại tùy ý.
Lộ An Thuần nhìn đi chỗ khác, cúi đầu dùng chiến thuật uống nước.
Một lúc xong, khóe miệng cô cong lên nhàn nhạt.
Thật sự… có chút đẹp trai.
Ninh Nặc đi tới, cô lập tức thu lại ý cười, đi đến bên bể bơi nghịch nước với cô ấy.
Ninh Nặc còn đang ríu rít nói anh chàng phục vụ vừa rồi đẹp trai muốn chết.
Cô ấy lăn lộn nhiều năm ở Trung học Nam Gia như vậy, cũng đã thấy không ít trai đẹp, cả thành phố C chẳng được mấy người đẹp trai thế này.
Chủ yếu là… cảm giác trên người còn rất hoang dại.
Lộ An Thuần lại một lần nữa nhìn về phía Ngụy Phong, anh bưng khay đồ ngọt đi vào biệt thự, chỉ để lại cho cô một bóng lưng cao gầy.
Thẳng tắp, rắn rỏi.
Bên cạnh bàn tiệc đứng, Ngụy Phong cúi đầu bày bánh ngọt lên bàn, tạo thành hình trái tim.
Chúc Cảm Quả nhíu chặt lông mày, tự mình lải nhải: “Sao tớ nhận nhầm được chứ, chính là cô ấy, anh Phong, không phải cậu cũng mù chứ.”
Ngụy Phong hờ hững nói: “Cô hai người ta rõ ràng là đếch muốn quan tâm đến cậu, trong lòng cậu hãy tự hiểu đi.”
Chúc Cảm Quả bừng tỉnh hiểu ra: “Vậy à, sợ chúng ta làm cô ta mất mặt, cố ý giả vờ không quen.”
“Ừm.”
“Mấy cô gái này… thật là chán ngắt, chẳng có tình nghĩa gì cả.”
“Người ta thân với cậu lắm à? Tại sao phải có tình nghĩa?”
“Cô ta và tớ không thân nhưng lại quen biết cậu, không phải còn tỏ tình với cậu hả?”
Xuyên qua bóng cây, Ngụy Phong nhìn về phía cô gái ở bên bể bơi dùng chân nghịch nước.
Cô mỉm cười.
Ngụy Phong kiềm chế nhìn đi chỗ khác —
“Lời con gái nói mà dám tin à?”