Tất cả mọi thứ liên quan đến Lộ Bái, cô đều không giữ lại, vứt đi toàn bộ, thậm chí ngay cả quần áo trong tủ cô cũng không giữ một món nào. Đương nhiên, ngoại trừ bộ áo cưới Ngụy Phong tặng cho cô, cô đóng gói nó cất vào vali hành lý.
Trong năm tháng trưởng thành của cô, tất cả sự tốt đẹp đều có liên quan đến anh.
Chỉ liên quan đến anh thôi.
Lúc chạng vạng tối, Lộ An Thuần đi đến bờ sông, ngồi một mình ngắm cảnh, trong tay mang theo một lon bia.
Ngọn gió nhẹ khẽ vuốt ve khuôn mặt, làm sợi tóc bên mai của cô rối lên. Trong men say, tư duy dần phân tán.
Cô rất thích cảm giác này, trở nên thả lỏng, hoàn toàn từ biệt với bản thân tồi tệ trong quá khứ và cuộc đời đau khổ.
Lộ An Thuần lấy điện thoại ra chụp cảnh nhà treo giống như cõi mộng ở bên kia bờ, ánh đèn màu ấm, đoàn người rộn ràng, cầu Thiên Tư Môn bắc ngang qua mặt sông…
Thế gian này, đẹp đến mức quả thật không tưởng nổi.
Nếu cứ rời đi như vậy thì sẽ là kết cục tiếc nuối đến mức nào.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, chỉ cảm thấy ở nơi sâu xa, mọi thứ đã được sắp xếp trước. May mà cô có thể tìm được em trai, gặp được Ngụy Phong.
Lộ An Thuần cúi đầu đăng một bài vào vòng bạn bè —
“Giờ phút này khi đăng bài này
Tôi đang ngồi ở bờ sông, có người đang hát “Ngày Nắng”,
Không có khoảnh khắc nào thỏa mãn hơn bây giờ.”
Theo đó là ấm hình cô đã điều chỉnh màu sắc, chọn kính lọc màu hoàng hôn của quýt, tạo nên một cảm giác dịu dàng.
Rất nhiều bạn bè nhấn like gửi bình luận cho cô —
Chú dế dũng cảm: “Ở cùng với anh Phong của anh à.”
Thuần: “@Chú dế dũng cảm, không phải đâu, em ở một mình một lúc, anh ấy ở bên cạnh chỉ biết phá hỏng bầu không khí thôi.”
Nặc Nặc không phải cô bé đáng yêu: “Tớ đã cảm nhận được sự thả lỏng của cậu rồi, thật là tốt, tương lai chỉ có điều tốt đẹp chào đón thôi.”
Thuần: “@Nặc Nặc không phải cô bé đáng yêu [Yêu cậu]”
Siêu nhân không biết bay: “Chị ơi -3-”
Thuần: “@Siêu nhân không biết bay, đừng dùng loại nickname của học sinh tiểu học này nữa.”
Siêu nhân không biết bay: “o(〃" ▽" 〃)o”
Thuần: “@Siêu nhân không biết bay, cũng đừng dùng ký hiệu cute nữa, em đã sắp lên đại học rồi.”
Hậu mãi điện thoại secondhand: “@Thuần, nó chưa chắc đã thi được.”
Siêu nhân không biết bay: “"(* ̄︿ ̄)”
Thuần: “@Hậu mãi điện thoại secondhand, còn anh nữa, người đàn ông lương một năm mấy chục triệu có thể đổi tên Wechat được rồi đó.”
Hậu mãi điện thoại secondhand: “Ồ, anh đã không phải là kiến trúc sư của tập đoàn Lộ thị nữa, vừa từ chức rồi, còn chuẩn bị quay lại công việc cũ.”
Thuần: “Vậy có phải là em cần nghiêm túc cân nhắc lại cuộc hôn nhân với anh không?”
Hậu mãi điện thoại secondhand: “Quả nhiên em vẫn thích trai ăn bám [Mỉm cười].”
Thuần: “Ha ha ha ha ha.”
Cô và Ngụy Phong nói chuyện thật lâu trong phần bình luận của bài đăng, cuối cùng Chúc Cảm Quả không kiên nhẫn được nữa, tag hai người cùng một lúc: “Hai người có thể tạo nhóm nói chuyện riêng không!”
Mỗi lần hai người nói chuyện trả lời đều sẽ đánh thức tiếng than thở của đám bạn bè chung.
Nhắc tới cũng thú vị, cô và Ngụy Phong luôn có chuyện nói mãi không hết, cho dù là trên mạng hay ở ngoài đời, chỉ cần ở cùng nhau thôi thì thật sự không dứt được.
Một lúc sau, Ngụy Phong cũng đến đây, đứng bên bờ sông khuấy bọt nước. Tỉ lệ thân hình hoàn mỹ, người cao chân dài.
“Ngụy Phong, anh cản trở em ngắm cảnh đó.”
Ngụy Phong nhặt một viên đá lên rồi xoáy vào nước, viên đá nhảy mấy cái trên mặt sông rồi chìm xuống.
Anh hững hờ nói: “Anh chính là cảnh.”
“Liêm sỉ chút đi!”
Ngụy Phong quay đầu, đèn đuốc bên kia bờ chiếc lên đường nét anh tuấn sắc bén của anh: “Không phải sao.”
“Phải phải phải.”
Lộ An Thuần nhìn bóng lưng gầy gò mạnh mẽ của anh, tựa như trùng khớp với anh thời niên thiếu, có được xem là phong cảnh hay không thì là chuyện khác, nhưng Lộ An Thuần thích ngắm anh như vậy.
“Đã dọn xong hết đồ chưa?”
“Không có gì để dọn cả, chỉ có một chiếc áo cưới thôi, quần áo khác anh mua lại cho em đi, ngày mai lúc đi, anh nhớ giúp em mang vali hành lý về thành phố Kinh đó.”
Anh nhạy bén bắt được từ mấu chốt: “Anh, mang về giúp em?”
Lộ An Thuần có chút thấp thỏm, nói cho Ngụy Phong biết kế hoạch của mình: “Chuyện đó, em đang muốn thương lượng với anh nè, trước đó mua vé máy bay là do có chút xúc động. Em nghĩ, em vẫn sẽ ở lại đây với Ngụy Nhiên đến khi thi đại học kết thúc rồi về thành phố Kinh thì tốt hơn, còn mấy tháng nữa thôi, đang thời kỳ quan trọng, để nó ở lại đây một mình em thật sự không yên tâm.”
Ngụy Phong lập tức có chút cạn lời, cũng lộ ra vẻ khó chịu mà mắt trần có thể thấy được, anh ngồi bên cạnh Lộ An Thuần: “Nó sắp tròn mười tám tuổi rồi.”
“Bây giờ mới mười bảy thôi, vẫn là một đứa trẻ.”
“Đứa trẻ? Lúc anh lớn bằng nó thì đã có thể làm bố nó rồi.”
Lộ An Thuần cũng biết, rõ ràng là đã đồng ý rồi, bỗng nhiên đổi ý có chút quá đáng. Nhưng thành tích của Ngụy Nhiên không quá tốt, Lộ An Thuần muốn ở lại đốc thúc cậu, cũng có thể giúp cậu học hành, chạy nước rút vào mấy tháng cuối cùng.
Cô áy náy níu lấy góc áo của Ngụy Phong, mềm giọng nũng nịu: “Đừng giận mà.”
“Anh không yêu xa.” Trông Ngụy Phong thật sự rất khó chịu: “Anh là người đã kết hôn rồi.”
“Chỉ ba tháng thôi! Sự chia ly ngắn ngủi sẽ không ảnh hưởng đến hôn nhân thực tế của chúng ta đâu!”
“Nhưng anh không thể làm với em được, một ngày cũng không nhịn được.”
“...”
Anh luôn là người thẳng thắn.
Lộ An Thuần biết chương trình học dự thính của Ngụy Phong ở đại học Hàng không thể chậm trễ dù chỉ một ngày, dù sao… cũng đã bỏ lỡ nhiều năm như vậy rồi.
Cho dù đầu óc anh có thông minh nhưng tất cả bắt đầu từ con số không, nói nghe thì dễ.
“Ba tháng thôi, nhịn một chút nha.” Cô chỉ có thể an ủi anh bằng những lời tốt đẹp thế này: “Em cũng phải nhịn mà, anh tưởng em muốn xa anh hả.”
Lộ An Thuần chưa bao giờ che giấu tình yêu và sự khát vọng của mình đối với Ngụy Phong, điều này cũng làm cho Ngụy Phong cảm thấy cực kỳ thỏa mãn và hạnh phúc.
Anh quay đầu, đôi mắt đen nghiêm túc ngắm nhìn đôi môi gần trong gang tấc của cô gái, dùng ánh mắt gửi yêu cầu đến cô.
Lộ An Thuần nâng mặt anh, cắn anh rồi hôn anh một cách dịu dàng.
Ban đầu anh không hề đáp lại, mặc cho cô tự do phát huy, mãi đến khi cô cẩn thận thăm dò đi vào, Ngụy Phong mới mở miệng ra, cùng cô càng hôn càng sâu, triền miên lại dài dằng dặc, đòi lấy toàn bộ của cô.
Ngụy Phong dùng một tay ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô, tay còn lại cầm lon bia bên cạnh cô, nghiêng đầu uống một ngụm rồi tiếp tục hôn cô.
Sự gia nhập của chất lỏng hơi chua lại ngọt khiến nụ hôn của hai người lập tức trở nên ướt át mà rất hấp dẫn, mãi đến khi hơi thở của cô gái trở nên dồn dập, gần như sắp không chịu được nữa, Ngụy Phong vẫn cuốn lấy đầu lưỡi cô, khiến cô không có chỗ trốn.
Khuôn mặt cô gái càng ngày càng đỏ, ánh mắt cũng ngày càng say, cô nắm chặt góc áo của anh.
“Ngụy Phong…” Cô ôm cổ anh, gọi tên anh bên tai anh.
“Gọi là anh Phong.”
Cô gái cực kỳ nghe lời, cúi đầu gọi một tiếng bên tai anh: “Anh Phong.”
Cô nghe lời nhất vào những lúc thế này, Ngụy Phong cụp mắt nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô gái, ánh mắt lưu luyến: “An Thuần, em vẫn giống như lúc vừa yêu đương với anh, không hề thay đổi chút nào.”
Cô vẫn yêu anh tha thiết giống như năm đó.
Lộ An Thuần dựa vào anh, đặt đầu trên bờ vai dày rộng kiên cố của anh: “Anh thì khác rồi, nhiều năm như vậy, năm đó làm chó của em, bây giờ… bây giờ còn muốn làm bố em.”
Ngụy Phong cười khẽ, hôn lên trán cô: “Làm cái gì cũng được, miễn là em thích.”
“Cho nên tính toán ra, đêm nay là đêm cuối cùng trước khi chúng ta xa nhau, anh muốn làm gì không?”
“Làm cả đêm?”
“Không phải, ý em đang nói làm việc khác!” Lộ An Thuần suy nghĩ một chút: “Em cùng anh đi dạo phố mua quần áo nhé? Mua mấy món trẻ trung, anh mặc trong trường đại học giả bộ nai tơ.”
“Vậy thì đừng làm việc khác.” Ngụy Phong không có hứng thú với chuyện này, hiện tại anh chỉ hứng thú với một việc thôi.
Nhưng Lộ An Thuần không có tâm tư trong việc này, tạm thời không có.
“Bây giờ còn sớm mà.” Cô kéo anh đứng dậy: “Cùng đi chơi một chút đi, lâu lắm rồi chúng ta chưa hẹn hò nghiêm túc đó.”
Ngụy Phong nghe lời nắm tay cô: “Được, vậy thì đi hẹn hò.”
…
Bọn họ xuyên qua phố đi bộ náo nhiệt đi tới cổng của “Phòng điện tử tình nhân Love Nest”, bảng hiệu đèn led màu đỏ vẫn tỏa ra ánh sáng rẻ tiền, không ngờ quán này vẫn còn mở cửa.
Ngụy Phong nhìn thấy quán này, trong lúc nhất thời lại có chút ngại ngùng.
Lúc trước anh dẫn Lộ An Thuần tới đây đúng là có chút “ý đồ xấu”, nhưng anh lại không dám lỗ mãng, cứ thế cùng cô chơi game cả buổi sáng với tâm trí bất định.
Bây giờ nhớ lại, cảm thấy mình như thằng ngốc vậy.
Nhưng yêu đương thời thiếu niên không phải chính là như vậy sao.
Vội vàng lại hồn nhiên.
Lần này quay về chốn cũ, anh đã cưới được cô gái mình yêu, bọn họ là vợ chồng ân ái.
Lộ An Thuần kéo Ngụy Phong đi vào thuê một phòng điện tử, vẫn mở trò chơi năm đó Ngụy Phong dạy cô chơi, Rimworld.
Ngụy Phong cũng vô cùng kiên nhẫn ở bên cạnh cô, nhìn cô chơi game, lúc thì chỉ vẽ cho cô, xoa mái tóc dài mềm mại của cô, thỉnh thoảng lại vén sợi tóc lên hôn cổ cô, nhưng cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến việc cô thao tác chơi game.
Giống như chú cún con nghe lời.
Lộ An Thuần cũng không chơi quá lâu, chỉ là đến đây tái hiện lại tình cảnh năm đó, tưởng nhớ năm mười tám tuổi ngây ngô tốt đẹp của bọn họ.
Đi ra khỏi phòng điện tử tình nhân, Ngụy Phong đến bên đường mua kem cho Lộ An Thuần, hai người tay nắm tay vừa đi vừa ăn, thỉnh thoảng nhìn nhau, không áp chế được tình yêu trong mắt.
Khi về nhà thì đã là mười giờ tối, trong phòng Ngụy Nhiên sáng đèn, cậu vẫn đang khêu đèn thức khuya làm đề thi mô phỏng.
Nghe thấy tiếng anh chị về, cậu vội vàng chạy đến cửa, ghé vào khung cửa hỏi: “Ngày mai anh chị phải đi rồi sao?”
“Ừm.”
“Không cần lo cho em, một mình em không có chuyện gì đâu.” Ánh mắt Ngụy Nhiên có chút hờn tủi: “Không phải chỉ là sống một mình thôi sao, mỗi ngày ăn chút thức ăn ngoài, một mình học hành, thi cử trong cô đơn, em không sao đâu, không cần phải để ý đến em, hừ, cứ sống cuộc đời tốt đẹp của anh chị đi, thuận buồm xuôi gió.”
Ngụy Phong cũng cực kỳ tuyệt tình, thuận thế nói ra: “Được, em đã sắp trưởng thành rồi, có thể chăm sóc được cho bản thân.”
Ngụy Nhiên hờn dỗi lườm anh một cái.
Lộ An Thuần cười đi tới, xoa mái tóc ngắn mềm mại của cậu: “Anh trai em phải đi bồi dưỡng, có điều chị sẽ ở lại, cùng em thi đại học xong rồi chúng ta đi tìm anh ấy.”
“Thật sao?” Ngụy Nhiên quả thật không thể tin vào tai mình, nắm chặt ống tay áo của Lộ An Thuần: “Chị sẽ ở lại với em à?”
“Ừm.”
“A a a!” Cậu cực kỳ vui mừng, ôm lấy Lộ An Thuần: “Vui quá đi, quả nhiên là chị ruột của em mà!”
Cho đến khi Ngụy Phong đi tới, gỡ tên nhóc này ra rồi kéo Lộ An Thuần ra sau: “Em đã là người lớn rồi, đừng có động một chút là chạm vào chị dâu em.”
“Chị ấy là chị em!”
“Vậy thì cũng không được.”
Ngụy Nhiên nhếch môi: “Thôi, dù sao ba tháng tới người nào đó cũng không thể đụng vào chị em được.”
Nói xong, cậu làm cái mặt quỷ trông có chút hả hê với anh, Ngụy Phong đá cậu về phòng rồi đóng cửa lại.
Lộ An Thuần dựa vào tường, mỗi ngày đều bị hai anh em này chọc cười, vừa quay đầu thì nhìn thấy Ngụy Phong đang nhìn cô chằm chằm.
Cô đưa quả quýt đã bóc vỏ trong tay qua, đút tới bên miệng anh: “Ngọt lắm đó.”
Ngụy Phong cắn môi cái sau đó che môi cô lại, nước quả ngọt ngào tràn ngập môi lưỡi.
“Ưm…”
Người đàn ông đưa tay qua ôm cô lên, quay về phòng ném lên giường.
Anh kéo cà vạt ra, thuần thục buộc vào cổ tay của Lộ An Thuần: “Chuẩn bị tâm lý cho tốt, đêm nay anh không ngủ đâu.”