• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giản Du Du đã từng nghiên cứu cặn kẽ về đoạn cốt truyện liên quan tới bữa tiệc trên biển này, trong sách miêu tả vô cùng xa hoa, Giản Du Du chỉ đọc ở trong sách thôi mà cũng cảm thấy ngợp trong vàng son, lúc thật sự lên thuyền, cô mới biết được, cái gì gọi là hoa cả mắt.

Đêm nay sao sáng đầy trời, không có một cơn gió nào, bữa tiệc được tổ chức ở tầng cao nhất của du thuyền. Bốn phía được trang trí kiểu nóc thuyền trong suốt như pha lê, đèn pha lê vừa khổng lồ vừa lộng lẫy đến mức khiến người ta chói cả mắt chiếu xuống từ chính giữa của nóc thuyền, ánh sáng nhiều màu sặc sỡ giống như dải lụa màu đang di chuyển, chậm rãi chuyển động, chiếu rọi tất cả mọi người trong đây giống như mở ra bộ lọc cấp độ tám, xa hoa lộng lẫy.



Nhưng đối với cách trang trí lờ mà lờ mờ và bầu không khí mập mờ như có thể vừa gặp đã yêu bất kì ai khi đối mặt, Giản Du Du chỉ thấy hơi mới lạ trong chốc lát, sau đó tầm mắt cô nhanh chóng bị đủ loại món ăn tinh xảo đặt trên bàn dài hấp dẫn.

Con người có rất nhiều rất nhiều dục vọng, đối với người đẹp, đối với tiền tài, đối với tất cả những thứ tốt đẹp trân quý, nhưng chỉ có đối với thức ăn ngon mới dễ dàng thỏa mãn nhất.

Khi Giản Du Du và Vu Hạ Khôn lên thuyền, cô còn lo chân anh chưa khỏi hoàn toàn, thắt lưng cũng không tốt, mắt lại có máu bầm, lo rằng hành động sẽ bất tiện.

Vì thế trong suốt quá trình lên thuyền, cô đều âm thầm dùng sức, để cho phần lớn trọng lượng của Vu Hạ Khôn dồn lên người mình, Vu Hạ Khôn cũng rất hợp tác. Ban đầu Giản Du Du còn nghĩ anh cứng rắn làm màu để che giấu việc bị bệnh, sau khi lên truyền nên tìm một chỗ để ngồi, đừng tùy tiện hoạt động, tránh cho vết thương càng nghiêm trọng hơn.

Nhưng quả thật Vu Hạ Khôn không hổ là nhân vật cao cấp trong giới làm màu. Lúc chưa lên thuyền thì ước gì có thể bắt Giản Du Du cõng anh, nhưng vào khoảnh khắc lên thuyền nhìn thấy người khác, lập tức anh không tựa vào Giản Du Du giống như một nắm bùn nhão nữa, mà là thẳng thắt lưng, còn thẳng hơn cả cây bạch dương. Đừng nói không nhìn ra anh bị thương, mà nếu như Giản Du Du không biết sự thật thì nói không chừng nhìn thấy dáng vẻ này của anh, cô còn sẽ cho rằng anh rất cường tráng.

Hơn nữa không biết vì sao, hôm nay Giản Du Du cảm thấy chân anh rất dài, là kiểu dài đến không thể tin nổi, chẳng lẽ là do sự phối hợp ư?

Bữa tiệc còn chưa chính thức bắt đầu, Giản Du Du đi theo Vu Hạ Khôn xuống tầng dưới của ca-bin trước, đi gặp người tổ chức bữa tiệc ngày hôm nay - Trạm Thừa. Sau đó Giản Du Du nhìn thẳng vào mắt Trạm Thừa một lát, vì thế cô bị Vu Hạ Khôn bóp vào phần thịt trong yếu ớt nhất của cánh tay.



Giản Du Du muốn trả thù lại, nhưng giơ chân lên thì lại nhớ tới Vu Hạ Khôn còn đang bị thương, vì thế cô tạm thời tha cho anh.

Đợi đến khi Trạm Thừa ra khỏi phòng, Vu Hạ Khôn lập tức đẩy Giản Du Du ra rồi ngồi lên ghế, đúng là nắng mưa thất thường.

“Tôi mang cô tới chính là tới để làm mất mặt tôi à?!” Vu Hạ Khôn bắt chéo chân, dùng tay đập mạnh vào trên ghế sofa: “Cô mau lau nước dãi ở khóe miệng cô đi, vừa nãy mắt cô sắp dán lên người Trạm Thừa rồi đấy, sao? Muốn đổi đại gia à?”

Giản Du Du không thể hiểu nổi vì sao Vu Hạ Khôn lại tức giận, cô còn đổ thêm dầu vào lửa, nói: “Anh ấy thật sự là bạn của anh à? Vì sao anh ấy giống như chàng trai nhỏ, mà anh lại già dặn như vậy?”

Trạm Thừa là người có khuôn mặt non choẹt nhưng thật ra còn lớn hơn Vu Hạ Khôn hai tuổi. Vóc người của anh ta lại nhỏ, vì thế nhìn qua thì quả thật không già. Hơn nữa anh ta có tính cách âm trầm xấu tính nhưng lại luôn có dáng vẻ vô hại, vì thế người trong giới của bọn họ không hợp với Trạm Thừa, đều lén lút gọi anh ta là tiểu bạch kiểm*.

*Tiểu bạch kiểm: ý chỉ những chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng với ý xấu.

Từ nhỏ đến lớn, tên đó xem như là luôn suôn sẻ trước mặt các cô gái trẻ. Người ta tán gái tiêu tiền, có đôi khi anh ta còn có thể kiếm được một ít.

Vu Hạ Khôn thấy Giản Du Du như vậy, còn tưởng rằng cô nông cạn bị Trạm Thừa mê hoặc nên giận sôi máu.

“Tôi không chê cô xấu, thế mà cô lại chê tôi già à?” Vu Hạ Khôn chỉ vào Giản Du Du: “Trở về thì thu dọn đồ đạc rồi cút đi cho tôi!”

Giản Du Du bắt lấy ngón tay của Vu Hạ Khôn, quay đầu lại nhìn cánh cửa đã đóng lại, trong phòng chỉ có hai người bọn họ, cô cười tủm tỉm tiến sát về phía trước, quỳ một chân lên ghế sofa chỗ mà Hạ Khôn đang ngồi, váy may theo số đo căng chặt, lộ ra dáng người lả lướt không sót chút nào.

“Anh ghen à?” Giản Du Du túm ngón tay của Vu Hạ Khôn rồi cắn xuống, Vu Hạ Khôn nhanh chóng lùi ra sau, đẩy vào bụng Giản Du Du: “Đừng sấn tới trước mặt tôi, bẩn muốn chết!”

“Tôi mà ghen á?” Vu Hạ Khôn liếc mắt nhìn Giản Du Du: “Vì cô à? Tốt nhất cô nên hiểu rõ vị trí của mình, cô chỉ là…”

“Em chỉ là bình hoa mà anh bỏ tiền ra mua về để ngắm chơi thôi.” Giản Du Du cướp lời mà không hề cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng: “Em ngồi rất đúng chỗ, em thuộc về anh, em nhìn bạn của anh chỉ đơn thuần vì tò mò thôi. Sao em có thể thích tên oắt con chưa dậy thì đó chứ, em thích nhất là người đàn ông già dặn và anh tuấn như anh Khôn đây.”

Mấy lời không biết ngượng như thế này, mỗi khi Giản Du Du nói ra, Vu Hạ Khôn đều nổi da gà khắp người, ngoài miệng vô cùng chán ghét, mắng Giản Du Du “Cút đi.” Nhưng thật ra trong lòng lại khá thích, sức đẩy Giản Du Du cũng chẳng kiên quyết cho lắm.

Nhưng không biết có phải trùng hợp hay không, cửa lại mở ra vào đúng lúc này, “tên oắt con chưa dậy thì” trong miệng Giản Du Du lại xuất hiện ở cửa, nhìn thấy tư thế của hai người thì ngược lại cũng khá ngạc nhiên, bởi vì từ nhỏ Vu Hạ Khôn có tính cách thế nào, Trạm Thừa là người hiểu rõ nhất.

Đã bao giờ anh để cho cô gái nào dính sát vào mình như vậy chứ? Cho dù Vu Hạ Khôn vừa nhìn thấy Trạm Thừa bước vào thì đã đẩy Giản Du Du ra ngay lập tức.

Trạm Thừa không khỏi nhìn Giản Du Du thêm mấy lần, nhìn một cái, quả thật đã tìm thấy dấu vết của Hoắc Kiểu Nguyệt ở trên mặt cô. Không phải quá giống, nhưng đúng là cũng có điểm giống, trái lại dáng người còn không tệ, mang theo bên cạnh để giải sầu thì vẫn được coi là có chút nhan sắc.

Đối với loại chuyện này Trạm Thừa đã tập mãi thành thói quen, nhưng anh ta khá tò mò là tại sao Vu Hạ Khôn lại nghĩ thông suốt được. Bởi mấy người chơi thân bọn họ đều biết chuyện Vu Hạ Khôn nhớ thương Hoắc Kiểu Nguyệt, nhưng chẳng ai cho rằng đó là si tình, bọn họ đều cảm thấy chẳng qua là Vu Hạ Khôn chưa chơi chán mà thôi.

Thậm chí Trạm Thừa còn cho rằng, có lẽ cũng không phải là anh thích Hoắc Kiểu Nguyệt đến mức nhớ mãi không quên, có lẽ chính là do anh thích kiểu người như này. Quả thật Hoắc Kiểu Nguyệt rất đặc biệt, nhiều năm nay Vu Hạ Khôn không gặp được người thứ hai giống như vậy, vì thế lúc này anh mới cảm thấy mình không có cô ta thì không được.

Mà ở trong mắt Trạm Thừa, Giản Du Du còn chẳng bằng bình hoa như lời Vu Hạ Khôn nói, nhưng hạng người như anh ta, thường thì trong lòng khinh thường nhưng trên mặt lại luôn có thể tâng bốc người ta lên tận trời.

Vì thế anh ta lập tức kêu ối ối rồi bịt kín hai mắt ở cửa, khoa trương nói: “Tôi vào không đúng lúc rồi, làm trễ nải chuyện này, tôi lập tức đi ra ngoài đây, chị dâu nhỏ à, hai người tiếp tục đi!”

Nếu như thật sự là một cô gái ham thích hư vinh, nghe thấy bạn bè của daddy gọi mình là chị dâu, người ta sẽ tự cho rằng đã tiến được vào vòng bạn bè của đại gia, sau đó sẽ không biết tự lượng sức mình mà làm chuyện ngu xuẩn.

Nhưng thứ mà Giản Du Du ham thích lại không phải là hư vinh, cô cũng tham, đáng tiếc cô chỉ tham tiền mà thôi. Cô là người cố chấp, vì thế mục tiêu rất rõ ràng, Vu Hạ Khôn có thể để cho cô mang tiền của thế giới này về thì ở trong mắt của Giản Du Du, anh giống như khách hàng đi ăn ở cửa hàng nhỏ nhà cô vậy, chính là thượng đế.

Cô có thể nâng anh lên tận trời cao trong “khoảng thời gian ăn cơm”.

Vừa rồi rõ ràng là anh để ý tới việc cô nhìn Trạm Thừa, cho nên Giản Du Du lại nhìn về phía ánh mắt và vẻ mặt của Trạm Thừa, nhưng hoàn toàn không giống như lúc nãy.

Cô không ngượng ngùng lén cười thầm đắc ý, cũng không luống cuống tay chân giống như suy nghĩ của Trạm Thừa, mà là lạnh nhạt nhìn anh ta một cái, giống như không hề nhìn thấy vậy. Cô sán lại gần Vu Hạ Khôn tiếp tục cúi đầu nhỏ giọng nói chuyện: “Anh Khôn, sao hôm nay chân anh dài như vậy chứ.”

Nói xong cô còn muốn giơ tay lên sờ: “Anh bị thương còn bắt chéo chân, anh có đau không…”

Cô nói rất nhỏ, chỉ có hai người có thể nghe rõ, Vu Hạ Khôn nhìn về phía Trạm Thừa, ngược lại còn có chút ngượng ngùng. Trạm Thừa nhìn thoáng qua, Giản Du Du cúi xuống cái gáy trắng nõn của Vu Hạ Khôn, khóe miệng âm thầm nhếch lên.

Không ngờ còn là một đóa hoa sen trắng* có đẳng cấp cao đấy nhỉ?

*Hoa sen trắng (bạch liên hoa): chỉ kiểu người có vẻ ngoài ngây thơ, trong sáng, vô tội nhưng thực chất bên trong suy nghĩ và tâm cơ của họ rất giả tạo và độc ác.

Trạm Thừa cười hì hì đi vào: “Hạ Khôn, ra ngoài đi, bữa tiệc bắt đầu rồi. Hôm nay người tới rất đông, có hai nhà nhờ tôi bắc cầu, nói là có dựa án muốn hợp tác với cậu.”

Vu Hạ Khôn thu vẻ mặt kia lại, trở nên rất nghiêm túc, gật đầu nhìn về phía Giản Du Du: “Cô ra ngoài đi.”

Cuối cùng Giản Du Du đã phát hiện ra vì sao hôm nay chân của Vu Hạ Khôn lại dài như vậy rồi, lúc anh đứng thì không nhận ra, nhưng bắt chéo chân như này, gót chân phía sau sắp lộ ra ngoài, hóa ra là anh dùng miếng lót tăng chiều cao!

Chân cẳng chưa khỏi, còn dùng miếng lót tăng chiều cao, người này đúng là làm đỏm muốn chết!

“Ngẩn ra làm gì?” Vu Hạ Khôn khẽ nhíu mày, phát hiện Giản Du Du vẫn luôn nhìn chân anh, anh lập tức bỏ cái chân đang bắt chéo xuống, trừng mắt nhìn cô một cái: “Đi ra ngoài!”

Giản Du Du vô cùng ngoan ngoãn “Vâng” một tiếng, đi về phía cửa ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại Trạm Thừa và Vu Hạ Khôn, Trạm Thừa nhướng một bên mày nhìn Vu Hạ Khôn: “Thế nào? Tôi đã nói từ lâu rồi, chẳng qua cậu chỉ thích kiểu người như Hoắc Kiểu Nguyệt kia mà thôi, mặc dù người này hơi kém một chút nhưng cảm giác cũng không tệ nhỉ.”

Vu Hạ Khôn nhíu mày: “Nói bậy cái gì thế, tôi chỉ thiếu một người bạn gái để thường xuyên mang ra ngoài mà thôi, đừng nói về chủ đề vô nghĩa này nữa, tên nhóc con nhà anh đâu?”

“Cô giáo của nó dẫn nó ra ngoài chơi rồi,” Trạm Thừa nói: “Ôi trời, dạo này tôi cũng đang nhìn trúng một giáo viên ở nhà trẻ, mặc dù hơi chất phác nhưng đúng là không giống với những người khác, đến nhà tôi giúp tôi trông trẻ, bảo mẫu nhà tôi cũng không có việc gì làm luôn…”

Vu Hạ Khôn nhìn Trạm Thừa với vẻ không đồng ý: “Tên nhóc nhà anh cũng không còn bé nữa, anh cũng nên tìm một người tử tế đi, chơi bời lung tung sẽ có ảnh hưởng không tốt với trẻ con, lớn lên trong gia đình không lành mạnh…”

“Hạ Khôn, tổ tông à!” Trạm Thừa ủ ôi ủ ôi mà xoa tay: “Cậu đừng nói đạo lý nữa, cậu còn nhỏ hơn tôi hai tuổi đấy!”

Trạm Thừa biết bởi vì khi còn nhỏ người trong nhà Vu Hạ Khôn ra nước ngoài nên có ảnh hướng rất lớn đối với tính cách của anh, nhưng mà anh ta cũng có con rồi, sản nghiệp gia đình phát triển không ngừng, hiện tại hai người già đã rút lui, không ai quản anh ta, anh ta thật sự không định tìm một người tử tế nào, cứ tự do tự tại không tốt sao?

“Chưa tìm được mẹ của nhóc con à?” Lần nào gặp mặt Vu Hạ Khôn cũng hỏi câu này, Trạm Thừa mím môi, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ: “Chưa, chưa, chúng ta mau ra bên ngoài đi, hôm nay là sinh nhật của tôi, đại thọ 26 tuổi, Hạ Khôn, cậu đừng làm tôi mất hứng!”

Vu Hạ Khôn dứt khoát ngậm miệng không nói nữa. Việc của anh mà anh còn chưa làm xong, một đống chuyện lộn xộn vớ vẩn của Trạm Thừa, Vu Hạ Khôn cũng chẳng quản nổi.

Nhưng mà tên nhóc nhà Trạm Thừa kia, nhắc tới đã thấy có chút kì lạ. Bởi vì anh ta có dáng vẻ rất vô hại nên đặc biệt thu hút con gái, cho nên anh ta vô cùng bừa bãi. Nhưng anh ta vẫn luôn có quy tắc riêng của mình, đó chính là trong khi đang ở bên một người, anh ta chắc chắn sẽ không trêu chọc người khác. Sau khi chia tay lại hào phóng, thậm chí còn có người thấy anh ta tốt mà làm bạn với anh ta, vì thế vẫn luôn không gây ra chuyện ồn ào gì.

Nhưng nhóc con kia lại bị người ta đưa tới nhà họ Trạm, nói là con trai của Trạm Thừa. Lúc đầu Trạm Thừa còn tưởng trò đùa quái đản của ai đó, nhưng làm xét nghiệm ADN mấy lần, xác nhận không sai nhóc con đó chính là con của anh ta. Hai ông bà nhà họ Trạm thích lắm, tự nhiên mơ mơ màng màng có thêm một đứa cháu.

Nhưng mà mẹ của nhóc con là ai thì vẫn chưa tìm được, Trạm Thừa tìm theo những người đã ở bên mình lúc trước nhưng cũng không tìm được. Mãi cho đến hiện tại, nhóc con cũng đã năm tuổi, Trạm Thừa đã biến thành một người cha cũng coi như là đủ tư cách.

Vu Hạ Khôn đi theo Trạm Thừa tới chỗ tổ chức tiệc, mọi người đều tỏ ra rất kích động khi nhìn thấy Trạm Thừa, pháo giấy sặc sỡ được bắn ra khắp nơi, quà tặng chất đống đưa đến trước mặt anh ta, Trạm Thừa ôm con thổi nến, tiếng mở rượu vang phanh phanh vang dội, ăn uống chơi bời chính thức bắt đầu.

Quả nhiên Vu Hạ Khôn là động vật lạ trong đám con cháu nhà giàu này, người ta đều đang ôm tình yêu nhỏ ngọt ngào, hoặc là chơi bài với ai đó, cá cược cũng không tính là to, hết thảy chỉ là thú vui, nhưng Vu Hạ Khôn lại cầm một ly rượu vang, tìm một góc yên tĩnh nói chuyện công việc với hai người đàn ông đứng tuổi.

Thật ra, kiểu người đáng tuổi làm cha chú này không nên xuất hiện ở bữa tiệc của Trạm Thừa, nhưng hai người này chính là đặc biệt nhờ Trạm Thừa giúp để nói chuyện làm ăn với Vu Hạ Khôn.

Ba người này và bầu không khí của toàn bộ bữa tiệc rất không phù hợp, phía trước góc đó như bị vẽ ra ranh giới vô hình, nhưng đây cũng không tính là quá đặc biệt, cũng không ảnh hưởng tới việc những người khác vui vẻ chơi đùa.

Trạm Thừa bị một đám người vây xung quanh, đội mũ sinh nhật trên đỉnh đầu, trai gái nam nữ sặc sỡ đủ màu đi xuyên qua bữa tiệc, nhóc con được cô giáo mầm non mà Trạm Thừa mời đến trông nom, cô ấy cũng chính là đối tượng yêu đương tiếp theo của anh ta, nhóc con vui vẻ chạy nhảy tán loạn khắp nơi.

Từ lúc Giản Du Du ra ngoài ban nãy, cô vẫn chờ ở bên cạnh bàn dài, dựa theo cốt truyện thì lát nữa chỗ này sẽ có một vở kịch hay. Ban đầu là nhằm vào cô giáo mầm non mà Trạm Thừa dẫn đến, người vốn là đồng nghiệp với thân phận mà cô xuyên qua này, nhưng sau đó, bởi vì nguyên chủ liều mạng phủi sạch quan hệ, ngược lại lửa lại đốt tới trên người cô ấy.

Thiết lập nhân vật ban đầu của Giản Du, dĩ nhiên không phải là đối thủ của những người phụ nữ ngoài mặt thì chị chị em em nhưng thực chất lại là những ả xấu xa mưu mô cao tay kia. Cô ấy bị bọn họ làm cho vô cùng mất mặt, mà Vu Hạ Khôn cũng bị cô ấy làm cho mất mặt theo, sau đó, khi đặt nguyên thân lên bàn cân so sánh với ánh trăng sáng Hoắc Kiểu Nguyệt thì tạo thành một nguyên nhân quan trọng khiến cô ấy bị Vu Hạ Khôn chán ghét.

Không phải Giản Du Du đang chuẩn bị hóa giải, mà là đang chuẩn bị đi theo cốt truyện, gây chuyện càng khó coi càng tốt, như vậy mới có thể thuận lợi đi hết cốt truyện, nhanh chóng lấy được khoản phí chia tay to đùng về nhà.

Quả nhiên, bữa tiệc mới bắt đầu chưa được bao lâu thì đã có một người phụ nữ mặc lễ phục, hành động không tiện lắm, còn đang ôm ngực, chạy theo sau lưng một đứa bé tới chiếc bàn dài phía bên này.

Người phụ nữ này không phải là ai khác, chính là đồng nghiệp của Giản Du trong cốt truyện, cũng chính là cô giáo mầm non kia, tên là Phương Thiến Lệ*, sau này sẽ có dây dưa với Trạm Thừa, nhưng lại là một người bị bỏ rơi.

*Về sau tác giả sẽ nhầm tên Phương Thiến Lệ và Phương Lệ Thiến loạn cào cào nên mình xin phép tự thống nhất lại là Phương Thiến Lệ mà không chú thích từng chỗ nữa nhé, vì nhiều quá à ^^!.

“Bé con, con chậm một chút, chậm một chút…” Một lớn một nhỏ, chạy qua chạy lại trong đám đông, Phương Thiến Lệ có vẻ mặt nơm nớp lo sợ, liên tục xin lỗi những người mà cô ta vô tình đụng phải.

Giản Du Du nhìn hai người chạy tới, dựa theo cốt truyện, tiếp theo là tên nhóc kia kéo rớt khăn trải bàn, giá cắm nến sẽ rơi xuống, Phương Thiến Lệ chạy tới túm lấy, vô tình đụng vào ly rượu của một nữ phụ tép riu, rượu sánh ra hất lên khắp người nữ phụ rép riu đó, đối phương không thuận theo không buông tha, la hét om sòm gọi bạn dẫn bè tới, khiến cho Phương Thiến Lệ vô cùng xấu hổ

Đây được xem như là cốt truyện xé rách mặt vô cùng phổ biến, cô gái nghèo bị nữ phụ ác độc ăn vạ, khi mất hết danh dự, nam chính đẹp trai anh dũng sẽ lên sân khấu, cứu giúp cô gái nghèo.

Chỉ tiếc rằng không phải cô gái nghèo nào cũng đều là vai chính, không phải vai chính, đương nhiên sẽ không có nam chính đẹp trai tới cứu cô ta, lễ phục mà cô ta dùng tiền lương hai tháng để mua cũng không bồi thường được một cái góc áo của đối phương, không phải cô bé lọ lem cứ mặc quần áo đẹp vào thì thật sự có thể gặp được hoàng tử chung tình với mình.

Chỉ có điều có rất nhiều người lại không hiểu được chân lý này.

Hết thảy đều dựa theo kế hoạch, Giản Du Du nhét bánh ngọt nhỏ vào trong miệng, nhìn thằng nhóc nhà Trạm Thừa chui vào phía dưới khăn trải bàn, kéo một cái, mà Phương Thiến Lệ hô lên với vẻ mặt cực kì kinh hoảng: “Bé con, nguy hiểm!”

Giản Du Du vẫn còn ngậm bánh ngọt trong miệng, tầm mắt từ Phương Thiến Lệ vừa hô lên nhìn về phía cái đầu vừa chui ra từ bên trong khăn trải bàn của tên nhóc kia, quả thật là có một cái giá cắm nến sắp rơi xuống, quả thật cũng là nghìn cân treo sợi tóc, sau khi ngọn nến đổ xuống, cái giá cắm nến kia rớt thẳng xuống, sau đó đầu nhọn cắm ngọn nến kia nhắm thẳng vào sau ót của tên nhóc vừa chui ra từ dưới mặt bàn.

Giản Du Du biết cốt truyện, biết Phương Thiến Lệ nhào tới đây là có thể ngăn cản hết thảy, nhưng cô vẫn duỗi tay ra theo bản năng, túm được cái giá cắm nến khi nó chỉ còn cách cái ót của người bạn nhỏ kia khoảng hai ngón tay, cô giơ lên, ầm ầm bẹp bẹp, bánh ngọt nhỏ tinh xảo đập vào đầu tên nhóc kia, nó vẫn bị cái đĩa nhỏ đập cho phát đau, ôm đầu đứng im tại chỗ nghẹn ngào sắp khóc.

Trạm Thừa đứng ở cách đó không xa nhìn thấy toàn bộ quá trình đã xông qua đám đông chạy tới đây, lập tức ôm đứa bé từ trong lồng ngực của Phương Thiến Lệ lên, ấn chặt ở trên vai mình rồi dỗ dành, sau đó toàn bộ căn phòng đều yên tĩnh lại, không biết tiếng nhạc cũng đã ngừng lại từ khi nào, tất cả mọi tầm mắt đều dừng ở trên người Giản Du Du cùng với tuyệt chiêu bất ngờ vừa rồi của cô, quả thực là bắt được giá cắm nến rồi giơ tay lên giống như biết tiên tri vậy.

Tình trạng này vô cùng kì quái, Giản Du Du nuốt thức ăn trong miệng xuống, khóe miệng còn dính một ít bánh ngọt, đối diện với ánh mắt phức tạp của Trạm Thừa, trong lòng chửi thề một tiếng.

Cô nhìn thấy Phương Thiến Lệ đứng hoàn hảo, cũng không đụng vào nữ phụ tép riu mặc váy đỏ đang đứng phía sau cách chỗ cô không xa, Trạm Thừa không bởi vì đứa bé bị thương mà hoảng sợ ôm con đi tìm bác sĩ trên thuyền băng bó, cho nên cũng không có việc các nữ phụ tép riu nhân cơ hội này liên hợp lại để bắt nạt Phương Thiến Lệ…

Cốt truyện bị cô phá hỏng rồi!

Giản Du Du hận không thể giẫm mạnh vào cái giá cắm nến mà cô đang giơ lên trong tay lúc này, ai bảo mày lanh chanh này!

Tiếng nhạc êm dịu lại vang lên, không biết là ai dẫn đầu, huýt sáo một tiếng với Giản Du Du, sau đó còn có người chụp ảnh cái tay đang giơ lên của cô.

“Ngầu quá, vừa nãy các cậu có nhìn thấy không, tốc độ của cô ấy nhanh đến mức nhìn không rõ luôn!”

“Ai thế, váy đẹp thật đấy, hình như là mẫu may riêng đang thịnh hành nhất năm nay ấy.”

“Tôi thấy rồi, vừa nãy cô ấy còn đang ăn vụng ấy, lúc túm lấy cái giá cắm nến, cô ấy dùng một tay túm, một cái khác vẫn còn đang nhét bánh ngọt vào miệng, đáng yêu quá đi…”

“Cảm ơn cô.” Trạm Thừa bế con, trên khuôn mặt non choẹt kia lộ ra ý cười vô cùng thân thiện và chân thành.

Giản Du Du:… Móa.

Cô tùy tiện vẩy rớt vụn thức ăn vẫn còn dính trên đầu ngón tay, lòng tràn đầy bất đắc dĩ nói: “Không có gì… Mau dẫn thằng bé đi kiểm tra xem có bị thương không.”

Trạm Thừa lập tức mang con trai đi tìm bác sĩ trên thuyền.

Cô đặt giá cắm nến xuống, duỗi tay lau khóe miệng, men theo góc vắng theo bản năng, đi tìm bóng dáng của Vu Hạ Khôn, cốt truyện này bị cô làm rối tung, vậy phải làm sao bây giờ!

Chẳng qua hai người đàn ông trung niên vừa nói chuyện với Vu Hạ Khôn lúc nãy vẫn còn ở đây nhưng lại không thấy Vu Hạ Khôn đâu nữa, một màn đáng sợ nhưng không nguy hiểm vừa rồi nhanh chóng bị mọi người lãng quên theo tiếng nhạc vang lên và theo việc Trạm Thừa bế con rời đi.

Giản Du Du không nhìn thấy Vu Hạ Khôn, cô đứng ở bên cạnh bàn suy tư một lát, khi đang suy xét xem phải làm gì thì Phương Thiến Lệ bị Trạm Thừa bỏ rơi tại chỗ do dự đi tới đây chào hỏi với Giản Du Du: “Du Du, dạo này… cậu không quay lại trường học, cậu sống có tốt không?”

Rất hiển nhiên là cô ta đang miễn cưỡng vực dậy tinh thần, một màn vừa rồi quả thật sắp hù chết cô ta rồi. Cô ta đang trông con của Trạm Thừa, nếu như thật sự có chuyện gì ngoài ý muốn, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Nếu Giản Du Du muốn làm theo cốt truyện thì không được để ý tới Phương Thiến Lệ, dù sao cô phải để bản thân mình gia nhập vào giới thượng lưu, như vậy thì mới có thể gây ra sự kiện bị cả đám trào phúng tới mất mặt lúc sau.

Nhưng hiện tại ngay từ khi bắt đầu, cô đã lanh chanh bóp chết cốt truyện từ trong trứng nước, vì thế cho dù không để ý tới Phương Thiến Lệ thì cũng không thay đổi được gì, cô thấy Phương Thiến Lệ thật sự bị dọa sợ không nhẹ thì thở dài, nhỏ giọng mở miệng: “Tôi sống chẳng ra sao, hầu hạ một kẻ có tiền có tật xấu đầy người thì có thể sống tốt lắm à?”

Giản Du Du thấy Phương Thiến Lệ liếc cô một cái, sau đó sắc mặt trắng bệch, cô còn tưởng rằng đây là cô ta có xu thế quay đầu lại là bờ, thế là lại lắm miệng khuyên một câu: “Cậu không nên tới nơi này, sao Trạm Thừa có thể thật lòng mời cậu chứ.”

Cốt truyện của Phương Thiến Lệ và cốt truyện chính chỉ có chút liên quan này vào ngày hôm nay, nhưng trong phần cuối của cốt truyện, cô ta lại rất đau lòng vì chuyện của Trạm Thừa, Giản Du Du lại nói càng khó nghe hơn, kết hợp với việc vừa nãy Trạm Thừa bế con đi nhưng lại có thái độ thờ ơ không hề liếc cô ta một cái, hy vọng cô gái này có thể hiểu rõ.

Phương Thiến Lệ nghe xong những lời mà cô nói, quả nhiên là lộ ra vẻ mặt bối rối, cô ta cắn môi ậm ờ nói câu gì đó rồi chạy đi, tầm mắt của Giản Du Du lại rơi xuống chỗ nữ phụ tép riu mặc váy đỏ rực kia, cân nhắc tính khả thi khi tự mình đi theo cốt truyện.

Nhưng không đợi cô nghĩ ra một cái cớ thì đã nghe thấy phía sau truyền đến một câu chất vấn mang theo vẻ cực kì phẫn nộ: “Sống chẳng ra sao, hầu hạ một kẻ có tiền có tật xấu đầy người, đúng là oan ức cho cô rồi!”

Lông tơ sau gáy Giản Du Du dựng đứng lên, lúc này, lại thay đổi bài hát, bài hát này có mở đầu vô cùng vui vẻ, là một bản nhạc để khiêu vũ, đã có người bắt đầu tìm kiếm bạn nhảy rồi ra khiêu vũ ở trong đại sảnh, mà Giản Du Du thì tê cả da đầu, cô cứng đờ xoay cổ quay đầu lại, đúng lúc đối diện với khuôn mặt u ám của Vu Hạ Khôn.

Ngày ngày dùng miệng tâng bốc nịnh nọt người ta lên tận trời cao, nhưng chỉ nói xấu sau lưng có một lần mà thôi đã bị bắt quả tang, đây là trải nghiệm sảng khoái lại chua xót như thế nào chứ?

Giản Du Du run rẩy gọi một tiếng: “Anh Khôn…”

Vu Hạ Khôn hừ một tiếng, liếc cô một cái lạnh như băng, anh lập tức xoay người rời đi, hôm nay chân anh vô cùng dài, vì thế sải bước vô cùng rộng, giày da giẫm lên thảm không có âm thanh gì nhưng lại suýt nữa giẫm nát tim của Giản Du Du!

Chuyện lớn rồi, vốn dĩ ngày nào Vu Hạ Khôn cũng bảo cô cút đi, lần này phải làm thế nào mới có thể dỗ được anh đây!

“Anh Khôn… Anh Khôn!” Giản Du Du vội vàng đuổi theo phía sau Vu Hạ Khôn.

Giản Du Du vẫn luôn đuổi theo anh tới tận bên ngoài boong tàu, gió biển mang theo mùi tanh nhàn nhạt thổi tới, cô giữ chặt cánh tay của Vu Hạ Khôn ở trên mạn thuyền, mở miệng giải thích: “Mấy lời đó không phải là lời thật lòng của em đâu, anh Khôn, em sống thật sự rất tốt, em rất thích anh, vô cùng thích ở bên anh!”

“Tôi thấy cô chỉ vô cùng thích tiền của tôi thôi!” Vẻ mặt của Vu Hạ Khôn lạnh nhạt đến cực điểm, cũng không biết vì sao trong lòng anh lại bắt đầu giận dữ khi nghe thấy những lời vừa rồi, thiêu đốt hừng hực, tuy rằng chỉ là một ngọn lửa vô cùng nhỏ bé nhưng dọc theo đường đi từ bên trong ra ngoài này, ngọn lửa nhỏ bé trong lòng anh bắt đầu bùng lên phần phật phần phật, cháy tới mức anh cảm giác gió biển thổi tới trên mặt mình nóng rát.

Đặc biệt là khi Giản Du Du thuận miệng nói ra mấy câu em thích anh linh tinh gì đó, mấy câu như vậy ngày thường Vu Hạ Khôn đã nghe tới mức lỗ tai cũng phải đóng kén luôn rồi, anh tự nhận cho tới bây giờ anh cũng chưa bao giờ để ở trong lòng, ai sẽ tin những lời chót lưỡi đầu môi như thế chứ? Vậy không phải là kẻ ngốc sao!

Nhưng hiện tại, Vu Hạ Khôn đứng ở mạn thuyền, cảm thấy bản thân chính là một kẻ ngốc từ đầu tới đuôi!

Vì thế anh hất tay Giản Du Du ra, dùng lời nói ác độc nhất để tự bảo vệ mình, giống như con cá nóc gặp phải nguy hiểm sẽ tự phồng lên tới mức to nhất, dựng thẳng gai nhọn lên!

“Những lời này của cô, giữ lại cho đại gia tiếp theo của cô nghe đi.” Vu Hạ Khôn nói: “Cô muốn tới nơi này như vậy, còn không phải là vì tìm đại gia tiếp theo à?!”

“Bởi vì tôi có rất nhiều tật xấu, khiến cho cô sống quá vất vả.” Vu Hạ Khôn nhìn Giản Du Du, cười đến mức gần như là dữ tợn: “Cô đi tìm đi, cô cứ tha hồ mà tìm đi!”

Giản Du Du nhìn xung quanh một cái, đã có người nghe thấy tiếng động nên đi ra xem trò vui, cô cắn cắn môi, sán lại gần Vu Hạ Khôn, nắm lấy cánh tay anh nhưng lại bị anh tiếp tục hất ra, biên độ của động tác khá lớn, hiển nhiên là đã tức giận đến tàn nhẫn: “Cút! Đừng chạm vào tôi! Có ghê tởm không hả!”

“Tôi khó hầu hạ thì cô đi tìm người khác đi, đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa!” Bình thường Vu Hạ Khôn sẽ không kiềm chế cảm xúc của bản thân mình, anh có vốn liếng để tùy hứng, cũng có tự tin cho dù hôm nay anh vứt bỏ người phụ nữ này thì thành phố Châu Ninh cũng không có ai dám chạm vào cô!

Nhưng bản thân anh cũng không biết rằng hiện tại rõ ràng anh đang mang đúng dáng vẻ của người đàn bà đanh đá điên điên khùng khùng, mà anh như vậy gần như chỉ vì một câu nói của Giản Du Du mà thôi.

Giản Du Du có chút dở khóc dở cười: “Mấy lời kia thật sự chỉ do em thuận miệng nói thôi, em tìm ai được, có ai tốt như anh chứ.” Chẳng có ai có tiền như anh đâu!

Lúc này đây, Vu Hạ Khôn sẽ không thuận theo dáng vẻ ba hoa chích chòe này của Giản Du Du: “Cô thuận miệng nói thôi à?”

Vu Hạ Khôn cười khẩy một tiếng, nhìn về phía mặt biển tối đen như mực: “Câu nào của cô mà không phải là thuận miệng nói.” Anh hít sâu hai hơi, ép mạnh cảm xúc bất thường kia xuống, cau mày nhéo nhéo giữa mi tâm, nói: “Cút đi, đi tìm người dễ hầu hạ ấy, còn đợi tôi giới thiệu một người cho cô à?”

Thật ấu trĩ, Giản Du Du vẫn luôn nghi ngờ không biết có phải Vu Hạ Khôn hơi có bệnh về thần kinh hay không, nhưng hiện tại xem ra, có lẽ anh còn có thêm bệnh tâm trí chưa trưởng thành nữa. Một câu nói mà thôi, anh suốt ngày treo câu cô chỉ là một người thay thế ở bên miệng, thế mà cô chỉ nói một câu như vậy mà anh đã khăng khăng bảo cô đi tìm người khác.

Giản Du Du dứt khoát không để ý tới người vây xem nữa, Vu Hạ Khôn có tâm trí giống đứa bé to xác như vậy, nếu như không dỗ được, không làm tốt thì lần này xuống thuyền chắc anh sẽ thật sự muốn chia tay với cô.

Giản Du Du hơi sốt ruột, cuối cùng cô không thể hoàn thành cốt truyện của mình, lại còn làm Vu Hạ Khôn phát điên, người này có lòng dạ nhỏ nhen đến mức khiến người ta tức lộn ruột.

Cô đi đến bên cạnh Vu Hạ Khôn, trực tiếp ôm lấy anh từ phía sau: “Anh Khôn, em sai rồi, em thật sự sai rồi, anh đừng giận mà. Những lời em nói với anh đều là thật, trừ anh ra thì em chẳng cần ai hết.”

Lời âu yếm há miệng là ra, người xem trò vui đều bị cô làm cho tức cười, đây mà là thật lòng à, đây rõ ràng là giọng điệu của gã đàn ông xấu xa cấp thấp khi lừa gạt đóa hoa trắng thuần khiết lên giường.

Vu Hạ Khôn bị lừa nhiều ngày như vậy, hôm nay đột nhiên tai thính mắt tinh, biết thứ mình cầm trong tay không phải bánh quy nhỏ, mà là một mảnh gỗ.

Anh lại bình tĩnh đẩy Giản Du Du ra, kéo giãn khoảng cách với cô, lạnh nhạt nói: “Cô coi tôi là trẻ con ba tuổi à.”

Giản Du Du đang điên cuồng đồng ý ở trong lòng, cho dù có nói Vu Hạ Khôn lớn thì cũng chỉ năm tuổi mà thôi, không thể lớn hơn nữa.

Nhưng đương nhiên cô không thể kích thích Vu Hạ Khôn lúc này, vẻ mặt cô mang theo ý xin tha, năn nỉ nói: “Anh Khôn, anh Khôn tốt của em ơi, em thật sự chỉ là nhất thời nói bậy nói bạ thôi.”

Vu Hạ Khôn không dao động, Giản Du Du cắn cắn môi, giọng nói lại mềm hơn một chút: “Anh Khôn, vậy anh nói đi, rốt cuộc phải thế nào thì anh mới không giận nữa… Anh muốn thế nào cũng được, có được không?”

Đã nói đến mức này, những người xem chuyện cười đều cười rộ lên, thông thường tới lúc này, không phải chỉ có một cách giải quyết kia thôi à. Đối với những người như bọn họ mà nói, trong lòng hiểu rõ chuyện mà người tình nhỏ đang làm nhưng không nói ra, Vu Hạ Khôn làm ầm ĩ tới mức này, ở trong mắt bọn họ, xem ra cũng chỉ là tình thú mà thôi.

Có chuyện gì mà không thể giải quyết được bằng một “phát súng” chứ?

Nhưng mà mạch não chỉ miễn cưỡng được năm tuổi của Vu Hạ Khôn quả thật là không giống như bọn họ. Khi những người xem trò vui chuẩn bị ôm người tình nhỏ của mình rời đi để tránh làm phiền chuyện tốt của người ta thì cái chày gỗ Vu Hạ Khôn này nghẹn một lúc lâu, càng nghĩ càng giận, càng giận càng bị mấy thứ kì quái làm cho mất não, anh cười khẽ một tiếng, nhếch môi đỏ.

Giản Du Du lại đến gần anh hơn, kéo tay anh lắc lắc: “Anh Khôn, vào bên trong đi, chân anh có đau không vậy, em xoa xoa cho anh nha?”

Vu Hạ Khôn cúi đầu nhìn Giản Du Du, một lát sau mới nói: “Muốn khiến tôi không giận nữa cũng được.”

Mắt Giản Du Du sáng lên, cô chỉ thấy ngón tay anh vượt qua lan can, chỉ vào mặt biển tối đen như mực và nói: “Nhảy xuống đi.”

Nụ cười của Giản Du Du cứng đờ lại.

Vu Hạ Khôn nhìn thấy vẻ mặt này của cô, ý cười trong mắt càng lạnh hơn, anh còn bổ sung: “Nhảy xuống, tôi sẽ tha thứ cho cô… không bao giờ nhắc tới việc bảo cô cút đi nữa.”

Giản Du Du cười cứng đờ: “Không phải đâu… anh Khôn, anh đừng làm em sợ, nhảy xuống từ chỗ này thì sẽ chết người đấy.”

Đương nhiên Vu Hạ Khôn cũng không phải thật sự muốn Giản Du Du nhảy xuống dưới, đầu óc có vấn đề thế nào mới có thể nhảy vào trong biển chứ, thân chiếc thuyền này cũng không thấp, cho dù xung quanh đều có nhân viên cứu hộ sẵn sàng cứu người, nhưng nếu như vận may không tốt, gãy tay gãy chân, thậm chí là trực tiếp đâm vào thân thuyền đến mất mạng, hoặc là đập vào mặt biển đến ngất xỉu rồi sặc chết, đều là có khả năng.

Anh chỉ là muốn người phụ nữ này biết khó mà lui, hiện tại anh đang thật lòng thật dạ muốn hủy bỏ hợp đồng chó má gì đó với cô.

Giản Du Du nhìn thoáng qua mặt biển, lại nhìn Vu Hạ Khôn, cô thử xoa dịu anh: “Anh Khôn, đừng như vậy, bên dưới tối lắm, hơn nữa, em không biết bơi mà…”

Người xem trò vui chưa kịp đi đều dừng bước chân lại, vô cùng hứng thú nhìn hai người đang nói chuyện bên cạnh lan can.

Vu Hạ Khôn đã đoán được là Giản Du Du sẽ như vậy, anh hất tay cô ra, chỉ vào trán cô, nói: “Thu hết mấy suy nghĩ đó của cô đi, tôi không phải kẻ ngốc, không phải cô yêu tôi đến trời long đất lở sao, yêu thật lòng thì cô nhảy xuống đi, nhảy xuống thì tôi sẽ tin cô.”

Sau khi anh nói xong, vaẻ mặt của Giản Du Du hơi cứng lại, vẻ mặt bất lực ở dưới ánh đèn đong đưa có vẻ hơi đáng thương.

Nhưng Vu Hạ Khôn lại không hề cảm động, cảm giác bị lừa dối bao phủ lấy anh. Anh nhớ tới ba mẹ mình, khi bọn họ di cư ra nước ngoài, mới đầu bọn họ cũng thuận miệng lừa gạt anh như thế này, sẽ nhanh chóng trở lại thôi, sẽ gọi điện thoại cho anh hàng ngày.

Vẫn luôn nói với anh là ba mẹ yêu thương anh, nhưng sau đó, nhiều năm như vậy lại chẳng quan tâm chẳng hỏi han gì.

Không biết là do tối nay gió biển đặc biệt khiến người ta tỉnh táo, hay là Vu Hạ Khôn thật sự không phải là đứa bé mấy tuổi ranh, anh chậm lụt phát hiện vậy mà anh lại sa vào trong lời nói dối khi người ta thuận miệng nói lời yêu thương, giờ khắc này anh chỉ muốn tỉnh táo thoát ra.

Giản Du Du nhìn anh đang đi vào trong phòng, cô cắn chặt răng, cô có thể cảm nhận được, lần này, Vu Hạ Khôn thật sự nghiêm túc.

Cốt truyện đã đổ sập từng khối, bây giờ cô trở lại thế giới hiện thực thì chẳng có một xu nào, hao phí nhiều ngày như vậy, cô mua nhiều vòng tay như vậy nhưng lại không thể mang đi, thật sự phải thất bại trong gang tấc ư?

Không, không thể.

Giản Du Du đi đến bên cạnh lan can, hít sâu một hơi để tự an ủi bản thân, chẳng qua chỉ là nhảy xuống biển mà thôi, có thể làm sao chứ?

Dù sao đây cũng chỉ là một giấc mơ, nếu như thật sự ngã chết thì cùng lắm là cô sẽ trở lại hiện thực trước thời hạn mà thôi!

Vì thế, cô kéo trang sức trên tóc xuống bằng cách hơi thô bạo, ném xuống đất, tóc dài xõa xuống dưới, tung bay trong gió biển. Cô đạp rớt giày trên chân, tháo mấy thứ nhỏ nhặt trên tay xuống, đặt ở trên boong tàu, sau đó cầm giày trên mặt đất lên ném về phía sau lưng Vu Hạ Khôn.

Giày nện vào sau lưng Vu Hạ Khôn, anh đứng lại quay đầu, cùng tất cả những người đang xem trò vui đồng loạt nhìn về phía Giản Du Du với vẻ mặt thận trọng.

Giản Du Du cười với anh một cái, bất đắc dĩ dang tay ra: “Em đã nói hết rồi, em yêu anh mà. Anh nói muốn em như thế nào thì em sẽ như thế ấy, anh không tin đúng không?”

Vu Hạ Khôn nhìn tóc của Giản Du Du tung bay trong gió, che khuất một nửa gương mặt và biểu cảm của cô: “Nếu như anh Khôn muốn nhìn, vậy thì em sẽ nhảy, nhưng anh nói lời phải giữ lấy lời nhé, không được nhắc tới chia tay nữa.”

Giản Du Du nói xong thì dứt khoát giẫm lên lan can, bước ra ngoài lan can.

Vu Hạ Khôn cất bước chạy quay lại, nhưng bởi vì trên đùi có vết thương, lại còn mang miếng lót tăng chiều cao, anh hấp tấp chạy một bước thì lập tức bị vấp, ngã quỵ xuống đất, đau đến mức toát cả mồ hôi lạnh trong nháy mắt.

“Du Du!” Vu Hạ Khôn ngã xuống đất rồi bò dậy, vội vàng hô lên: “Em xuống…”

Không còn kịp rồi.

Giản Du Du đột nhiên đạp mạnh một cái mượn lực ở lan can bên ngoài boong thuyền, tung người nhảy xuống, giống như một con bươm bướm nhanh nhẹn bay vọt vào trong bóng đêm, chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của Vu Hạ Khôn.

“Giản Du!” Vu Hạ Khôn gào thét ra tiếng ——

_________________

Lời của tác giả:

Vu Hạ Khôn: Tôi cảm thấy bản thân mình giống như đang nằm mơ vậy, cô ấy lại thật sự nhảy xuống để chứng minh cô ấy yêu tôi, tim tôi cũng sắp nhảy ra ngoài rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK