Vì vậy cô kháng cự một lúc, duỗi tay đẩy bả vai Vu Hạ Khôn, rồi lại kéo một bên áo ngủ đã bị tuột xuống vai của mình.
Nhưng mà sức lực giãy giụa vô cùng nhỏ bé, dường như không đáng kể, dù gì cô và Vu Hạ Khôn đều có thể xem như vừa mới biết ăn thịt, cho dù còn chưa có hứng thú gì, nhưng lại có sự hiếu kỳ với chuyện này, muốn được nếm thử là việc không thể bình thường hơn.
Chỉ là cách từ chối của Giản Du Du dù rất yếu ớt, nhưng vậy mà Vu Hạ Khôn lại dừng ngay, cả hai cùng tựa đầu nhau hồi phục lại một chút. Anh đỏ bừng cả tai, giơ tay ra kéo áo ngủ của cô lại cho kín, còn nhặt dây áo choàng tắm rơi dưới sàn, thắt lại lên eo cô, cẩn thận tỉ mỉ thắt một cái nơ con bướm.
Sau đó anh chỉnh đốn lại quần áo và đầu tóc mình, đứng bên cạnh giường có chút e ngại mà nghiêng đầu, nghiêng người, chống thắt lưng mình để xem còn chỗ nào chưa ổn không, khi nói chuyện thì giọng anh rất thân mật lại còn ấm áp: "Ngồi dậy thôi nào, chúng ta đi vào căn lều của anh, xem... xem đồ anh mua cho em trước rồi hẵng ăn cơm."
Hơi thở Giản Du Du cũng dần dần bình ổn lại, nhưng nằm trên giường có chút dở khóc dở cười, liếm liếm khóe miệng, "vâng" một tiếng nhưng lại không nhúc nhích.
Nói anh thắng xe gấp là anh thắng ngay, cô mới che giấu lương tâm mình đi, bên kia đột nhiên liền dừng lại, làm vậy dễ bị đụng xe lắm biết không hả?
Vu Hạ Khôn vẫn đứng im tại chỗ thêm một lúc, bấy giờ mới xoay người, chìa tay kéo Giản Du Du.
Giản Du Du mượn lực tay anh mà ngồi dậy, hai người ở trên giường nhìn nhau trong một lát, gương mặt củ cải của Giản Du Du không đỏ không trắng, vành tai Vu Hạ Khôn thì đỏ giống như muốn rỉ máu.
"Em mặc đồ vào đi." Vu Hạ Khôn thúc giục Giản Du Du.
Giản Du Du nhìn anh, "Anh muốn nhìn em thay đồ hả?"
Cô nói rồi đứng dậy, đi đến bên túi du lịch của mình, mở túi lấy ra một bộ đồ thể thao, sau đó cởi dây áo choàng tắm, không để ý mà thay đồ ngay trước mặt Vu Hạ Khôn, còn bước chân Vu Hạ Khôn hơi loạng choạng bước ra cửa, nhưng đi đến cửa thì anh đứng lại, nghĩ tới cô gái này đã là người phụ nữ của mình, cứ nhìn đấy để coi ai có thể làm gì được anh!
Thế nên Vu Hạ Khôn dừng bước, ngoảnh đầu lại.
Giữa chừng Giản Du Du ngoảnh đầu lại nhìn anh rồi nở nụ cười bình thản, hỏi anh: "Đẹp không?"
Tối hôm qua tối hù mà cũng chẳng mở đèn, lại còn ở trong chăn, đơn thuần là dựa vào cảm giác, nhưng lúc này lại là ban ngày ban mặt, hơi thở Vu Hạ Khôn hơi hỗn loạn, nhưng không mở mắt ra, cũng không trả lời lại Giản Du Du, chờ đến khi Giản Du Du thay đồ xong, khi đi về phía bên này mới bị anh kéo một cái, đè lên cửa, lại làm một trận không lấy gì làm lạ.
"Xít..." Bả vai Giản Du Du để cho anh cắn hơi đau một chút nhưng cô không tránh né, tựa vào vòng tay Vu hạ Khôn, khép mắt ngửi mùi nước hoa trên người anh, thật sự rất thơm, bị nhiệt độ cơ thể anh làmnóng, tựa như vẫn còn mùi vị gì khác, bình thường Giản Du Du vẫn có thể ngửi được mùi hương trong trẻo thanh mát có chút khác biệt chỉ một mình anh có trên người Vu Hạ Khôn.
Khi Vu Hạ Khôn không dễ dàng gì mới thỏa nguyện và buông tha cô, tóc của Giản Du Du đã sắp khô không cần phải sấy nữa, bên ngoài ánh sáng đã trải khắp khu rừng, lúc Vu Hạ Khôn ôm Giản Du Du chuẩn bị đi về phòng mình, Vu Hạ Khôn hỏi cô: "Em còn đau không?"
Giản Du Du "hửm?" một tiếng, Vu Hạ Khôn ôm cô từ nhà cây đi xuống, lại nói: "Còn đau à."
Anh vẫn còn hơi tự trách bản thân, có phải anh đã quá gấp gáp rồi, hôm qua lúc dọn dẹp, nhìn thấy vệt máu trên giấy và trên giường, đầu óc Vu Hạ Khôn hơi ân hận, có lẽ anh nên nhẹ nhàng một chút, anh đã chú tâm tìm hiểu, đáng tiếc tìm hiểu sau khi đã xong việc thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Lúc này Giản Du Du mới phản ứng lại, thuận miệng nói, "Em cũng đỡ rồi."
Hai người rời khỏi nhà cây, đi về căn lều nhỏ của Vu Hạ Khôn, trên đường lúc đi ngang qua căn lều của Vu Minh Trung, Giản Du Du đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó!
Toi rồi! E là Vu minh Trung vẫn còn ở dưới đáy hố!
"Anh trai anh thì sao!" Giản Du Du nghiêng đầu nhìn Vu Hạ Khôn: "Sáng nay anh có thấy anh ấy ra khỏi phòng chưa?"
Vu Hạ Khôn thoáng sững sờ, anh thật sự không nhìn thấy, đã vậy vừa sáng sớm anh đã vào thành phố mua đồ, vừa quay trở về chưa bao lâu, quả thật chưa nhìn thấy Vu Minh Trung.
Giản Du Du đẩy đẩy Vu Hạ Khôn, điều chỉnh lại sắc mặt một lời khó nói hết một chút: "Anh đi tìm anh trai anh đi, em đi tìm chị Kiểu Nguyệt, chúng ta cùng đi ăn."
Giản Du Du nói xong thì đi về hướng phòng của Hoắc Kiểu Nguyệt, nhưng bị Vu Hạ Khôn giữ lại: "Em chờ đã," Vu Hạ Khôn áp sát bên tai cô, "Đến phòng anh trước một chút rồi hẵng đi tìm."
Giản Du Du vẫn có hơi sốt ruột, dù sao đến bây giờ Vu Minh Trung cũng còn chưa xuất hiện, đã chứng minh anh ta còn chưa quay về, cho nên đối với Vu Hạ Khôn cứ nhất mực muốn cô đến phòng anh trước thì thấy hơi khó hiểu, "Anh mua cái gì vậy? Là quà sao? Chờ ăn xong rồi đưa em, em đói bụng rồi."
Cô nói xong lại muốn đi. Nên đi tìm hai nhân viên phục vụ thôi, nếu không lỡ như Vu Minh Trung vẫn còn bất tỉnh, ai có thể di chuyển nổi anh ta...
Nhưng Vu Hạ Khôn vẫn giữ cánh tay cô lại, bóp bóp rồi mới nói: "Là thuốc mỡ, tối hôm qua em chảy máu."
Lúc này Giản Du Du mới thật sự bối rối, "Sao chứ?"
Vu Hạ Khôn dứt khoát kéo cô đi nhanh về lều của mình, hai người chui qua cánh cửa nhỏ, Vu Hạ Khôn mới cầm một túi ni lông trên bàn đưa cho Giản Du Du, Giản Du Du mở túi, cúi đầu nhìn vào, suýt chút phụt ra.
Anh chàng tốt, mua cả một đống thuốc mỡ thoa bên ngoài vết thương để khử trùng và lưu thông vết ứ bầm, vẻ mặt cô nhìn Vu Hạ Khôn đầy kì lạ: "Anh mua cái này cho em?"
Vu Hạ Khôn gật đầu, xấu hổ tới độ cả mặt đỏ bừng: "Thoa trước rồi đi ăn nào."
"Thoa ở chỗ nào chứ?" Giản Du Du cầm một hộp Bactroban, mặc dù bây giờ không thích hợp lắm, nhưng vẫn cười híp mắt: "Lần đầu tiên của con gái đều sẽ chảy máu, rất bình thường, anh muốn em thoa cái này ở chỗ nào đây."
Vu Hạ Khôn vội nói: "Không bình thường, anh đã đi tra qua tư liệu rồi, trên đó nói là phải..."
Anh mặt đỏ tía tai nói, "Nói là phải thật nhẹ nhàng, sẽ không đau và cũng không chảy máu."
Giản Du Du cười ngặt nghẽo: "Anh tìm hiểu đâu chắc chắn tất cả đều đúng hết, còn phải xem kích cỡ, với củ cà rốt lớn của anh thì không thể nào tránh được việc bị rách, đừng rối rắm nữa, em không sao hết."
Lời cô nói cứ như trò đùa, nhưng Vu Hạ Khôn lại sắp sửa bốc hơi, lời này đối với đàn ông mà nói là lời khen ngợi, nhưng anh còn chưa kịp đắc ý thì Giản Du Du lại nói tiếp: "Vả lại tổng cộng cũng chỉ có ba phút, sao có thể bị thương nặng chứ, đi nhanh thôi, anh đi tìm anh trai anh, em đi tìm chị Kiểu Nguyệt."
Giản Du Du nói xong, đặt hộp thuốc mỡ xuống lập tức muốn rời đi, để lại Vu Hạ Khôn đứng sau lưng cô, nét mặt nhăn nhó, siết chặt nắm tay, thề rằng lần tới nhất định sẽ đảo ngược lại!
Nhưng rất nhanh, anh không còn tâm trạng nghĩ đến điều này, bởi vì anh phát hiện thật sự không thấy bóng dáng anh trai mình, không chỉ không có trong lều, anh trai anh vẫn luôn dậy sớm, ngay cả bên nhà ăn cũng không thấy, nhưng sáng sớm nay ngoại trừ anh thì không còn ai lái xe ra ngoài. Cuối cùng Vu Hạ Khôn cũng trở nên sốt ruột.
Mấy người bọn họ, cộng thêm nhân viên nơi này, bắt đầu tìm kiếm vùng lân cận, "trong lúc vô tình", Giản Du Du cùng với Hoắc Kiểu Nguyệt phát hiện ra Vu Minh Trung, chắc là hôm qua cô đánh cũng hơi mạnh, anh ta vẫn nằm dưới đáy hố chưa tỉnh lại, sắc mặt trông không tốt lắm, dù gì cũng ở bên ngoài chịu lạnh cả một đêm, không biết còn bị chuột bọ gì đó cắn trúng, trên người bị sưng to.
Nét mặt Giản Du Du lo lắng, nhưng trong lòng lại chẳng áy náy, người này quá khó xử lý, nếu như không phải do anh ta sắp xếp kéo cô vào đây, anh ta cũng đâu đến nỗi rơi xuống hố, đáng đời.
Nhìn thấy người dưới hố gọi anh ta tỉnh dậy, Giản Du Du cũng căng thẳng chút ít, đứng sau lưng Hoắc Kiểu Nguyệt lẳng lặng né tránh, sợ bị Vu Minh Trung phát điên lên rồi chỉ tay xác nhận cô muốn mưu sát gì đó. Nhưng Vu Minh Trung mở mắt ra, ánh mắt không có chút thần sắc gì, có người kéo anh ta động đậy, anh ta lại bất tỉnh tiếp, tất cả mọi người đưa anh ta lên, vội vàng đưa ra ngoài đặt lên xe, nhanh chóng đưa vào nội thành.
Bữa sáng này cũng không thể ăn được, tất cả mọi người đều căng thẳng đi theo xe của Vu Minh Trung đi vào nội thành, nơi này cách nội thành cũng không gọi là xa, Vu Minh Trung nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu.
Vu Hạ Khôn chạy theo hết lên lầu lại xuống lầu, cuối cùng cũng có thể thở phào, Vu Minh Trung chỉ là có chút chấn động nhẹ, còn có những vết sưng trên người do bị cắn, nhiệt độ cơ thể bị hạ thấp..., tóm lại là không có việc gì nghiêm trọng, lăn lộn một hồi rồi truyền nước, lúc này đã đắp chăn ngủ.
Giản Du Du đói tới mức ngực dính vào lưng, Vu Hạ Khôn giải quyết xong chuyện anh trai mình, việc trước tiên chính là đứng trước mặt Hoắc Kiểu Nguyệt vẫn luôn đứng chung với Giản Du Du, hỏi cô: "Du Du, em đói lắm rồi nhỉ, muốn ăn món gì?"
Giản Du Du chẳng có cảm giác được người ta thương yêu mà sinh ra lo sợ gì cả, nhưng sau khi Vu Hạ Khôn nói ra câu này, bầu không khí giữa ba người có biến đổi hơi vi diệu, Hoắc Kiểu Nguyệt cũng không lên tiếng, chỉ bình thản liếc nhìn Vu Hạ Khôn, khúc gỗ Vu Hạ Khôn còn chưa cảm thấy gì, ngược lại Giản Du Du lại kéo cánh tay Hoắc Kiểu Nguyệt rồi nói: "Em với chị Kiểu Nguyệt đều đói, nếu như anh hai đã không có chuyện gì, chúng ta cùng đi ăn chút gì đó đi."
Lúc này Vu Hạ Khôn mới nhìn Hoắc Kiểu Nguyệt, đôi môi giật giật, rốt cuộc vẫn không nói ra được một câu xin lỗi, ba người cùng tìm đến một quán ăn, đặt một phòng bao gọi ít thức ăn.
Vu Hạ Khôn kiểu cách, cơ bản là không ăn thức ăn bên ngoài, nhưng Hoắc Kiểu Nguyệt và Giản Du Du ăn thấy ngon miệng, nhưng từ tối qua tới sáng nay Vu Hạ Khôn vẫn luôn bận rộn, lúc này đói tới đau dạ dày, duỗi tay vuốt vuốt một chút chứ không ăn.
Giản Du Du ăn cũng xêm xêm, thấy ăn không nổi nữa mới nói: "Tổ tông à, anh ra ngoài thì cũng đừng chú trọng như vậy có được không, không có ai lại cố ý làm thức ăn bẩn đâu, dì Vân ở Châu Ninh cơ đó, lẽ nào anh muốn dì ấy làm xong giao qua cho anh, tối hôm qua em thấy anh cũng có ăn đồ nướng rồi, anh ăn chút cháo đi."
Vu Hạ Khôn nhìn nhìn rồi mím môi, nhìn ngó xung quanh, đây là quán ăn tốt nhất gần bệnh viện mà trong thời gian ngắn nhất có thể tìm thấy, nhưng tình hình vệ sinh thì nếu không tận mắt nhìn thì không được, Giản Du Du nhìn ánh mắt anh chứa đầy sự chê ghét, ngồi ở đây cơ bản là cũng không làm gì, không dựa vào lưng ghế, miệng trề trề, cô lấy cái muỗng mà mình đã dùng qua múc vào chén cháo của Vu Hạ Khôn, đưa đến bên miệng anh: "Em đút anh ăn nhé tiểu tổ tông?"
Cô cũng chỉ là tiện tay một chút, biết Vu Hạ Khôn sẽ không ăn, nhưng ngay lúc muốn rụt tay về, Vu Hạ Khôn lại thật sự há miệng, gương mặt vẫn đầy vẻ chán ghét, nhưng cuối cùng vẫn chịu nuốt cháo.
Vừa đúng lúc Hoắc Kiểu Nguyệt đặt muỗng xuống, nhìn về phía hai người họ, không hiểu sao Giản Du Du thấy vô cùng chột dạ, đây vốn là việc mà nữ phụ xấu xa làm hàng ngày, nhưng cô biết Vu Hạ Khôn và Hoắc Kiểu Nguyệt mới là cặp đôi chính, còn cô thì sẽ nhanh chóng hết vai, chỉ là làm vì muốn có tiền mà thôi, điều này quả thật giống như cố ý khoe khoang vậy, làm vậy không tốt cho lắm.
Vì vậy cô nhét cái muỗng vào tay Vu Hạ Khôn, "Làm bộ nữa! Ăn nhanh lên, tự mình ăn đi."
Vu Hạ Khôn nghiêng đầu liếc nhìn cô, cuối cùng vẫn phải nhấc muỗng lên, không nhanh không chậm hớp từng muỗng cháo.
Ba người ra khỏi quán ăn, Hoắc Kiểu Nguyệt tỏ ý nói mình có bạn ở đây, nói ngày mai lại đến thăm Vu Minh Trung rồi rời đi. Giản Du Du muốn giữ cũng không giữ lại được, có chút mất mát đứng trên bậc thềm xi măng ngay cổng bệnh viện, tâm trí cô ngập tràn dấu hỏi.
Tình tiết trong truyện cũng đâu có viết như vậy, nói rõ ràng nữ chính và nữ phụ trường kỳ ngoài sáng thì so chiêu còn trong tối thì tranh đoạt nhau mà?
Vu Hạ Khôn nhìn vẻ mặt tràn đầy mất mát của cô thì thấy hơi ngạc nhiên, "Nhìn hai người đối xử với nhau rất tốt... em không để ý chút nào sao?"
Giản Du Du ngoảnh đầu lại nhìn anh, "Để ý gì chứ? Thế thân?"
Vu Hạ Khôn mím môi muốn giải thích gì đó, Giản Du Du thuận miệng nói, "Anh đã là người của em rồi, em còn để ý chuyện đó làm gì."
Vu Hạ Khôn lộ ra ý cười, Giản Du Du thuận miệng nói ra, anh nghe vô cùng hài lòng, thậm chí còn muốn vươn tay ôm lấy cô vào lòng.
Sau khi anh đã thật sự nghĩ thông suốt, từng phút từng giây lại càng thấy yêu thích cô hơn. Cô vừa hoạt bát mà lòng dạ lại cởi mở, không rầy rà, bộc bạch thẳng thắn tới mức khiến anh thường xuyên cảm thấy tình cảm mình còn chưa đủ nhiệt tình.
Nhưng khi anh giơ cánh tay lên, còn chưa kịp ôm cô, đã có điện thoại gọi đến, thế mà lại là Vu Minh Trung.
"Anh, anh tỉnh lại rồi..." Vu Hạ Khôn nhận điện thoại, kéo Giản Du Du đi hướng lên tầng trên của bệnh viện. Trong điện thoại Vu Minh Trung nói gì đó Giản Du Du không nghe thấy, cô thật sự thấy hơi căng thẳng. Nhưng mà binh tới tướng chặn, nếu như Vu Minh Trung dám nói ra cô có mưu đồ mưu sát, cô cũng sẽ dám nói là anh ta muốn c**ng bức cô nhưng không thành.
Thang máy đến nơi, Vu Hạ Khôn lại đột ngột chau mày đứng lại, lòng bàn tay Giản Du Du túa ra chút mồ hôi, Vu Hạ Khôn nói vào điện thoại, "Vâng, được ạ, vậy em qua đó một chuyến, mua chút cháo, để Du Du cầm lên cho anh, vâng."
Vu Hạ Khôn tắt máy, đưa đồ đã gói sẵn cho Giản Du Du: "Anh phải qua chỗ khách sạn chủ đề một chuyến, em lên trước, anh sẽ quay lại ngay."
Giản Du Du nhẹ nhàng thở phào, cầm lấy đồ rồi ngoan ngoãn mỉm cười: "Dạ vâng."
Vu Hạ Khôn muốn hôn cô một cái, biết làm thế nào khi kế bên có người, chỉ có thể kiềm chế mà thôi. Anh chỉnh sửa mái tóc cô lại một chút, rồi nói: "Anh trai anh có nói gì khó nghe, em cứ mặc kệ anh ấy."
Vu Hạ Khôn mỉm cười: "Lúc về kể lại cho anh, anh mắng anh ấy."
Giản Du Du chớp mắt: "Anh yên tâm đi, với tính cách của anh trai anh thì sẽ không nói chuyện khó nghe đâu, vả lại em chỉ để tâm đê "n anh."
Vu Hạ Khôn vui vẻ bước đi, Giản Du Du ngoảnh đầu bước vào thang máy đi tiếp một chuyến, ngâm nga một bài hát, cầm phần cháo lên lầu, đi đến phòng bệnh của Vu Minh Trung. Cô vừa đẩy cửa đi vào đã đối diện với ánh mắt âm trầm muốn giết người của anh ta, thật là lịch thiệp nho nhã, không lộ ra chút xíu cảm xúc nào.
Giản Du Du đứng ở ngay cửa, bước chân ngập ngừng, lên tiếng: "Anh trai anh tỉnh rồi ạ."
Vu Minh Trung chờ một lát, nhìn sau lưng Giản Du Du không có Vu Hạ Khôn đi theo, nói thẳng không vòng vo chút nào:_"Nếu như cô thức thời, tự mình cút ra khỏi nhà họ Vu, cắt đứt gọn gàng sạch sẽ với em trai tôi, nếu không tôi..."
"Được thôi." Giản Du Du ngắt lời anh ta, thư thả thong dong ngồi xuống bên cạnh bàn, "Tôi đồng ý chia tay."