Đến đây, cốt truyện ban đầu là đây, Giản Du Du lợi dụng thời gian bị ném xuống thì xoay người, nhanh chóng kéo sợi dây chuyền xuống và nhét viên kim cương lớn vào túi xách. Bấy giờ cô mới cảm thấy an tâm, quay lại và hét lên một cách vô cùng hoảng sợ: "Tổng Giám đốc Vu! Đừng làm thế mà, em... em sợ bóng tối!"
Lần này không gọi sai tên, Giản Du Du thầm cho mình một like.
Vừa nói, cô vừa bước nhanh về phía trước, tìm lại tư thế, chuẩn bị như đã viết trong cốt truyện: run rẩy ôm lấy bắp chân của Vu Hạ Khôn, cầu xin lòng thương xót dưới chân người đàn ông lãnh đạm như thiên thần này, song cuối cùng vẫn bị vứt bỏ trong bóng tối!
Khéo quá thành vụng, chỗ cô đang đứng là lề đường, cô lại đi giày cao gót, đạp phải chỗ lề đường bị hư hỏng mà gập ghềnh nên giày bị nghiêng, cả người cũng nghiêng ngả theo, nhất thời lệch khỏi phương hướng đã định sẵn, quỳ thẳng về phía vạch kẻ đường.
Nếu thật sự quỳ xuống đó thì hai đầu gối của cô sẽ chẳng dùng được nữa, vì vậy Giản Du Du hét lên, vô thức giơ hai tay ra bắt lấy phía trước, chiếc túi xách cũng bay ra thật xa rơi trên mặt đất. Vu Hạ Khôn đang chuẩn bị lên xe thì nghe thấy âm thanh này, tưởng cô đang sợ hãi nên nhất thời mang theo biểu cảm thờ ơ mà quay lại, muốn nói gì đó để răn đe cô, tránh sau này cô lại phát điên lên nữa.
Nhưng không biết xui xẻo thế nào, trong nháy mắt Vu Hạ Khôn quay đầu lại, anh bị Giản Du Du đang sắp bị quỳ trên mặt đất với lấy. Tình hình sau đó trở nên rất phấn khích: Vu Hạ Khôn chỉ cảm thấy vạt áo trước của mình bị nắm chặt mà rủ xuống. Anh nhìn thấy trên người mình bật ra một thứ gì đó màu trắng, đó là cúc áo sơ mi của mình. Có một cái trong đó văng trúng vào mắt anh khiến anh phải kêu lên một tiếng đau đớn.
Vẫn chưa kết thúc. Chỉ kéo áo thôi thì vẫn không thể giữ được một người đang vồ tới và sức nặng rơi tự do. Những ngón tay của Giản Du Du đang níu lấy áo của Vu Hạ Khôn luồn vào thắt lưng của anh, tất cả là do chiều cao và đôi chân dài của anh. Hai tay của Giản Du Du siết chặt thắt lưng, ngoan cường treo trên đó!
Đáng tiếc là cô còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã nghe thấy một tiếng "tạch". Chiếc khóa thắt lưng không chịu nổi sức nặng nên tuột ra. Cuối cùng, Giản Du Du vẫn ngã xuống đất, nhưng dù sao thì việc mượn lực của cô vừa rồi cũng có tác dụng cứu mạng, cú ngã cũng chỉ là ngã nhẹ nhàng, toàn thân cô rơi xuống đất, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, cô mới tiếp tục nửa câu thoại còn lại trong cơn hoảng hồn: "Tổng Giám đốc Hạ, đừng bỏ em ở đây, em thật sự rất sợ bóng tối..."
Lời thoại này vốn là phải ăn khớp vẻ mặt sợ hãi lại mang theo nước mắt đau lòng cùng ánh mắt thê lương, nhưng Giản Du Du thì lại đang nheo mắt tìm túi xách, cuối cùng cũng tìm thấy nó ở sau bánh xe. Cô nhanh chóng buông Vu Hạ Khôn ra, bò về phía bánh xe trước mặt cách đó không xa, không quên hô to với tài xế: "Bác tài, bác đừng lái, bác ơi, túi xách của con ở dưới bánh xe đó..."
Ngay khi Giản Du Du chui xuống gầm xe với lấy túi xách, Vu Hạ Khôn "lệ rơi đầy mặt" giơ tay giữ lại chiếc quần dài dần tụt xuống vì mất thắt lưng.
Bóng đêm dày đặc, gió thổi qua vô cùng mát mẻ. Áo của Vu Hạ Khôn bị gió thổi tung lên, gió lạnh không kiêng nể gì vờn quanh eo anh khiến anh rùng mình. Con mắt bị nút áo văng trúng vẫn không mở ra được, run rẩy rơi nước mắt.
Anh sống đến từng này vẫn chưa từng chật vật như vậy.
Bởi vì quá kích thích nên cả người anh hơi trì trệ, không biết tôi là ai, đây là đâu.
Đặc biệt là khi nhìn xuống thủ phạm đang nằm nửa người dưới gầm xe, được bọc trong bộ lễ phục đặt may cao cấp sáng bóng với phần eo và hông duyên dáng, bởi vì chỉ còn một chút nữa là có thể lấy được chiếc túi nên đang cố gắng lắc người.
Vu Hạ Khôn cảm thấy mắt mình sắp bị mù.
Người tài xế là một ông già luôn rất nghiêm túc, suốt đời làm việc cho nhà họ Vu, cưới một bà vú của nhà họ Vu, mọi người gọi ông ấy là bác Lâm. Từ sau khi ba của Vu Hạ Khôn là Vu Dung ra nước ngoài thì ông bắt đầu kiêm thêm chức quản gia của nhà họ Vu.
Ông xem như đã chăm sóc Vu Hạ Khôn từ khi anh còn rất nhỏ. Từ nhỏ đến lớn, Vu Hạ Khôn không bao giờ chơi dơ để bản thân dơ dáy về nhà như những đứa trẻ nhà người khác. Anh chưa bao giờ chật vật, quần áo không chỉnh tề như lúc này.
Tài xế mở cửa, mang theo vẻ hốt hoảng bước xuống xe, vừa đi vừa cởi áo khoác của mình. Ông đi đến bên cạnh Vu Hạ Khôn, lấy áo quấn quanh phần ngực rộng mở lộ ra cả một vùng da thịt trắng lạnh lẽo của anh.
“Cậu Út.” Bác Lâm nhìn lại gần thì thấy vậy mà Vu Hạ Khôn đang khóc. Bác Lâm kinh ngạc trợn to mắt. Ông đã lớn tuổi như vậy rồi nhưng vẫn luống cuống tay chân.
Khi Vu Hạ Khôn còn rất nhỏ, anh cũng rất hiếm khi dựa vào khóc lóc để đạt được bất cứ yêu cầu nào, huống chi là khi lớn lên một chút sẽ không chơi với những đứa trẻ khác. Anh là một đứa trẻ trưởng thành trước tuổi, đã từng chính miệng nói không chỉ một lần, rơi nước mắt ngoài việc mất mặt thì không thể giải quyết bất kỳ vấn đề nào.
Vu Hạ Khôn được áo khoác bao lấy, khi nhìn thấy vẻ mặt của bác Lâm thì không khỏi mở miệng khẽ quát: "Mắt con bị nút áo văng vào!"
“Lái xe đi, lái xe đi!” Vu Hạ Khôn đẩy bác Lâm, lúc này cơn tức giận mới dâng lên não. Một tay anh giữ quần, tay kia thì chỉ vào Giản Du Du đang trườn lui ra ngoài như một con rắn sau khi đã lấy được túi xách mà nói: “Nghiền nát cô ta cho con!"
Đây đương nhiên là lời nói trong lúc tức giận. Gia đình anh vốn là dân kinh doanh nhưng không bao giờ đụng đến những mảng đen tối. Thực tế thì Vu Hạ Khôn rất ít khi tham gia tụ tập hội con nhà giàu nếu không cần thiết. Anh được xem như là đã vô cùng thận trọng và kiềm chế.
Nhưng con người luôn có khuyết điểm, mỗi khi Vu Hạ Khôn tức giận đến vô cùng thì luôn thích treo "giết người phóng hỏa" trên miệng, nhất là hiện tại anh đang ở trong tình trạng như "thoán thiên hầu"*, lại còn là cái kiểu đã đốt rồi, thậm chí anh còn vừa nói vừa nhảy hai cái. Một bên mắt bị cái nút vừa rồi văng trúng giờ đỏ ngầu như màu máu, trông rất đáng sợ, ngược lại thực sự giống một kẻ giết người không chớp mắt.
*Thoán thiên hầu (窜天猴): là một loại pháo sử dụng nguyên lý tên lửa, sau khi đốt thuốc súng, ở đuôi sẽ phát ra luồng khí và thân chính bay lên trên, có thể bay rất cao, nói chung là khi bay sẽ có tiếng ồn. Loại pháo này là loại nguy hiểm nên cần chú ý an toàn.
Tất nhiên là bác Lâm biết cái tính tình quái gở này của Vu Hạ Khôn, bởi dù sao thì cũng là đứa nhỏ ông nhìn từ nhỏ đến lớn. Với biểu cảm bất đắc dĩ, ông đành phải đi về phía ghế lái theo hướng nhìn của Vu Hạ Khôn, trong lòng lại thầm nghĩ đúng là đã nhiều năm rồi cậu chủ nhà mình chưa từng bị chọc giận đến nỗi như vậy. Lần cuối nhảy dựng như thế này là khi ông Vu và bà Vu buộc phải định cư ở nước ngoài vì chuyện làm ăn của nhà họ Vu, để cậu Út và cậu Hai ở lại trong nước.
Bác Lâm biết những lời Vu Hạ Khôn nói chỉ là lời giận dỗi, bởi vì khi đó, Vu Hạ Khôn đã nhảy dựng yêu cầu ba mẹ anh không được liên lạc với anh trong suốt quãng đời còn lại. Song anh chỉ mạnh miệng mềm lòng, ban đầu còn nhẫn nhịn được mấy tuần, sau đó mỗi lần đến ngày ông Vu gọi điện thoại đến, Vu Hạ Khôn luôn canh chừng bên điện thoại trước đó mấy tiếng đồng hồ.
Giờ phút này hiển nhiên cũng giống như vậy, chỉ là nói những lời giận dỗi mà thôi, đáng tiếc là Giản Du Du không biết.
Cô bò từ gầm xe ra, ôm túi xách, sau khi nghe câu "muốn nghiền nát cô" của Vu Hạ Khôn, lại bắt gặp vẻ ngoài dữ tợn của anh thì cô thực sự hoảng sợ, miệng gọi hai tiếng "Tổng Giám đốc Hạ. Tổng Giám đốc Vu." rồi lùi về phía sau hai bước dưới cái nhìn chòng chọc đầy chết chóc của Vu Hạ Khôn. Sau đó, cô đứng dậy, quay đầu và chạy!
Con hàng này muốn giết người!
Giản Du Du chạy được hai bước thì loạng choạng, bèn cởi giày, xách váy chạy trên đôi chân trần với một tốc độ đáng kinh ngạc. Dẫu sao thì đối với cô, lần chạy này là đang chạy vì mạng sống của mình. Cô nhanh chóng chạy ra khỏi phạm vi mà đèn xe có thể chiếu tới.
Vu Hạ Khôn vẫn đang đứng bên cạnh xe, u ám nhìn về phía Giản Du Du đã biến mất. Mãi đến khi bác Lâm lên tiếng hỏi anh: "Cậu Út, cô Giản rất sợ bóng tối, với lại chạy như thế này cũng không an toàn."
“Không được quan tâm tới cô ta!” Vu Hạ Khôn lên xe, nằm trên ghế sau mà vẻ mặt u ám: “Trở về biệt thự!
Rồi anh nhắm mắt lại.
Bác Lâm khởi động xe, nhìn Vu Hạ Khôn qua gương chiếu hậu, thay vì quay đầu xe lại phóng thẳng về phía trước, đi theo hướng Giản Du Du bỏ chạy.
Ông bật đèn tìm kiếm cẩn thận dọc theo đường đi, chỉ cần nhìn thoáng qua đã có thể nhìn thấy con đường này đến cuối cùng, khoảng cách đi vào thành phố vẫn còn một quãng đường dài. Lúc đầu là Vu Hạ Khôn đưa Giản Du Du đi tham gia một bữa tiệc rượu làm ăn, tan tiệc thì trở về, lúc này trên đường chẳng có bóng dáng một cái xe nào cho dù là xe riêng. Song điều quái lạ là họ đã đi rất xa nhưng lại không hề nhìn thấy bóng của Giản Du Du.
Bác Lâm nhíu mày, đi thêm một đoạn thì quay đầu nói với Vu Hạ Khôn: "Cậu Út, vẫn không thấy cô Giản đâu."
“Chẳng lẽ trốn rồi?” Sao lại có thể không thấy đâu được? Cô vừa mới chạy đi thôi mà, đi chân trần lại còn mặc váy mà có thể chạy nhanh hơn sao?!
Vu Hạ Khôn gắt gỏng mở to mắt, mắt đau đến chết đi sống lại, nhưng lần này anh chỉ cau chặt mày, không nói "mặc kệ" gì đó nữa mà nói: "Liên hệ về nhà, tìm kiếm tất cả vành đai xanh trên đoạn đường này và từng căn biệt thự!"
Vu Hạ Khôn trừng mắt, đôi mắt đau đớn đến mức anh lại rít lên. Anh thật sự sắp chết vì tức giận rồi, con ma men chết tiệt này đã khiến anh thành ra như vậy mà còn giận dỗi chạy đi. Vốn dĩ anh thực sự có thể mặc kệ, vì dù sao thì cô đã làm trái với hợp đồng giữa họ. Nhưng Vu Hạ Khôn lại không kiểm soát được mà nghĩ đến dáng vẻ Giản Du Du trước đó đang uốn éo dưới gầm xe.
Ăn mặc như vậy mà lại còn õng a õng ẹo. Nếu biết sợ trốn đi thì còn may. Tuy nhiên tuyệt đối không thể đón được xe trong khoảng thời gian này, cô đã say như vậy, nếu đi cùng ai khác thì...
Sắc mặt Vu Hạ Khôn nhất thời vặn vẹo, đêm nay đã định sẽ là một đêm gà bay chó sủa.
Nhà họ Vu rất nổi tiếng ở thành phố Châu Ninh, bởi vì có quá nhiều ngành nghề liên quan, hầu như những người trong giới thượng lưu đều có chút giao tình với nhà họ Vu. Đặc biệt là đỉnh cao của thị trường nước ngoài trong hai năm qua, ai cũng muốn móc nối với nhà họ Vu, mượn nền tảng ở nước ngoài của gia đình bọn họ để kiếm một khoản.
Đó là lý do tại sao Vu Hạ Khôn dám nói rằng phải đi kiểm tra từng nhà, ai dám nhặt người của anh không trả thì cũng giống như việc không muốn lăn lộn ở thành phố Châu Ninh nữa.
Nhưng đã tìm kiếm khắp nơi, cũng đã gọi tới mấy cuộc điện thoại, ngay cả bầu trời trong khu biệt thự này cũng bị lật tung hết lên, tất cả những nơi có thể giấu người trên đường cũng đã được tìm kiếm nhưng vẫn không có. Người mới đi được mấy bước dưới mí mắt anh lại biến mất như bốc hơi khỏi thế giới!
Mà giờ phút này, người mà Vu Hạ Khôn có lật trời cũng không tìm được đang nằm trên giường mình sửng sốt ngồi dậy, bộ đồ ngủ liền thân hình thỏ phồng to, cặp kính gọng đen che đi đôi lông mày thanh tú. Cô ngồi dậy từ trên giường, liếc nhìn đồng hồ con thỏ nhỏ trên tường, giờ đã hai giờ đêm.
Quyển sách cô đang ôm trên ngực rơi xuống đất khi cô đột ngột ngồi dậy. Giản Du Du nhớ ra điều gì đó, đột nhiên nhảy xuống giường, giẫm lên thảm, nhặt sách lên, nhìn thấy một sợi dây chuyền rơi ra từ trong sách.
Giản Du Du nhanh tay lẹ mắt chụp lấy, cầm lấy chạy ra cửa bật đèn rồi mở to mắt nhìn viên kim cương xoay hai vòng. Ánh sáng của viên kim cương khi chuyển động khiến Giản Du Du như nở hoa trong tim!
"Chúa ơi! Là thật..."
Cô thực sự đã đem về được phần thưởng mà cuốn sách đã hứa khi cô hoàn thành nhiệm vụ trở về thế giới thực rồi!