• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giản Du Du không tiếp tục lặp lại, bởi vì cô xác định Vu Hạ Khôn đã nghe rõ, lời nói của Giản Du Du không quyết liệt, trên mặt không có trang điểm, mặt mày mộc mạc, không cần cố ý thể hiện ra biểu cảm gì, nhưng từ trong ra ngoài lại toát ra vẻ lạnh lùng.



Không phải là cái lạnh khiến người ta run rẩy mà là nhàn nhạt, tựa như hơi lạnh tản ra khi mở tủ lạnh vào mùa hè, không có bất kỳ tính công kích nào, ban đầu khi vừa mới đến gần, thậm chí còn rất thoải mái nhưng nếu bạn đến gần quá lâu thì sẽ bất thình lình rùng mình một cái, chợt phát hiện làn da và cả máu chảy trong người đều đã lạnh thấu.

Hiện tại Vu Hạ Khôn đang trong trạng thái này, rõ ràng là thời tiết rất nóng, rõ ràng là hoàn cảnh xung quanh rất ồn ào, anh giật mình một cái, giác quan mất bớt nhạy bén đi một chút, nụ cười cứng đờ, nói: "Du Du, đừng nói giỡn, mau ăn..."

Giản Du Du không đổi động tác, cũng không có biểu cảm gì, chỉ nhìn Vu Hạ Khôn, Vu Hạ Khôn cúi đầu tiếp tục ăn cháo, khi thìa đụng đến bên miệng thì đột nhiên bùng nổ!

“Anh đã nói là anh của anh có nói cái gì thì em cũng đừng để ý rồi mà!” Vu Hạ Khôn nói: "Anh ấy sắp đi rồi, anh ấy không quản được anh nữa, tại sao em lại như vậy?!”

Vu Hạ Khôn đứng lên, quát Giản Du Du, "Em rút lại câu nói vừa rồi đi, anh có thể xem như chưa nghe thấy gì!"

Cho tới bây giờ, anh không phải là người có thể nhẫn nhịn không phát cáu ở nơi đông người, mỗi một lần anh nổi giận sẽ luôn có người đến dỗ dành, đến giải quyết hậu quả, ngay cả Giản Du Du cũng không ngoại lệ. Lúc trước có rất nhiều lần cho dù Vu Hạ Khôn nổi giận thế nào, cô đều sẽ cúi đầu trước, dù sao Vu Hạ Khôn cũng là đại gia của cô.

Nhưng lần này lại không giống, Giản Du Du ngồi đối diện Với Hạ Khôn, đầu ngón tay anh sắp chọc vào mũi Giản Du Du nhưng cô vẫn không nhúc nhích.

Vấn đề chính là cô không hề nhúc nhích, nếu là trước kia, ở tình huống như thế này thì cô đã sớm dùng khuôn mặt tươi cười nói lời vâng dạ với anh. Vu Hạ Khôn nhìn cô chằm chằm, không bỏ qua bất kỳ một biểu cảm nào trên gương mặt cô nhưng càng thấy rõ ràng thì trái tim anh lại càng chùng xuống.



"Em nói thật." Xung quanh có người vừa ăn vừa nhìn về phía họ. Câu nói của Vu Hạ Khôn là câu khẳng định nhưng Giản Du Du không phản bác, khiến trái tim anh run rẩy theo từng nhịp thở.

Dù sao thì nơi này không phải là nơi thích hợp để nói chuyện. Vu Hạ Khôn vòng qua bàn, có phần thô bạo kéo Giản Du Du lên, kéo cô đi về phía căn phòng trên lầu, Giản Du Du cũng không giãy giụa, đi theo phía sau Vu Hạ Khôn trở lại phòng, cửa vừa đóng lại, đã bị áp lên bức tường sát bên cánh cửa.

"Bây giờ em vẫn còn có cơ hội đổi ý." Vu Hạ Khôn tiến lại gần:"Nói chuyện đi!”

Mặt Giản Du Du bị anh nắm lấy, bóp cái miệng chu ra như con gà, trong lòng cô gào thét chửi bới cái hiện trường chia tay này thật sự không trang trọng chút nào, thế là cô hơi nghiêng đầu sang bên cạnh, muốn né tránh sự kìm kẹp của Vu Hạ Khôn, nhưng không thể được như ý nguyện, bị bóp đến đau cả hai má.

"Anh trai anh hứa sẽ cho em bao nhiêu tiền mà lại khiến em không kịp chờ đợi để chia tay như vậy?!” Vu Hạ Khôn nói: "Em nói đi!”

"Cũng không nhìu* lắm..." Miệng Giản Du Du bị bóp, phát âm không chuẩn, quả thực giống như cố ý tỏ vẻ đáng yêu.

*Vì phát âm không chuẩn nên là ‘nhìu’

Cô vỗ mu bàn tay của Vu Hạ Khôn, cuối cùng thì anh cũng buông cô ra. Giản Du Du nói, "Em đã suy nghĩ rồi, chúng ta thật sự không hợp nhau, lúc trước tại sao anh lại tìm đến em, cả anh và em đều hiểu rõ, hiện tại chị Kiểu Nguyệt cũng đã trở về..."

“Em không cần cố ý đánh trống lảng!” Gân xanh nhỏ trên Thái Dương của Vu Hạ Khôn cũng giật giật, lại đưa tay nắm lấy cằm Giản Du Du hỏi: "Anh trai anh cho em bao nhiêu tiền!”

Nước bọt cũng phun đầy mặt, Giản Du Du yên lặng giơ tay lên lau đi

Cô thẳng tay ném đề tài này lại cho Vu Minh Trung: "Anh đi hỏi anh trai của anh đi, anh ấy cam đoan nửa đời sau của em sẽ không phải sầu lo nữa.”

"Ở bên cạnh anh, chẳng lẽ anh lại để cho em sống màn trời chiếu đất?!" Vu Hạ Khôn khó có thể tin mà nhìn Giản Du Du: "Không phải em nói em thích anh sao? Để chứng minh tình yêu này, thậm chí em có thể nhảy xuống biển không phải sao?! Chữ thích trong miệng em là thế này đây sao?!”

Giản Du Du bị mắng đến rụt cả cổ, cô đã lường trước Vu Hạ Khôn sẽ phản ứng thế này, cô lại đưa tay sờ mặt mình, nói: "Em thích hời hợt, không xứng với anh, về phần nhảy xuống biển… là em muốn tắm mát không được sao?”

“Em nói bậy!” Vu Hạ Khôn nện nắm đấm vào tường, ngay bên tai Giản Du Du, tiếng động không hề nhỏ, khớp tay anh thoáng chốc đã trầy vài chỗ, máu tranh nhau rướm ra.

...Giống như quay phim truyền hình.

Cô đã thấy không ít tình tiết như vậy trong phim truyền hình, nhưng thật sự có người nện vào tường ngay trước mặt cô thật sự khiến Giản Du Du kinh hãi.

Cô nhìn tay Vu Hạ Khôn rỉ máu tí tách xuống sàn nhà, muốn cảm thông nhưng làm thế nào cũng không cảm thông nổi.

Hơi lố rồi đấy, Giản Du Du nháy mắt vài cái, chống lại đôi mắt đang bốc cháy lửa giận của Vu Hạ Khôn, nhỏ giọng nói: "Anh chảy máu rồi, anh nện tường làm gì?” Thật là ngu ngốc hết sức.

Vành mắt Vu Hạ Khôn đỏ lên, "Ai cần em lo!”

Giản Du Du mím môi, nhìn thấy không có chuyện gì, chỉ là rách da một tí, thế nên từ từ hít một hơi, nói: "Cứ như vậy đi, em về nhà trước.”

Sau khi Giản Du Du nói xong, mở cửa muốn đi, sao Vu Hạ Khôn có thể để cô đi như vậy được, tối hôm qua hai người còn lăn lộn dây dưa. Thậm chí Vu Hạ Khôn còn muốn kết hôn với cô, sau này hai người sinh mấy đứa con, cho con đi học ở trường mẫu giáo nào cũng đã nghĩ kỹ rồi, cô nói một câu chia tay rồi nói đi là đi?

Cô xem anh là cái gì?

"Em xem anh là cái gì?" Hai tay Vu Hạ Khôn nắm lấy bả vai Giản Du Du, xoay cô về lại, đối diện với mình, tất cả kiêu ngạo vừa rồi đã biến mất, thậm chí giọng nói còn mang theo một chút cầu xin: "Đừng náo loạn nữa, em dọa anh, hôm qua anh về quá trễ làm em tức giận có đúng không? Hay là do buổi sáng anh không ăn cháo?”

"Em đừng giận, chỉ là anh vẫn chưa quen, sau này em muốn anh ăn cái gì thì anh ăn cái đó, muốn anh ăn ở đâu thì anh ăn ở đấy..." Anh nói xong, lần theo bờ môi Giản Du Du cúi đầu xuống, ý chí Giản Du Du không quá kiên định, nghiêng sang một bên, môi Vu Hạ Khôn rơi trên gương mặt cô.

"Em không làm loạn, em đã nói rất rõ ràng, chia tay đi." Giản Du Du lặp lại một lần nữa.

Đầu hai người kề sát bên nhau, trông như có thể hôn nhau bất cứ lúc nào, thật sự không giống hiện trường chia tay.

Vu Hạ Khôn lại nghe thấy Giản Du Du nói như vậy, bàn tay nắm bả vai cô lại dùng sức, máu trên ngón tay đều cọ lên vai cô, máu trên khớp tay mới vừa đông lại vì anh dùng sức mà lại rướm ra.

Giản Du Du nghiêng đầu nhìn thoáng qua, khẽ nhíu mày, hình như lại chảy ra không ít.

Hà tất phải biến thành thế này, mỗi một đối tượng đời trước của cô đều là chia tay trong hoà bình.

Giản Du Du thở dài nói: "Anh đừng như vậy, xử lý vết thương đã, chúng ta tan hợp vui vẻ nhé.”

"Tan hợp vui vẻ..." Vu Hạ Khôn lặp lại một câu, lại cười nhạo một tiếng: "Tan hợp vui vẻ?!”

"Em nghĩ hay thật!" Vu Hạ Khôn tức giận đến nỗi run rẩy cả người, đầu ngón tay dính máu bấm lên trán Giản Du Du, bấm ra một chấm đỏ vô cùng tươi sáng: "Nếu em dám nhắc lại chữ chia tay thêm một lần nào nữa thì em đừng hòng lấy được một xu nào, để anh xem ai dám cho em tiền!”

Giản Du Du lập tức ngậm miệng, dù sao thì phí chia tay vẫn phải lấy từ trên người Hạ Khôn thì cầm mới chắc được, không thể thật sự chọc giận anh, cô không nói lời nào nữa. Vu Hạ Khôn lại càng tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Em thật sự là vì tiền, nói những lời đó đều là vì lừa gạt anh? Vậy chuyện đã xảy ra tối qua thì sao? Ai quấn lấy anh rồi luôn miệng gọi anh trai tốt! Chân anh cũng bị em bóp tím hết!”

Gào thét câu này xong, căn phòng yên tĩnh lại trong chốc lát, Giản Du Du và Vu Hạ Khôn đều đỏ cả mang tai, hai người nhìn thoáng qua nhau, lại nhanh chóng dời tầm mắt.

Giản Du Du xấu hổ nói: "Anh cãi nhau thì cãi nhau, đề cập đến tối hôm qua làm gì..."

Vẻ mặt của Vu Hạ Khôn có thể nói là dữ tợn: "Vì sao không thể nhắc tới? Hôm qua còn như vậy, sáng nay lại muốn chia tay, Giản Du Du, rốt cuộc là em đã xảy ra chuyện gì, em là loại người gì vậy?”

Giản Du Du gãi gãi đầu, quả thật cô cũng cảm thấy quá đột ngột, tối hôm qua cô không nên để Vu Hạ Khôn chen vào, nên nói lời chia tay một cách thẳng thắn, sau đó thong dong đóng cửa lại.

Không nên để Vu Hạ Khôn hấp dẫn, không nên như vậy...

Giản Du Du buồn bực nhíu mày nói: "Vậy anh coi tối hôm qua là một nháy chia tay, có thể dứt khoát một chút hay không, anh có phải là đàn ông không thế!”

Vu Hạ Khôn thực sự bị cô làm cho phát điên: "Anh có phải đàn ông không? Em không biết sao?”

Anh nói xong thì bắt đầu kéo thắt lưng của mình, Giản Du Du luống cuống tay chân giữ lại, lại đầy một tay máu, "Anh làm gì thế, đùa giỡn lưu manh à!”

Vu Hạ Khôn kéo thắt lưng, "Để anh cho em xem anh có phải là đàn ông hay không!”

Tình cảnh lại một lần nữa trở nên vô cùng kỳ lạ, Giản Du Du cũng không dám dùng sức quá mức đẩy tay Hạ Khôn ra, máu vẫn còn chảy đây này, trên người hai người đều bị cọ dính máu, chật vật không chịu nổi.

Vu Hạ Khôn cố chấp đạp quần xuống, chỉ vào vết bầm tím ở chân và bên đùi nói, "Em nhìn đi, đây là tối hôm qua em bóp đấy, có cần anh giúp em nhớ lại một chút không? Em còn nhớ tối hôm qua lúc em bóp em đã nói gì không?”

Ánh mắt Giản Du Du hơi đăm chiêu, quả thật là trông vô cùng thê thảm, dù bị dính một ít máu nhưng như vậy càng kích thích hơn, không thể không thừa nhận, Vu Hạ Khôn có một đôi chân đẹp nghịch thiên*.

*Nghịch thiên: trái với lẽ trời, ở đây là khen chân quá đẹp.

Là loại chân chỉ cần một cái thôi cũng có thể mlem được một năm.

Vu Hạ Khôn vừa nhìn thấy ánh mắt của cô, anh chợt nhớ tới những lời nói vượt qua giới hạn cuối cùng lúc hai người quấn lấy nhau tối hôm qua, Giản Du Du chỉ coi anh là giấc mộng xuân, không ngại ngùng một chút nào, rất phóng khoáng, lại còn rất phối hợp, Vu Hạ Khôn bị cô làm cho mê muội.

Kết quả mới sáng sớm người phụ nữ này lại đột nhiên muốn chia tay.

Vu Hạ Khôn vừa tức vừa bất đắc dĩ, anh vẫn không tin Giản Du Du chỉ là vì tiền, người yêu tiền nhất định yêu mạng, không còn mạng thì cần tiền làm gì nữa, nhưng vì anh mà đến mạng cô cũng có thể không cần, làm sao có thể là vì tiền được.

Chắc là anh trai anh đã nói gì đó.

Vu Hạ Khôn muốn lập tức bay tới trước mặt anh trai anh để làm cho ra lẽ, lại sợ Giản Du Du nhân cơ hội chạy trốn để anh không tìm được, cho nên anh dây dưa với cô, muốn giữ cô lại rồi mới đi giải quyết chuyện bên anh trai mình, bảo anh ấy nhanh chóng bay về nước ngoài.

Vốn dĩ, vừa rồi Vu Hạ Khôn đã nghĩ đến việc nhốt Giản Du Du lại nhưng bầu không khí của hai người lúc này trở nên mập mờ, Vu Hạ Khôn nghĩ thầm, không phải là muốn chạy sao, không phải muốn chia tay sao, anh sẽ để cô không có sức lực để chia tay, không còn sức lực mà chạy!

Anh đột nhiên nắm lấy bàn tay Giản Du Du rồi đặt trên đùi mình.

"Em sờ sờ vết tím xanh này đi, là em làm đấy." Vu Hạ Khôn nhìn hàng mi run rẩy của Giản Du Du, đưa chân ra trước mặt cô với tâm trạng phức tạp, "Không phải em nói em rất thích sao, đừng làm loạn nữa, cho em sờ.”

Giản Du Du: "..." Không cần phải vậy chứ, thế này ai mà chịu cho nổi!

Trong lòng cô điên cuồng giãy giụa nhưng lại không lấy tay ra.

Vu Hạ Khôn thuận thế ôm cô vào lòng, mang cô đi vào phòng tắm, trên người đều là máu, quá bẩn, hơn nữa hòm thuốc cũng ở bên kia.

Giản Du Du bị anh kẹp ở dưới nách, lại ngoan ngoãn lạ thường mà để người ta đỡ, một đôi tay nhỏ bé từ đầu đến cuối chưa hề dừng lại.

Nhưng tâm trạng Vu Hạ Khôn rối bời, vừa đi vừa nghĩ, không ngờ tới Vu Hạ Khôn anh đây cũng có một ngày phải dựa vào nhan sắc để giữ chân phụ nữ...

[Câu chuyện nhỏ hôm nay]

Giản Du Du: ….Tôi là một người có nguyên tắc, một người có đạo đức nghề nghiệp, nói chia tay là chia tay! Mười con trâu cũng không thể kéo lại!

Vu Hạ Khôn: Em đừng ầm ĩ nữa, anh cho em xem chân.

Giản Du Du:...Được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK