Phí chia tay gấp ba, là một trăm năm mươi triệu.
Khi bắt đầu làm nhiệm vụ, cô nghĩ hầu hạ Vu Hạ Khôn cho tốt thì biết đâu chừng anh vui vẻ lên sẽ cho cô năm trăm triệu, chỉ là nghĩ chơi cho vui nhưng lại là trăm triệu thật này!
Nhưng giờ phút này cô bị Vu Hạ Khôn siết chặt vào lòng, đối diện với đôi mắt phiếm đỏ của anh, cô vô cùng tỉnh táo mà ý thức được, lời anh nói là thật!
Có lẽ là vẻ mặt Giản Du Du quá kinh ngạc, một lúc lâu sau, Vu Hạ Khôn khẽ ‘xì’ một tiếng, giống như tự ngược, hỏi: "Đồng ý không?”
Giản Du Du thật sự muốn gật đầu lắm, nam chính cho tiền, dù là cho bằng cách nào thì cũng có thể mang về thế giới thực!
Nhưng cô càng cảm giác được sự nghiêm túc của Vu Hạ Khôn thì lại càng không thể dễ dàng gật đầu như vậy. Quả thật cô tới đây chính là để kiếm tiền, không sai, nhưng nam nữ thật tình giả ý phân phân hợp hợp, có ở bên nhau hay không cũng không thành vấn đề, thậm chí cô và Vu Hạ Khôn ngủ với nhau nhiều lần rồi, hối hận muốn chia tay cũng không hề có áp lực.
Nhưng liên quan đến hôn nhân, nếu cô gật đầu vì tiền, lấy thêm tiền rồi rời đi thì chẳng phải là lừa cưới sao?
Cho dù cô tỉnh lại rời khỏi thế giới, Vu Hạ Khôn cũng sẽ biến thành người đã đính hôn với người khác, chuyện này với chuyện từng có bạn gái là hai chuyện khác nhau về bản chất, không thể lấy hôn nhân ra làm trò đùa được.
Nếu cô thực sự đồng ý thì thế này có khác gì với tên đàn ông cặn bã đã lừa dối Biện Hạ lúc đó đâu?!
Tuy rằng Vu Hạ Khôn cũng không có khả năng ôm bụng bầu mà chạy... Nhưng Giản Du Du từng nhìn thấy Biện Hạ thê thảm như thế nào, có bao nhiêu thông cảm với cô ấy thì lại có bấy nhiêu căm hận đàn ông cặn bã, cô tuyệt đối không thể trở thành loại người như vậy.
Vì thế Giản Du Du ngoan cường chống đỡ được sự hấp dẫn to lớn từ tiền bạc, cứng cổ không gật đầu, cất giọng không lưu loát nói, "Anh coi em là loại người gì?”
Giản Du Du nói từ chối vô cùng chính nghĩa, nhưng thật ra trong lòng đang rỉ máu, là một trăm năm mươi triệu đó!
"Em không cần, em muốn chia tay." Giản Du Du nói lời này cũng sắp thành nức nở.
Chẳng qua giọng cô nghẹn ngào là vì miếng thịt mỡ đã đến bên miệng rồi còn bay đi.
Nhưng câu nói kia của Giản Du Du lại kéo Vu Hạ Khôn từ bên bờ vực sụp đổ trở về, nếu cô thật sự vì tiền mà đính hôn với anh, Vu Hạ Khôn không biết phải làm sao để tiếp tục duy trì đoạn tình cảm mới vừa mới bắt đầu của hai người, lại còn là đoạn tình cảm lung lay sắp đổ.
Nhưng cô từ chối thì cho dù anh trai Vu Hạ Khôn thuyết phục cô đồng ý chia tay như thế nào thì anh đều có thể nghĩ biện pháp giải quyết. Thậm chí anh có thể hoàn toàn trở mặt với Vu Minh Trung, đuổi anh ta về nước ngoài.
Anh biết Giản Du cũng không phải phụ nữ vì tiền mà cái gì cũng chịu làm giống anh trai anh đã nói!
Cảm xúc của Vu Hạ Khôn như được một đôi bàn tay to vô hình trấn an, anh cúi đầu cẩn thận nhìn Giản Du Du một lát, chặn lại cái miệng cứ luôn nói ra những lời tổn thương lòng người khác của cô.
Giản Du Du không biết Vu Hạ Khôn nghĩ như thế nào, nếu cô biết vì lựa chọn của cô mà Hạ Khôn càng kiên định suy nghĩ tuyệt đối không chia tay với cô thì Giản Du Du có thể phun một ngụm máu làm đỏ nửa bầu trời.
Nhưng náo loạn một trận như vậy, kết quả cuối cùng thì vẫn không thể chia tay được.
Giản Du Du bị Vu Hạ Khôn dẫn đến trung tâm thương mại, mua sắm high đến quên mất chuyện tối nay ra sao. Vì bù đắp cho một trăm năm mươi triệu đã bỏ lỡ, Giản Du Du thật sự không nương tay, mua rất nhiều thứ đáng giá.
Chia tay? Nửa đêm thức dậy cô lại nhớ tới.
Đêm hôm khuya khoắt, Giản Du Du ngồi trên giường Vu Hạ Khôn, nhìn khuôn mặt ngủ say của anh, phần lớn chăn mền đã bị cô cướp hết, cả người Vu Hạ Khôn cũng chỉ có một góc chăn nhỏ trên thắt lưng. Anh hơi cong lưng, vô cùng dịu dàng, vô hại mà ngủ say.
Lúc anh ngủ thích vùi đầu vào gối, cũng chẳng giống cái tính động vào là bùng nổ của anh một chút nào.
Hơn nữa, dưới ánh sáng màu vàng ấm áp của đèn treo tường, Giản Du Du thuận mắt trượt dọc xuống một mảng lưng lớn của anh, khi nhìn thấy gót chân, mới thu lại tầm mắt, lại quay trở lại trên mặt anh.
Đứng ở góc độ của Giản Du Du mà nói, Vu Hạ Khôn chắc chắn là người đàn ông cực phẩm nhất đời này mà cô từng ngủ. Tuy rằng cô còn chưa đụng tới những người khác nhưng ngoài đời không có ai hoàn mỹ hơn anh, không có ai có thể nhẫn nại hơn anh.
Cô lấy chăn che lại những nơi Vu Hạ Khôn đang để lộ ra ngoài, lặng lẽ xuống đất, ngón chân giẫm lên thảm không hề phát ra tiếng động, lặng lẽ trở về phòng mình.
Thời gian hiện tại đã là ba giờ rưỡi đêm, Giản Du Du kiểm kê thử mấy món cô đã mua hôm nay trước. Tuy rằng thương hiệu ở hai thế giới có thể không giống nhau nhưng dựa theo trong sách nói, chỉ cần cô vừa về tới thế giới thực thì đương nhiên mấy món này sẽ dựa theo thế giới hiện thực mà thay đổi.
Hôm nay cô mua một chiếc đồng hồ đeo tay trị giá năm trăm ngàn, còn có quần áo, túi xách gì đó cũng không tính. Không biết vì sao Vu Hạ Khôn lại vui vẻ như vậy, tóm lại là vô cùng hào phóng, hoàn toàn không giống như lúc trước ở trong bệnh viện lắc lắc cổ cô đòi cô trả lại phí bao nuôi.
Sửa sang lại đồ đạc mình lừa được ngày hôm nay, Giản Du Du lấy sách ra, bắt đầu liên hệ với tình huống hiện tại.
Cô chỉ hỏi hai vấn đề, hiện tại nam nữ chính không xẹt ra được tí tia lửa nào, giữa chừng cô đột nhiên biến mất khỏi nhân gian thì có tính là nhiệm vụ thất bại hay không.
Còn nữa, cô có thể triệt để rời khỏi hay không.
Đúng vậy, Giản Du Du không định chơi nữa, tuy rằng năm mươi triệu vẫn còn chưa tới tay, quả thật rất đáng tiếc nhưng ngay cả tâm tư muốn đính hôn mà Vu Hạ Khôn cũng có rồi. Giản Du Du chia tay mà anh cũng không chịu, còn dỗ dành cô, lấy lòng cô, ngay cả lúc làm cũng có thể khiến cô thích thú, thậm chí ngay cả tính tình của anh cũng đã bắt đầu tém tém lại, dựa theo tính cách trong sách của anh và tính cách hiện ra trước mặt cô có chênh lệch quá lớn.
Trong sách viết Vu Hạ Khôn mắc bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức ngay cả khi ở bên cạnh nữ chính, phần lớn thời gian vẫn là chia giường ngủ, nhưng Vu Hạ Khôn lại ở trên giường anh dùng miệng phục vụ cô.
Trong sách viết, Vu Hạ Khôn và nữ chính ở bên nhau gần hai năm, lúc tức giận ghen tuông thì thỉnh thoảng còn lỡ tay bóp tay cô ta đến bầm tím.
Nhưng cô năm lần bảy lượt nói chia tay, anh tức giận đến như thế nhưng trên tay Giản Du Du lại chẳng hề có một dấu vết nào, anh kiềm chế rất tốt, không nỡ dùng sức với cô.
Giản Du Du không dành cho anh bất cứ tình cảm thật sự nào, dù sao cô cũng phân biệt rõ ràng thế giới này với thế giới thực, sẽ không chìm đắm vào đó nhưng cô cũng không thật sự ngốc, Vu Hạ Khôn và cô đã làm thật. Cô đã gặp qua đàn ông lừa đảo cặn bã, đối xử dịu dàng đủ kiểu nhưng lại quyết không đề cập đến hôn nhân, thậm chí không nói được một câu hứa hẹn đàng hoàng.
Nhưng Vu Hạ Khôn thật sự nảy sinh ý định đính hôn với cô. Anh nghiêm túc. Nếu anh chỉ coi cô là một tình nhân bé nhỏ để bao nuôi thì Giản Du Du còn có thể tiếp tục, nhưng anh nghiêm túc thì cô không thể tiếp tục nữa.
Cho dù thế giới này chỉ là một giấc mơ thì ở trong mơ thì cô cũng không muốn làm một tên cặn bã đùa bỡn tình cảm của người khác.
Cho nên Giản Du Du chuẩn bị chuồn đi, nhân lúc tình cảm của Vu Hạ Khôn dành cho cô vẫn chưa sâu đậm, nhân lúc cốt truyện còn chưa sụp đổ đến mức mẹ ruột cũng không nhận.
May mắn là sách trả lời cũng tốt, đề nghị cô rời khỏi thế giới, như vậy cũng tốt cho nam nữ chính có cơ hội phát triển. Trong cốt truyện, công ty nam nữ chính sẽ nhanh chóng có hợp tác, đây là cơ hội rất tốt để phát triển tình cảm.
Hơn nữa. sách trả lời cho Giản Du Du rằng cô có thể mang theo những thứ thu được và rời khỏi bất cứ lúc nào, cốt truyện sẽ giúp cô cải trang thành quyên tiền xuất ngoại, như vậy có dấu vết có thể lần theo nhưng tuyệt đối không tìm được người, coi như là giúp kịch bản nữ phụ độc ác quay trở về một chút.
Vì thế Giản Du Du vui vẻ quyết định, thừa dịp đêm đen gió lớn của tháng này, cô cuốn gói rời đi.
Nhưng trước khi quyết định đi, cô đắn đo suy nghĩ, vẫn là trở về phòng Vu Hạ Khôn, ngồi xổm bên giường nhìn chằm chằm anh một hồi, ở thế giới này cô không bị cận thị, ở khoảng cách này cũng có thể thấy rõ anh.
Nói thật, không phải là không có chút tiếc nuối nào, dù sao thì Vu Hạ Khôn mang lại cho cô nhiều tiền như vậy, còn có trải nghiệm trên giường vô cùng tuyệt vời. Giản Du Du sợ rằng sau này khi cô tìm được đàn ông ở trong thế giới thực cũng sẽ không hài lòng.
Nhưng cuối cùng vẫn phải đi, Giản Du Du đến gần Hạ Khôn, hôn lên má anh, làn da mềm mại, cảm giác khi hôn vẫn thích như vậy, sau đó cô đứng dậy chuẩn bị đi thì bị Vu Hạ Khôn giữ chặt tay.
Giản Du Du cứng đờ.
Giọng Vu Hạ Khôn vừa buồn ngủ vừa mang theo ý cười, nắm lấy tay Giản Du Du kéo cô lên giường: "Em đang làm gì vậy? Hửm? Nửa đêm lén hôn anh mà còn nói em không thích anh à?”
Trong lòng Giản Du Du tự nhủ chuyện này anh không hiểu được đâu, cảm giác này giống như đã từng mặc một bộ quần áo rất rất thoải mái, không nỡ vứt đi.
Nhưng từ trước đến nay Vu Hạ Khôn rất giỏi việc tự mình đa tình: "Không được nói chia tay, có biết không?" Anh lơ mơ vùi đầu vào cổ Giản Du Du, vòng tay quanh eo cô thân mật một lát, vậy mà ngồi dậy.
Anh bật đèn đầu giường lên, chuẩn bị đi vệ sinh.
Nhưng nhìn thoáng qua cửa, phát hiện cửa cũng đang mở, "A" một tiếng hỏi Giản Du Du, "Em đi ra ngoài à?”
Giản Du Du hồi hộp mà lắc đầu, nụ cười hơi mất tự nhiên nhưng vẫn nói: "Có hơi ngột ngạt, em mở, mở cửa sổ sợ anh lạnh.”
Vu Hạ Khôn cười cười, tóc rũ xuống mắt, cúi đầu nhìn bản thân mình một cái, nói với ý tứ sâu xa: "Không phải em thích anh thế này sao? Ngủ thiếp đi mà tay cũng không yên phận.”
Giản Du Du belike 囧, Vu Hạ Khôn cũng không chế nhạo cô nữa, cầm áo choàng tắm khoác lên, buộc dây lưng rồi đi vệ sinh.
Giản Du Du dừng ở trên giường một lát, dứt khoát kéo chăn nằm xuống, anh thức dậy rồi thì chắc chắn không thể chơi trò biến mất ngay trước mặt anh được, dứt khoát nằm xuống trước đã.
Vu Hạ Khôn đi vệ sinh trở về, đi đến bên giường mở cửa ra, vậy mà gió bên ngoài không nhỏ, lại còn xen lẫn hơi nước, mưa gió sắp tới.
Vu Hạ Khôn đóng cửa lại, ngáp một cái rồi trở lại bên giường: "Không thể mở cửa sổ, gió quá lớn, mở cửa đi.”
Anh vừa nói vừa bò lên, thuận tay ôm Giản Du Du vào trong lòng, "Sao nửa đêm thức dậy thế?”
"Đi nhà vệ sinh..." Giản Du rầu rĩ, nhỏ giọng nói ở trong lòng anh.
Vu Hạ Khôn cười khẽ, dùng cằm cọ lên đi?nh đầu cô, "Ngủ tiếp một lát đi, sắp mưa rồi.”
"Ừm." Giản Du Du đáp một tiếng, bàn tay trong chăn vòng qua eo Hạ Khôn, ôm lấy anh.
Nụ cười trên khóe miệng Vu Hạ Khôn càng sâu hơn, nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm lại vào giấc ngủ.
Giản Du Du nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng của anh, thậm chí còn thăm dò hôn anh hai cái, sau đó gọi anh hai tiếng, xác nhận anh đã ngủ rồi thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Không thể đi ngay trước mặt anh nhưng đi ở chỗ nào thì cũng giống nhau cả.
Cô nhắm mắt lại, trong lòng thầm niệm về nhà, ý niệm phát huy tác dụng rất nhanh, cô bắt đầu lặng yên không một tiếng động mà biến mất.
Mà đúng lúc này, Vu Hạ Khôn vẫn luôn giả bộ ngủ chợt cười thành tiếng, nói: "Lại lén hôn anh, bị anh bắt được!”
Giản Du Du hoảng sợ mở mắt nhưng đã không còn kịp nữa rồi, cả người cô lập tức biến mất, trong lòng Hạ Khôn chợt trống rỗng.
Ngay sau đó, Vu Hạ Khôn gần như bật dậy từ trên giường, đầu tiên anh bật đèn đầu giường lên, ánh đèn chiếu sáng cả căn phòng.
Nhưng Vu Hạ Khôn lại hoảng sợ phát hiện, cái người vẫn còn ở trong lòng anh một giây trước, hoàn toàn không có ở trong phòng...