“Thứ hai là yêu người khác.”
“Có lẽ cậu không rõ hôm đó bản thân cậu đã thả ra bao nhiêu ác ý.” Lâm Nguyệt Doanh nói: “Không sao, bây giờ tôi cũng có thể để cậu cảm nhận như vậy, bạn học Lý Nhạn Thanh.”
Hai tay Lý Nhạn Thanh đan nhau đặt trên bàn, cậu ta nhìn Lâm Nguyệt Doanh, nhưng lại nói chuyện với Phùng Kỷ Ninh bên cạnh: “Em đã nói rồi, chiêu mà Tiểu Hồi đưa ra không có tác dụng.”
“Kiến nghị của đàn chị Mạnh Hồi cực kỳ hữu dụng,” Lâm Nguyệt Doanh nói, cô nghĩ nghĩ, lại nói một cách từ tốn: “Nếu không có hai câu bây giờ của cậu, nói không chừng giờ tôi định tha thứ cho cậu rồi.”
Yên lặng rất lâu, Lý Nhạn Thanh mới nhăn mày nói: “Xin lỗi.”
Lâm Nguyệt Doanh nói: “Xin lỗi, tôi nghe không rõ — Cậu đang nói chuyện sao?”
Cô quay mặt, hỏi Tô Phượng Nghi: “Cậu nghe thấy có ai nói chuyện không?”
Tô Phượng Nghi nói: “Hả? Không nghe thấy không nghe thấy.”
Lý Nhạn Thanh không kiên nhẫn chậc một tiếng, Phùng Kỷ Ninh bên cạnh đẩy cậu ta một chút.
Cuối cùng cậu ta ngẩng đầu, không cà lơ phất phơ nữa, ánh mắt nhìn thẳng Lâm Nguyệt Doanh, nói: “Xin lỗi.”
Cậu ta lặp lại: “Tôi xin lỗi vì hôm qua đã không lịch sự với cậu, không nên nói cậu là bình hoa.”
Lâm Nguyệt Doanh còn đang đợi một câu.
Phùng Kỷ Ninh một tay nâng má, cười chúm chím, điên cuồng nháy mắt với Lâm Nguyệt Doanh.
Lâm Nguyệt Doanh nhìn không chớp mắt, cô nhìn thẳng Lý Nhạn Thanh, nói: “Xem xét ở việc cậu khen tôi xinh đẹp, tôi đành miễn cưỡng tha thứ cho cậu vậy.”
Lý Nhạn Thanh lập tức đỏ bừng cổ.
Cáu rồi.
Cậu ta đè thấp giọng, gắt gỏng: “Ai khen cậu xinh đẹp.”
Lâm Nguyệt Doanh nói: “Không phải cậu nói tôi là bình hoa sao? Nếu không cho rằng tôi đẹp, sao lại dùng từ đó để bác bỏ năng lực của tôi.”
Lý Nhạn Thanh: “Cậu —”
“Hội trưởng,” Lâm Nguyệt Doanh nói, “Ân oán bây giờ tôi và phó hội trưởng quý Hội đã giải trừ, về việc muốn tham gia quý Hội hay không, xin hãy cho tôi suy nghĩ một đêm, sáng ngày mai tôi sẽ cho các anh câu trả lời thuyết phục, cảm ơn.”
Tô Phượng Nghi bên cạnh đã đói đến mức bụng dán vào lưng, thúc giục cô mau đi ăn cơm, muộn quá lại phải xếp hàng rất lâu, buổi chiều còn có tiết nữa.
Lâm Nguyệt Doanh tạm biệt họ, cầm túi của mình, bước chân nhanh nhẹn đi ăn cơm.
Phùng Kỷ Ninh vỗ vỗ vai cậu ta, cười: “Nhịn chút đi, Tiểu Hồi nói rồi, dính trên tay cậu ít nhất một tuần mới giúp cậu phá móng, đã chiếu đèn rồi, lại quét mấy lớp sơn móng, đừng phí sức nữa.”
Lý Nhạn Thanh đen mặt, không cam tâm sờ sờ tiếp.
Lâm Nguyệt Doanh cũng không muốn xung đột với Lý Nhạn Thanh, cô là người cầm được buông được.
Lý Nhạn Thanh xin lỗi, cô cũng hết giận, hai bên huề nhau, chuyện này coi như là cho qua.
Buổi sáng ngày hôm sau, cô gửi tin nhắn cho đàn chị Mạnh Hồi, nói mình đồng ý tham gia Hội, đợi lát nữa sẽ nộp lại một đơn xin tham gia Hội mới.
Dẫu sao, lớp thành viên thứ nhất của Hội Cơ điện tử thông minh cũng có Tần Kí Minh.
Lâm Nguyệt Doanh sẽ không thật sự vì một con chó ngao gắt gỏng tính tình không tốt mà từ bỏ.
Hơn nữa, nếu trong học kỳ hội mới không tuyển đủ số người để duy trì hoạt động bình thường, cũng sẽ bị yêu cầu giải tán.
Hồi đó trong trường đã có một Hội người máy, một Hội Máy bay không người lái, một Hội thi đấu xe thông minh, xem xét về độ phong phú của hội, giáo viên liên quan cho rằng sự tồn tại của Hội Cơ điện tử thông minh có cũng được mà không có cũng chẳng sao, cũng không định phát cho hội này quá nhiều kinh phí, lúc lần đầu tiên Tần Kí Minh trình đơn xin, thầy giáo đó trực tiếp uyển chuyển từ chối.
Thế là Tần Kí Minh đã đối chiếu tin tức từ website của trường, tìm thấy bảy bạn học đoạt giải thưởng quốc gia về Cơ điện tử thông minh, viết thư nói với bọn họ, mình định thành lập một Hội Cơ điện tử thông minh mới, và tham gia cuộc thi đấu X cấp quốc gia liên quan được tổ chức vào nửa cuối năm, đã có năm bạn học đoạt giải tham gia, chỉ thiếu một người là có thể thành lập Hội mới.
Tần Kí Minh lại đi tới một công ty Cơ điện tử thông minh X mình từng đi thực tập kỳ nghỉ đông, hẹn giám đốc bàn hồi lâu, nói thẳng hiện giờ mình đã thành lập một hội liên quan đến Cơ điện tử thông minh rồi, và thành công lập ra một đội có thể cùng nhau tham gia cuộc thi đấu X cấp quốc gia được tổ chức vào nửa cuối năm. Nếu giám đốc có ý đầu tư cho đội quân tinh anh này, một đội ưu tú chắc chắn đoạt giải, vậy lúc tham gia, nhóm Tần Kí Minh sẽ mặc đồng phục riêng của công ty, tuyên truyền cho bọn họ.
Dưới sự giao thiệp khéo léo bình tĩnh của Tần Kí Minh, Hội Cơ điện tử thông minh cứ thế thành lập thuận lợi.
Loại hành động nước lã mà vã nên hồ này, do Tần Kí Minh bắt đầu, về sau các Hội trường của mỗi nhiệm kỹ đều làm rạng rỡ truyền thống.
Tần Kí Minh giữ chức Hội trưởng nhiệm kỳ đầu tiên, đoàn đội của anh đoạt không ít giải cấp quốc gia kéo tài trợ, tiền thưởng và tiền tài trợ dồi dào giúp Hội Cơ điện tử có đủ kinh phí để mua sắm máy móc tiên tiến hơn, cũng có thể khiến cho phía nhà trường coi trọng, cho kinh phí và phụ cấp nhiều hơn. Những công cụ máy móc này cũng giúp Hội Cơ điện tử thông minh hấp dẫn nhiều sinh viên hơn vào mỗi một đợi tuyển thành viên mới, thu nạp càng nhiều nhân tài…
Mạnh Hồi nói: “Hội trưởng nhiệm kỳ đầu tiên, cũng chính là đàn anh Tần, sau khi tốt nghiệp vẫn luôn cung cấp nguồn tài trợ dồi dào, linh kiện điện tử và thiết bị tiên tiến nhất trên thị trường cho Hội ta.”
Lâm Nguyệt Doanh ngẩn ngơ, nghiêng người, nói với Mạnh Hồi: “Em cũng có một bí mật nói với chị.”
Mạnh Hồi nói: “Cái gì?”
Lâm Nguyệt Doanh nhỏ tiếng: “Thực ra đàn anh Tần là anh trai em.”
Mạnh Hồi nhìn xung quanh, nhỏ tiếng: “Nếu nói vậy, chị còn có bí mật.”
Đối với Lâm Nguyệt Doanh không hiểu biết về mối quan hệ họ hàng, bắt đầu xoè ngón tay ra nghiêm túc đếm quan hệ.
“Được rồi,” Manh Hồi phì cười một cái, “Em còn cho là thật hả? Chị thấy em nói giỡn, chọc em thôi.”
Lâm Nguyệt Doanh nói được.
Một tuần sau đó, Lâm Nguyệt Doanh như con quay qua lại giữa hội và giảng đường, thỉnh thoảng đi phòng gym của trường tập chân và mông. Nhưng cũng có chỗ hại, máy móc phòng gym của trường không phong phú, cũng dễ bị bắt chuyệt.
Lâm Nguyệt Doanh quyết định không gia hạn thẻ nữa, tới kỳ sau sẽ không đi, chỉ chạy bộ trong trường, đợi về nhà rồi đi phòng gym gần nhà.
— Nếu cô không yêu phải Tần Kí Minh, cuộc sống đến giờ này của cô đủ để dùng từ phong phú và đầy đủ để hình dung.
Đáng tiếc cô không chịu thua kém thích phải Tần Kí Minh.
Cuộc sống lập tức biến thành loạn luân phong phú, tình yêu sai trái đầy đủ và Tần Kí Minh khó tán đổ quá đi aaaaa.
Chớp mắt đã đến kỳ nghỉ Quốc Khánh.
Bất kể đi theo hướng dẫn viên chuyên nghiệp vượt qua rừng mưa nhiệt đới, hay là vườn thực vật của Viện Khoa học Trung Quốc có thể đi vào, phong thổ nhân tình nơi này và Bắc Kinh hoàn toàn không giống nhau, làm Lâm Nguyệt Doanh mê mẩn, cô chơi bốn ngày, cũng lấp đầy một bụng đồ ăn.
Chân gà và óc lợn đặt trong hoa chuối tây, nướng trên than củi, Lâm Nguyệt Doanh đã bắt đầu chảy nước miếng, cô mặc chiếc váy hay dây tinh tế, màu trắng, in hoa chuối tây xinh đẹp, sống động như thật, hoà lẫn vào cái sạp bán hoa chuối tây không xa sau lưng cô, lúc này đang ngâm nga, chờ đợi chủ quán lên món.
Còn Tần Kí Minh vẫn đang nhìn món mắt lợn nướng trên thực đơn cân nhắc.
Lâm Nguyệt Doanh vừa gọi.
Tần Kí Minh nói: “Em xác nhận muốn ăn à?”
Lâm Nguyệt Doanh nói: “Đây là gọi cho anh, ăn gì bổ nấy.”
Tần Kí Minh bật cười: “Thị lực của anh rất tốt.”
“Không tốt,” Hai tay Lâm Nguyệt Doanh nâng má, hai người ngồi ở trên ghế trúc nhỏ, trong lúc đợi lên món, đôi mắt cô mong chờ nhìn Tần Kí Minh: “Người em gái xinh đẹp nhường này đứng trước mặt anh, anh chẳng ừ hử—”
“Xin nhờ một chút.”
Cá nướng nóng hôi hổi cắt ngang lời buột miệng của Lâm Nguyệt Doanh.
Cảnh sắc quá đẹp, làm người say mê.
Lâm Nguyệt Doanh nhìn chằm chằm cái cốc Paoluda mới ăn được xíu xíu trước mặt Tần Kí Minh, nói: “Anh không khen em.”
Tần Kí Minh cười nói: “Đồ tự luyến.”
Lâm Nguyệt Doanh cãi lại: “Tự yêu bản thân có gì là sai? Lẽ nào anh không yêu bản thân mình sao?”
Cô nói: “Vậy “sau đó mới yêu người khác” của anh, người khác đó là ai?”
Tần Kí Minh không trả lời, mỉm cười hỏi ngược lại: “Em thì sao?”
Lâm Nguyệt Doanh nói: “Em hỏi trước mà, anh phải trả lời câu hỏi của em trước.”
Tần Kí Minh nghiêng mặt nhìn cô.
Ở nơi ánh mặt trời mãnh liệt, cây xanh rậm rạp, hoa nở tuỳ ý, bọn họ ăn mặc cũng tuỳ ý hơn bình thường rất nhiều.
Hôm nay Tần Kí Minh mặc một chiếc áo sơ mi lanh màu cơ bản, phía dưới là quần dài màu đen in lá xanh đen và đoá hoa màu đỏ lửa, đã là hoàng hôn, ánh chiều tà đẹp đẽ, anh cong tay, bụng ngón tay sờ nhẹ hoa chuối tiêu trong bát đĩa trắng, đoá hoa đỏ như lửa, bị một tay anh đẩy ra từng lớp từng lớp một.
Cái quần hoa của Tần Kí Minh là do Lâm Nguyệt Doanh mua cho anh, quấn lấy anh đòi anh mặc, cô không muốn thấy lúc nghỉ lễ Tần Kí Minh còn mặc đồ đen trắng xám, cô muốn nhìn thấy càng nhiều màu sắc xinh đẹp trên người Tần Kí Minh hơn,
“Nói cho em đi mà, anh ơi.” Lâm Nguyệt Doanh làm nũng, “Ngoài bản thân anh ra, người anh yêu nhất là ai vậy?”
Cổ họng lại khô khốc, cá nướng trên bàn nóng hổi, hai tay Lâm Nguyệt Doanh bưng má, người hơi nghiêng về trước, hoa chuối tây trên chiếc váy hai dây màu trắng cũng đỏ như lửa.
Lâm Nguyệt Doanh không cử động, không có bất cứ biểu cảm nào, nhắc nhớ bản thân phải bình tĩnh.
Tần Kí Minh nói: “Em là em gái anh, anh không yêu em, còn đi yêu “người khác” nào nữa.”