Tần Kí Minh đổi tư thế, bế cô nhấc lên trên, đặt cô trên quần tây được nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm.
Sau khi Tống Nhất Lượng lên tiếng, Tần Kí Minh còn tức giận, cũng không có dạy dỗ Lâm Nguyệt Doanh nữa. Nói thẳng, Tống Nhất Lượng nói rất chính xác, cho dù là anh trai dạy dỗ em gái, cũng không nên ở bên ngoài, mà là về nhà —
Dù sao cũng cần phải giữ lại chút danh dự cho em gái.
Tức đến bốc khói, thấy em gái đau yếu thế này, cũng không nỡ lại nói nặng lời.
Đi bệnh viện cũng là Tần Kí Minh bế, tới thẳng phòng cấp cứu, sau cùng kê đơn, cần truyền hai bình nước.
Tần Kí Minh chọn là một bệnh viện tư có phòng bệnh đơn, dưới tình huống phải qua đêm ở đây, rõ ràng phòng đơn của bệnh viện tư càng tiện lợi hơn.
Tần Kí Minh không tiếp tục làm phiền Tống Nhất Lượng nữa, mời bạn về nhà trước, anh ở đây canh Lâm Nguyệt Doanh truyền nước.
Trong lúc truyền nước còn thêm thành phần có tác dụng giảm đau, Lâm Nguyệt Doanh nằm nghiêng trên giường, dần dần ngủ thiếp, Tần Kí Minh ngồi bên giường, tối anh chỉ uống ít rượu, bây giờ vẫn còn tỉnh táo.
Cảm xúc phẫn nộ ban nãy cũng nguôi dần.
Anh không ngủ, đổi bình truyền, đợi lát nữa rút kim, ấn mạch máu, đều là công việc của anh, Tần Kí Minh nhìn em gái trên giường bệnh, đột nhiên nhớ câu nói của Tống Nhất Lượng lúc uống rượu.
Tống Nhất Lượng nói: “Cậu không kết hôn, cũng không phải rất muốn Nguyệt Doanh chuyển đi — Tần Kí Minh, cậu cuồng em gái cũng vừa phải thôi.”
“Không phải cuồng em gái, chỉ là đơn thuần quan tâm em gái mà thôi.”
“Phải không? Nếu bây giờ em Lâm dẫn em rể về nhà, cậu sẽ làm gì?”
“Vậy tôi phải xem người đàn ông đó có xứng với em ấy không?”
“Phì, Tần Kí Minh, cậu mắt cao hơn đầu, nếu nói như vậy, trên đời này có mấy người phù hợp với yêu cầu của cậu? Nghe tôi này, nếu cậu thực sự không nỡ để Nguyệt Doanh ở bên người khác, dứt khoát mặc kệ mấy tin đồn nhảm gì đó đi, cũng mặc kệ người lớn, luân lý đạo đức gì đó, cậu dứt khoát cưới em ấy là được rồi.”
“Không được.”
— Không được.
Giữ anh trai em gái không được.
Người chăm sóc bảo vệ đến trưởng thành không được.
Giữa người chưa đủ hai mươi tuổi và sắp ba mươi tuổi không được.
Bản chất con người luôn có thói hư tật xấu.
Thị hiếu xã hội đã phổ biến, cùng với ảnh hưởng suy nghĩ giáo dục truyền thống, đàn ông càng dễ có một vài dục vọng dơ bẩn.
Nhưng con người biết khống chế nó.
Một người anh trai sắp thoát khỏi tuổi thanh niên, khi đối diện với em gái đương tuổi thanh xuân rực rỡ chủ động tiếp cận, cách làm chính xác nhất, duy nhất, chính là từ chối.
Anh không thể nhất thời vì thiếu lương thực mà đi hái bông hoa tuyết đầu xuân.
Ai có thể nói rõ là sự kích thích của hormone, hay chỉ là hormone tiết ra quấy phá.
Tần Kí Minh cũng không phân rõ.
Anh chỉ biết mình thương cô, yêu cô — cô là em gái như châu như ngọc anh chăm sóc từ nhỏ đến lớn.
Con người và cầm thú đều sẽ bị tốt đẹp hấp dẫn.
Cầm thú sẽ sa ngã, còn con người sẽ kiềm chế.
Tần Kí Minh yên lặng chờ đợi, anh không cách nào hoàn toàn phản bác cách nói của Tống Nhất Lượng, anh lẫn lộn giới hạn giữa cuồng em gái và tình yêu, không phân rõ bài xích với em rể xuất phát từ anh trai, hay là —
“Tần Kí Minh,” Lâm Nguyệt Doanh trên giường bệnh nói, “Em khát quá.”
Tần Kí Minh đứng dậy, đi lấy nước ấm, anh uống một ngụm thử nhiệt độ trước, điều chỉnh xong, lại rót vào một cái cốc khác, đưa cốc mới cho cô.
Lâm Nguyệt Doanh nửa ngồi dậy, bê cốc nước uống từng ngụm nhỏ, bờ môi cô khô khốc, sắc môi cũng không tốt lắm, ngủ một giấc, cả người đổ đầy mồ hôi, dính vào người không thoải mái.
Tần Kí Minh chẳng thể khiển trách cô nặng nề nữa.
“Ngủ đi,” Tần Kí Minh nói, “Ngày mai không đi làm, em nghỉ ngơi cho tốt, sớm mai anh sẽ đưa em về chỗ anh, đừng nghĩ gì cả, cứ nghỉ ngơi.”
Lâm Nguyệt Doanh lại nằm xuống, cô nói: “Hình như em không ngủ được, Tần Kí Minh, anh kể chuyện đêm khuya cho em đi.”
Giống như lúc nhỏ, quấn lấy anh đòi kể chuyện đêm khuya, ngày nào cũng nhất định phải nghe xong mới đi ngủ.
Tần Kí Minh đứng dậy, thay bình dịch, chỉ còn lại bình cuối cùng, có lẽ khoảng nửa tiếng là truyền xong.
Ban đêm trong bệnh viện rất yên tĩnh, ánh đèn dịu nhẹ không chói mắt, khắp nơi đều là màu trắng tinh khiết, Lâm Nguyệt Doanh như nằm trên đám mây mềm mại.
Tần Kí Minh ngồi lại bên người cô, trầm tư suy nghĩ.
Đã nhiều năm không kể chuyện đêm khuya, anh đã không thể giống như hồi cấp ba, hạ bút thành văn, nói nhăng nói cuội.
Tần Kí Minh mười năm tuổi có kỹ năng kể chuyện cao siêu và trí tưởng tượng phong phú, cho dù là vô tình nhìn thấy một bình hoa, anh cũng có thể kể cho Lâm Nguyệt Doanh đang ngồi ôm búp bê trên giường về ký sự báo thù của vương quốc bình hoa hùng vĩ.
Tần Kí Minh hai mươi chín tuổi đã tiếp nhận trói buộc càng ngày càng nhiều, đạo đức, luân lý, cương thường xã hội, thái độ làm người tiêu chuẩn trách nhiệm, xử lý công chuyện, anh từng nhìn thấy vô số bình hoa, đủ lại màu sắc hình dáng, nhưng không thể tuỳ ý ngắn đi một đoá hoa đầu xuân.
Tần Kí Minh sờ tay Lâm Nguyệt Doanh, chất lỏng lạnh lẽo truyền vào cơ thể cô, cánh tay cô cũng lạnh.
Anh giơ tay, tránh ống tiêm, dùng bàn tay mình sưởi ấm tay cô, “Anh đã từng kể chuyện của Apollo và Cyrene chưa?”
Lâm Nguyệt Doanh suy nghĩ: “Là Apollo không ngừng theo đuổi, hại Danphe biến thành cây nguyệt quế đó sao?”
Tần Kí Minh nói: “Đúng vậy.”
Thần mặt trời sáng chói, lúc chia đều ánh sáng xuống, cũng chia đều tình yêu của chàng.
Lâm Nguyệt Doanh thở dài, “Haz, thần linh lan tràn tình yêu.”
Tần Kí Minh cũng thở dài: “Hình dung chuẩn xác.”
Anh lại nhéo nhéo bàn tay cô, chầm chậm nói: “Trong thần thoại Hy Lạp, Apollo từng yêu rất nhiều người, dị tính, đồng tính — Rất nhiều người đều vì thế mà gây ra tai hoạ.”
Lâm Nguyệt Doanh yên lặng lắng nghe.
Tần Kí Minh tiếp tục kể: “Có một ngày, Apollo bị thiếu nữ xinh đẹp Cyrene hấp dẫn, đồng thời hứa hẹn bằng lòng thực hiện một nguyện vọng của nàng.”
Lâm Nguyệt Doanh nói: “Có phải nàng ước nguyện có rất nhiều tình yêu không?”
Tần Kí Minh bật cười, “Không phải, Cyrene ước nguyện bất tử.”
Lâm Nguyệt Doanh nghĩ nghĩ: “Cũng phải, sao em không nghĩ đến nhỉ.”
“Nhưng, Cyrene quên mất ước nguyện tuổi xuân vĩnh viễn,” Tần Kí Minh nói, “Thế là lúc nàng bất tử, cũng ngày càng già yếu, không cách nào lưu giữ tuổi trẻ, nàng có sinh mệnh vô tận, nhưng lại có một cơ thể già yếu.
Lâm Nguyệt Doanh nói: “Nghe có vẻ rất đáng thương.”
“Đúng vậy,” Tần Kí Minh nhìn cô, “Cho nên, em đoán xem, khi Apollo tương lai tươi sáng, có được tuổi trẻ gặp lại bà cụ Cyrene đã già cả, giả sử còn có thể cho Cyrene một nguyện vọng, em đoán nàng sẽ ước gì?”
Lâm Nguyệt Doanh lẩm bẩm: “Nếu như tuổi trẻ không thể quay lại, có lẽ nàng sẽ ước kết thúc sinh mạng.”
Tần Kí Minh nâng tay, vuốt ve má cô.
Tương lai của tươi sáng, tương lai mười năm, mười lăm năm, thậm chí hai mươi năm vẫn sẽ chói sáng như thế, anh cần phải sửa lại một hình dung về cô, cô không phải phong nhã hào hoa, không phải thanh xuân đương đẹp — thanh xuân của cô vừa mới bắt đầu, mười năm nữa vẫn tươi sáng tốt đẹp.
Anh đã đi qua mười năm thanh xuân mà cô còn chưa bắt đầu.
“Anh cũng nghĩ vậy.” Tần Kí Minh mỉm cười, “Cho nên Goethe đã viết《 Faust 》.”
Trong thời gian điều trị Lâm Nguyệt Doanh đã đọc xong hết quyển sách.
《 Faust 》
「Hãy trả lại tôi những động lực ngày xưa,
Niềm hạnh phúc thẳm sâu nhưng cũng đầy đau khổ
Sức mạnh của căm thù, uy lực của tình yêu đôi lứa
Hãy trả lại cho tôi cả tuổi trẻ của tôi!」“Bản dịch từ Faust – Quang Chiến dịch, NXB Văn Học x Nhã Nam”Lâm Nguyệt Doanh khép sách lại, suy nghĩ xuất thần, có chút đăm chiêu.
Đã ba ngày kể từ khi bị đau dạ dày, lúc ra viện, bác sĩ nhắc nhở cô một tuần tiếp theo phải ăn thức ăn thanh đạm.
Theo lẽ đương nhiên, Tần Kí Minh lại đưa cô về nhà, giám sát nghiêm ngặt.
Lâm Nguyệt Doanh không muốn trải qua một lần đau dạ dày nào nữa, cơn quặn thắt và đau đớn này làm cô không muốn nhớ lại, cô luôn là người nhạy cảm với nỗi đau, hồi nhỏ tự té ngã rách da, không nhất định sẽ đi tìm người lớn khóc nháo, nhưng nhất định sẽ lặng lẽ ôm vết thương rơi nước mắt tí tách.
Điểm này có lẽ có liên quan tới những trải nghiệm thời thơ ấu, Lâm Phong Mãn mắc bệnh nặng, sau khi điều trị cơ thể hồi phục rất chậm, Lâm Nguyệt Doanh và anh ta có xích mích — Không cần nghĩ, Lâm Nguyệt Doanh chắc chắc là đứa bị bố mẹ dạy dỗ.
Cô khoẻ mạnh thế này, nên nhường anh trai.
Thời gian lâu dần, không ai dỗ, Lâm Nguyệt Doanh bèn tự dỗ mình, đau chỗ nào, khó chịu chỗ nào, không cần vội, rơi mấy giọt nước mắt cũng không sao, cô co người lại, nhỏ giọng nói không sao không sao, không đau không đau. Chí𝓃h chủ, rủ bạ𝓃 đọc chu𝓃g — trù𝓶truyệ 𝓃.𝒱𝓃 —
Giống như dáng vẻ bố mẹ dịu dàng dỗ Lâm Phong Mãn, Lâm Nguyệt Doanh nắm thành nắm đấm, nhỏ giọng nói Lâm Nguyệt Doanh không đau, Lâm Nguyệt Doanh giỏi nhất, Lâm Nguyệt Doanh rất dũng cảm.
Sau này, người dỗ dành cô có thêm Tần Kí Minh.
Lâm Nguyệt Doanh dần dần hướng về anh — Anh là bố mẹ cô mơ ước thuở ấu thơ, cũng là anh trai cô mong cầu thời niên thiếu, càng là đối tượng ảo tưởng x của cô khi trưởng thành.
Lâm Nguyệt Doanh không hề cảm thấy yêu là tội lỗi.
Tình yêu của cô rất dũng cảm, dũng cảm đến mức có thể vứt bỏ đạo đức luân lý.
Tần Kí Minh không chấp nhận cô, là vì cho rằng cách biệt tuổi tác của bọn họ quá lớn ư?
Lâm Nguyệt Doanh cẩn thận suy luận, cô nhìn 《 Faust 》trên tay, là quyển sách tìm thấy trong phòng sách của Tần Kí Minh, một tờ duy nhất, gập một góc nhỏ nhỏ. Không biết là cố tình hay vô ý, Tần Kí Minh không có thói quen viết ghi chú trên sách, cả quyển sách rất sạch sẽ, chỉnh chu.
Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi này, Lâm Nguyệt Doanh vẫn chạy tới hội mấy lần, mỗi lần đều nhân dịp lúc giáo viên hướng dẫn có mặt, nghiêm túc đặt câu hỏi, học tập, ghi chép. Lần thực tập trong kỳ nghỉ đông này làm Lâm Nguyệt Doanh đột nhiên có một cảm giác khủng hoảng nghiêm trọng, thành tích ở trường của cô xác thực coi là xuất sắc, nhưng trong quá trình thực tiễn luôn tồn tại rất nhiều thiếu sót.
Lâm Nguyệt Doanh muốn đứng ở vị trí như Tần Kí Minh — Không, cô muốn đứng ở vị trí cao hơn anh.
Không phải làm em gái anh, không phải làm người được anh chăm sóc, cô muốn sánh vai bình đẳng, cũng muốn trở thành hùng ưng.
Nhiều ngày không ngừng khổ học, vì thực hiện một tính năng mới, thí nghiệm lặp đi lặp lại, thất bại, lại thí nghiệm, lại thất bại…
Lặp lại nhiều lần, càng điều chỉnh càng sai nhiều, càng gấp gáp càng báo lỗi.
Lâm Nguyệt Doanh cảm thấy mình sắp đi vào chỗ bế tắc, đánh dấu bug, không ngừng sửa, không ngừng báo sai, không ngừng tiếp tục.
Cuối cùng vẫn là Tần Kí Minh nhìn không nổi trạng thái khổ sở này của cô, kéo cô ra ngoài khuây khoả.
“Chịu khó học hành là rất tốt, nhưng cũng cần chú trọng giữa làm việc và nghỉ ngơi, anh không muốn em vì nhất thời phấn đấu mà huỷ hoại cơ thể,” Tần Kí Minh nói, “Biển học vô biên, Nguyệt Doanh, em phải biết, tri thức trên thế giới này sẽ không bao giờ học hết.”
Lâm Nguyệt Doanh đã thành công bị chuyển lực chú ý, cô đứng trong cửa hành, hăng hái hoạt bát thử quần áo mùa mới.
Tần Kí Minh đứng bên cạnh ngắm nghía, đưa ra một vài kiến nghị.
Khi Lâm Nguyệt Doanh mặc một cái váy xẻ tà liền thân màu đen ra ngoài, cổ họng Tần Kí Minh bất giác động động, lại dời tầm mắt, nhìn mặt em gái, đề nghị: “Thay nó đi.”
Lâm Nguyệt Doanh rất vừa ý với cái váy này, dáng người cô được tập luyện rất đẹp, nhưng không phải là kiểu mảnh mai không xương, ngược lại, thường xuyên luyện tập, sức mạnh cốt lõi là sự khoẻ khoắn, cô có đường cơ bụng xinh đẹp như diễn viên múa Ballet, là kiểu gầy khoẻ mạnh có sức sống, cơ thể đẫy đà cân đối, chỗ nên có thịt một chút cũng không ít.
Chiếc váy vừa người này càng tôn thêm vóc dáng vừa khoẻ khoắn vừa xinh đẹp của cô.
Cô xoay người, hỏi Tần Kí Minh: “Vì sao?”
Tần Kí Minh đối diện với cô: “Bởi vì người nhìn chăm chú em sẽ dễ nảy sinh suy nghĩ không nên có.”
Lâm Nguyệt Doanh quay người, lớn tiếng hỏi nhân viên cửa hàng.
“Xin chào, chiếc váy có kích cỡ như này có bao nhiêu cái? Tôi mua hết.”