“The big wave brought you.”
Lâm Nguyệt Doanh giận rồi.
Sau khi trưởng thành số lần cô cô tức giận không thường xuyên như giai đoạn dậy thì, cho dù cãi nhau cũng sẽ không nháo quá lớn.
Một lần cãi nhau kịch liệt nhất với Tần Kí Minh, là lúc học cấp ba, cô chạy đi uống rượu cùng nhóm Giang Bảo Châu, Hồng Hồng đến say quắc cần câu, trong điện thoại lại ú ớ không rõ, lừa anh là mình không uống rượu, nửa đêm say ngất ngưởng, ba chị em ngủ chen chúc trên một cái giường. Ngày hôm sau tỉnh rượu về nhà, mới biết Tần Kí Minh đợi cô cả đêm không ngủ.
Tần Kí Minh ôm cô đi bệnh viện, tài xế lái xe, hai người ngồi đằng sau. Cả đoạn đường, Tần Kí Minh ôm cô đang đau run người, vừa dùng lòng bàn tay xoa chỗ dạ dày bị đau của cô, vừa giận cô uống loạn vỗ nhẹ mặt cô, nghe cô đau đến hít mạnh, thở dài, ấn vai mình xuống, cúi đầu, dùng cằm cọ cọ trán cô.
Tần Kí Minh để cô nếm trải đau đớn sau say rượu, Lâm Nguyệt Doanh sau này cũng không uống rượu nữa.
Lần này không giống.
Không phải Tần Kí Minh sơ ý làm hỏng con diều hồi nhỏ của Lâm Nguyệt Doanh, cũng không phải Lâm Nguyệt Doanh sau khi trưởng thành tò mò mà uống rượu.
Vừa nhìn, cô đã vội vàng ném khăn giấy đi, vươn tay ra, tiện kéo khăn ướt mềm mại.
“Không được, không thể dùng sức lau nữa,” Lâm Nguyệt Doanh nghẹn ngào, soi giương, đau lòng nặn nặn cái mũi, “Khuôn mặt xinh đẹp thế này, không thể chà đạp như vậy.”
Lần đầu tiên là trong bữa trưa, Tần Kí Minh nấu sườn bò xào cải ngồng, một đĩa tôm nõn trộn rau cần, còn nấu canh dưỡng nhan cho Lâm Nguyệt Doanh — bong bóng cá chưng móng giò.
Nấu xong, anh mới gõ cửa, gọi tên cô.
“Ra ăn cơm nào.”
Cách năm phút, Lâm Nguyệt Doanh mắt sưng húp đi ra, hai mắt như hột đào, ngồi trước bàn, một câu cũng không nói, cầm đũa liền ăn.
Tần Kí Minh nói: “Lần trước em nói cải ngồng xào kỹ quá, lần này thời gian xào ngắn lại, giòn.”
Lâm Nguyệt Doanh đang khẩy cần tây, gắp từng đoạn nhỏ đưa lên miệng.
Tần Kí Minh lại nói: “Lần này dùng là cần ta (*), có phải ngon hơn cần tây không?”
(*) Không phải cần ta của mình mà là cần ta của TQ, gần giống cần tây mà nó to hơn hay sao ấy.
Lâm Nguyệt Doanh di chuyển phương hướng đôi đũa, không gắp rau cần, lại gắp sườn bò.
Dùng đồ ăn ngon, thất bại.
Lần thứ hai, là vào lúc Lâm Nguyệt Doanh đi ra ban công tưới nước cho bông hồng yêu quý của cô.
Tần Kí Minh ngồi trên sô pha đọc báo, thả xuống, gọi cô: “Nguyệt Doanh.”
Lâm Nguyệt Doanh vừa xách bình tưới nước nhỏ, vừa cúi đầu chăm chút cây hồng gầy đáng thương của mình, dư quang liếc bóng dáng anh, im lặng không lên tiếng.
Lâm Nguyệt Doanh chăm chú tưới hoa, không thèm để ý anh.
Giọng nói Tần Kí Minh chậm rãi: “Anh nhớ tối hôm kia em gọi điện thoại, nói cái túi vừa ý lại tăng giá rồi, là cái nào?”
Lâm Nguyệt Doanh mắt không chớp, bình tưới phun phun phun.
Tần Kí Minh độc thoại: “Là cái tên là 0.22 hay là 1.66? Hay là 3.14?”
Lâm Nguyệt Doanh buồn bực nói: “… 2.55.”
“Được, 2.55,” Tần Kí Minh cười, “Ngày mai đi mua với em được không?”
Lâm Nguyệt Doanh đặt mạnh bình tưới nước xuống, quay người nhìn anh.
“Hứ!”
Quay đầu bỏ đi.
Buổi tối cô kìm nén, nhịn không phát ra một chút tiếng động, giống như gián điệp mang trách nhiệm nặng nề trên người, đầu có thể rơi máu có thể chảy, cốt khí không thể mất.
Vẫn nhịn đến sáng sớm hôm sau, Tần Kí Minh gõ cửa, gọi cô dậy ăn sáng.
Lần thứ ba xin lỗi xảy ra vào lúc này.
Lâm Nguyệt Doanh đứng ở bồn rửa tay trước gương, đối diện với gương và tóc mình khó khăn đấu tranh, tóc cô hơi xoăn tự nhiên, vừa dài vừa đen vừa dày, đen óng tự nhiên, chăm sóc tốt sẽ cực kỳ đẹp. Chỉ là chải có hơi phiền phức, cô tự tức giận, lược gỗ đàn hương mắc kẹt bên mặt, chải kiểu gì cũng không xuống, trong lòng cô vừa vội vừa cáu, vừa dùng sức—
Tóc mắc vào lược bị cô kéo xuống, kéo cả da đầu, đau đến mức cô kêu một tiếng.
Âm thanh dẫn Tần Kí Minh tới.
Cô cầm lược, vẫn chưa gỡ được đám tóc quăn vướng trên mặt.
Tần Kí Minh không nói chuyện, giơ tay, cầm lấy lược từ trong tay cô, nhìn kỹ, nhìn xem làm sao để cứu vớt mái tóc đáng thương của cô.
Lâm Nguyệt Doanh nói: “Không được động vào tóc của em, tên đểu nói mà không làm này.”
Tần Kí Minh chăm chú nắm cái lược, gỡ từng sợi từng sợi tóc quấn chặt phía trên: “Nói tới nói lui chỉ mấy câu này, có câu nào càng sáng tạo mắng anh không?”
Lâm Nguyệt Doanh nắm chặt nắm tay: “Không có nhân tính, làm người giận sôi, vô sỉ cực độ, chẳng biết xấu hổi.”
Tần Kí Minh khen ngợi: “Học thành ngữ không tồi, còn nữa không?”
Lâm Nguyệt Doanh nói: “Cho dù có em cũng không muốn nói cho anh, em còn đang giận anh.”
“Ừm,” Tần Kí Minh chậm rãi gỡ sợi tóc rối từ cây lược gỗ của cô, trong quá trình cẩn thận này, anh ngửi thấy mùi hương tường vi trên tóc cô, còn cả mùi hương tự nhiên thoang thoảng của gỗ đàn hương xanh, anh nói: “Anh đang nghĩ, anh phải làm gì mới có thể bù đắp cho sự khổ sở của em.”
Lâm Nguyệt Doanh rầu rĩ, ra dấu: “Muốn kiểu búi tỏi — em vẫn chưa tha thứ cho anh.”
“Ừm,” Tần Kí Minh nói, “Anh biết rồi.”
Hồi nhỏ cũng vậy, cô không có tính nhẫn nại, không thích chải đầu, nếu dì giúp việc không ở nhà, cô sẽ thế này, chủ động chuyển một cái ghế nhỏ ngồi trước mặt Tần Kí Minh, chỉ đầu mình, muốn anh trai chải cho cô một kiểu tóc xinh đẹp. Tần Kí Minh khéo tay, còn cố ý mua một quyển sách dạy tết tóc, bất kể Lâm Nguyệt Doanh muốn kiểu tóc công chúa hay tết xương cá… đều có thể làm rất đẹp.
“Anh lớn tuổi rồi,” Đột nhiên Tần Kí Minh nói, “Thêm năm nữa, anh đã ba mươi rồi.”
Lâm Nguyệt Doanh nói, “Tuy giờ em vẫn đang giận, nhưng tuổi anh thật sự không lớn, cũng không phải một năm, là một năm lẻ ba tháng năm ngày.”
Lâm Nguyệt Doanh không nói chuyện.
Tay Tần Kí Minh lớn, có thể gộp hết mái tóc đen dày xinh đẹp của cô một lần. Nắm trong lòng bàn tay, như nắm tơ lụa lộng lẫy quý giá, Tần Kí Minh rũ mắt nhìn mặt cô, người con gái đương thì đẹp nhất, không cần hoa tươi quần áo lộng lẫy, tinh thần tuổi trẻ chính là món trang sức quý báu nhất lúc này của cô.
“Anh nghĩ cả đêm, tự hỏi nên làm thế nào để dỗ em,” Tần Kí Minh nói, “Cuối cùng anh thử dùng góc độ của em để nhìn nhận vấn để, tiếc nuối phát hiện, khoảng cách tuổi tác khiến anh không cách nào hoàn toàn thay thế tiến vào suy nghĩ của em, xin lỗi, Nguyệt Doanh.”
Cô thấp giọng: “Em chỉ nghĩ bị bội ước thật là buồn, giống như tất cả kế hoạch đều bị làm loạn. Hơn nữa, từ lúc anh nói anh sẽ đưa em đi, em vẫn luôn mong chờ ngày đi học… haz, dù sau thì em cũng không nói rõ được, chính là, tối qua sau khi anh nói xong, em thật sự rất buồn, cảm giác đó giống như em lập tức được động phòng hoa chúc với người vợ xinh đẹp, kết quả vén khăn von lên phát hiện mình lấy phải một con khỉ…”
Tần Kí Minh nói: “Ví dụ thật sáng tạo, có vẻ anh đã thấu hiểu sự đau khổ và tuyệt vọng của em.”
Càng nghĩ càng đau lòng, mắt thấy Tần Kí Minh đã vấn xong búi tóc rất đẹp, cô quay mặt, theo quán tính muốn cầu anh trai ôm, cô vẫn mặc đồ ngủ, mùa hè, dây thắt lưng mảnh nhỏ, màu đỏ rượu, Tần Kí Minh mặc áo phông, đột ngột bị cô ôm lấy, đụng vào một đám mây mềm mại tan ra ngày xuân.
Quần áo ở nhà bằng cotton giặt sạch sẽ đã mặc ba năm, váy tơ tằm lần đầu tiên mặc trên người còn chưa dính nhiệt độ cơ thể của chủ nhân, cơ thể cứng đờ, Tần Kí Minh căng thẳng, nắm lấy bờ vai cô, quả quyết đẩy nhẹ một cái.
Sự tồn tại của cô trong tuổi tác của anh sắp đi được một nửa, nhưng Tần Kí Minh đã tồn tại gần ba phần tư trong sinh mệnh của cô.
Rất công bằng.
“… Với cả, em cảm thấy anh chẳng quan tâm em nữa,” Lâm Nguyệt Doanh tủi thân cụp mắt, “Lúc anh nói anh phải đi Thượng Hải, không đưa em đi được, không hề có chút chút áy náy nào.”
“Sao lại không áy náy?” Tần Kí Minh thả chậm giọng nói: “Hối hận đến mức tối qua anh ngủ không ngon, cứ nghĩ, làm sao mới làm em gái anh tha thứ cho anh.”
Lâm Nguyệt Doanh hít thở chậm chậm chậm, cô nói: “Vậy…”
Cô không thích để lại vui vẻ và kinh ngạc vào cuối cùng — ăn kem ốc quế sô cô la phải ăn hết sô cô la thích ăn nhất trước, uống trà sữa trân châu phải một hơi ăn hết tất cả chân trâu bọc đường, quà sinh nhật phải bóc quà Tần Kí Minh tặng trước.
Tần Kí Minh thực hiện lời hứa, Lâm Nguyệt Doanh thích, vậy thì mua. Buổi chiều cùng cô đi dạo phố, đi xem cái túi cô thích kia, vừa khéo có kích thước và màu sắc cô muốn, lập tức quẹt thẻ ký tên.
Cái chuyện tiêu tiền để em gái vui ấy mà, chưa bao giờ anh nhăn mày.
Lúc này Lâm Nguyệt Doanh mới hơi hơi vui một chút.
Bây giờ cô đang đến kỳ sinh lý, cảm xúc lên xuống phập phồng, cố tình anh trai ruột — Lâm Phong Mãn —- anh trai ruột cùng huyết thống, tuần nào cũng kiên trì bền bỉ gửi tin nhắn, muốn cô vào ngày mười lăm tháng tám năm nay cùng ăn bữa cơm đoàn viên.
— Đoàn viên, đoàn viên.
Lâm Nguyệt Doanh nghiền ngẫm hai chữ này, chỉ thấy nực cười, trong lòng cảm thấy bi thương.
Lâm Nguyệt Doanh không được sinh ra trong sự mong chờ của bố mẹ, khi cô còn chưa ra đời, kế hoạch hoá gia đình rất chặt, nhất là trong gia đình có người công ăn việc làm ổn định, trừ khi một đứa con có chỗ thiếu hụt, không thì tuyệt đối không cho phép sinh đứa thứ hai.
Anh trai Lâm Phong Mãn của cô vào năm bảy tuổi được chẩn đoán mắc bệnh máu trắng, bác sĩ đề nghị bố mẹ họ sinh thêm một đứa, nếu như phù hợp máu, cuống rốn của đứa thứ hai có thể cứu Lâm Phong Mãn.
Lâm Nguyệt Doanh mang theo “nhiệm vụ” đó ra đời.
Hai người họ vốn dĩ chỉ cần một đứa con, không có thừa tình yêu chia cho đứa ngoài kế hoạch. Càng khỏi nói thực tế Lâm Nguyệt Doanh là đứa trẻ sinh non, nằm trong lồng ấm đủ bốn mươi lăm ngày, vốn sinh ra đã yếu ớt, giống như tuyên bố sau này cô sẽ khó nuôi và phiền phức.
Lâm Nguyệt Doanh trước ba tuổi rất gầy yếu, dễ ốm, chỉ cần hơi lạnh là sẽ sốt cao.
Khi Lâm Phong Mãn chữa khỏi bệnh, hơn nữa còn thông minh khoẻ mạnh hoạt bát gọi ba ba ma ma, dưới tình hình chạy loạn cả thế giới, Lâm Nguyệt Doanh không còn tác dụng chữa bệnh, hiển nhiên là một “ràng buộc”.
Những chuyện này vốn là bí mật, người lớn đều cảm thấy không vẻ vang, giữ kín bưng bưng, chỉ là Lâm Nguyệt Doanh, nghe trộm được một câu. Ngay cả Lâm Phong Mạn, cũng không biết máu cuống rốn của Lâm Nguyệt Doanh từng chữa cho anh ta, anh ta chỉ nhớ hồi nhỏ mình mắc bệnh nặng, còn em gái sinh ra vào khoảng thời gian đó, bố mẹ không ngừng cãi vã, chiến tranh lạnh….
Quan hệ giữa hai anh em cũng không tốt.
Trong lòng Lâm Nguyệt Doanh phủ nhận đối phương là anh mình, cô chỉ nhận Tần Kí Minh, chỉ nhận Tần Kí Minh trong đêm mùa hè ôm cô đi xem đom đóm.
Tần Kí Minh không thể đưa cô đi học, giám sát cô thu dọn hành lý, chăn và ga trải giường giặt sạch, gấp gọn gàng từng cái, đồ dùng sinh hoạt, đồ ăn vặt yêu thích, đầy ăm ắp, đựng tràn từng chiếc vali.
Tống Quan Thức có tên người cổ đại, tuy rằng lớn lên ở Australia hoạt bát như chuột túi và sáng sủa như mặt trời, nhưng có tính cách thẹn thùng dễ ngại ngùng. Cậu ta có làn da rất trắng, vừa phơi nắng là sẽ đỏ rực một mảng, mặc áo sơ mi trắng thẳng thớm sạch sẽ, đeo cà vạt nhã nhặn lịch sự, dùng một đôi mắt sáng đen láy như chó Dingo nhìn chăm chú Lâm Nguyệt Doanh, mặt đỏ ửng nhỏ giọng gọi cô, Nguyệt Doanh.
Tiếng nói cực kỳ bé, phải cách rất gần mới nghe thấy.
Lâm Nguyệt Doanh rất khách sáo với Tống Quan Thức, đã là lịch sự vô cùng lớn mà bây giờ cô có thể làm.
Hôm nay là một ngày không vui vẻ.
Lâm Nguyệt Doanh liên tục gửi mười tin nhắn cho Lâm Phong Mãn mắng đối phương ngu ngốc, cũng không hết cảm giác không vui vẻ này.
Trên ngón giữa tay trái có dính băng keo cá nhân in hình nơ con bướm, Lâm Nguyệt Doanh kéo vali, Tống Nhất Lượng và Tống Quan Thức kết thúc đăng ký, ôm hành lý của cô lên lầu. Bây giờ là chín giờ sáng, Tần Kí Minh có lẽ đã lên máy bay, người trong toà ký túc xá nữ không nhiều, vắng vẻ.
Lâm Nguyệt Doanh là người đầu tiên đến ký túc xá.
Đều là kiểu giường bên trên bàn bên dưới, giường đệm của Lâm Nguyệt Doanh chỉ cách ban công một tấm kính thuỷ tinh phía bên phải, còn sót lại một bọc đồ, Tống Nhất Lượng và Tống Quan Thức không cho Lâm Nguyệt Doanh đi xuống, chỉ bảo cô nghỉ ngơi một chút trước, bọn họ xuống lầu chuyển, lúc lên thuận tiện mang ít nước, hỏi Lâm Nguyệt Doanh muốn uống gì.
Lâm Nguyệt Doanh nói: “Nước suối, cảm ơn.”
Tống Quan Thức hỏi: “Cậu không thích uống thứ gì có hương vị sao?”
“À, không phải,” Lâm Nguyệt Doanh giải thích, “Người lớn trong nhà tôi đều có lịch sử mắc bệnh tiểu đường, không loại trừ khả năng mắc bệnh di truyền, cho nên bình thường tôi sẽ chú ý một chút.”
Hai anh em đi rồi, Lâm Nguyệt Doanh đứng trong ký túc xá, ánh mặt trời chiếu qua cửa kính rơi trên ban công, từng sợi nắng ngoan cố thâm nhập, chiếu lên quyển sổ ghi chép đang mở trên bàn cô.
Sau khi học đại học, Lâm Nguyệt Doanh rất ít dùng sổ ghi chép bằng giấy, cô quen học tập không dùng giấy, chỉ mua hai quyển sổ ghi chép bình thường để viết nháp, dùng bất cứ lúc nào cần.
Một năm rồi, sổ ghi chép này dùng chưa đến hai mươi trang.
Lúc nghỉ hè, Lâm Nguyệt Doanh cũng không mang theo nó.
Lâm Nguyệt Doanh đọc không hiểu, mới đầu cô muốn chép hai bài hoàn chỉnh, nhưng hồi đó chỉ chép một bài đã thấy vô vị, nên dừng bút.
Di động vang lên, Lâm Nguyệt Doanh mở ra, Lâm Phong Mãn gửi tin nhắn cho cô.
Lâm Phong Mãn: “Ông nội đã qua đời nhiều năm như vậy rồi, em vẫn còn tưởng nhớ.”
Lâm Phong Mãn: “Người già nào có hi vọng con cháu trở mặt thành thù.”
Lâm Phong Mãn: “Mấy nay bố bị ốm, lúc sốt cứ gọi tên em mãi.”
…
Lâm Nguyệt Doanh không nói chuyện, cô đặt điện thoại lên bàn, không trả lời tin nhắn của Lâm Phong Mãn, mà ấn mở hình đại diện của Tần Kí Minh, gửi một tin nhắn cho anh.
Lâm Nguyệt Doanh: “Tần Kí Minh.”
Lâm Nguyệt Doanh: “Em nhìn thấy rất nhiều phụ huynh đưa sinh viên tới.”
Lâm Nguyệt Doanh: “Đột nhiên cực kỳ cực kỳ nhớ anh.”
Gửi xong, cô biết bây giờ đối phương đang trên máy bay, khả năng cao không đọc được tin nhắn này, chỉ là muốn chia sẻ tâm trạng lúc này của mình.
Cúi đầu, Lâm Nguyệt Doanh nhìn bài thơ còn chưa chép xong kia
“The useless dawn finds me in a deserted street-corner;
I have outlived the night.”<cite>(Bất kể nắng mai tìm thấy tôi ở góc phố trống vắng, tôi so với đêm tối còn dài lâu.)</cite>Di động rung một cái.
Ui!
Lâm Nguyệt Doanh đứng thẳng người, tràn đầy mong đợi nhìn xem.
À.
Không phải Tần Kí Minh, là mạng Yidong Trung Quốc, mời cô đổi lên gói lưu lượng.
Lâm Nguyệt Doanh vuốt ve di động, mất mát xoá tin nhắn.
“Nights are proud waves; darkblue topheavy waves laden with all the hues of deep spoil, laden with things unlikely and desirable.”<cite>(Đêm tối là sóng biển ngạo mạn; màu xanh đậm ngọn sóng không vững chở đầy các loại bùn đất, cùng với khát vọng không chân thực)</cite>Unlikely and desirable.
Lâm Nguyệt Doanh nghiêng mặt, nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời cao xanh, từng đám mây trắng.
Có lẽ Tần Kí Minh đang nghỉ ngơi trên bầu trời cao.
Cô day day huyệt thái dương, giống như day đi những khát vọng không chân thực trong đầu.
Bên tay đã nghe thấy tiếng nói chuyện của Tống Nhất Lượng và Tống Quan Thức, không biết họ đang nói cái gì, từng trận tiếng cười, kèm theo tiếng Tống Nhất Lượng vỗ vai cậu em trai, truyền qua hành lang dài trống vắng. Náo nhiệt như này không liên quan đến Lâm Nguyệt Doanh, vào hôm nay cô chỉ là một quả trứng non đen đủi không may mắn.
Xung quanh trường học chẳng bao giờ thiếu quán ăn ngon, không hẳn có phong cảnh và cơ sở đẹp như bên thương mại quốc tế, hương vị cũng không thua kém bao nhiêu. Sau khi dọn sạch đồ, Lâm Nguyệt Doanh bày tỏ muốn mời hai người họ đi ăn cơm, dẫn bọn họ tới một quán ăn riêng tư gần đó rất được sinh viên yêu thích.
Gọi đồ ăn Trung, điện thoại Tống Nhất Lượng vang lên, anh ta đi ra ngoài trước, tỏ ý hai người tiếp tục nói chuyện.
Tống Quan Thức dịch ghế tựa của mình tới gần Lâm Nguyệt Doanh, lịch sự hỏi, có thể cùng cô nhìn thực đơn không.
Đây không phải là yêu cầu quá đáng gì, chỉ là Lâm Nguyệt Doanh không quen cách quá gần người khác phái mới quen.
Lâm Nguyệt Doanh nhìn xung quanh một chút, không thấy nhân viên phục vụ, khách trong tiệm bây giờ chỉ có một bàn này của bọn họ, có thể nhân viên không đủ, phục vụ vừa mới đi ra sau bếp.
Thế là cô nói được, đẩy thực đơn đến gần cậu ta một chút.
Tống Quan Thức rất lâu không về nước, cực kỳ hứng thú với từng món ăn, không ngừng hỏi cô, món này ngon không, nguyên liệu chủ yếu của món kia là gì?
Lâm Nguyệt Doanh trả lời từng câu.
Cô cảm thấy không khí có hơi tế nhị không thích hợp, dường như Tống Nhất Lượng cố ý ra ngoài nghe điện thoại, cố ý để cô và Tống Quan Thức đơn độc ở chung… không đúng, Tần Kí Minh cũng nói, hôm nay Tống Nhất Lượng và Tống Quan Thức cùng tới đưa cô đi.
Tần Kí Minh cũng biết.
Nghĩ đến đây, Lâm Nguyệt Doanh có hơi nôn nóng khó tin, tinh thần và thể xác của cô đã không cách nào tập chung vào thực đơn trước mặt, cũng không thể bình tĩnh nghe Tống Quan Thức nói chuyện nữa. Trong đầu cô như đồng hoang cuối hè, câu thơ mới xem kia như có gió thổi nhảy ra hết lần này đến lần khác trong đầu.
“…
The things my hungry heart has no use for
…”<cite>(Những thứ trái tim tôi khao khát cũng vô dụng)</cite>Loại cảm xúc này xuất hiện làm Lâm Nguyệt Doanh kinh hoảng sợ hãi, cô ngẩn ngơ nghĩ, bây giờ tại sao mình lại nôn nóng bất an, tại sao lại thất vọng.
Trong cánh đồng hoang vu cỏ dại vô tận, tràn lan sinh trưởng.
Mùa hè làm bọn họ lơ là.
Ngày đêm chung sống, vành tai tóc mai chạm nhau, thân mật, cái ôm mềm mại, sự đụng chạm quen thuộc.
Tống Quan Thức nói: “Nguyệt Doanh, Nguyệt Doanh?”
Ngón tay Lâm Nguyệt Doanh đè chặt thực đơn, ép đến trắng bệch, cô hồi thần, nhìn Tống Quan Thức: “Xin lỗi, sao thế? Tôi chưa nghe rõ.”
Tống Quan Thức đỏ mặt mỉm cười, chỉ món ăn trên thực đơn, gần Lâm Nguyệt Doanh hơn, để cô nghe rõ giọng mình.
Khoảng cách lúc này của hai người giống như đôi tình nhân đang thủ thỉ, cậu ta nói: “Trong món này —”
Đing đang.
Chuông gió treo trước cửa nhà hàng vang lên, ánh mắt trời từ cửa kính bị đẩy ra không kiêng nể chiếu vào.
Tiếng bước chân quen thuộc.
Lâm Nguyệt Doanh ngẩng đầu, não cô còn dừng ở hàng thơ kia.
“The big wave brought you.”<cite>(Cơn sóng mãnh liệt đưa anh đến.)</cite>Tần Kí Minh áo sơ mi đen quần âu đen đi thẳng tới, anh nhìn Tống Quan Thức ngơ ngác đứng dậy, cười bắt tay cậu ta, tay còn lại như người anh trai vỗ vỗ vai cậu: “Ngồi xuống, ngồi xuống đi, anh cậu đâu?”
Tống Quan Thức hơi đơ ra: “Đi ra ngoài nghe điện thoại rồi.”
“Ồ.”
Tần Kí Minh cười cười, ấn cậu ta, để cậu ta ngồi xuống, anh liếc nhìn Lâm Nguyệt Doanh còn ngơ ngác, nháy mắt với cô một cái, lại nhìn xung quanh, tầm mắt rơi trên cái thực đơn duy nhất, chỉ xem được hai người.
Anh quay người, giơ tay ra dấu, nhân viên nghe thấy đi đến.
“Xin chào, mang giúp chúng tôi một cái thực đơn.”
Tác giả có lời muốn nói:
“The useless dawn finds me in a deserted street-corner;
I have outlived the night.”
“Nights are proud waves; darkblue topheavy waves laden with all the hues of deep spoil, laden with things unlikely and desirable.”
“
...
The things my hungry heart has no use for
...”
“The big wave brought you.”
Xuất phát từ《Two English Poems》của Jorge Luis Borges, bản gốc dài quá, không dán vào đây nữa huhuhu.
Bởi vì mấy bản dịch tiếng Trung hiện nay không thích lắm, cho nên bản dịch ở đây là của các thầy cô phiên dịch, và bạn bè cùng nhau dịch lại.